Suỵt! Bí Mật

Chương 196: Ngoại truyện 2




Sữa thì không kỳ lạ, nhưng còn nhấn mạnh là sữa bò nóng, thật sự rất kỳ lạ: "Tôi có nói với cậu tôi không uống rượu rồi ư?"

Thương Trọng Lệ lắp bắp không trả lời được.

Đúng vậy, sao mà cậu biết được? Không chỉ như vậy, cậu còn gọi thêm hai phần bánh kem phô mai, khi đó cậu nghĩ gì trong đầu vậy? Đúng rồi, hai phần bánh kem phô mai đều dành cho Sở Nhuế.

"Cậu biết tôi thích ăn phô mai?" Sở Nhuế lại hỏi, Thương Trọng Lệ lại không thể trả lời được.

Không trả lời được lại càng kỳ quái hơn, cuối cùng Sở Nhuế giải vây cho đối phương: "Tôi biết rồi, chắc là mẹ tôi nói với dì, dì mới nói cho cậu!"

Thương Trọng Lệ như bắc được cầu thang đi xuống: "Đúng! Đúng vậy, là mẹ em nói, em nhớ kỹ."

Sau khi ứng phó xong, ánh mắt Sở Nhuế nhìn Thương Trọng Lệ chợt thâm sâu hơn.

Vì sao cậu lại biết sở thích của Sở Nhuế chứ, hơn nữa còn rất dứt khoát chắc chắn? Vì bệnh nghề nghiệp nên Thương Trọng Lệ suy nghĩ theo bản năng.

Một bữa cơm nhiều tâm sự, đến khi ăn xong, Thương Trọng Lệ mới ảo não nhận ra mình đã hết thời gian cho bữa tối. Sở Nhuế nhận ra sự thất thần của cậu nhưng tri kỷ mà không hỏi nhiều.

Hết hai tiếng, Thương Trọng Lệ tiếc nuối không muốn chở Sở Nhuế về nhà, cậu ngại ngùng đề nghị muốn đi dạo cho tiêu hóa, Sở Nhuế đồng ý.

Gió đêm man mát, thoải mái vui vẻ, Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế sóng vai đi trên đường.

"Sau lần gặp trước, xin lỗi anh vì mất đến nửa tháng mới có thời gian hẹn anh tiếp."

Sở Nhuế vuốt một sợi tóc bay: "Tôi hiểu, dù sao cậu cũng là cảnh sát, ngày thường rất bận rộn.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Thương Trọng Lệ: "Cũng ổn ạ, em là cảnh sát hình sự, thời gian trước có án mạng nên mới bận, sau này em sẽ có thời gian rảnh nhiều hơn."

Cậu chỉ muốn tận dụng mọi cơ hội được ở bên cạnh Sở Nhuế.

Nói một hồi, đột nhiên ở phía xa vang lên tiếng la hét của một người phụ nữ, ra là một người đàn ông say rượu, cầm dao chém loạn người đi đường, những người xung quanh bỏ chạy tán loạn, còn một thai phụ chưa chạy kịp.

Sở Nhuế còn chưa kịp phản ứng, người ở bên cạnh đã như mũi tên lao đi, bóng dáng lóa lên biến mất.

"Đứng im, cảnh sát đây!"

Người đàn ông say rượu cũng chưa say hoàn toàn, vừa nghe thấy hai tiếng "cảnh sát" thì biến sắc, thả người phụ nữ ra rồi bỏ chạy.

Sở Nhuế chạy nhanh đến đỡ người phụ nữ dậy, sau đó nhanh chóng gọi cấp cứu và cảnh sát, có người qua đường giúp đỡ, Sở Nhuế trấn an thai phụ xong thì đuổi theo Thương Trọng Lệ.

Bọn họ chạy rất nhanh, khi Sở Nhuế đuổi đến nơi, Thương Trọng Lệ đã dồn người đàn ông say rượu vào trong góc, bên cạnh còn những người qua đường kinh hoảng, người đàn ông say rượu thấy chạy không thoát, sắc mặt trở nên hung dữ, rống giận giơ dao muốn nhào về phía những người khác.

Thương Trọng Lệ nhanh tay lẹ mắt, xông lên chắn trước mặt thường dân, thấy con dao cách ngực mình chưa đến 1cm, cậu quyết đoán đè tay người đàn ông lại. Người đàn ông dường như không quan tâm gì nữa, dùng hết sức vung tay, mũi dao đâm vào mu bàn tay Thương Trọng Lệ.

Trong nháy mắt, cả người Sở Nhuế sững sờ, trái tim nhói đau.

Cũng may Thương Trọng Lệ có võ, người qua đường hốt hoảng lùi xa ra, cậu có không gian hành động, giơ chân lên đá bay con dao trên tay người đàn ông, sau đó dùng hai tay chế trụ người đàn ông.

Không nói lời nào, Thương Trọng Lệ dùng còng còng hai tay người đàn ông lại, ở đây cũng gần sở cảnh sát nên cảnh sát đến nơi rất nhanh.

Sở Nhuế im lặng bôi thuốc cho Thương Trọng Lệ, không nói lời nào, Thương Trọng Lệ sợ anh tức giận, vừa rồi cậu không nói gì đã bỏ anh lại một mình. Nhưng đó là chức trách của cậu, khi đó cậu không nghĩ nhiều.

Vừa rồi không nghĩ nhiều, bây giờ thì nghĩ nhiều, Sở Nhuế cũng không tức giận với cậu, nhưng nhìn vết thương của Thương Trọng Lệ khiến anh sợ hãi.

"Xin lỗi."

"Tôi không giận."

Không giận vậy sao lại không nói gì? Thương Trọng Lệ xoa gáy, nói sang chuyện khác để giúp anh vui hơn: "Anh luôn mang theo thuốc bên người à?"

"Thói quen." Trước đây anh đi leo núi, phòng ngừa bị thương nên luôn mang theo thuốc.

"Anh giống lúc trước ghê, balo mang quá trời đồ." Thương Trọng Lệ buột miệng nói, hai người chợt sửng sốt.

Cậu vừa mới nói gì?

Lúc trước?

Thương Trọng Lệ cũng không rõ, may mắn có đồng nghiệp đi ngang qua phá vỡ cục điện bế tắc.

"Đội trưởng Thương, người yêu anh hả?" Thương Trọng Lệ là người đồng tính không phải là bí mật ở sở cảnh sát, bây giờ xã hội đã thoáng hơn, sẽ không có ai cảm thấy kỳ lạ.

Sở Nhuế đỏ mặt, Thương Trọng Lệ nhìn thấy, cứng họng nói: "Liên quan gì đến cậu, ghi xong chưa, thu thập mẫu chưa? Còn chưa tan làm đâu, nhanh đi làm đi!"

"Dạ dạ dạ!" Đồng nghiệp cười xấu xa muốn rời đi, đang đi thì chợt quay lại: "Anh đẹp trai, đội trưởng Thương của chúng tôi là một người đàn ông tốt, để chuẩn bị cho buổi hẹn với anh mà mất tới nửa tháng."

"Lý Hoành!"

Thương Trọng Lệ đỏ bừng mặt hét lớn, người nọ tiếp tục cười to: "Đi đây, đi đây, không phá hỏng chuyện tốt của hai người nữa!"

Khi người đã rời đi, Thương Trọng Lệ cúi đầu nhìn Sở Nhuế, Sở Nhuế vẫn đỏ mặt, từ mặt xuống cổ, nhìn qua căng mọng mê người, cậu đằng hắng giọng nói: "Tên Lý Hoành đó là vậy, cứ thích nói đùa."

Sở Nhuế lắc lắc đầu, lòng bàn tay vuốt ve miệng vết thương trên mu bàn tay Thương Trọng Lệ, cào cho trái tim của Thương Trọng Lệ ngứa lên.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, hai ngày nữa sẽ lành ngay!" Thương Trọng Lệ bỗng cảm thấy cảm động, tù khi làm cảnh sát đến nay, vết thương nào cũng chịu qua, đã sớm thành thói quen, cậu gạt người nhà, chưa từng muốn người nhà lo lắng, nhưng Sở Nhuế ngồi trước mặt vuốt tay cậu, nhìn thấy bộ dáng đau lòng của anh, vậy mà lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cánh môi Sở Nhuế run lên, đương nhiên anh biết đây chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng khi nhìn thấy Thương Trọng Lệ bị dao cứa vào, nhìn thấy con dao sắc nhọn khi đâm vào ngực cậu, không biết vì sao mà trong lòng anh dâng lên một nỗi bi thương, trong đầu anh xuất hiện một hình ảnh, đó là Thương Trọng Lệ bị một thứ gì đó rất dài đâm thủng cả ngực.

Không dám nhớ lại hình ảnh kia, rõ ràng không phải là chuyện thật sự xảy ra mà lại chân thật như thế, chân thật đến mức khiến anh không thở nổi.

Sở Nhuế nhịn xuống tiếng nức nở trong cổ họng, nhào vào l*иg ngực Thương Trọng Lệ.

Thương Trọng Lệ cứng đờ cả người.

Cậu được ôm! Còn là Sở Nhuế chủ động!

Thương Trọng Lệ vừa vui lại vừa kinh ngạc, sửng sốt cả nửa ngày mới vòng tay ôm lấy anh.

Eo của anh rất nhỏ, dùng một cánh tay là có thể ôm hết, cậu cao hơn anh một cái đầu, có thể ôm cả người anh vào lòng mình.

Sở Nhuế đau lòng.

Thương Trọng Lệ lại nghĩ eo Sở Nhuế thật nhỏ.

"Có ổn hơn chút nào không?" Từ khi quen biết anh, cậu luôn thấy Sở Nhuế luôn trầm ổn trưởng thành, hành vi cử chỉ nhẹ nhàng nhã nhặn, nhưng bây giờ anh lại run rẩy trong lòng mình, Thương Trọng Lệ khó tránh khỏi suy nghĩ miên man.

Ví dụ như gương mặt đầy nước mắt của anh, khi anh run rẩy cả người.

Khụ khụ, Thương Trọng Lệ cảm thấy tự hổ thẹn với suy nghĩ xấu xa của mình.

Sở Nhuế cảm thấy có chút mất mặt, cúi đầu không nói gì.

"Em còn nghĩ rằng vừa rồi em đã cho anh thấy hình ảnh đẹp trai phong độ ngời ngời của em, kết quả lại làm anh lo lắng như thế này, hay là em yếu quá?"

"Không có!" Sở Nhuế cuối cùng cũng mở miệng nói: "Em rất mạnh."

So với những gì anh thấy trên TV thì còn nguy hiểm hơn nhiều, thân thủ của Thương Trọng Lệ không chỉ nhanh mà còn mạnh.

"Rất đẹp trai!"

Thương Trọng Lệ bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh tăng cao, nuốt nước bọt: "Thật ạ? Khụ khụ, ừm, ngày thường khi em làm việc còn đẹp hơn cơ."

Nói xong, Thương Trọng Lệ liền muốn cắn lưỡi tự sát.

Sao cậu lại như mèo khen mèo dài đuôi vậy! Anh ấy có cảm thấy cậu như thằng tự luyến không!

Thương Trọng Lệ nín thở, nghe thấy Sở Nhuế nhẹ giọng nói: "Lần sau tôi có thể tới xem được không?"

Gió mùa hạ nóng bức không khiến người khác bực bội nữa, gió thư thả đong đưa, lay động tiếng lòng của hai người.