Suỵt! Bí Mật

Chương 147




Nghe thấy sự oán giận trong giọng điệu của Thương Trọng Lệ, Sở Nhuế hỏi: "Vậy vì sao cậu lại là người vào ảo cảnh?"

Thương Trọng Lệ chớp chớp mắt, giấu đi sự buồn tủi nhưng vẫn bị Sở Nhuế nhận ra: "Là vì..."

"Vì bậc cao nhân đó chọn cậu?" Sở Nhuế suy đoán.

Thương Trọng Lệ cũng không phủ nhận: "Khi đó có rất nhiều người Hồng Môn dị nghị chuyện này, nói là tôi ăn may, nói tôi là đồ bị ruồng bỏ, cũng nói tôi không có liêm sỉ..."

Nhắc lại chuyện cũ, Thương Trọng Lệ vẫn bình tĩnh như thường, giống như là chết lặng.

"Nếu cho rằng người vào ảo cảnh sẽ chết thì sao họ lại nói cậu không có liêm sỉ?" Sở Nhuế khó hiểu hỏi.

"Cũng không hẳn là chết, những người đi trước luôn hi vọng có ngày giải phá được ảo cảnh, dù có một chút khả năng nhỏ cũng không bỏ qua. Người được chọn đương nhiên sẽ được chấp nhận, vì đó chính là người xuất sắc nhất của thế hệ."

Sở Nhuế gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi." Anh nhìn Thương Trọng Lệ, đôi mắt mở to, nói xong thì hơi nghẹn lại.

Thương Trọng Lệ bị bộ dạng của anh làm cho chọc cười: "Hiểu gì thế?"

Sở Nhuế nghiêm túc đáp: "Cậu sống không dễ dàng gì."

Lời của anh khiến Thương Trọng Lệ sửng sốt, hai má hơi ửng hồng, cậu quay đầu đi, thầm nghĩ, A Nhuế vô tư này, chỉ một chiêu đã bắt giữ được trái tim mình rồi.

Hít sâu điều chỉnh lại tâm tình, Thương Trọng Lệ quay đầu lại, ngồi bên cạnh anh trên bậc thang, đôi mắt sáng lấp lánh, khóe miệng cong cong cười.

Sở Nhuế hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"

"Nhìn anh." Nụ cười của Thương Trọng Lệ càng thêm xán lạn, ánh mắt như đèn pha khiến Sở Nhuế cũng phải đỏ bừng mặt.

"Nhìn tôi làm gì?" Sở Nhuế nhỏ giọng hỏi, giọng nói nhẹ bẫng, còn có chút run rẩy, đúng là chỉ nhìn mặt thì sẽ bị vẻ ngoài xa cách này đánh lừa.

Anh trai ngoài lạnh trong nóng ngốc nghếch.

"Tôi cũng đã quen rồi, cũng không để tâm những lời đó đâu, đã qua rồi nên cũng không cần quan tâm làm gì. Nhưng bây giờ có người đau lòng cho tôi, tôi bỗng cảm thấy đúng là mình sống cũng không dễ dàng gì." Thương Trọng Lệ rầu rĩ nói, chờ được anh tỏ lòng xót thương.

Sở Nhuế nhìn chằm chằm hai lòng bàn tay: "Tôi... Có tôi ở đây, sau này tôi sẽ ở bên cạnh cậu."

Trong lòng Thương Trọng Lệ như được một dòng suối ấm áp tưới tắm, cưng chiều nhìn bộ dạng vụng về của anh không biết nên diễn đạt tình yêu của mình như thế nào. Bộ dạng ngây thơ thuần khiết này khiến cậu ngo ngoe rục rịch muốn làm chuyện xấu, cậu dán sát lại gần, nắm lấy tay anh: "Sau này anh ở bên cạnh tôi nhé?"

Không khí quá đỗi tốt đẹp, Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm môi Sở Nhuế, nuốt nuốt nước bọt.

Lúc này mà không hôn thì có xứng đáng là đàn ông không hả?

Thương Trọng Lệ cúi đầu hôn xuống, thấy đôi môi ngon ngọt kia cách ngày một gần hơn, chủ nhân của đôi môi lại chợt quay đầu đi.

Thịt đã đến bên mép còn rớt xuống đất!

Sở Nhuế nhướng mày, kiên định nói: "Chúng ta phải ra khỏi phó bản trước đã, tôi thấy phó bản này không đơn giản."

Sao mà mất hứng thế, sao mà chẳng hiểu phong tình gì cả!

Thương Trọng Lệ bĩu môi, nhưng Sở Nhuế nói đúng, việc quan trọng nhất là cần phải thoát khỏi ảo cảnh, chuyện thân mật có thể để sau.

Tuy không tình nguyện không được âu yếm với anh sau khi cả hai xác nhận tình cảm với nhau nhưng Thương Trọng Lệ vẫn nhẫn nại đè nén du͙© vọиɠ của mình xuống.

Bây giờ bọn họ đều đã khôi phục ký ức, dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, đương nhiên họ biết nhiệm vụ hiện tại là cần tìm ra lý do sinh ra vật quái của phó bản.

"Hứa Diệu chắc chắn đang ở trong tòa nhà này." Bọn họ quyết định tìm Hứa Diệu trước.

"Cậu thật sự vào nhà 1301 từ cửa sổ ư?" Sở Nhuế nghĩ lại chuyện mình vừa trải qua vẫn cảm thấy thật khó tin.

Thương Trọng Lệ chắc chắn đáp: "Đúng vậy."

"Thật sự có cửa sổ?"

"Có mà." Thương Trọng Lệ không hiểu: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Sở Nhuế kể lại cho cậu nghe.

"Lúc trước chúng ta suy đoán rằng 7 con búp bê đại diện cho 7 người khác nhau, tôi đoán rằng hai cô bé tôi nghe thấy trong nhà 1202 có thân phận là hai con búp bê tóc màu nâu trà, 1202 và 1102 đều có âm thanh, tôi đoán chúng có mối liên hệ nào đó..." Sở Nhuế phân tích xong thì nhìn Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ ngây ngẩn, ánh mắt có một tia sợ hãi.

"Sao vậy?" Sở Nhuế hỏi.

Thương Trọng Lệ nhìn anh chằm chằm, từ từ đáp: "A Nhuế, khi tôi đến 1102, tôi không nghe thấy âm thanh nào cả."

Sở Nhuế cho rằng mình nghe nhầm, sửng sốt hai giây, cả người cứng đờ nhìn Thương Trọng Lệ: "Cậu nói gì cơ?" Giọng nói anh run rẩy, cả người cũng phát run.

"A Nhuế, anh nói anh nghe thấy trong nhà 1102 có âm thanh, nhưng khi đó tôi cũng ở đó, tôi không nghe thấy gì cả." Thương Trọng Lệ lặp lại.

Trong bóng tối vang lên tiếng hít thở nặng nề và dồn dập.

"Cậu nói... cái gì?"

Sở Nhuế ngơ ngác lặp lại một lần, Thương Trọng Lệ luống cuống, nắm chặt tay anh, ngón tay thon dài lạnh ngắt, Thương Trọng Lệ vội vàng nói: "Chúng ta lên kiểm tra lại xem."

Một lúc lâu sau, Sở Nhuế mới chậm rãi gật đầu.

Cả hai chật vật nương tựa nhau, bám vào cầu thang để đi lên.

"Cậu yên tâm, tôi vẫn còn ổn." Đi lên cầu thang, Sở Nhuế khẽ nói.

Thương Trọng Lệ: "Thật không? Anh thật sự ổn?"

Nhìn bộ dạng của Sở Nhuế bây giờ quả thật không giống như lúc trước. Nếu là lúc trước, anh đã nhắm mắt nhắm mũi trốn ở phía sau, cả người run lập cập, thở hổn hển.

Thương Trọng Lệ nhẹ nhàng thở ra: "Không sao thì tốt rồi."

Sở Nhuế nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Lại nhìn thêm một lần...

Lại tiếp tục nhìn thêm một lần...

Thương Trọng Lệ bị nhìn đến mức cảm thấy bất an, bèn hỏi: "A Nhuế, sao mà anh cứ nhìn tôi vậy?"

Sở Nhuế thở dài não nề.

"Cậu nắm tay tôi chặt quá, tôi đau, cậu thả tay ra đi."

Thương Trọng Lệ: "..."

Cả hai đã lên tầng 12.

Sở Nhuế chỉ về phía cửa phòng: "Cậu nhìn kìa, lúc trước đều mở ra, bây giờ đều đóng lại."

Thương Trọng Lệ gật gật đầu, chống cằm nghiền ngẫm, nghiền ngẫm nửa ngày vẫn không nghĩ ra được gì.

"Tất cả các phòng đều mở cửa?" Thương Trọng Lệ hỏi.

"Chỉ có nhà 1202 là không mở."

Thương Trọng Lệ búng tay: "Đi thôi, đến nhà 1202." Nói xong, cậu đi ngay, nắm tay Sở Nhuế lên lầu.

"Đến 1202 làm gì?" Thú thật, Sở Nhuế không còn chút sức lực nào, anh đã lao lực cả đêm nay, bây giờ cả người đau nhức, lòng bàn chân nhức mỏi.

Thương Trọng Lệ nhìn ra, cúi xuống, cõng anh lên lưng: "Đá cửa 1202!" Cậu tự tin nói, Sở Nhuế sửng sốt, sau đó dựa đầu vào trên lưng đối phương, khóe miệng cong lên nhàn nhạt.

Đúng là một thằng nhóc chỉ biết dùng vũ lực.

Đến trước cửa nhà 1202, Thương Trọng Lệ cẩn thận lắng nghe: "Không có âm thanh..."

Sở Nhuế nhảy xuống đất, dán lỗ tai lên cửa, lúc này anh cũng không nghe được gì.

Thương Trọng Lệ nhìn ra ngoài, cậu dùng hai tay đỡ nửa thân người thò qua rồi quay lại: "Có cửa sổ ở đây."

Sở Nhuế nhìn theo, đúng là cửa sổ của nhà 1301.

Vì sao lúc trước anh lại không thấy cửa sổ, mắt của anh có vấn đề?

Thương Trọng Lệ dùng chân đá cửa nhà số 1202. Cánh cửa chắc chắn, dù đá bao nhiêu lần cũng không xi nhê. Thương Trọng Lệ cau mày, nở một nụ cười hứng thú.

"Thú vị đó." Cậu rút kiếm ra từ bên hông, chuẩn bị chém một đường.

Một đường kiếm tiêu sái vụt ngang qua, Sở Nhuế nhìn chằm chằm cánh cửa số 1202, anh thực sự muốn biết ở bên trong có gì...

Nhưng cánh cửa vẫn im lìm như cũ.

Sở Nhuế: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Thương Trọng Lệ: Xấu... xấu hổ quá đi