Edit: jena
"Cậu có tìm thấy thứ gì không?" Sở Nhuế hỏi.
Thương Trọng Lệ xua xua tay: "Đến bây giờ vẫn chưa có manh mối gì liên quan đến quyển sổ nhật ký."
Sở Nhuế: "Nếu là nhiệm vụ chính thì chắc chắn không dễ mà hoàn thành được."
Thương Trọng Lệ gật đầu đồng tình.
"Manh mối bị chặt đứt, hay là chúng ta phải ở trong ảo cảnh thêm mấy ngày nữa để xem cốt truyện phát triển thêm?"
Sở Nhuế suy nghĩ, có vẻ cũng không có cách nào khác.
Anh đang muốn bảo Thương Trọng Lệ chuẩn bị quay về thì bỗng nhiên ở bên dưới có thứ gì đó túm lấy ống quần của anh.
Quái... quái vật ư?
Sở Nhuế cứng đờ cả người, người nhạy bén như anh vậy mà lại không cảm nhận được chút âm thanh nào kể cả tiếng gió, cũng không hề có hơi thở của người sống khi đến gần.
Sở Nhuế lại nhớ đến những ánh nhìn lạnh băng của những người khác trong phòng thí nghiệm, không khỏi sợ hãi.
"Anh sao thế?" Thương Trọng Lệ thấy sắc mặt anh không tốt, siết tay anh dò hỏi.
"Cậu... Cậu nhìn xuống chân tôi đi." Sở Nhuế thấp giọng nói, chỉ trong chốc lát, khi anh vừa nói xong, cảm giác ống quần bị kéo lại biến mất.
Thương Trọng Lệ cúi đầu nhìn, không nhìn thấy gì: "Không có gì hết?" Cậu nghĩ rằng Sở Nhuế bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vì cái chết của Đường Kiền, trạng thái không ổn: "Về nghỉ ngơi một chút thôi."
Sở Nhuế gật gật đầu, đang muốn đứng dậy rời đi thì ống quần lại bị túm thêm một lần nữa.
"Thương Trọng Lệ!" Sở Nhuế sợ hãi gọi.
"Tôi ở đây." Thương Trọng Lệ cũng cảnh giác hơn, nếu là một lần thì có thể là ảo giác, hai lần chắc chắn là không, đây là Sở Nhuế đó!
"Rốt cuộc là có chuyện gì đây?" Thương Trọng Lệ vừa nói vừa sử dụng bùa, lá bùa màu vàng bốc lên ngọn lửa màu xanh, Thương Trọng Lệ biến sắc.
Thật sự có quái vật ở đây, màu xanh biểu hiện cho sự tồn tại của vật quái.
Vật quái kia ở cùng một chỗ với bọn họ lâu như vậy mà không một ai phát hiện ra, chắc chắn nó có sức mạnh rất lớn, Thương Trọng Lệ có thể tự nhận cậu là người có thiên phú nhưng cũng không chắc có thể bách chiến bách thắng. Nếu đối đầu với quái vật trong phòng này, cậu không thể nắm chắc chiến thắng...
Khoan đã.
Thương Trọng Lệ nhíu mày, ánh mắt có chút lo lắng.
Ở đây có một vật quái, vậy còn vật quái khổng lồ ở bên ngoài thì sao?
Hai lần bị túm ống quần đều cùng một vị trí...
Sở Nhuế cố gắng bình tĩnh lại, dần dần cân nhắc một chút.
"Hình như... Nó đang chỉ đường cho tôi..." Sở Nhuế chỉ tay vào phần ống quần bị kéo ra hướng về phía thùng ngâm xác.
Sở Nhuế đang muốn đi qua, Thương Trọng Lệ ngăn anh lại, nghiêm túc nói: "A Nhuế, tôi muốn nói với anh một việc."
Sở Nhuế: "...?"
Thương Trọng Lệ nhìn chằm chằm vào thùng ngâm xác không chớp mắt, toàn thân cảnh giác đề phòng, phản ứng căng thẳng của cậu khiến cho Sở Nhuế cũng bất an hơn.
"Ảo cảnh này có tới... hai vật quái."
"Cái gì?!"
Giữa sự kinh ngạc, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía thùng ngâm xác.
Không biết có phải dưới ảnh hưởng của tâm lý hay phong, trong căn phòng thí nghiệm tối tăm, thùng chứa xác đang phát ra âm thanh.
Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế đeo mặt nạ phòng độc, mở nắp thùng ngâm xác, mùi formalin nồng nặc bốc lên. Vừa mở nắp thùng, Thương Trọng Lệ nhanh tay phóng bùa vào, lá bùa rơi vào giữa dung dịch formalin vẫn ngùn ngụt cháy, giây tiếp theo, một luồng sáng màu xanh lam nhảy vọt từ trong ra ngoài.
Mọi chuyện xảy ra trong hai giây ngắn ngủi.
Thương Trọng Lệ muốn đuổi theo ánh sáng xanh kia thì bị Sở Nhuế ngăn lại, anh chỉ tay vào giữa dung dịch vẩn đục: "Cậu nhìn kìa!"
Trong thùng nước có một vật thể trôi nổi còn đeo thẻ sinh viên trong suốt.
Sở Nhuế lấy móc câu ra.
"1231407, Sinh viên Y, Ngô Cảnh Văn."
Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ đều sửng sốt.
Trên thẻ sinh viên vẫn còn ảnh chụp của Ngô Cảnh Văn, nam sinh nở nụ cười gượng gạo cứng nhắc, tóc mái vén qua trái, mắt trái bị che một nửa, gương mặt cũng thuộc diện thanh tú, ngũ quan tinh tế, dưới mắt trái có một nốt ruồi.
Đáy mắt có ánh sáng, Sở Nhuế nghĩ thầm.
Nhìn ảnh chụp này của Ngô Cảnh Văn, lại nghĩ đến bức tranh chân dung trong phòng mỹ thuật, Sở Nhuế càng cảm thấy khó chịu hơn.
"Sao lại bị bỏ vào thùng ngâm xác?" Sở Nhuế nghi vấn.
Vật quái đã không còn bóng dáng, ngón trỏ và ngón giữa của Thương Trọng Lệ kẹp một lá bùa: "Tôi có hạ bùa lên người nó, nó đi đến đâu chúng ta cũng có thể tìm ra."
Sở Nhuế kinh ngạc: "Cậu chuẩn bị trước rồi?"
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Đương nhiên rồi."
Lá bùa được phóng ra, bắt đầu bay theo phương hướng của vật quái. Hai người nhanh chóng đuổi theo, không ngờ vừa ra khỏi cửa phòng thí nghiệm lại gặp phải vật quái khổng lồ đang đi về phía bên này. Nó đã đi lên hành lang tầng 1, sàn nhà ầm ầm chấn động.
"Lạ quá, nó đang đi theo hướng mà vật quái khi nãy bỏ chạy." Thương Trọng Lệ mở Thiên Nhãn, quan sát vật dẫn giữa không trung.
Sở Nhuế phỏng đoán: "Chẳng lẽ vật quái khổng lồ này muốn đi tìm vật quái kia?"
"Có lẽ vậy."
Vật quái khổng lồ đến ngày một gần hơn, Thương Trọng Lệ bế ngang Sở Nhuế băng băng lao qua hành lang, chạy lên tầng 2.
Từ cửa sổ tầng 2 có thể nhìn thấy được bức tường cao và lối đi nhỏ ở phía bắc, Sở Nhuế giật mình, nói với Thương Trọng Lệ: "Chúng ta lên thêm một tầng được không?"
Thương Trọng Lệ không hỏi lý do, ôm Sở Nhuế lên tầng 3. Sở Nhuế đẩy cửa sổ tầng 3 ra quan sát, dường như phát hiện ra gì đó, anh vào lớp học, đứng trước cửa sổ nhìn về hướng bắc.
"Anh phát hiện ra gì à?"
Sở Nhuế nói: "Tôi biết điểm giống nhau giữa ba căn phòng đó là gì rồi."
Thương Trọng Lệ hỏi: "Là gì?" Cậu nhìn theo ánh mắt của anh, bức tường chắn thành lối đi nhỏ vừa tầm đến tầng 3, ở cửa sổ tầng 3 có thể nhìn thấy sân thể dục cách đó không xa."
Thương Trọng Lệ vẫn không hiểu.
Sở Nhuế giải thích: "Là sân thể dục... Ở phòng mỹ thuật cũ tôi nhìn thấy hàng rào xanh của sân thể dục, ở phòng mỹ thuật mới thì nhìn thấy đường băng chạy bộ, ở phòng thí nghiệm cũng có thể nhìn thấy sân thể dục."
"Đứng ở lớp học khác cũng có thể nhìn thấy sân thể dục mà?" Thương Trọng Lệ nói. Những căn phòng ở giữa phòng mỹ thuật cũ đến phòng thí nghiệm hẳn là đều có thể nhìn thấy sân thể dục.
"Nhưng không phải phòng nào cũng có thể nhìn thấy cái hố kia." Sở Nhuế chỉ vào một cây cổ thụ ở phía bắc sân thể dục. Ở phòng mỹ thuật cũ hay phòng mỹ thuật mới, anh đều ghi nhớ từng sự vật. Anh nhớ rất rõ, phía sau cái cây kia có một cái hố, có lẽ vừa đủ để một người đàn ông trưởng thành chui vào.
"Từ chỗ này thì cái hố đã bị cái cây chặn lại rồi, nhưng ở phòng thí nghiệm hẳn có thể nhìn thấy, cậu nhìn thử..." Sở Nhuế chỉ tay về phía bức tường trắng vừa được tu sửa, lớp sơn còn mới, chưa có tro bụi: "Tường có vẻ vừa được sửa cách đây không lâu, cho nên chặn tầm nhìn ở phòng thí nghiệm, nếu không có bức tường này có lẽ có thể chứng thực được lời tôi nói."
"Đơn giản, tôi phá tường cho anh."
"Lỡ kinh động đến quái vật thì sao?" Sở Nhuế kinh ngạc hỏi.
Thương Trọng Lệ đáp: "Lúc đầu có nhiều người quá, tôi không thể bảo đảm an toàn cho tất cả, bây giờ chỉ còn mỗi một mình anh, bảo vệ anh rất khỏe."
Sở Nhuế nhìn chằm chằm Thương Trọng Lệ, cong môi cười cười: "Vậy thì giao cho cậu nhé?"
Thương Trọng Lệ nhướng mày: "Anh yên tâm!" Cậu hơi đỏ mặt, nói: "Anh ôm eo tôi chặt vào."
"..." Cậu nói thẳng là muốn tôi ôm cậu đi!
Sở Nhuế ôm chặt eo Thương Trọng Lệ, cả người cậu cứng đờ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng khôi phục như bình thường. Cậu nhảy từ cửa sổ xuống mặt đất, thò tay vào túi Càn Khôn bên hông.
Kiếm tự động xuất hiện, ánh sáng bạc lóa lên giữa không gian. Trong nháy mắt, âm thanh ầm ầm vang dội như tiếng sấm rền. Toàn bộ bức tường trắng ở hướng bắc bị sụp đổ, tro bụi cuồn cuộn bốc lên, trước mắt họ, sân thể dục đã hiển hiện ra rõ ràng.
Sở Nhuế trợn mắt há mồm.
Tiếng động cũng lớn quá rồi!
Bức tường không còn, từ phòng thí nghiệm nhìn ra ngoài quả nhiên có thể nhìn thấy phần phía sau cây cổ thụ, chẳng qua tầm nhìn không rõ ràng nhưng hợp với tầm nhìn ở hai phòng mỹ thuật thì có thể tái hiện lại đầy đủ.
Tiếng động vang vọng khắp sân trường, Sở Nhuế quay đầu nhìn, chỉ trong một thoáng, những âm thanh hỗn tạp không ngừng phát ra từ khu ký túc xá.
Quái vật bị đánh thức.
"Chuẩn bị, chạy!" Thương Trọng Lệ la lên, Sở Nhuế túm chặt tay đối phương, cả hai chạy bạt mạng về phía hàng rào sắt của sân thể dục.
Gió to gào thét bên tai, Sở Nhuế không dám quay đầu nhìn, chỉ nghe âm thanh anh đã cảm nhận được lực lượng hùng hậu phía sau mình.
Bọn họ đã đi đến bên cạnh hàng rào, Thương Trọng lệ đẩy Sở Nhuế qua, giơ kiếm lên cao tạo thành kết giới.
"Đi mau!"
Quay đầu, Sở Nhuế đã nhìn thấy tình cảnh ở phía sau.
Hàng vạn quái vật gầy trơ xương với gương mặt dữ tợn cuồn cuộn kéo tới, nhìn như một binh đoàn không nhìn thấy điểm cuối không ngừng chui ra khỏi màn sương dày đặc ở phía sau.
Cảnh tượng trước mắt khiến Sở Nhuế chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ: gió tanh mưa máu.
Trái tim Sở Nhuế như bị bóp nghẹn, anh trợn mắt, lại nhớ đến tình cảnh hiện tại, xoay người chạy đi ngay nhưng do sợ hãi, bước chân lảo đảo nên ngã oạch xuống đất.
"Anh có sao không?!" Thương Trọng Lệ đang chống đỡ bỗng nghe thấy động tĩnh thì vội vàng hỏi.
"Không... Không sao!" Sở Nhuế ngoan cường đứng lên, tiếp tục chạy về phía cái hố, không dám nhìn đám quái vật kia nữa. Trái tim anh đập điên cuồng, chớp chớp mắt, cố gắng để nhìn thấy thứ trước mặt.
Anh không ngừng moi móc, đào bới đất, tìm mãi mà không thấy gì, trong lòng không khỏi hoảng loạn, cho đến khi một cái hộp vuông bằng sắt hiện ra.
"Tìm thấy rồi!"