"Hạ Hiểu Cương kinh doanh điện máy, nhà khá giả, có vợ và con trai."
"Phương Dịch Lâm, sinh viên nghiên cứu nổi tiếng, có một người bạn trai, vốn định kết hôn nhưng vì Phương Dịch Lâm bị tâm thần nên hôn lễ đã bị hủy bỏ."
"Cố Lị Lị, giáo viên tiểu học, con trai một tuổi, công việc ổn định, gia đình ổn định, chồng là giám đốc, vừa mua một căn hộ đắt tiền ở thành phố S, vị trí không tệ."
Sở Nhuế dựa lưng trên ghế, im lặng một lúc lâu.
"Giữa họ chẳng có gì giống nhau cả." Thương Trọng Lệ nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.
Hứa Diệu nhún vai: "Có lẽ tôi có thể chia sẻ một chút chuyện của mình với hai cậu. Khi tôi thường nằm mơ, tôi luôn sợ hãi những gì xảy ra trong mơ, sự sợ hãi này xuất phát từ sâu trong nội tâm." Nhắc đến bản thân ở trong mơ, bây giờ hắn lại là một người nhát gan, đối ngược hoàn toàn, vì vậy Hứa Diệu có chút xấu hổ: "Thật ra tôi cũng không nhớ rõ mình mơ thấy gì, phó bản và quỷ quái kỳ dị thì mài mại, nhưng còn cụ thể của phó bản là gì thì không nhớ nổi."
"Vậy anh nhớ rõ được gì?" Sở Nhuế hỏi.
"Máu, chém gϊếŧ, trong mơ tôi luôn gϊếŧ những con quỷ đó, ngày này qua tháng nọ, tôi tỉnh dậy khi xung quanh mình toàn là xác của chúng." Nhớ lại hình ảnh kinh hoàng đó, Hứa Diệu thở dài mệt mỏi, giống như trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hắn nuốt nước bọt, ổn định cảm xúc rồi nói tiếp: "Tuy trong mơ, mọi thứ đều rất chân thật, nói rõ rằng đôi tay đầy máu đó chính là tôi, nhưng tôi bây giờ và tôi trong mơ hoàn toàn trái ngược nhau."
Hứa Diệu chống cằm phân tích: "Khi cậu tới chỗ tôi khám bệnh cũng biểu hiện sự sợ hãi và kháng cự với cảnh trong mơ, tôi đoán rằng thế giới trong mơ chắc chắn nguy hiểm trùng trùng nên mới khiến chúng ta kinh hoảng như vậy." Nói xong, hắn nhìn về phía Thương Trọng Lệ, người đàn ông này không phải bệnh nhân của hắn, hắn không rõ lắm: "Cậu cũng thế?"
Thương Trọng Lệ đột nhiên bị gọi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Cũng là sao?"
"Cũng trái ngược với bản thân ở trong mơ." Hứa Diệu cảm thấy đầu óc Thương Trọng Lệ không quá nhanh nhạy.
"Không hề." Thương Trọng Lệ dứt khoát đáp.
Hứa Diệu kinh ngạc: "Cậu không có như vậy?"
Thương Trọng Lệ gật đầu, thái độ điềm nhiên: "Không có."
"Vậy quá kỳ lạ..." Hắn còn nghĩ rằng cảnh trong mơ là sự phản chiếu những tầng vô thức âm u của họ, bọn họ chỉ cần chiến thắng nỗi sợ hãi của mình thì có thể thoát ra khỏi thế giới đáng chết này.
Sự phủ nhận của Thương Trọng Lệ đã lật đổ hoàn toàn suy đoán của Hứa Diệu, hắn nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, Sở Nhuế vẫn ngồi ở một bên, luôn nhìn Thương Trọng Lệ, không biết anh đang nghĩ gì, đáy mắt nồng đậm nghi vấn và nghiên cứu.
Rời khỏi bệnh viện, Thương Trọng Lệ lái xe chuẩn bị về nhà, Sở Nhuế ngồi ghế lái phụ, trên tay còn xách một bọc màu đen, anh đột nhiên nói: "Phiền cậu chở tôi đến nhà của Hoa Lạc Thâm."
Trong đầu hiện lên hình ảnh thân mật giữa anh và người kia, sự ghen tuông quen thuộc lại gầm gào lên trong lòng Thương Trọng Lệ.
Chuông cảnh báo trong đầu Thương Trọng Lệ reo vang ầm ĩ: "Anh đến nhà anh ta làm gì? Bây giờ chẳng có chỗ nào an toàn hết, đến nhà tôi là sự lựa chọn an toàn nhất rồi."
Cậu tuyệt đối không thừa nhận mình là một tên bụng dạ khó lường.
"Thật ra tôi nghi ngờ Hoa cũng giống như chúng ta, tôi đã nhìn kỹ cậu ấy nhiều lần, cậu ấy không phải quái vật."
Thương Trọng Lệ nhướng mày, lưỡi cọ lên hàm răng sau: "Anh ta cũng nằm mơ?"
"Chưa từng nghe cậu ấy kể."
Thương Trọng Lệ nghe xong thì chỉ số tức giận liền tăng lên vùn vụt nhưng vẫn cố gắng khắc chế nói: "Vậy sao anh lại chắc chắn như thế? Không có chứng cứ, không có lý do, chỉ nhờ vào đôi mắt của anh thôi à?"
Cho đến tận bây giờ, Sở Nhuế vẫn đặc biệt tin tưởng Hoa Lạc Thâm, Thương Trọng Lệ cảm thấy khó hiểu, cũng nan giải không thôi, nghĩ trăm lần cũng không ra!
"Đúng vậy." Sở Nhuế xoay đầu đi: "Đôi mắt tôi là lý do, tôi chắc chắn mình chưa từng nhìn thấy cậu ấy biến thành quái vật, hơn nữa cậu ấy làm cho tôi cảm thấy vô cùng tin cậy, tôi có thể tin cậu ấy 100%, dù bây giờ cậu ấy không nằm mơ, ai có thể đảm bảo rằng về sau sẽ không, thêm một đồng đội nữa cũng là chuyện tốt đối với chúng ta."
Sở Nhuế nhàn nhạt nói, lý lẽ sắc bén khiến Thương Trọng Lệ không phản bác, cậu không phục mà cắn chặt răng, giọng điệu chua loét nói: "Tin tưởng 100%... Hứ! Tôi cũng thế! Lỡ như anh gặp chuyện gì, tôi cũng bảo vệ anh được thôi!"
"Không cần, Hoa sẽ bảo vệ tôi." Trong giấc mơ của anh, mỗi khi anh gặp nguy hiểm, Hoa Lạc Thâm luôn xuất hiện kịp thời, thậm chí chỉ cần anh gặp phải những thứ kinh khủng đó, sẽ có một bàn tay cầm chắc một thanh kiếm dài giúp danh dọn dẹp sạch sẽ, dẫu tương lai âm u mờ mịt, chỉ cần có người đó bên cạnh, anh cũng cảm thấy an tâm.
Thương Trọng Lệ nghe xong, đang muốn phản bác, Sở Nhuế lại nói: "Chúng ta cũng không quá thân quen, luôn làm phiền cậu rồi, ngại quá."
Không quá thân quen...
Nghe câu này, khí thế cả người Thương Trọng Lệ liền biến mất tăm, cậu héo rũ cả người dựa lưng ra sau ghế.
Sở Nhuế chú ý thấy sự suy sút của Thương Trọng Lệ, nhưng nếu anh không có ý tứ kia với cậu thì tốt nhất không nên liên lụy đến cậu.
Thương Trọng Lệ không nói thêm điều gì, một đường chở Sở Nhuế đến nhà của Hoa Lạc Thâm. Sở Nhuế còn nghĩ rằng với tính cách của cậu thì cậu sẽ nói thêm gì đó nữa, nhưng ngoài dự đoán là cho đến khi anh xuống xe, Thương Trọng Lệ vẫn im lặng.
"Tôi đi đây." Sở Nhuế tạm biệt Thương Trọng Lệ, đối phương chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó lái xe rời đi.
Sở Nhuế nhìn xe rời đi xa, trong lòng có chút hụt hẫng.
Có phải anh tuyệt tình quá không?
Nhưng quả thực giữa anh và Thương Trọng Lệ không có quan hệ gì, anh không phải người thích mở rộng vòng giao thiệp của mình, người khác cảm thấy anh khó gần, ngoại trừ Hoa Lạc Thâm và người thân của mình anh không thoải mái khi giao tiếp với người khác.
Cứ như vậy đi... Bây giờ bọn họ vẫn chưa thể thoát ra ngoài, không nên để chuyện tình cảm khiến cho mọi thứ phức tạp hơn.
Huống hồ...
Sở Nhuế ngẩng đầu, mưa rơi xuống dù, lăn dài, đọng lại bên chân anh. Trước mắt anh là một tòa chung cư cao chót vót.
Đêm nay anh có một chuyện trọng yếu cần phải làm.
Hai ngày anh Sở Nhuế không ở nhà, anh lo lắng sẽ khiến cho hai con quái vật trong nhà sinh nghi, rút dây động rừng, cho nên sáng sớm đều nhắn tin nói mấy ngày nay ở lại nhà Hoa Lạc Thâm.
Người đàn ông thấy anh đến thì vô cùng vui vẻ, cha mẹ y không ở nhà, điều này khiến cho Sở Nhuế thở một hơi nhẹ nhàng.
"Hoa à." Sở Nhuế quen thuộc ngồi trên giường của người đàn ông như bình thường.
"Sao vậy?" Người đàn ông bưng dĩa trái cây vào, liếc mắt nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ: "Trời vẫn còn mưa, má ơi, đừng nói là đυ.ng phải Long Vương thật rồi!"
Biểu tình thư thái, sống động của người đàn ông giúp Sở Nhuế yên tâm hơn, anh hỏi: "Gần đây cậu có nằm mơ không?"
"Không, tôi ngủ chẳng khác gì lợn chết, sao mà nằm mơ được!" Người đàn ông tùy ý khoanh chân ngồi dưới đất.
Sở Nhuế thất vọng, nghi ngờ người đàn ông không nói thật, vì vậy nói tiếp: "Thật à? Chẳng phải hôm cậu ngủ lại nhà tôi, nửa đêm tôi đi vệ sinh còn nghe cậu nói mớ mà?"
"Tôi nói gì?"
Sở Nhuế: "Cậu la lên... Cứu mạng!" Vẻ mặt của anh thâm sâu khó lường, nhưng lại không khiến cho đối phương hoảng sợ.
"Ha?" Người đàn ông giống như nghe được một câu chuyện cười: "Đừng giỡn chứ, không phải tôi đâu cậu hỏi chuyện này làm gì, cậu lại nằm mơ?" Nên cậu muốn tìm người nào đó mơ giống cậu hả?"
Trong lòng Sở Nhuế rơi "lộp bộp".
"Thật ra tôi không ngại mơ chung với cậu, dù sao chúng ta cũng thân thiết với nhau mà, có gì mà không thể chứ, nhưng mà bé Sở à, mơ thì chỉ là mơ, không phải sự thật, tôi thấy gần đây cậu mơ nhiều quá nên mụ mị đầu óc rồi, sao mà cậu lại không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực vậy?"
Trong căn phòng tối tăm vang lên tích tắc đều đặn của đồng hồ.
"Bé Sở, thật sự là cậu không phân biệt được?" Người đàn ông nhìn anh chằm chằm.
Sở Nhuế mấp máy môi, run rẩy đáp: "Không có."
Ánh mắt anh trống rỗng, nhìn người đàn ông như nhìn vào nơi vô định, tiêu cự dần biến mất, anh không còn nhìn thấy rõ được gì.
Một lát sau, anh mỉm cười, ánh mắt lấy lại thần thái, kiên định lặp lại: "Đương nhiên là không có."
"Vậy thì tốt rồi."
Sở Nhuế nghe thấy đối phương đáp như vậy.
11 giờ 12 phút đêm.
Điện thoại liên tục rung lên, Sở Nhuế tắt đồng hồ báo thức, anh nằm trên giường nhìn trần nhà màu đen, ngây người chốc lát, sau đó cầm điện thoại lên.
Trên màn hình có chuông báo thức, bên cạnh là thông báo nhắc nhở.
【 1802 】
Bốn con số lạnh lẽo gõ vang vào đại não Sở Nhuế, anh bật người dậy, sau đó thùm thụp gõ vào đầu mình.
Hoa Lạc Thâm... Cũng là quái vật!
Tuy không biết vì sao lúc trước đối phương không biến thành quái vật trước mặt mình, nhưng đối phương không ngừng dụ dỗ anh phải thay đổi suy nghĩ, ở lại nơi này.
Ban đầu Sở Nhuế còn hoài nghi, mỗi khi anh lẫn lộn giữa mơ và thực, người này sẽ không ngừng nhắc nhở anh rằng mơ chỉ là mơ, không phải thực, khiến anh tin rằng những thứ kia chỉ là mơ mà thôi. Sau đó anh càng thêm mơ mơ hồ hồ, tiếp tục sống trong thế giới này, ký ức trong mơ cũng ngày một phai nhạt hơn.
Nhưng đây lại là Hoa Lạc Thâm, là người anh đặc biệt tin tưởng, nhưng hiện thực phũ phàng đang phơi bày trước mắt anh.
Sở Nhuế tự giễu chính mình.
Cũng đúng, nơi này mọi thứ đều là giả, ký ức có lẽ cũng thế, sao mà anh lại có thể tin tưởng chắc chắn vào một người giả dạng bạn mình chứ?
Sở Nhuế vòng hai cánh tay ôm lấy thân thể run rẩy, sự lạnh lẽo từ trong đáy lòng lan tỏa khắp người.
Sau một lúc lâu, anh đứng dậy, xách cái túi màu đen mình mang theo ra khỏi cửa, cẩn thận ra khỏi nhà 1801. Khi ra ngoài, gió lạnh như cắt, dày nặng âm khí.
Anh dừng chân trên lối nhỏ, ánh mắt khóa chặt về phía cửa sổ khép hờ.
Đó là cửa sổ của nhà số 1802, quái vật kia đã thoát ra ngoài bằng con đường này.
Sở Nhuế cẩn thận nghe ngóng trong chốc lát, xác nhận phía sau cửa sổ không có tiếng động gì mới chậm rãi len mình vào trong. TruyenHD
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Việc Sở Nhuế không tin tưởng Thương Trọng Lệ, mọi người đừng mắng cậu ấy nhé, vì cậu ấy chẳng nhớ gì cả.
Còn vì sao Sở Nhuế lại hành động một mình, vì Thương Trọng Lệ vẫn chưa tin hẳn rằng có quái vật tồn tại, chỉ vì cậu ấy thích Sở Nhuế nên mới thay đổi góc nhìn, nhưng từ góc độ của Sở Nhuế thì Thương Trọng Lệ không tin được, chỉ có thể hành động một mình.