"Để tôi thử lại."
Thương Trọng Lệ nói xong, lần này không còn đùa giỡn nữa, bắt đầu nghiêm túc bổ kiếm về phía cửa nhà 1202.
Cánh cửa vẫn lù lù bất động.
Thương Trọng Lệ cảm thấy không thể tin nổi, cậu có thể không tin tưởng vào bản thân nhưng chưa bao giờ hoài nghi về thanh kiếm của mình.
"Sao lại như vậy?!"
Thanh kiếm lóa lên, giống như đang cười nhạo Thương Trọng Lệ lỗ m ãng.
Sở Nhuế tiến lên, chạm vào cánh cửa 1202, có thể tiếp xúc được. Sở Nhuế biết được sức mạnh của thanh kiếm, nói nó sánh ngang với thiên quân vạn mã cũng không phải quá lời, nhưng cánh cửa trước mặt này lại không bị phá vỡ, ngay cả vết chém cũng không có.
Trong nháy mắt, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đều cùng nghĩ đến một vấn đề. Vật quái trong phó bản này mạnh hơn những gì họ nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ họ đã đến bước đường cùng, thật sự phải bỏ mạng ở đây?
Thương Trọng Lệ đỡ trán cười khẽ: "Có thể cùng người trong lòng chết cùng một chỗ thật ra cũng không quá tệ."
Sở Nhuế liếc mắt nhìn cậu.
"Hơn nữa chúng ta cũng không quên nhau, đã rất tốt rồi." Thương Trọng Lệ nặng nề nói.
Sở Nhuế lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, không quên gì cả..."
Nhớ lại mình từng bị mất trí nhớ, Sở Nhuế khẽ nhíu mày.
Anh vẫn còn nhiều chuyện chưa nghĩ ra, khi mất trí nhớ thì như phải đeo một tấm kính bị hỏng, cần phải tìm thêm những mảnh ghép khác bổ lấp vào để tạo thành một mặt gương hoàn chỉnh.
"Đi thôi!" Thương Trọng Lệ đột nhiên đứng dậy.
Sở Nhuế ngơ ngác hỏi: "Đi đâu?"
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Tìm đồ ăn, còn phải hong khô người nữa, ướt nhẹp, không dễ chịu chút nào."
"Bây giờ mà cậu còn tâm tư ăn uống à?" Sở Nhuế biết Thương Trọng Lệ là một người tùy tính, nhưng bây giờ thì cũng quá thoải mái rồi.
"Đúng vậy." Thương Trọng Lệ gật đầu: "Không ra ngoài được thì cũng không thể chết đói ở bên trong, đúng không?" Nói xong, Thương Trọng Lệ kéo Sở Nhuế dậy, vào trong nhà 1201 ở đối diện.
Thương Trọng Lệ đặt tay lên khóa cài, dùng sức phá nó, "lạch cạch" một tiếng, cửa liền mở ra.
Sở Nhuế nhớ lại bộ dạng mình phải dùng bút chì bôi trơn, lại dùng bút chì hí hoáy mở khóa, không tiếng động bĩu môi.
Dù là ở trong ảo cảnh nhưng trong phòng có đầy đủ vật dụng cần thiết, hai người cởϊ áσ khoác, không có điện, Thương Trọng Lệ dùng khăn lông thấm bớt nước trên quần áo rồi hong khô quần áo trên ban công.
Sở Nhuế bọc chăn ngồi trên ghế, không chớp mắt nhìn Thương Trọng Lệ. Cậu không nhanh không chậm làm việc, cánh tay săn chắc, gân xanh nổi rõ, tạo nên sức hút khó cưỡng.
Không biết có phải do ngồi trong chăn quá ấm áp hay không, Sở Nhuế cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, mặt cũng bất đầu nóng lên.
Chuẩn bị quần áo xong, Thương Trọng Lệ ngẩng đầu, ở trong bóng đêm cậu nhận thấy rõ có một ánh mắt đang nhìn mình. Sở Nhuế vừa rồi luôn nhìn cậu, khi đối diện với nhau, trong lòng lại rơi "lộp bộp", đặc biệt là khi Thương Trọng Lệ nhìn thẳng về phía mình, anh càng cảm thấy nóng hơn.
Thấy Thương Trọng Lệ đến gần, Sở Nhuế mất tự nhiên cúi đầu, chỉ trong vài giây, gió lạnh lùa vào trong chăn, Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn, Thương Trọng Lệ đã nhấc chăn lên, chui vào trong.
Bọn họ ngồi bên cạnh nhau, chung đυ.ng trong một ổ chăn, quần áo thì mỏng tang, hơi thở gần như giao hòa với nhau.
Sở Nhuế đỏ bừng mặt.
"Không còn cái chăn nào khác sao?"
Thương Trọng Lệ nghiêm túc đáp: "Chỉ có ở với anh mới ấm thôi."
Thương Trọng Lệ có thể thấy Sở Nhuế đang thẹn thùng, thật ra trái tim cậu cũng đang đánh trống reo hò inh ỏi, nhưng cậu muốn ở gần với anh.
Nếu không biết khi nào sẽ chết thì ít nhất nhân lúc cả hai còn tỉnh táo, vẫn còn sống như thế này, bọn họ nên ở bên cạnh nhau.
Sở Nhuế im lặng, anh mím môi không nói gì, sau đó không biết vì sao cả hai lại bắt đầu nắm tay nhau, không biết họ dựa sát vào nhau như thế nào, cũng không biết cả hai ôm nhau từ khi nào. Sở Nhuế chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của Thương Trọng Lệ, quay đầu là có thể nhìn thấy khuỷu tay của Thương Trọng Lệ.
Thật ấm áp.
Sở Nhuế bôn ba cả đêm đã nghĩ như vậy.
"Anh đọc Robinson Phiêu lưu ký chưa?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Sở Nhuế bất lực đáp: "Là bài đọc thêm của cấp tiểu học."
"À, đúng nhỉ!" Thương Trọng Lệ ngại ngùng cười cười, siết vòng tay: "Anh có thấy bây giờ chúng ta cũng giống như đang lưu lạc trên đảo hoang không, không điện không nước không bóng người."
Sở Nhuế tức giận nói: "Ảo cảnh không có tài nguyên, không biết khi nào sẽ có một màn sương mù tới nuốt chửng chúng ta đâu."
Thương Trọng Lệ cười: "Anh đừng có bi quan như thế chứ..."
"Là do cậu quá lạc quan thôi."
Cuối cùng, hai người không nói gì nữa.
Mưa rơi không ngừng ngoài cửa sổ, mùi hôi thối dần tiến vào trong phòng. Bên ngoài là màn đêm vô tận, chỉ có một quầng sáng bạc lập lòe chợt lướt qua.
Bọn họ im lặng ôm lấy nhau, tựa hồ đang chờ đợi số phận đi đến hồi kết. Trên mặt họ không có nỗi thống khổ hay mê mang mà chỉ có sự thản nhiên, tĩnh lặng.
"Anh đói bụng chưa?" Thương Trọng Lệ hỏi.
Sở Nhuế lắc đầu: "Tôi không dám ăn đồ ở trong ảo cảnh đâu."
Thương Trọng Lệ: "Chết cũng phải làm một con ma no chư, dù sao cũng chết cả mà." Khi cậu tìm đồ ăn ở trong phòng thì bị một vật màu trắng ở trên bàn thu hút sự chú ý.
"Trong ngôi nhà cũ kỹ thế này mà còn có một tác phẩm nghệ thuật, chủ nhà có sở thích đặc biệt thật đó."
Sở Nhuế ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của Thương Trọng Lệ, đây là bình hoa anh đã từng chú ý qua.
"Lần đầu tiên tôi vào cũng cảm thấy kỳ lạ, bình hoa đó còn rất độc đáo." Sở Nhuế nói.
Thương Trọng Lệ nhìn vật trang trí màu trắng: "A Nhuế, hoa ở đâu cơ?". Đọc t𝗿𝒖𝑦ện ch𝒖ẩn không q𝒖ảng cáo == TRÙMTRUY ỆN.Vn ==
Sở Nhuế sửng sốt, anh cẩn thận đi đến xem, trên bàn gỗ trống trải chỉ có một vật trang trí màu trắng hình dạng như bàn tay người.
Trên vật trang trí kia, bó hoa khô héo anh từng tận mắt nhìn thấy đã biến mất.
"Sao vậy?" Thương Trọng Lệ thấy anh ngây ngốc mà nhìn chằm chằm thứ kia.
"Cậu nói... Đây là tác phẩm nghệ thuật?" Sở Nhuế run giọng hỏi.
Thương Trọng Lệ: "Không phải hả? Chẳng phải đây là một tác phẩm điêu khác sao?"
"Đây là tác phẩm điêu khắc?"
"Không phải tác phẩm điêu khắc?"
Sở Nhuế bắt đầu suy nghĩ miên man.
Gương mặt của Sở Nhuế đỏ ửng lên, Thương Trọng Lệ kiểm tra nhiệt độ của anh: "A Nhuế, anh hơi sốt rồi, anh nằm nghỉ một lát đi, đừng nghĩ nhiều nữa."
Sở Nhuế mệt mỏi, miệng vết thương cũng bắt đầu đau rát.
"Liệu khi ngủ có xảy ra chuyện gì không?"
Thương Trọng Lệ mỉm cười đắp chăn cho anh: "Anh yên tâm, tôi ở ngay đây!"
Nghe những lời này, Sở Nhuế như được sưởi ấm, vô cùng an tâm, anh dựa vào khuỷu tay của Thương Trọng Lệ, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.
Mơ mơ màng màng, Sở Nhuế mơ thấy mình đi theo dòng người vào một trạm tàu điện ngầm, anh nhìn qua sân ga.
Trạm Tinh Đường.
Xe vừa chạy không bao lâu, loa phát thanh chợt thông báo.
【 Tàu sắp đến trạm, trạm Nam Thi, mời quý khách xuống trạm... Đây là trạm cuối cùng. 】
Trạm Nam Thi... A...
Sở Nhuế mê man, nhưng anh nhớ rõ sau trạm Nam Thi là trạm Tinh Hồ, sau đó là quảng trường thời đại...
Chỉ có 6 trạm, không thể ngồi quá trạm được.
Sở Nhuế nhớ rõ, đầu óc hôn mê, mơ màng sắp ngủ.
【 Tàu sắp đến trạm, trạm Nam Thi, mời quý khách xuống trạm... 】
Hình như... Có gì đó không đúng.
!!!
Xe đến trạm, một hàng người bước xuống. Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn, tạm thời chưa ý thức được vấn đề nằm ở đâu.
Nhanh chóng, xe lại phát loa thông báo.
【 Tàu sắp đến trạm, trạm Tinh Đường, mời quý khách xuống trạm... 】
Cuối cùng Sở Nhuế cũng nhận ra có chỗ nào không đúng, sao xe lại quay về trạm xuất phát?
Anh ngồi trên xe, đi qua ba trạm thì phải đến quảng trường, sao bây giờ lại quay về trạm Tinh Đường?
Tàu có vấn đề? Như vậy không ổn, anh sẽ đi làm trễ mất!
Sở Nhuế đứng lên ở trong khoang tàu, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Đúng lúc này, tàu đã đến trạm.
【 Tàu đã đến trạm, trạm Tinh Đường... 】
Sở Nhuế muốn xuống tàu nhưng đi được hai bước, anh nhìn thấy bảng thông báo to tướng ở trên sân ga: Trạm quảng trường thời đại.
Anh không ngồi sai tàu, tàu cũng không có vấn đề gì.
Sở Nhuế nhận ra, ra là loa thông báo của tàu có vấn đề.
Sở Nhuế ngồi lại chỗ cũ, khi anh vừa xoay người, trên sân ga xuất hiện một con hồ ly trắng, nó nhẹ nhàng thanh thoát lướt qua sân ga, vững vàng đứng trên toa tàu, đôi mắt đỏ rực quan sát.
Sở Nhuế ngồi xuống chỗ mình, nhẹ nhàng thở ra, còn cười nhạo bản thân một phen, sao lại dễ bị tin tức lừa gạt như vậy.
Trong phút chốc, tâm trí Sở Nhuế run lên.
Bị tin tức lừa gạt!
Bỗng chốc, Sở Nhuế bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh đứng dậy, mắt sáng như đuốc, nhanh chóng tìm kiếm đồ vật màu trắng ở trên bàn.
Bình hoa... Hay là tác phẩm điêu khắc?
Nhiều thông tin hỗn loạn ùn ùn quẩn quanh trong đầu Sở Nhuế, anh có thể cảm giác được, hình như anh đã tìm ra những mảnh ghép còn sót của tấm gương!
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ cùng nhau đắp chung một chăn, hành động của Sở Nhuế rất lớn, vì vậy Thương Trọng Lệ cũng bị lôi ra ngoài.
"Sao thế?" Thương Trọng Lệ ôm lấy Sở Nhuế, kéo anh lại vào trong chăn.
Một tầng mồ hôi mỏng thấm ướt trên trán Sở Nhuế, anh nhìn chăm chú Thương Trọng Lệ, ý vị khó lường.
"Anh sao thế?"
Sở Nhuế rối rắm hỏi: "Tôi hỏi lại, khi cậu vào nhà 1301, cậu thật sự vào từ cửa sổ?"
Chuyện này chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Thương Trọng Lệ đáp: "Tôi chắc chắn, bên ngoài 1301 có cửa sổ!"
"Trong phòng 1202 không có âm thanh gì hết?"
"Tôi không nghe thấy..."
Sở Nhuế không chớp mắt, tiếp tục truy vấn, Thương Trọng Lệ cũng không thấy phiền, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của anh.
"Cậu có biết Edvard Munch không?"
"Biết."
"Có biết một bức tranh tên là 《 Tiếng hét 》không, có một người đang hét ở trong tranh."
"Có ấn tượng, là Edvard Munch vẽ à?"
Phản ứng của Thương Trọng Lệ càng xác định cho suy nghĩ trong lòng của Sở Nhuế. Anh tiếp tục hỏi.
"Cậu có biết Maruyama Junna không?"
Thương Trọng Lệ lắc đầu, cậu không quá hiểu biết về họa sĩ.
"Tôi không biết nhiều họa sĩ."
"Cho nên?" Thương Trọng Lệ không hiểu ý tứ của Sở Nhuế, sao lại đột nhiên hỏi về họa sĩ, đề tài này có chút hơi cao xa rồi!
"Cho nên, nếu tôi hình dung lại lượng thông tin trong đầu để bổ sung vào chỗ trống, phản ứng đầu tiên của tôi sẽ chỉ ra những gì tôi biết trước thôi, phải không?"