Đêm hè, núi sâu, lá xanh um tùm, vừa mới mưa to, nước trĩu nặng trên tán lá.
"Sao mà trễ quá!"
Chân bước vào hồ nước, bọt nước bắn lên, Đường Kiền ôm balo ướt dầm dề trong l*иg ngực, mái tóc và quần áo của cậu đã ướt đẫm.
Quên mang dù ra ngoài, hôm nay quá là xui xẻo!
Nhìn thấy mưa đã tạnh, sợ lát nữa trời lại mưa, cậu nhanh chân leo lên núi, nếu về muộn, sư phó chắc chắn sẽ mắng cậu té tát. Bị mắng là việc nhỏ, nếu sư phó tức giận, không cho cậu xuống núi nữa thì cậu sẽ buồn bực chết mất.
"Thôi nào!"
Sự việc lo lắng đã xảy ra, vài giọt nước lại đột nhiên rơi xuống, kéo theo đó là một trận mưa tầm tã.
Đường Kiền đành phải vội vàng trốn trong một hang động, ôm balo ngồi xổm trên mặt đất.
"Trời ơi, sao mà số mình thảm thế này!" Đường Kiển rụt cổ, gió lạnh thổi qua, cậu hắt xì một cái.
Xong đời, chắc chắn sẽ bị mắng té tát.
Nôn nóng chờ đến khi mưa tạnh, chợt đống cỏ khô bên cạnh vang lên tiếng kêu sột soạt.
Đường Kiền nghĩ thầm, đừng nói là xui xẻo đến mức gặp phải rắn độc nha! Cậu lo lắng sợ bị rắn cắn, vì vậy quyết định tiên hạ thủ vi cường*, bèn dịch chân, khẽ meo meo về phía đống cỏ khô.
*Ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế hơn (câu này trong Tôn Tử binh pháp)
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đường Kiền xốc đống cỏ khô lên, một tay khác chuẩn bị bắt thứ ẩn nấp sau cổ, nhưng khi cậu nhìn kỹ thì lại thấy một con hồ ly nhỏ ướt nhẹp.
Đường Kiền ngây người.
Hồ ly, mà còn là hồ ly trắng như tuyết.
Nó thật đẹp, lông tóc dính nước cụp xuống, đôi mắt nó cũng phủ một tầng hơi nước, lấp lánh xinh đẹp như lưu ly. Cả người hồ ly nhỏ run lên, nhìn thấy Đường Kiền thì run dữ dội hơn, nức nở hai tiếng trong cổ họng, khiến trái tim Đường Kiền như nhũn ra.
"Mày bị sao thế? Bị thương hả?" Đường Kiền nhìn kỹ mới thấy trên chân trái của hồ ly có vết thương, giống như bị dính bẫy thú, miệng vết thương đã kết vảy, nhưng nhìn qua vẫn rất ghê người.
"Trời ơi!" Đường Kiền cẩn thận đến gần hồ ly nhỏ, vừa đi vừa xé áo, muốn dùng vải ảo để băng bó cho nó.
Xé hai cái, không kéo ra được.
Đường Kiền: "..."
Lại xé, tấm áo không hề bị hư hỏng.
Đường Kiền: "..."
Gân xanh nổi rõ trên cánh tay trắng, Đường Kiền đỏ mặt ——
—— Cậu không tin!
Lại nghe "roẹt" một tiếng, áo của cậu đã bị xé hơn phân nửa, vừa rách tới ngực.
Nhưng vẫn không thể kéo đứt một tấm vải nào.
Đường Kiền cười gượng hai tiếng, biết rõ hồ ly không hiểu tiếng người nhưng vẫn ngại ngùng nói: "Vải dệt tốt ghê, ha ha..."
Cậu bế hồ ly nhỏ lên, cuối cùng ôm hồ ly về trước, xử lý vết thương cho nó sau.
"Đừng có kêu lên nha, sư huynh mà thấy mày chắc chắn sẽ nấu mày thành một nồi thịt hồ ly kho!"
Hồ ly nhỏ rất ngoan, khi cậu bỏ nó vào balo nó liền cuộn tròn lại, không khóc cũng không kêu.
Hồ ly mở to mắt nhìn qua khe hở của balo, chăm chú nhìn Đường Kiền. Đường Kiền cảm thấy ánh mắt của hồ ly như đang nhìn một người đã quen rất lâu.
Đường Kiền sửng sốt, sau đó xoa đầu hồ ly: "Mắt đẹp quá đi!"
Xoa một hồi tay toàn là ước, khi thu tay về, Đường Kiền chùi nước vào quần.
Mưa đã tạnh, Đường Kiền lại xoa đầu hồ ly, tủm tỉm cười nói: "Về thôi, về nhà nào!"
...
Một đạo sĩ đang quét lá rụng trong sân, nghe thấy tiếng bước chân lén lún, ông dựng thẳng eo: "Đứng lại đó!"
Cách đó không xa, Đường Kiền nhón chân rón rén đi như ăn trộm, chân giơ lên cao, không dám hạ xuống, sau khi chống đỡ trong chốc lát thì đáng thương co chân về: "Sư huynh Ngũ, em sai rồi!"
"Hừ, bây giờ là mấy giờ?"
Đường Kiền: "Sư huynh Ngũ, điện thoại em hết pin."
Sư huynh Ngũ ho khan một tiếng: "9 giờ! Em về trễ như vậy, em muốn làm sao? Còn ướt như con chuột lột!"
"Ra ngoài quên mang dù." Đường Kiền yếu ớt nói.
Sư huynh Ngũ đau trán: "Khi ra ngoài, không phải sư huynh Tam đã dặn em mang dù rồi à?"
Đường Kiền không dám trả lời.
Sư huynh Ngũ nhìn Đường Kiền như một đứa trẻ không thể nói nổi, thở dài, tiếp tục quét lá, dù lớn tiếng nhưng lời nói vẫn quan tâm: "Ăn cơm chưa đó?"
"Dạ chưa, chưa ăn." Sư huynh Ngũ hình như không tức giận?
Sư huynh Ngũ không nhìn cậu, chỉ nói: "Trong bếp còn cơm, mau tắm rửa rồi đi ăn cơm đi!"
"Dạ!" Đường Kiền cúi đầu ôm balo chạy như bay về phòng.
Sau khi về phòng, cậu bỏ balo xuống, mở balo ra.
Khi hồ ly nhỏ bò ra khỏi balo, một bộ quần áo ướt nhẹp rơi xuống đầu nó.
"Ai nha!" Đường Kiền cởϊ áσ, nửa thân trên trần trụi: "Ném loạn rồi, mau ra đây nào!" Cậu dùng một tay ôm hồ ly nhỏ vào lòng, một tay còn lại lấy hộp thuốc, giúp nó băng bó vết thương.
Hồ ly nhỏ giãy giụa hai cái.
"Đừng quậy, đừng quậy, miệng vết thương có bùn, phải rửa sạch mới được." Đường Kiền vừa nói vừa kẹp hai chân của hồ ly: "Có phải rất đau không?"
Đường Kiền thổi thổi vào vết thương: "Không đau, không đau, sẽ ổn ngay thôi!"
Chân tiếp tục bị kẹp chặt.
Hồ ly nhỏ cuối cùng không chống cự nữa, gục đầu trên đùi Đường Kiền, tự nguyện sa ngã.
"Xong rồi!" Đường Kiền băng bó vết thương xong, dùng khăn lông lau khô người cho hồ ly nhỏ, sau đó thả nó lên giường: "Mày ngoan ngoan đừng chạy loạn, tao ra ngoài một chút sẽ quay về ngay."
Tùy tiện mặc vào một chiếc áo thun rộng thùng thình, Đường Kiền bước ra ngoài.
Hồ ly nhỏ vẫn nằm im, sau khi cửa đóng lại thì mũi lại chảy máu, nó phanh phạch nhảy xuống giường, rút hai tờ giấy trên bàn lau khô máu rồi ném vào thùng rác, làm bộ như không có việc gì mà quay về giường nằm tiếp, động tác mau lẹ nhưng không hề bị thương.
Đồ ăn đặt trên bàn, Đường Kiền vươn tay sờ thử, vẫn còn nóng, cậu là người rất dễ cảm động, hốc mắt liền đỏ lên. Cảm đọng xong, cậu cong miệng cười, vui tươi hớn hở bưng chén cơm lên: "Sư huynh Ngũ mạnh miệng nhưng mềm lòng!"
Ôm đồ ăn về phòng, đi ngang qua hồ nước trong đại điện, cậu nhìn thấy vài người xa lạ đang nói chuyện, thanh âm không lớn, phong trần mệt mỏi, hình như là du khách.
Đôi khi đạo quan của họ sẽ có vài du khách đến thăm quan, nhưng chú trọng thanh tịnh, đến cuối tuần mới mở cửa, sao đã trễ thế này mà vẫn còn du khách?
Nhóm khách kia cao lớn, làn da ngăm đen, ngoại trừ một thanh niên tóc ngắn nhỏ bé, thấp hơn những người còn lại, gương mặt trắng trẻo sáng sủa sạch sẽ, đội mũ lưỡi trai, khi người khác nói chuyện chỉ tủm tỉm lắng nghe, không nói theo.
Đường Kiền cảm thấy cậu đã gặp người này ở đâu đó rồi.
Ừm.
"Chắc là vì cậu ấy đẹp trai giống minh." Đường Kiền nghiêm túc nói.
Người nọ cũng vừa lúc nhìn thấy Đường Kiền, Đường Kiền thấy người nọ nhìn mình, sau đó đối phương lại mỉm cười với cậu.
Đường Kiền đỏ bừng mặt trong nháy mắt.
"Em thấy nhóm người kia không, bọn họ là vận động viên leo núi đó, hồi chiều trời mưa, xe bọn họ cũng hư, sư phó cho họ ở tạm một đêm." Trên đường về Đường Kiền gặp sư huynh Nhị từ về từ nhà tắm, chân mang dép lê, vỗ vỗ vai cậu: "Em đừng có nhiều chuyện với người ta, thằng nhóc em mỗi khi nói lại đứng ngồi không yên, bốn năm sáu gì cũng nói hết, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn học sớm đó, biết chưa?"
Đường Kiền nghĩ đến gì: "Sư huynh, em nuôi thú cưng được không ạ?"
Đối phương như nghe được chuyện cười: "Em? Nuôi thú cưng, em đã quên con chim em nuôi, con cá em nuôi và hai con chó cùng ba con mèo đã bỏ nhà đi hết rồi hả?"
Đường Kiền xua tay: "Đừng nhắc lại chuyện cũ, em mười tám tuổi rồi, đã là người trưởng thành, em sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình." Đếm ngón tay, còn ba ngày nữa là đến ngày 20, làm tròn, cậu cảm thấy mình đã 18 tuổi.
"Hả? Ai 18 tuổi mà lại không dám nghe chuyện ma thế?"
Đường Kiền đỏ mặt, nói ra lại sợ bị chê cười, cậu là một đạo sĩ, lại rất sợ ma, chuột, rắn, cậu không sợ đâu, không sợ gì hết, chỉ sợ ma.
"Sư huynh, đừng có như thế, mắng chửi người khác đừng có chọc vào nỗi đau của người ta!" Đường Kiền nhớ tới chính sự: "Sư huynh, anh chưa trả lời em đó, em nuôi thú cưng được không? Em sợ sư phó mắng."
"Nuôi đi, sao lại không nuôi? Con gì thế? Đừng là chim, kêu lớn quá mất yên tĩnh lắm, không nuôi được đâu."
Đường Kiền gật gật đầu, nghĩ thầm cậu chưa từng nghe thấy hồ ly kêu tiếng nào, chắc là không sao đâu.
Quay về phòng, hồ ly nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, Đường Kiền vui vẻ, hồ ly nhỏ không ồn ào chút nào.
"Mày cứ ngoan như thế này thì tốt rồi!" Đường Kiền vuốt lông hồ ly: "Lông mày mềm quá, còn mềm hơn con mèo tao nuôi hồi trước nữa!"
Hồ ly để Đường Kiền vuốt lông, còn thuận thế nằm vào lòng cậu, híp mắt hưởng thụ.
"Tao đặt tên cho mày nhé, để nghĩ xem gọi là gì nào. Trước đây tao gọi mèo là Thiết Trụ, một con khác là Thiết Đản, con thứ ba là Thiết Hồng, vậy thì mày là..."
Hồ ly nhỏ dựng thẳng lỗ tai, đôi mắt híp lại mở to, giống như có dự cảm bất thường.
"Gọi mày là Ostrovsky nha!"
Hai mắt Đường Kiền phát sáng lấp lánh, cho rằng mình đã lấy được một cái tên hay. Hồ ly nhỏ nhắm mắt, nhảy ra ngoài, nhìn lông nó còn nghĩ nó đang nhíu mày.
"Không thích hả? Vậy... Britney nhé? Tiểu Bạch Bạch? Biểu cảm gì đây, mày ghét lắm hả!" Đường Kiền ôm lấy hai chân trước mềm mại của nó rồi bế lên, cậu nằm ngửa lên giường nhìn nó:
"Không được biện hộ, mày đã mất cơ hội biện hộ, bây giờ phía luật sư được toàn quyền trình bày! Không thích Ostrovsky thì tao sẽ gọi mày là Nhị Đản*!"
*二蛋: thằng khốn...
Hồ ly nhỏ bị kéo cả bốn chân, Đường Kiền ha ha cười: "Phản ứng của mày vui nhỉ, nếu mày biết nói nữa thì tốt quá!"
Hồ ly nhỏ nức nở hai tiếng, Đường Kiền liền ôm nó vào lòng: "Nói giỡn thôi, gọi mày là Tiểu Bạch nhé?"
Cậu vuốt ve đầu Tiểu Bạch, giọng nói càng ngày càng nhẹ và lười nhác: "Họ đều lớn hơn tao, không có ai chơi với tao hết, nhưng mà bây giờ có mày rồi, tao chắc chắn sẽ không để mày chết đâu, Thiết Trụ, Thiết Đản, Thiết Hồng đều bỏ đi hết, có lẽ động vật không thích tao, hay là mày cũng sẽ bỏ đi luôn?"
Âm cuối kéo dài, sao đó là tiếng hít thở đều đặn.
Đuôi cáo lướt qua bàn tay của Đường Kiền, sau đó một bàn tay mạnh mẽ đan vào tay cậu, hồ ly trong lòng biến thành một người đàn ông tóc đen tuấn mỹ mặc một chiếc áo choàng trắng.
"Chúng không thích em, nhưng tôi thích, tôi sẽ không bỏ đi, tôi sẽ luôn ở đây."
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu Vĩ: Thật thích, cũng thật ồn
Đường Kiền: Ai? ( っ? з? Ai ồn? (?) Có ai ồn? (? ω?)? (?;)? =З=З=З để cho tôi tới nhìn xem ξ (? >?) ai thế? *╲* (? ω?) *╱ là ai ồn thế?
Cửu vĩ:? – _ –?