Suỵt! Bí Mật

Chương 142




"Lại là búp bê!"

Bọn họ đến tầng 7, búp bê tiếp tục xuất hiện dưới mặt đất, tổng cộng có 7 con.

Thương Trọng Lệ nhặt một con búp bê lên, chất liệu có vẻ được làm bằng nhựa, quần áo có cảm giác ẩm ướt, hẳn là bị cất trong góc một thời gian dài. Mái tóc của búp bê uốn lượn, có màu nâu trà, tà váy đong đưa theo động tác của Thương Trọng Lệ, con mắt nó màu đen, nhìn qua vô cùng dọa người.

"Chúng ta quay lại nhìn thử." Sở Nhuế đề nghị.

"Được."

Bọn họ xuống tầng 6, búp bê ở tầng 6 còn 6 con.

Thương Trọng Lệ kinh ngạc hỏi: "Không phải vừa rồi có 7 con ư?"

Sở Nhuế đi qua, những con búp bê được xếp ngay ngắn chỉnh tề nằm dưới chân anh.

"Hình như không giống nhau..." Sở Nhuế nheo mắt.

"Không giống nhau, vừa rồi có 7 con, bây giờ còn có 6 con." Thương Trọng Lệ phụ họa.

Sở Nhuế lắc đầu, ngồi xổm xuống: "Không phải ý này, cậu nhìn thử xem. Bộ dáng của chúng hình như đã biến hóa một chút."

Vật vô tri có thể biến hóa được? Sở Nhuế nói xong, Thương Trọng Lệ sởn gai ốc, đồng thời cũng cảnh giác hơn, tuy trí nhớ và óc quan sát của cậu không bằng anh nhưng tốt xấu gì cậu cũng tốt nghiệp thủ khoa ở trường cảnh sát, vừa rồi quan sát vài con búp bê, ngoại trừ lần đầu tiên không chú ý thì những lần sau để cẩn thận quan sát.

Sáu con búp bê trên mặt đất đều có sự khác biệt, hình thể của 4 con lớn hơn một chút, hai búp bê nam và hai búp bê nữ, hai búp bê nam mặc áo đen và áo xám, búp bê áo xám đeo mắt kính màu đen. Hai búp bê nữ mặc áo xanh lá và áo vàng. Cuối cùng là hai búp bê một nam một nữ, búp bê nữ là con búp bê Thương Trọng Lệ cầm trong tay có mái tóc màu nâu trà, búp bê nam có mái tóc nâu nhạt, quần áo của chúng đều là tây trang màu trắng đặc biệt tinh xảo. Nhìn kỹ hơn, vị trí của búp bê không có gì khác nhưng búp bê nữ tóc màu nâu trà có phần tay mở rộng bây giờ lại đang cong trước ngực.

"Thiếu một con." Thương Trọng Lệ cầm con búp bê nữ tóc nâu trà, đùa nghịch cánh tay của nó, phát hiện tứ chi của nó có thể thay đổi: "Những thứ này nhìn giống như thật, ai đã thay đổi hình dạng của chúng?"

Thương Trọng Lệ mở hai tay của con búp bê ra: "Nhìn thoải mái hơn nhiều rồi..."

"Chúng ta đi xuống nữa đi." Sở Nhuế đề nghị.

Bọn họ xuống tầng 5, tầng 5 ban đầu có 6 con búp bê, bây giờ chỉ còn 5 con.

"Nhìn kìa, búp bê nữ mặc áo vàng không còn nữa."

Cửa cầu thang âm trầm, một cơn gió lạnh thổi qua, Sở Nhuế co rụt cổ, rùng mình một cái.

Đường đi chật hẹp, năm con búp bê ngay hàng thẳng lối nằm trên mặt đất.

Búp bê nữ tóc màu nâu trà có hai cánh tay mở rộng cũng đã khép lại trước ngực, hai đầu gối co lại, nhìn qua khúm núm, khó chịu.

"Sao lại thế này?"

Sở Nhuế lắc đầu không biết: "Cứ thế này đi, cậu đi xuống tầng 4, tôi lên tầng 6, tách nhau ra nhìn thử xem có phải mỗi tầng đều có búp bê hay không hay là chúng đang di chuyển theo chúng ta, sau đó chúng ta gặp lại nhau ở tầng 5."

Thương Trọng Lệ đồng ý, bọn họ tách nhau ra hành động, một người xuống tầng 4, một người lên tầng 6.

Sở Nhuế đi thẳng lên tầng 6, tầng 6 vốn dĩ có 6 con búp bê bây giờ chỉ còn 4 con.

Búp bê nam mặc áo xám đeo kính đen không còn, búp bê nữ tóc nâu trà lại thay đổi tư thế, tư chi cuộn lại, cổ gập xuống.

Biến hóa lớn hơn nữa chính là những con búp bê được đặt cạnh nhau bây giờ lại được tách ra, khoảng cách rất lớn, biểu tình trên mặt chúng cũng thay đổi, từ cười trở nên âm trầm, đáng sợ.

Trong nháy mắt, Sở Nhuế còn cho rằng chúng thật sự là người.

Một mình đứng giữa hành lang tầng 6, trước mặt là 4 con búp bê sống động như thật, Sở Nhuế sởn tóc gáy, nhanh chân chạy xuống lầu tìm Thương Trọng Lệ.

Xuống tầng 5, Thương Trọng Lệ đã sớm ở đó, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi cầu thang, nhìn thấy Sở Nhuế đi xuống mới thả lỏng tinh thần: "Sao rồi, anh có nhìn thấy gì không?"

"Búp bê còn 4 con."

Nghe xong, biểu tình Thương Trọng Lệ cũng trở nên nặng nề hơn, cậu ý vị thâm trường mà nói: "Tầng 4 cũng có 4 con búp bê, hơn nữa... anh nhìn này." Cậu vừa nói vừa lách người qua.

Phía sau lưng cậu trống không, chỉ có 3 con búp bê.

"Sao lại như vậy?" Sở Nhuế bỗng cảm thấy thật sầu não, anh còn cho rằng số búp bê khác nhau ở mỗi tầng có thể liên kết thành một dãy số nào đó, cài đặt thành một mật mã, không phải những trò chơi giải mã đều dùng cách này ư?

Nhưng bây giờ...

"Búp bê nam mặc áo xám cũng không có tầng 4, bây giờ búp bê nữ mặc áo xanh lá cũng không còn, chỉ còn lại búp bê nam mặc áo đen, búp bê nam mặc tây trang và búp bê nữ tóc nâu trà."

Thương Trọng Lệ suy nghĩ một phen, nói: "Quá quái dị, hay là chúng ta cùng nhau đem chúng đi hết, xem thử sẽ xảy ra chuyện gì."

Sở Nhuế nhìn những con búp bê có bộ dạng quái dị, gật gật đầu đồng ý.

Bọn họ cầm 3 con búp bê đi lên tầng 6, lúc này trên mặt đất hoàn toàn trống không, bọn họ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thương Trọng Lệ giơ búp bê nam mặc áo đen lên: "Chẳng phải như thế này quá dễ dàng rồi sao..."

Khi cậu đang nói, bỗng có thứ gì rơi xuống trước mặt, Thương Trọng Lệ nhìn thấy Sở Nhuế đang mỉm cười chợt trở nên khϊếp sợ.

Đầu của búp bê nam mặc áo đen bị chặt đứt.

***

"Sao lại như thế này?" Thương Trọng Lệ không thể tin nổi, cậu chưa làm gì, vì sao đầu của búp bê lại bị rớt xuống?

Bọn họ cúi đầu nhìn, trên mặt đất không còn bóng dáng cái đầu vừa rơi xuống.

"Quá quỷ dị..."

Kiểm tra hai con búp bê còn lại, búp bê nam mặc tây trang vẫn giống như cũ, biểu tình không có thay đổi gì. Búp bê nữ tóc nâu trà thì ngược lại, nếu búp bê có thể biểu đạt tình cảm thì bây giờ Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đều có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của nó.

Cho đến hiện tại, các cửa phòng ở mỗi tầng đều được mở ra.

"Anh còn muốn đi lên không?" Thương Trọng Lệ hỏi, con búp bê trên tay cậu như một củ khoai lang nóng bỏng, ném không được mà không ném cũng không được.

"Đi tiếp."

Sở Nhuế đặc biệt kiên định.

Mỗi người cầm một con búp bê trong tay, để phòng ngừa nguy hiểm, hai người vừa đi vừa chú đến bộ dạng của búp bê, luôn duy trì sự cảnh giác cao độ, không dám lơi lỏng.

Đến tầng 7.

"Búp bê sao rồi? Có gì khác thường không?"

Sở Nhuế nghe thấy giọng nói của mình phát run. Anh không biết bộ dạng của mình ở thế giới thực như thế nào, nhưng bây giờ thì anh đang mất ký ức, là một người bình thường. Một người bình thường khi gặp những chuyện như thế này thường sẽ sợ hãi.

Bất ngờ là khi đến tầng 7, hai con búp bê vẫn không thay đổi, cũng không có con nào bị thiếu tay thiếu chân.

Hai người nhẹ nhàng thở ra, dù búp bê nữ vẫn có thể co duỗi trong phạm vi hoạt động, bộ dạng giống như đang kháng cự điều gì đó như cũ nhưng cuối cùng vẫn không có thay đổi gì.

"Những con búp bê này tượng trưng cho điều gì?" Thương Trọng Lệ không thể nghĩ ra.

Sở Nhuế vẫn chưa biết chắc: "Chúng ta bị bọn chúng giữ chân, trước mắt, tìm được Hứa Diệu quan trọng hơn."

Thương Trọng Lệ đồng tình.

Bọn họ tiếp tục đi lên trên, khi đến tầng 8, rồi tầng 9, vẫn không có gì xảy ra.

Đến tầng 10, Sở Nhuế phát hiện búp bê nam mặc tây trang trong tay của Thương Trọng Lệ xảy ra biến hóa.

Bằng mắt thường, anh có thể nhìn thấy nó biến mất.

"Cậu nhìn nó kìa!" Sở Nhuế hô lên.

Cùng lúc, Thương Trọng Lệ cũng kinh ngạc: "Anh nhìn trên tay anh!"

Sở Nhuế nhìn búp bê trên tay mình, búp bê nữ không còn bộ dạng cuộn tròn mà đã thay đổi thành hình dạng ban đầu, nhưng lại có một màu đỏ tươi từ lòng bàn tay nó đang chảy ra, lan tràn, dính hết lên tay chân, rồi đầu tóc, cho đến khi cả người nó nhuộm trong máu đỏ.