Suỵt! Bí Mật

Chương 118




Edit: jena

Trong mộng là sương mù bạt ngàn.

Sở Nhuế đứng trong màn sương.

...

"Con của anh chị thông minh quá, đã thấy gì là không quên được!"

"Chúng tôi muốn mời cậu bé tham gia một chương trình, chắc chắn sẽ khiến mọi người sửng sốt!"

...

Âm thanh ồn ào vang lên không ngừng.

"Đó là thần đồng nhỏ tuổi thật à?"

"Được mời tham gia chương trình để lấy số tiền 30 triệu, loại người này mà xứng đáng làm cha mẹ à, nhẫn tâm biến con mình thành công cụ kiếm tiền như vậy."

"Bây giờ thì thông minh, cứ sống như thế thì sẽ sinh hư, mấy người cứ chờ xem sau này thằng nhóc đó có còn thông minh nữa hay không."

Ghẻ lạnh, ghen ghét, ác ý.

Trong sương mù, hình ảnh của mẹ nhợt nhạt tối đen, chỉ có một đôi mắt mở to nhìn chằm chằm: "Nhuế Nhuế của mẹ là đứa trẻ thông minh, đáng yêu nhất trên đời, chắc chắn con sẽ trở thành một người nổi tiếng!"

"Hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác, từ khi sinh ra nó đã không phải là người bình thường."

"Nhuế Nhuế, con nghe mẹ nói này, không được khóc, không được quậy, người khác hỏi con điều gì con phải chú ý lắng nghe, sau đó nghiêm túc trả lời rõ ràng, hiểu không?"

"Nó mới có 3 tuổi, có cần phải nghiêm khắc như vậy không?"

"Ba tuổi thì sao? Nó là thần đồng, không giống trẻ em bình thường, sao có thể dùng tiêu chuẩn của trẻ em bình thường để dạy nó được?"

Khắc khẩu, nịnh nọt, lừa dối.

"Anh đùa gì thế? Số tiền mấy người chuẩn bị lúc trước đâu? Sao lại thế này, tôi sẽ tố cáo mấy người, biết không hả?!"

"Đừng nghĩ rằng mình là nhà tư bản thì ghê gớm lắm!"

Đối kháng, gϊếŧ chóc, cường quyền.

Sau đó là máu tươi vô tận, nhuộm đỏ thế gian.

Đầu của mẹ rơi xuống đất, lăn vài vòng, dừng lại bên cạnh chân Sở Nhuế.

"A Nhuế, không được nói!"

Trong màn sương, Sở Nhuế hoảng sợ chạy thoát, chạy vài bước, em nhìn thấy một bóng người.

"Bé Sở! Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu!"

Người vừa đến kiên định nói, lời nói khắc sâu vào đáy lòng Sở Nhuế, giúp em cuối cùng cũng cảm thấy an toàn, sau đó người nọ nắm lấy tay em.

Sở Nhuế vươn tay nắm lại.

Khi những ngón tay chạm vào nhau, bỗng nhiên người nọ tan biến thành hư không.

Sở Nhuế hoảng sợ, nhìn về nơi xa. Những con quái vật nhe nanh múa vuốt đứng sâu trong màn sương.

Chúng đều chăm chú nhìn về phía này.

Sở Nhuế nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra. Sở Nhuế vốn là một người kiệm lời, không thường bộc lộ cảm xúc, nhưng bây giờ sự sợ hãi đang cắn nuốt cả người em.

Trong sương mù, chỉ còn lại tiếng cắn nuốt.

Mọi thứ đều như một thước phim câm.

Không có tiếng động.

Sau khi sương mù tan biến, nó cũng nuốt chửng thị giác của con người, chỉ còn lại một màn đêm vô tận.

...

《 Độc mộng 》

Mức độ khó khăn: ★★★★☆

Mức độ sinh tồn: ★

Suỵt, đến đây, lột tr@n bí mật trong lòng bạn nào.

——

Lần đầu tiên Thương Trọng Lệ gặp thầy của Đường Kiền, đạo trưởng của Đạo dòng chính của núi Các Tạo nay đã gần 70 tuổi, bây giờ lại trông càng thêm già nua hơn, đầu đã bạc trắng.

"Đứa nhỏ này sợ đau, khi còn nhỏ, mỗi lần té ngã đều khóc lớn, không khi nó ra đi, có chịu đau không?" Đạo trưởng nói xong, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, khóe mắt rũ xuống. Thương Trọng Lễ bỗng nhiên nghĩ đến bốn chữ gần đất xa trời.

Cậu mím môi không đáp, không biết nên nói như thế nào với ông.

"Không đau..." Hầu kết của Thương Trọng Lệ lăn lên lăn xuống: "Cậu lấy bị quái vật bẻ cổ, trong vòng một giây đã không còn." Thương Trọng Lệ trái lương tâm, sửa chữa một chút.

Ông lão nhăn mặt, trên trán hằn ra ba nếp nhăn nhăn nhúm, gật gật đầu, không biết là tin hay không tin.

Đạo trưởng và ông nội đã hơn mấy chục năm không gặp, quần áo của Đường Kiền cũng đã được các anh em khác thu dọn, hai người đang đi dạo trong vườn tán gẫu.

Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đang đứng trong phòng của Sở Nhuế ở trên lầu.

Sở Nhuế nhìn hai ông lão đang dạo bước trong vườn, nhạy bén chú ý khi đạo trưởng đi ngang qua hòn đá cuội bên con đường nhỏ có nhìn thoáng qua về bên trái, nơi trồng hoa hải đường. Tuy không quay đầu nhìn qua nhưng cũng đã đủ để khiến Sở Nhuế khâm phục.

Vì chỗ đó là nơi Bàng Kỷ thường ẩn nấp.

"Đừng thấy ông ấy gần gũi nói chuyện với ông nội mà hiểu lầm, thật ra hơn ba mươi năm trước bọn họ từng đối chọi với nhau rất gay gắt." Thương Trọng Lệ tựa vào cửa sổ nhìn xuống dưới sân.

Sở Nhuế nghiêng đầu: "Vì sao vậy?"

"Đương nhiên là vì..." Thương Trọng Lệ muốn nói gì đó, đột nhiên dừng lại: "Thôi quên đi, không có gì đâu."

Biểu tình của cậu trở nên kỳ quái, nghiêng đầu qua, chỉ chừa lại phần gáy cho Sở Nhuế, huýt sáo: "Ai mà biết được."

Sở Nhuế không hiểu gì, nhìn hai ông lão lớn tuổi ở trong vườn. Hai người chấp tay hành lễ với nhau. Dưới ánh mặt trời, bên cạnh ông nội Thương có một luồng ánh sáng màu xanh nhạt, nó hơi ngẩng đầu lên, đối diện với Sở Nhuế.

Vị cao nhân... đời trước ư?

Sở Nhuế lắc đầu, anh cũng chắc vật quái bên cạnh ông Thương có thật là vị cao nhân kia không, nhưng trên người đối phương quả thực có một sức hấp dẫn lạ kỳ, đồng thời cũng có một cảm giác lành lạnh quỷ dị.

Căn hộ của Sở Nhuế đã được cho thuê, chủ nhà ở nước ngoài mãi không liên lạc với anh, đến bây giờ mới gọi một cuộc.

"Trên hợp đồng có ghi rằng cậu không thể trả lại hợp đồng thuê, một năm là một năm, cậu có thể cho thuê lại cũng được, tiền thế chấp không thể trả, cậu nói là lời thật lòng, còn chẳng lẽ ba năm nay tôi cho cậu thuê mà tôi nói thách cậu à?"

Chủ nhà nói có lý, Sở Nhuế cũng không nói nhiều: "Tôi bỏ tiền thuế chấp, nhưng hãy trả lại tiền thuê." Lúc trước có Hoa Lạc Thâm trợ giúp tiền thế chấp, anh thanh toán tiền thuê nhà cả một năm, trả phí hằng năm, tiền lương của Hoa Lạc Thâm không cao, Sở Nhuế cũng không quá quan tâm. Bây giờ còn năm tháng nữa mới hết một năm, có nghĩa vẫn còn lại tiền thuê.

"Tiền thuê gì nữa? Tự cậu ra ngoài rồi cho thuê không phải tốt hơn à?" Chủ nhà cảm thấy khó hiểu với hành vi của anh.

Sở Nhuế nghĩ thầm, anh không biết khi nào anh mới có thể thoát khỏi ảo cảnh, huống chi bây giờ anh không có thời gian tìm người thuê nhà, sau khi ra khỏi ảo cảnh anh cần nhiều thời gian nghỉ ngơi và hồi phục cũng như chuẩn bị tiếp cho lần vào tiếp theo.

"Tôi... không có thời gian."

Chủ nhà nói với anh, bên ông có một người môi giới có thể giúp tìm người thuê. Sở Nhuế bèn đáp ứng. Tốc độ của người môi giới rất nhanh, trong vòng hai ngày đã tìm được người thuê.

"Cậu và cậu ta ký hợp đồng đi, chỉ cần tính tôi tiền cò là được."

Sở Nhuế đồng ý, anh đã đến nhà trước, dự định ký tên với người thuê xong thì rời đi. Đến khi đến nơi thì Sở Nhuế nhận ra người thuê nhà là một người mình từng quen biết.

Hứa Diệu mặc một bộ hưu nhàn màu đen, dáng người dong dỏng cao dựa vào vách tường. Gương mặt anh tuấn, khó lòng khiến người khác không chú ý thấy.

"Anh là người thuê?" Sở Nhuế nhíu nhíu mày.

"Đúng vậy." Hứa Diệu vừa đáp vừa nở một nụ cười rạng rỡ.

Bốn phía vắng lặng, Sở Nhuế hỏi: "Khi đó anh cũng thoát ra khỏi Tầm Bí?"

Hứa Diệu: "Đương nhiên rồi." Hắn có chút khó chịu, cỏ vẻ không muốn tiếp tục đề tài này: "Vào trong không? Sau này tôi sẽ là người thuê ở đây."

Sở Nhuế nhìn chằm chằm Hứa Diệu trong chốc lát, đi trước dẫn đường: "Anh ở một mình à?" Sở Nhuế hiếm khi bắt chuyện với người khác khi ở một mình.

"Đúng vậy."

"Một mình anh ở thành phố S?"

"Có cần phải hỏi nhiều như vậy không?" Hứa Diệu dừng chân.

Sở Nhuế quay đầu nhìn hắn: "Ngại quá, tôi nghĩ rằng anh sẽ dẫn theo một vài người bạn."

Hứa Diệu nhún vai: "Tôi ở một mình, không có bạn, cũng sẽ không dẫn bạn về đây, cậu yên tâm, nhưng còn cậu, không phải cậu có một người bạn à?"

Hứa Diệu cười như không cười, nhìn qua có phần thiện lương.

Sở Nhuế ngẩn người: "Bạn của tôi gì cơ?"

"Có chứ." Hứa Diệu buột miệng thốt ra: "Không phải vẫn luôn đi theo cậu à?"

Hứa Diệu có điều ám chỉ, Sở Nhuế không rõ ràng ý tứ của người này, hoặc có thể nói là không dám nghĩ nhiều. Khi còn ở trong phó bản, Hứa Diệu cũng nhìn anh như thể lột tr@n anh ra.

"Anh biết tôi?" Sở Nhuế hỏi.

Hai người đứng trên hành lang, gió hiu hiu thổi trên lối đi chật hẹp, Sở Nhuế ngửi thấy mùi hoa quế.

Hứa Diệu không trả lời: "Chúng ta ký hợp đồng thôi." Hắn bước hai, ba bước vào thang máy, Sở Nhuế cũng phải đi theo sau.

Vật dụng trong nhà đã được dọn đi từ lâu, khi Sở Nhuế vừa vào có chút hoảng hốt.

"Vị trí rất tốt, tàng phong tụ khí*, ánh sáng thông thấu, những yêu quái nhỏ sẽ không dám chạy vào." Hứa Diệu đánh giá căn hộ, thình lình nói một câu.

*Theo phong thủy, tàng phong tụ khí là khí vận chuyển được thông thoáng, tránh bị xung đối hoặc ngăn chặn. Khí trong nhà khi được cân bằng sẽ là giải pháp tạo sự hài hòa giữa nơi ở với môi trường xung quanh.

Sở Nhuế cau mày.

Những yêu quái nhỏ?

"Anh không tìm thêm được nhà nào khác à?"

"Không, tôi muốn ở đây." Hứa Diệu ngồi lên ghế sô pha, lười biếng nói.

Sở Nhuế cảm thấy trên người Hứa Diệu toát ra phẩm vị của người lớn tuổi, hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài: "Là vì nơi này có ánh sáng và phong thủy tốt?"

"Đương nhiên là không." Hứa Diệu khẽ cười, bỗng nhiên thẳng lưng, nhìn thẳng về phía Sở Nhuế: "Đương nhiên vì cậu là người cho thuê, cho nên tôi mới muốn ở đây."

Sở Nhuế hoảng hốt, hỏi lại: "Vì sao lại là tôi?"

Hứa Diệu cười không đáp: "Cậu không biết sao?"

Sở Nhuế đã bị đối phương lừa một lần, không có nghĩa sẽ tiếp tục bị lừa, anh hỏi lại: "Anh nói ai vậy?"

Hứa Diệu hơi sửng sốt, sau đó ha ha cười: "Cậu nói cái gì? Sao tôi nghe không rõ?"

Sở Nhuế dừng mắt trên tay hắn: "Hổ khẩu trên bàn tay phải của anh có vết chai, trên người có mùi khói thuốc, không phải mùi thuốc lá mà là mùi nhang trong chùa miếu, chuyện đầu tiên khi bước vào nhà là ra ngoài cửa sổ kiểm tra trong phòng và ở ngoài, tiếp theo là giường ngủ. Đây là thói quen của anh, bàn tay phải nắm lấy ngón tay cái của bàn tay trái, tay trái che lại mu bàn tay phải, đây là động tác thường làm khi chắp tay, anh biết võ công, tay phải cầm vũ khí, là một tu sĩ Đạo giáo."

Trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Một lát sau, Hứa Diệu gật đầu khen ngợi: "Chậc, thông minh quá."

"Anh là Lời hứa 99 ở trong phòng chat 114 trên trang web đen liên quan đến Tầm Bí." Là một câu trần thuật khẳng định.

Hứa Diệu cũng không phủ nhận, hắn vuốt v3 hổ khẩu, đi đến bên cửa sổ: "Hai ngày nữa hẳn là vào ảo cảnh."

Sở Nhuế biết, Hứa Diệu đã không muốn che giấu thân phận của mình nữa, người này đúng là một đạo sĩ.

"Có liên quan gì đến tôi?" Sở Nhuế muốn hỏi điều này.

Hứa Diệu quay đầu nhìn anh: "Không biết nữa, nhưng tôi biết cậu có bệnh."

Sở Nhuế bị Hứa Diệu đột nhiên mắng ngốc, Hứa Diệu tiếp tục nói: "Cậu có thể nhìn thấy quái vật, đúng không?"

Sở Nhuế không phủ nhận: "Anh có vẻ khá hiểu về ảo cảnh?" Sở Nhuế đoán rằng Hứa Diệu biết khá nhiều chuyện.

"Cậu có mắt âm dương trời sinh." Hứa Diệu không trả lời vấn đề của Sở Nhuế, tiếp tục đề tài của mình.

"Cậu chưa bao giờ nghĩ vì sao cậu không giống người bình thường à?"

Sở Nhuế mím môi không nói.

Sao mà anh có thể chưa bao giờ nghĩ chứ.