*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: jena
"Muốn kiểm tra máu trên sàn có phải của người khác hay không thì có thể kiểm tra ngay tại bệnh viện, tôi cho rằng nạn nhân tự sát."
"Sở Nhuế à..." Thương Trọng Lệ không tức giận, ngược lại còn cười: "Những gì anh nghĩ thì cảnh sát cũng đã nghĩ đến, và anh không phải cảnh sát."
Sự không tin tưởng của Thương Trọng Lệ quá rõ ràng, Sở Nhuế bỗng cảm thấy khó chịu. Chỉ là một người chưa gặp quá ba lần thì tại sao anh lại phải để ý đến đối phương?
"Cậu có bệnh?"
Thương Trọng Lệ sửng sốt: "Sao anh lại vô cớ mắng người khác chứ?"
Sở Nhuế: "Tôi nhìn thấy hồ sơ bệnh án của cậu trên hệ thống bệnh viện, ngày mưa hôm trước cậu đến khám ở khoa tâm lý."
Sở Nhuế dừng một chút, nói tiếp: "Cậu có bệnh tâm lý?"
Trông Thương Trọng Lệ chẳng khác gì một thanh niên trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, tràn ngập nhiệt huyết với đôi mắt sống động, tinh anh, thật sự khó lòng nhìn ra người này có vấn đề về tâm lý.
"Ngủ không ngon, đến kiểm tra thử, nhưng dù vậy tôi cũng không có bệnh!" Thương Trọng Lệ gõ gõ lên đầu mình.
Ngủ không ngon?
Sở Nhuế nhớ lại nội dung chẩn đoán của bác sĩ Hứa: "Cậu cũng gặp ác mộng?"
Trong mắt Thương Trọng Lệ lóe lên tin kinh ngạc, cậu chuẩn bị nói gì đó thì bị cảnh sát khác gọi đi: "Ê nhóc mới tới, ở đây làm gì, bên kia cần thêm người hỗ trợ kìa!"
Thương Trọng Lệ lớn giọng đáp, sau đó quay đầu nhìn Sở Nhuế: "Tôi phải đi rồi, anh ở đây chờ tôi, nhớ là đừng có đi đâu hết!"
"Vì sao?" Sở Nhuế nắm lấy dây đeo balo.
Thương Trọng Lệ cảm thấy bất ngờ, cậu cũng không biết vì sao mình cứ nằng nặc đời Sở Nhuế đừng đi. Cậu cảm thấy dường như cậu đang thiếu thứ gì đó, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, giống như trạng thái cả người trống rỗng, khi gặp Sở Nhuế thì cảm giác ấy mới được lấp đầy.
"Tóm lại là... Anh đừng có đi, tôi muốn làm bạn với anh!" Thương Trọng Lệ nói xong thì quay đầu chạy đi, đi được hai bước, cảm thấy không yên tâm nên lại quay đầu: "Anh nhớ là đừng có đi đó!"
Thương Trọng Lệ dùng tốc độ ánh sáng để hoàn thành xong hết công việc, khi có thể quay về sở cảnh sát thì cậu lo lắng chạy lên tầng hai của khu phòng bệnh.
Hàng lang trống vắng, chỉ có mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
"Vẫn đi mất rồi..."
Sở Nhuế rời khỏi bệnh viện thì đi đến nhà của Hoa Lạc Thâm.
Nhà của Hoa Lạc Thâm cách nhà anh không xa, xuống tàu điện ngầm, anh bung dù, đi về phía tây.
Người trên đường tấp nập, vội vàng, ngày mưa rỉ rả khiến tâm tình của mọi người không được tốt.
"Mưa ba ngày rồi, sao mà chưa tạnh nữa!"
"Đúng vậy..."
Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn bầu trời. Những giọt mưa tí tách rơi xuống mặt anh.
Đi bộ mười phút thì đến khu phố nhà Hoa Lạc Thâm, không có người đi đường, vào thời tiết thế này thì mọi người hẳn là đều ở trong nhà. Sở Nhuế hơi thất thần, nhìn tòa nhà số 35 trước mặt cảm thấy có chút hoảng hốt.
Đột nhiên trong lòng anh xuất hiện một cảm giác xa lạ.
Ba giây sau, Sở Nhuế cất dù, bước vào trong.
Bóng dáng mảnh khảnh biến mất giữa màn đêm.
Mưa nặng hạt dần.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đến nhà của Hoa Lạc Thâm, trong thang máy không bật đèn, anh chỉ có thể nhìn số tầng ở trên màn hình, khi đến tầng 18, Sở Nhuế bước ra ngoài.
Nhà của Hoa Lạc Thâm là số 1801, đối diện là nhà số 1802. Cửa nhà 1802 hé ra một khe hở, bên trong tối tăm, không nhìn thấy rõ thứ gì ở bên trong.
Bỗng chốc, một bàn tay bám lên cánh cửa.
Đó là một bàn tay teo tóp, gân guốc nổi rõ, làn da trắng đến dọa người. Chủ nhân của bàn tay này thò đầu ra, Sở Nhuế nhìn thấy một đôi mắt đen đặc, đồng tử đen chiếm lớn, phần tròng trắng ít ỏi.
Người phụ nữ nhìn thấy Sở Nhuế, nhìn chằm chằm anh, đối mắt tối đen như hai cái động không đáy, nhìn đến mức khiến Sở Nhuế rét run cả người.
Người nọ nói: "Cái gì là thật, cái gì là giả, cậu có biết không?!"
Sở Nhuế: "Cô có ý gì?"
"Sao bọn họ dám nói tôi điên... Tôi không có điên!" Giọng nói của người phụ nữ mang theo tiếng nức nở, ánh mắt vẫn dại ra như cũ: "Cứu tôi với... Cứu tôi với!"
"Có ý gì, cô muốn tôi cứu cô như thế nào?" Sở Nhuế bị dọa sợ vì người phụ nữ đột nhiên hét lớn, trạng thái của đối phương ngày càng trở nên mất kiểm soát hơn.
"Cứu tôi cứu tôi cứu tôi, tôi không biết, tôi không biết, mơ... Đúng, đúng vậy, tôi phải nằm mơ... Mau mơ đi!" Người phụ nữ đấm vào đầu mình, từng cú đấm giáng xuống ngày càng nặng hơn: "Mau nằm mơ đi! Mau nằm mơ đi! A a a a a ——"
Mơ?
Sở Nhuế nín thở, đang muốn hỏi tiếp thì phía sau người phụ nữ xuất hiện hai cánh tay kéo cô quay vào trong phòng.
Trên hành lang vắng lặng có thể nghe thấy rõ tiếng la hét chói tai của người phụ nữ, từ khe hở của cánh cửa nhà số 1802 xuất hiện một gương mặt già nua đầy nếp nhăn: "Con gái của tôi có bệnh, ngại quá, dọa đến cậu rồi."
Nói xong, người nọ đóng kín cửa lại.
Mùi đất tươi, mùi da thuộc, mùi chua...
Sở Nhuế lại ngửi thấy mùi hương kỳ lạ.
Trên hành lang không có cửa sổ, cũng không có gió từ bên ngoài thổi vào. Da đầu Sở Nhuế tê dại, anh nhanh chân đi về phía nhà 1801, thuần thục nhấn mật mã cửa nhà.
Ánh đèn ấm áp lan tỏa khắp người, đối lập hoàn toàn với bóng tối ở bên ngoài, Sở Nhuế dường như bỏ xuống được tảng đá trong lòng.
"Bé Sở, cậu tới rồi!" Người đàn ông tiến tới ôm lấy bả vai anh.
Sở Nhuế ngửi thấy một mùi hôi.
"Trong nhà có thứ gì bị ôi thiu hả?" Sở Nhuế hỏi.
Người đàn ông suy nghĩ: "Có lẽ là mùi sầu riêng, mẹ tôi một hai đòi ăn, tôi nói cậu muốn tới cho nên bà ấy cất trong tủ lạnh rồi, có lẽ vẫn còn ám mùi."
Sở Nhuế nhìn chằm chằm người đàn ông, không hỏi nữa, thay đổi đề tài: "Cậu có quen gia đình ở bên cạnh không?"
Người đàn ông đáp không hề nghĩ ngợi: "Ngày thường gặp cũng chào hỏi, nhưng không có thân."
Một giọng nói già nua vang lên từ phòng khách, là mẹ của người đàn ông.
"Con gái gia đình đó bị điên, thường xuyên phát bệnh lúc nửa đêm, toàn nói lời mê sảng, con đừng để tâm làm gì."
Sở Nhuế gật đầu, khẽ chào "bác" một tiếng. Người phụ nữ từ phòng khách vào trong bếp, lưng còng xuống, nhìn qua uể oải mệt mỏi.
"Mẹ đi nấu cơm cho hai đứa, ngồi chơi đi."
Sở Nhuế "dạ vâng", nhìn "bác" đi vào bếp.
Mẹ của Hoa Lạc Thâm cũng có bộ dạng thế này trước đây ư?
Sở Nhuế: "..."
Trước đây... đúng rồi, trước đây bà ấy trông như thế nào?
Đại não bắt đầu liên tưởng, Sở Nhuế nhận ra anh không thể nghĩ ra được hình ảnh gì.
"Bé Sở, đi nào, tôi cho cậu xem thử phim mới tôi mới tải!" Người đàn ông thần bí khoác vai Sở Nhuế đi về phòng mình.
Sở Nhuế cảm thấy bất đắc dĩ, chắc chắn là "phim mới" đó rồi, anh hoàn toàn không có hứng thú. Sở Nhuế ngẩng đầu nhìn mặt của người đàn ông, hai người đứng gần trong gang tấc.
Anh nhìn thấy một mảng mosaic* màu xám.
*Mosaic là nghệ thuật sử dụng những mảnh nhỏ của vật liệu đặt lại với nhau để tạo ra một tổng thể thống nhất. Các mảnh nhỏ này thường là các vật chất rắn, phẳng, có hình dạng vuông vức, chẳng hạn như: thủy tinh màu, đá, gạch, gương, kính...Chớp chớp mắt, giây tiếp theo, không còn mosaic nữa, thay vào đó là gương mặt tuấn mỹ của đối phương.
"Bé Sở, sao vậy? Đau đầu hả?"
Sở Nhuế lẩm bẩm đáp: "Không có..." Sở Nhuế dời mắt.
Hai người vào phòng, người đàn ông mân mê đ ĩa phim của mình: "Cậu nhìn đây, phim mới nhất của Mikami Yua* đó! Đừng nói anh em không quan tâm tới cậu, tôi chờ cậu đến để xem chung nè!"
*Nữ diễn viên phim người lớn Nhật Bản (J A V) Kitou Momona thường được biết đến với nghệ danh Yua Mikami
Sở Nhuế nhìn đối phương, anh không có hứng thú với phim khiêu dâʍ.
Trong phòng vang lên tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ và người đàn ông, Sở Nhuế thấy đối phương không chú ý tới mình nữa thì mở điện thoại xem tin tức ngày hôm nay.
#Trạmkhítượngthôngbáomưakéodàiliêntụchơnnửatháng
#Tàuđiệnngầmsố1củathànhphốSxuấthiệnhồlytrắng
Sở Nhuế mở tin tức, nhìn thấy hồ ly trắng xuất hiện ở trạm phố Tinh Đường.
Một con hồ ly có bộ lông tuyết trắng, nếu suy đoán chủng loại thì có lẽ thuần chủng. Hồ ly bị những người qua đường vây xem, nhân viên tàu điện ngầm xuất hiện để bắt nó lại nhưng hồ ly trắng nhanh chóng lách mình trốn thoát.
Vậy mà lại ở gần nhà anh, đáng tiếc là không được tận mắt nhìn thấy.
Anh xem video, hồ ly trắng di chuyển trên đường ray, bị hơn trăm người vây xem, hoàn toàn không sợ hiểm nguy. Đột nhiên, hồ ly trắng ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn dường như xuyên qua màn hình, theo dõi anh.
Sở Nhuế bị cái nhìn của nó làm cho giật mình, đồng thời sinh ra cảm giác quen biết lạ thường, giống như lần đầu tiên anh gặp Thương Trọng Lệ.
Lạ quá...
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai của người phụ nữ, có lẽ là ở trên hành lang. Cùng với tiếng thét chói tai là mùi đất, mùi da thuộc và mùi chua.
Cách một bức tường với hành lang bên ngoài, Sở Nhuế mở cửa sổ ra nhìn, bên ngoài cửa sổ là một tòa nhà cùng một cái lan can, rào chắn lan can cao 1.5 mét.
Mở cửa sổ, gió lạnh và hơi nước ẩm ướt bay vào phòng.
Sở Nhuế nhìn thấy người phụ nữ điên khùng ở nhà số 1802. Tóc tai tán loạn, chân trần chạy trên hành lang, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Tôi muốn tỉnh lại... Tôi muốn tỉnh lại..."
Bỗng chốc, người phụ nữ nhìn về phía Sở Nhuế, đôi mắt đen tối tăm.
Trong lòng Sở Nhuế rơi lộp bộp.
Người phụ nữ nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười tươi, tiếng cười trộn lẫn với tiếng mưa rơi, dội vang vào tai người nghe.
Một màn tiếp theo khiến Sở Nhuế kinh hoảng.
Người phụ nữ túm lấy tóc mình, một tay khác đập vào đầu, sau đó chạy như điên về phía lan can bên ngoài, leo qua rào chắn, nhảy xuống dưới đất.
"Phịch."