Bưng dĩa trái cây lên lầu, Bạch Linh gõ cửa phòng Thương Ly Việt.
Trong phòng không có tiếng nói, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sột soạt vang lên.
"Ly Việt, để trái cây ở trước cửa nhé!" Bạch Linh hô lên một tiếng, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, nghĩ đến chuyện gần đây, Bạch Linh đứng trước cửa lải nhải: "Cậu... Đừng có buồn bã nhốt mình ở trong phòng nữa, trước đây cậu cũng vậy, không bao giờ chịu ra ngoài, cũng không kết giao bạn bè... Tôi biết chúng ta sống nhờ ở đây, cậu muốn chứng tỏ thực lực của mình, tôi cảm thấy đôi khi cậu nghiêm túc quá, đừng có ép bản thân như vậy."
Không giống với Bạch Linh, cha mẹ Bạch Linh đã qua đời từ khi cô còn nhỏ, luôn được họ hàng nuôi nấng, cho nên cũng không quá khổ sở. Nhưng ngay từ nhỏ Ly Việt đã không có mẹ, cha lại gặp chuyện trong ảo cảnh, lúc trước bị họ hàng ghét bỏ đùn đẩy cho nhau, cuối cùng mới được ông Thương nhận nuôi, vì vậy tính cách của cậu hướng nội, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh.
Trong phòng vẫn không có tiếng động, Bạch Linh thở dài, xoay người xuống lầu đưa trái cây cho người khác, đi đến trước phòng Thương Trọng Lệ ở tầng hai, cô nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, mơ hồ nghe thấy "Túc Văn" và "tìm được ông ta".
Bạch Linh đứng yên tại chỗ, do dự một chút, không gõ cửa.
Là người trẻ tuổi, còn được nghỉ ngơi tịnh dưỡng suốt một ngày, Thương Trọng Lệ thần thanh khí sảng bước xuống giường, Hứa Diệu cũng phải cảm khái tốc độ hồi phục của Thương Trọng Lệ quả thực kinh người.
Vài người ngồi cùng nhau thảo luận chuyện trước mắt.
"Trước tiên phải tìm được Túc Văn."
Sở Nhuế cảm thấy đây là chuyện quan trọng nhất.
Thương Trọng Lệ hung dữ nói: "Lão già đó dùng trăm phương nghìn kế hại người nhà họ Thương, vì lão mà nhà chúng tôi long trời lở đất, nghĩ cảnh mình đã gọi lão là ông nội suốt mười mấy năm, tôi hận đến ngứa răng."
Đới Hiển Hoài ngắt lời, có chút không kiên nhẫn: "Hai người đừng quên chúng ta hợp tác với nhau vì điều gì."
"Không quên, là vì ảo cảnh, nhưng bây giờ Túc Văn có lẽ đã biết cách thoát khỏi ảo cảnh hoàn toàn, tìm được ông ta có thể tìm ra cách." Sở Nhuế nghiêm mặt nói: "Từ lúc đầu, Hồng Môn tách ra khỏi Đạo môn, tôi nghi ngờ cũng là do ông ta gây khó dễ."
So với bất an ảo cảnh sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào như đi trên một lớp băng mỏng, chi bằng bắt lấy cơ hội trước mặt, chỉ cần biết được chân tướng từ chỗ Túc Văn, bọn họ cũng có thể mạo hiểm một lần.
Huống hồ Trùng Hỗn Độn đã tàn sát thế giới hiện thực, không biết có thể trụ được bao lâu.
Cân nhắc lợi hại hai bên, đâu là con đường tốt nhất quả thực quá hiển nhiên.
Hứa Diệu khó hiểu hỏi: "Sao cậu có thể chắc chắn Túc Văn có cách thoát ra khỏi ảo cảnh?"
Sở Nhuế: "Cũng là suy đoán, chúng ta là những người đã đi vào ảo cảnh, đều dùng thân thể thật của mình để vào, còn lấy thân phận là vật quái để vào thì ảo cảnh sẽ không xem vật quái là người chơi, nó sẽ có vai trò gì trong ảo cảnh?"
"Người chế tạo?" Hứa Diệu suy đoán, dù sao mục của mỗi phó bản cũng đều là vật quái hóa thành nhân vật.
"Đúng vậy, nói không chừng ông ta... đã thấy được chân tướng của thế giới này."
Khi nói những lời này, Sở Nhuế trông hờ hững, nhưng giọng nói lại run rẩy.
Hứa Diệu nhìn đối phương, cuối cùng gật gật đầu: "Được, vậy nghe theo cậu, trước tiên tìm Túc Văn, nhưng nên cẩn thận, 12 giờ mỗi đêm chúng ta vẫn phải tập hợp lại với nhau, phòng ngừa không biết khi nào ảo cảnh mở ra."
Bốn người đều đồng ý.
Sở Nhuế âm thầm suy tư, thật ra anh có một dự cảm rằng họ sẽ không vào ảo cảnh nữa.
"Nếu Túc Văn cho vật quái đến bắt cậu, chắc chắn trên người cậu có thứ mà Túc Văn muốn, tôi cảm thấy xuống tay từ cậu cũng có thể tìm ra điểm đột phá." Hứa Diệu lấy máy tính, bắt đầu thao tác.
Hắn đã sống hơn một trăm năm, sau khi tiếp xúc với internet hiện đại, liên tục vài năm trò trộn vào dark web, ở đó có những hacker sống ẩn dật, đúng là có thể sử dụng.
"Tới tới tới, ăn trái cây nào!" Giọng nói lanh lảnh của một cô gái phá tan bầu không khí căng thẳng, Bạch Linh đẩy cửa phòng, đặt hai dĩa trái cây lên bàn.
Thương Trọng Lệ nhướng mày, bất ngờ: "Em gọt?"
Bạch Linh nâng cằm: "Đương nhiên, anh không ngờ tới đúng không?"
Thương Trọng Lệ gật đầu: "Đúng thế, không ngờ em còn nữ công gia chánh như thế này."
"Hừ!" Bạch Linh bĩu môi: "Anh có nhiều thứ không ngờ đến lắm! Em là một tiểu thiên sứ thông minh!"
Thương Trọng Lệ chán ghét lè lưỡi, sau đó nhíu mày: "Ly Việt đâu rồi? Sao không thấy nó đâu?"
"Cơm đưa lên phòng đều ăn, chắc là bế quan, trước đây cũng vậy mà." Chén đũa đặt trước cửa phòng đều không còn, không phải là ăn hết rồi à?
Thương Trọng Lệ nhớ đến chuyện của Túc Văn, thở dài, nhưng vẫn không nói gì. Cậu nhìn Bạch Linh, cô bé vẫn cười hi hi ha ha như cũ, có vẻ không bị ảnh hưởng gì.
Vậy là tốt rồi.
Bạch Linh và Thương Ly Việt đến đây ở từ khi còn nhỏ, cũng chỉ khoảng mới 10 tuổi, là lúc nên vô tư vô lo mà sống, bây giờ...
Túc Văn...
Thù hận sục sôi trong mắt Thương Trọng Lệ.
Bạch Linh ở bên cạnh không cười nữa, gương mặt bất an và ưu thương.
Trùng hợp lại bị Sở Nhuế nhìn thấy.
Có vẻ Bạch Linh đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ, biết được việc Túc Văn giả dạng Thương Tế Lễ.
Sở Nhuế không tỏ vẻ gì, chờ đến khi buổi thảo luận kết thúc thì đi ra khỏi phòng, bắt gặp Bạch Linh ngồi trên ghế xích đu trong vườn hoa.
"Sao vậy?" Sở Nhuế ngồi xuống bên cạnh: "Sao lại ngồi ở đây một mình?"
Bạch Linh nhìn thấy Sở Nhuế, sắc mặt đỏ hồng, sau đó ủ rũ cụp mắt mà nói: "Các anh..." Cô muốn nói lại thôi: "Có phải các anh có việc gì giấu em với Ly Việt không?"
Sở Nhuế nghĩ thầm, quả nhiên...
"Em nghe thấy?"
Bạch Linh dẩu môi, ngón tay cuộn lấy vạt áo: "Dạ, nhưng không nghe hết... Ông... Không phải là ông ư?" Cô vừa đi đến tòa nhà phía tây, bùa rơi đầy đất, trong nhà cũng không có ai.
Sở Nhuế mím môi không nói.
Phía sau bọn họ, Thương Trọng Lệ bước ra ngoài, nghe thấy lời của họ, biểu tình ảm đạm, đứng ở nơi đó, cũng không tiến lên phía trước.
"Trong ấn tượng của em, ông Thương là người như thế nào?" Sở Nhuế hỏi cô.
"Ừm... Em có hơi sợ ông ấy, nhưng lúc trước không có ai nhận nuôi em và Ly Việt, chỉ có ông ấy chăm sóc cho tụi em. Tuy em rất sợ nhưng từ trước đến nay ông ấy cũng không nói nặng với em, luôn cười tủm tỉm."
Sở Nhuế nhìn cô bé mười mấy tuổi vẻ mặt cô đơn, không nên an ủi gì. Nhìn từ bên ngoài, Bạch Linh và Ly Việt có vài nét giống nhau, Túc Văn nghĩ gì hiển nhiên không quá khó đoán.
Nhưng Sở Nhuế không vạch ra điểm này, nên giúp Bạch Linh sống vô ưu vô lo.
"Anh không cần an ủi em, em biết rồi, em cũng không phải một đứa ngốc không hiểu chuyện. Các anh muốn... ừm... gϊếŧ ông ấy, đúng không?"
Sở Nhuế sửng sốt, Bạch Linh còn giỏi hơn so với anh nghĩ, cô bé giỏi nhìn mặt đoán ý, có lẽ từ nhỏ đã rèn luyện.
"Đúng vậy."
Nghe thấy câu trả lời của Sở Nhuế, Bạch Linh thở dài một hơi.
Sở Nhuế cúi người ngồi xổm bên cạnh xích đu: "Em còn Thương Trọng Lệ, còn có Thương Ly Việt, nếu em không chê, anh cũng có thể trở thành người nhà của em." Khi nói những lời này, Sở Nhuế có hơi ngượng ngùng, anh không giỏi biểu đạt tình cảm, cũng sợ Bạch Linh từ chối.
Bạch Linh chấn động trong lòng, ngẩng đầu lên, gương mặt của Sở Nhuế gần trong gang tấc chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.
Hốc mắt cay cay, Bạch Linh hơi mím môi, đáy mắt loang loáng ánh nước.
Cô không muốn khóc, nhưng mà...
Nhìn nụ cười nhàn nhạt của Sở Nhuế, nhìn hai mắt cong cong của anh, cô không thể ngăn được.
Muốn quá... Nếu có thể quang minh chính đại chạm vào được thì tốt rồi, muốn ôm người này vào lòng, tham lam lấy hơi ấm của anh...
Muốn quá... Muốn quá...
Sau đó, sau lưng đau đớn như bị dao đâm.
Sắc mặt Bạch Linh trắng bệch.
"Sao thế, không thoải mái?" Sở Nhuế vươn tay sờ trán Bạch Linh, quá nhiều mồ hôi: "Sao lại ra nhiều mồ hôi thế này?"
Bạch Linh hất tay Sở Nhuế ra, anh nghi hoặc nhìn mu bàn tay mình, đỏ hồng, hơi đau rát.
Bạch Linh thất tha thất thểu bước xuống xích đu, lùi về sau vài bước.
Bộ dạng của Bạch Linh, giống như... có gì đó không đúng.
Sở Nhuế đứng lên muốn đi qua chỗ Bạch Linh, Bạch Linh lại trừng lớn mắt, la to: "Không được qua đây ——"
Sở Nhuế dừng chân tại chỗ.
Trong phòng khách, Thương Trọng Lệ luôn nhìn về phía này cũng cảm thấy Bạch Linh có vấn đề.
"Đừng tới đây... Đừng tới đây..." Môi Bạch Linh tái nhợt run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi.
Đau quá... Sau lưng đau quá, chưa từng đau như vậy, giống như có thứ gì đó muốn xé nát người cô.
Trong đầu hiện lên Trùng Hỗn Độn dính nhớp trong TV, trong lòng Bạch Linh rơi lộp bộp, sau đó nước mắt ồ ạt tuôn trào.
"Bạch Linh, em lại đây..." Sở Nhuế vươn tay ra, muốn đi đến gần cô, cảm giác bất an lan rộng, Sở Nhuế đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt chấn động.
"Đừng tới đây... Xin anh..." Giọng nói run rẩy nức nở, cả người Bạch Linh run lên, cô há miệng, không thể khống chế được chính mình.
Sở Nhuế thấy cô kiềm nén, cắn chặt răng, móc một lá bùa dán trước ngực.
Sở Nhuế đầu óc trống rỗng: "Không cần!"
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, Bạch Linh niệm chú, một tiếng nổ mạnh vang lên, trong phút chốc, cả người cô tan tác thành mảnh nhỏ.
Sở Nhuế mở to mắt, hồi lâu không có động tĩnh gì, Thương Trọng Lệ vươn tay ôm anh vào lòng, che khuất mắt anh.
Sở Nhuế cảm giác được, Thương Trọng Lệ cũng đang run rẩy cả người.
Nhìn những mảnh thịt vụn trên mặt đất, Thương Trọng Lệ không thể tin nổi vừa xảy ra chuyện gì.
Bạch Linh tự phát nổ...
Máu thịt bay tứ tung, bắn đầy lên cỏ cây khô cằn, trên mặt đất còn nhiều khối thịt vụn, trong những khối thịt đó có xen lẫn với những chất nhầy sền sệt màu đen.
Hai mắt Thương Trọng Lệ đỏ ngầu, kéo Sở Nhuế quay về phòng khách. Tiếng nổ mạnh cũng kéo Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài đi xuống.
Những khối thịt đen từ từ tụ hợp lại, khi chuẩn bị hoàn toàn hợp thành, Thương Trọng Lệ vẫn còn đứng ngây ngốc.
Hứa Diệu nhanh tay lẹ mắt, dùng vài lá bùa tách chúng ra, hắn lẩm bẩm niệm chú, những khối thịt kia di chuyển nhưng không thể tụ hợp lại được nữa.
"Sao đột nhiên xuất hiện một con ở đây, bên ngoài có tường bảo vệ mà!" Đới Hiển Hoài khó hiểu hỏi.
Hứa Diệu cũng không biết rõ: "Vẫn chưa muộn, tôi đã tra tài liệu, nếu Trùng Hỗn Độn chưa thành hình thì chỉ cần tách lìa thân thể nó, dùng phép ngăn nó khôi phục, nó không thể sống lại nữa. Có lẽ đây là một con Trùng Hỗn Độn chưa kịp thành hình..."
Giọng nói đột nhiên im bặt. Chưa thành hình, có nghĩa là vẫn còn ở trong... thân thể của ai?
Nhìn những khối thịt nát bươm trên mặt đất, lại nhìn thấy hai người bi thương ôm nhau, Hứa Diệu và Đới Hiển Hoài chợt nhận ra, cúi đầu, lắc đầu thở dài.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Linh: Đóng máy rồi <3 mình đúng là một tiểu thiên sứ thiện lương đáng yêu, thà tự phát nổ còn hơn làm phiền đến người khác