Suỵt! Bí Mật

Chương 145




Sở Nhuế nhớ lại hình dạng cầu thang và chiều rộng từ phần tường đến tay vịn cầu thang, xác định được góc ném viên bi để nó không chạm đất.

Anh đoán rằng quái vật sẽ đi theo viên bi.

Sở Nhuế đi xuống tầng 12, anh ló đầu nhìn về phía cửa sổ cuối hành lang phía nam.

Trên cửa sổ có một khe lõm hứng nước mưa nhưng không còn bóng dáng của con búp bê tóc màu nâu trà, Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Dùng cách cũ để mở cửa số nhà 1201, anh quan sát, vẫn không có ai, điều này khiến Sở Nhuế lo lắng hơn, vì điều đó có nghĩa khi anh mở cửa nhà số 1202, mức độ nguy hiểm sẽ tăng cao.

Sở Nhuế kiểm tra quanh nhà một vòng, tìm kiếm vật dụng hữu hiệu, anh nhìn thấy một đồ vật kỳ lạ ở trên bàn, đó là một bình hoa đang trang trí theo phong cách trừu tượng, trong bình cắm một bó hoa đã héo.

Chiếc bình được tạo hình với bàn tay người hướng lên và cổ tay hướng xuống để tạo thành chân đế.

Vì sao nói nó là một chiếc bình kỳ lạ, vì các vật dụng khác ở trong nhà được trang hoàng hết sức ngay ngắn, chỉnh tề, giản dị, một bình hoa có đặc điểm nổi bật như thế này xuất hiện trong phòng sẽ đặc biệt chú ý.

Sở Nhuế nhìn qua bình qua, sau đó xoay người chuẩn bị di chuyển đến nhà số 1202. Khi anh vừa xoay người đi, trước cửa 1201 xuất hiện con búp bê tóc màu nâu trà nhuốm đầy máu.

"..."

Sở Nhuế chớp mắt, búp bê đã biến mất.

Túm lấy góc áo, Sở Nhuế có chút không nói nên lời, bây giờ anh cảm thấy mình không bị quái vật gϊếŧ chết mà là bị con búp bê này hù chết.

Không còn chuyện gì xảy ra, Sở Nhuế đi về phía nhà số 1202.

Sau khi đi qua, Sở Nhuế ngây người.

Cánh cửa hình chữ nhật màu đen tản mát ra một làn khí lạnh như băng.

"..."

Còn sử dụng cả khóa mật khẩu!

Sở Nhuế sững sờ đứng tại chỗ, trong tòa chung cư sử dụng ổ khóa đời cũ bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đời mới, làm sao anh biết được mật mã?

Bên cạnh cũng không có cửa sổ, làm sao để đi vào? Hay là bò ra cửa sổ ở bên ngoài giống như Thương Trọng Lệ?

Sở Nhuế nhìn thử ra ngoài, anh chấn động, bên ngoài cũng không có cửa sổ.

Cửa sổ của các tòa chung cư bình thường đều được xây thành một hàng vì các căn hộ đều giống nhau, chẳng lẽ ở đây lại khác, chỉ có tầng 13 mới có cửa sổ?

Sở Nhuế thử thò đầu ra ngoài nhìn thử, giữa màn mưa, anh nhìn thấy trên tầng 13 không có cửa sổ.

"!" Cửa sổ đâu rồi? Không có cửa sổ, làm sao Thương Trọng Lệ vào trong được?

Sở Nhuế bị nước mưa tạt lạnh cả người, anh hốt hoảng lau vội nước mưa trên mặt, hít sâu một hơi, muốn bản thân phải tỉnh táo hơn một chút.

Anh không hiểu rõ, nhưng có một suy nghĩ vừa nảy ra khiến anh lạnh toát sống lưng.

Hiển nhiên nhà số 1202 có vấn đề, hơn nữa có khả năng lớn là Hứa Diệu đang ở bên trong.

Anh phải tìm cách để đi vào.

Sở Nhuế thử nghiệm, mật mã có 6 chữ số, sau đó... Không có sau đó.

Nghĩ không ra được gì càng khiến Sở Nhuế khẩn trương hơn, anh không yên tâm mà luôn dáo dát nhìn về phía cửa cầu thang. Anh sợ rằng quái vật sẽ bất thình lình xuất hiện giữa màn đêm, khiến anh trở tay không kịp.

Trong tình huống bế tắc, Sở Nhuế đành phải gõ cửa.

"Cốc cốc cốc..."

Ngoài dự đoán là phía sau lại phát ra âm thanh. Sở Nhuế sửng sốt, xác nhận bản thân không hề nghe sai.

"Chị ơi, mau mở cửa!" Một giọng nói non nớt của một cô bé vang lên, sau đó là tiếng khóc.

Sở Nhuế cứng đờ cả người, nhìn chằm chằm tay nắm cửa.

Sẽ có người mở cửa sao?

"Ngoài cửa có ai không?"

Nghe xong, Sở Nhuế kinh ngạc.

Còn có tiếng nói?

"Em gặp ảo giác hả, đã nói em đừng có nghi thần nghi quỷ nữa mà."

"Em không có nghi thần nghi quỷ, thật sự là có người gõ cửa!"

Sau đó là tiếng nước chảy và một loạt âm thanh cọ sát.

"Em gái, đang làm gì vậy?"

"Vẽ tranh."

"Tiếng hét và sao băng."

"Wow, vẽ đẹp thế..."

Sở Nhuế đứng ở bên ngoài, cẩn thận lắng nghe, ra là hai bức tranh ở trong nhà 1302.

Sở Nhuế càng nghe càng mê mang, trong nhà rất náo nhiệt, điều này khiến cho anh quên mất sợ hãi.

Nhưng anh lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Không đúng ở đâu?

Anh bỗng không thể nghĩ ra.

Trong nhà tiếp tục vang lên tiếng đối thoại.

"Chị ơi, em buồn ngủ quá..."

"Vậy thì ngủ một chút đi, tỉnh lại sẽ ổn hơn thôi."

"Tỉnh lại sẽ không sao ạ?"

"Đúng vậy."

Bên trong vang lên tiếng sột soạt như tiếng mở bao nilon.

Sau đó không còn âm thanh nào.

Cả thế giới bỗng chốc yên tĩnh lại, Sở Nhuế bắt đầu hốt hoảng, anh nhéo lòng bàn tay, suy nghĩ rằng âm thanh vừa rồi chắc chắn có vấn đề. Sở Nhuế cho rằng âm thanh sau cánh cửa này là điềm báo nhắc nhở mình.

Sở Nhuế chợt nghĩ, khi mở cánh cửa này ra, liệu bên trong có phải hoàn toàn trống rỗng hay không?

Nghĩ như vậy, Sở Nhuế liền di chuyển xuống dưới lầu, khi đi đến cửa cầu thang, anh lại nhìn thấy con búp bê.

"..." Bị dọa một lần thì về tình cảm có thể tha thứ, hai lần thì có tình có lý, ba lần... Bây giờ Sở Nhuế cảm thấy bất lực. Anh chớp mắt, búp bê quả nhiên biến mất.

Có ý nghĩa gì không?

Sở Nhuế nhẹ nhàng thở ra, anh có thể xác định rằng búp bê tóc màu nâu trà không có ý định hãm hại mình, có lẽ nó muốn nhắc nhở anh điều gì đó, hoặc là muốn ám chỉ gì đó.

Không biết có phải đã thích ứng khi hành động một mình hay chưa, anh đã không còn sợ hãi như ban đầu nữa.

Xuống đến tầng 10, Sở Nhuế sợ đến ngây người, vì cửa tầng 10 đã đóng lại.

Không đúng, anh nhớ rất rõ, lúc trước cánh cửa này hoàn toàn mở ra.

Ý thức chợt hỗn loạn, Sở Nhuế không vội vã mở cửa tầng 10 ra ngay mà anh chạy xuống tầng 9 kiểm tra.

Cửa tầng 9 cũng đóng chặt.

Sở Nhuế khẽ run lên, không dám dừng chân, tiếp tục chạy xuống dưới.

Cửa tầng 8 cũng đóng chặt.

Cửa tầng 7 cũng đóng chặt.

Tầng 6 cũng thế, tầng 5 cũng vậy.

Tầng 4, tầng 3, tầng 2... tất cả đều đóng lại.

Sở Nhuế thở hồng hộc ngã bệch xuống đất, ba lô đập xuống nền nhà khẽ vang lên.

Tại sao? Vì sao cửa đều đóng lại, có người đã đóng chúng lại? Hay là ngay từ đầu anh đã nhìn lầm?

Có người đóng cửa lại thì phải có tiếng động, nhưng cả tòa chung cư đều im lìm...

Càng nghĩ càng đau đầu, trong lòng càng buồn bã hơn, Sở Nhuế chỉ mãi suy nghĩ, không hề nhận ra sinh vật màu trắng đang đi về phía mình từ phía sau.

***

Chạy liên tục suốt mười mấy tầng lầu, thể lực của Sở Nhuế gần như đã cạn kiệt, thở không ra hơi. Anh không có thời gian để nghỉ ngơi, dự định tiếp tục tìm cách vào nhà 201.

Đi được vài bước, Sở Nhuế bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Anh nghe thấy một tiếng động khẽ, sau đó có tiếng gió, nhưng tiếng gió đã lớn hơn lúc trước. Anh chợt nhận ra khi nãy mình chạy nhanh đã phát ra động tĩnh lớn, hình như đã kinh động đến một vài thứ?

Nghĩ đến đây, Sở Nhuế nuốt nước bọt, đi về phía trước hai bước, trên cửa sổ đen nhánh không nhìn thấy được gì. Khi đến trước cửa sổ, anh giơ điện thoại trong tay lên, chiếu sáng lên mặt kính.

Thoáng chốc, trên cửa sổ phản chiếu lại hình dạng vặn vẹo của một đám quái vật, những thớ thịt trắng đυ.c trên người chúng còn đang chuyển động. Âm thanh khe khẽ mà Sở Nhuế nghe thấy phát ra từ những thớ thịt này.

Ánh sáng vừa xuất hiện, quái vật ngay lập tức nhào về phía Sở Nhuế. Cũng may anh đã chuẩn bị từ trước, anh nhào ra ngoài cửa sổ, ở đây là tầng 2, ngã xuống lầu sẽ không sao.

Sở Nhuế ngã xuống mặt đất, lòng bàn chân tê dại, cẳng chân đau nhói, nhưng anh không dám trì hoãn, vì những con quái vật kia cũng đã lao ra ngoài cửa sổ. Chúng không biết cách đáp đứng, rơi xuống đất như những khối thịt nặng nề, chất lỏng sền sệt màu trắng bám dính lấy nhau, sau khi rơi xuống mặt đất liền di chuyển về phía Sở Nhuế.

Sở Nhuế tức tốc bỏ chạy, nếu bị chúng bắt được, anh sẽ chết ngay lập tức!

Thể lực đã tiêu hao gần hết, hai chân Sở Nhuế nặng như chì, không thể chạy nhanh được. Anh thở hổn hển, hốc mắt sung huyết, hai mắt đỏ ngầu.

Phía trước xuất hiện một chiếc xe ô tô màu đen băng băng chạy đến. Sở Nhuế sợ hãi tột độ, vươn tay chắn trước người theo bản năng.

Xe hơi bỗng chạy xuyên qua anh, anh chấn động, quay đầu nhìn theo, chiếc xe lung lay, phần đầu móp méo, động cơ bắt đầu bóc khói trắng. Ở khoang ghế sau xuất hiện một cậu bé nhỏ tuổi đang bò ra ngoài, sau đó dưới màn mưa, cậu bé nhìn anh chằm chằm.

Gương mặt đó đặc biệt quen thuộc với Sở Nhuế.

Vì đó là anh khi còn nhỏ.

Phía sau có hai con quái vật giơ tay túm lấy lưng của cậu bé.

Sở Nhuế trợn trừng mắt, quên mất tình cảnh của mình, ngây người như phỗng thì bị một con quái vật khác hất ngã xuống đất.

Quái vật há to miệng muốn cắn nát đầu anh, Sở Nhuế hốt hoảng dùng balo quất mạnh vào đầu nó, khiến máu thịt trắng huế của nó văng tứ tung.

Thân thể của quái vật rất yếu, Sở Nhuế phát hiện ra điều này.

Quái vật tầng tầng lớp lớp xuất hiện như tre già măng mọc. Sở Nhuế chật vật bò dậy, cả người ướt nhẹp. Cánh tay tê rần không còn sức lực, anh dùng balo quất một con quái vật nhào tới chỗ mình. Có thể chắn phía trước nhưng hai bên trái phái thì không. Không kịp phòng ngừa, Sở Nhuế thấy bả vai đau đớn, anh nhìn lại, vai trái đã bị một con quái vật cắn trúng, máu thịt nhầy nhụa.

Sở Nhuế liền dùng sức đánh vào đầu nó, mủ dịch bắn khắp lên người anh.

Đau đớn trên vai trái khiến Sở Nhuế tỉnh táo hơn. Trong đầu như vụt sáng, nhưng tình cảnh trước mắt không cho anh thời gian suy nghĩ lại, vì quái vật vây quanh bốn phương tám hương không cho anh một con đường sống.

Quái vật xuất hiện ngày một nhiều hơn, ban đêm yên tĩnh đã hoàn toàn bị phá vỡ, ồn ào chấn động, khắp nơi là tiếng gào thét chói tai.

Chân trái của Sở Nhuế cũng đã bị cắn, ánh dùng chân phải đá văng con quái vật bám trên chân trái, sau đó trên tay anh cũng bị cắn.

Anh không cảm giác được cơn đau, thậm chí cả nỗi tuyệt vọng. Anh chỉ cảm thấy thật mệt, hành động giãy giụa hiện tại chỉ đi theo bản năng. Khi tâm trí đã chết lặng, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh của một người cầm một thanh kiếm dài, đây là người luôn khiến anh cảm thấy đặc biệt an tâm.

Ra là cho đến, anh vẫn không biết người đó là ai. Cho đến chết, anh vẫn không biết mình là ai. Trò chơi này quá đáng sợ, khiến một người đang sống phải bỏ mạng trong trò chơi, hoàn toàn quên mất chính mình.

Lãng quên là thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, anh không còn phân biệt được đâu là mưa, đâu là máu. Bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một luồng sáng, xé đôi màn mưa.

Ánh sáng bắt đầu nhập vào với hình ảnh trong giấc mơ, Sở Nhuế đứt quãng gọi.

"Thương... Trọng... Lệ..."

Ánh sáng kia tỏ ngời, nhướng mày với anh.

"Ở đâu?!"