Edit: jena
Vòng tay của Thương Trọng Lệ ấm áp và mạnh mẽ, đầu óc choáng váng của Sở Nhuế cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.
Thương Trọng Lệ lo lắng nhìn Sở Nhuế tái nhợt cả mặt, trong lòng như bị kim châm.
Đáng chết, nếu cậu đến sớm hơn thì tốt rồi, thiếu chút nữa... thiếu chút nữa cậu đã mất Sở Nhuế.
"Tôi đã xử lý hết quái vật rồi, anh yêu tâm, có tôi ở đây rồi..." Người trong lòng vẫn chưa hết run rẩy, Thương Trọng Lệ tự kiểm điểm chính mình.
Đều là do cậu, biết rõ Sở Nhuế nhát gan không thể đối mặt với những thứ kia lại không chuẩn bị kỹ lượng cho anh.
Cậu không hỏi lá bùa mình đưa cho Sở Nhuế đâu rồi, với sự nhạy bén của Sở Nhuế thì nếu không phải trong tình huống tất yếu sẽ không làm mất lá bùa, như vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Là do cậu không chuẩn bị kỹ.
Đều là do cậu!
"Tôi... Tôi không sao..." Sở Nhuế túm chặt tay áo của Thương Trọng Lệ vẫn chưa buông ra, các đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch.
"Ừm, tôi biết rồi." Lại siết chặt vòng tay hơn, Thương Trọng Lệ không phủ nhận lời nói của anh: "Anh làm tốt lắm, cảm ơn anh đã chờ tôi đến."
Sở Nhuế nhắm mắt lại không nói gì, có vẻ đang bình ổn lại tâm tình.
Anh bình tĩnh, anh biết rõ khả năng của bản thân.
Sự lo âu của anh là một chứng bệnh tâm lý, không thể trốn tránh.
Anh bình tĩnh, ý chí lại không thể kháng cự sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh từng chán ghét sự yếu đuối của bản thân, sau đó lại chậm rãi chấp nhận nó như một thói quen.
Nếu không có căn bệnh này, liệu anh có thể đối diện với quái vật hay không?
Sở Nhuế không biết, anh chỉ biết nỗi sợ hãi đã xâm nhập vào tận cốt tủy của mình. Thân thể bị tổn thương có thể bình phục, nhưng tinh thần tổn thương thì rất khó.
Sở Nhuế bỗng nhiên nhớ tới cuộc hội thoại ở trong phòng chat, người tên Lời hứa 99 đã từng nói với anh.
【 Trốn tránh cũng không có tác dụng gì. 】
Vịn vào bệnh lý thực chất cũng là một dạng trốn tránh.
Sở Nhuế hồi thần, ngẩng đầu nhìn Thương Trọng Lệ: "Sao cậu... Sao lại đến đây?"
Thương Trọng Lệ thấy anh có vẻ đã bình tĩnh lại, đỡ anh xuống ngồi ở bên cạnh mình: "Không hiểu sao điện thoại tôi nhận được một tin nhắn, bảo 12 giờ lên sân thượng tòa 4, tôi vẫn do dự không biết có bẫy hay không, may mắn là tôi đã quyết định lên đây."
Ra là như vậy...
"Tôi có thể xem tin nhắn đó được không?"
Thương Trọng Lệ mở điện thoại: "Đương nhiên là được." Cậu mở điện thoại, mở tin nhắn ra cho Sở Nhuế.
【 12 giờ tối gặp trên sân thượng! 】
Sở Nhuế trầm tư.
Nội dung giống hệt tin nhắn mà anh nhận được.
"Khi tôi xem cũng thấy rất kỳ lạ, theo lý thuyết thì trong ảo cảnh không có tín hiệu điện thoại, làm sao mà gửi tin nhắn được, lúc đó tôi cho rằng là trò đùa của quái vật cho nên không quá để tâm, sau thì lại nghĩ rằng cảm thấy không đúng lỡ như có liên quan đến nhiệm vụ thì mình lại bỏ qua manh mối. Dù sao tôi cũng không sợ gì cho nên đến đây. Tôi trèo tường vào, đi một đường không có gì lạ, khi lên sân thượng lại thấy có ba con quái vật ở ngoài cửa, nghĩ thầm quả nhiên trên sân thượng có gì đó, thuận tya chém chết chúng." Bây giờ ngẫm lại cậu không thấy tòa số 4 này có gì lạ, đã định rời đi nhiều lần nhưng may mắn là cuối cùng vẫn lên đến đây.
Sở Nhuế giơ điện thoại lên: "Tin này là do cậu gửi."
Thương Trọng Lệ: "Hả?"
Sở Nhuế suy tư, anh kể lại những chuyện ở nhà ăn mà anh đã nói cho Đường Kiền và La Lịch.
"Nghĩa là bây giờ chúng ta đang đóng vai nhân vật?"
"Có vẻ là vậy."
Thương Trọng Lệ hiểu ra: "Ngay từ đầu tôi đã cho rằng chúng ta là học sinh chuyển trường mới lớp, không ngờ lại là đóng vai nhân vật có sẵn, chẳng trách chủ nhiệm lớp lại gọi tôi là lớp trưởng." Nhắc đến lớp học, cậu lại nhớ đến việc mình bị gọi tên trả lời câu hỏi, trả lời không được thì lại bị trào phúng, rất đau đầu.
Sở Nhuế nói tiếp: "Tin nhắn này do cậu gửi, mà tôi nhận được tin nhắn tương tự." Sở Nhuế lấy điện thoại của mình: "Nói cách khác thì nhân vật mà cậu đang đóng gửi tin nhắn cho nhân vật mà tôi đang đóng."
Sở Nhuế tiếp tục xem lịch sử trò chuyện của Thương Trọng Lệ, thường xuyên có dãy số tương ứng trong điện thoại của mình. Đúng là "Ngô Cảnh Văn" đã gọi điện và gửi tin nhắn cho nhân vật của Thương Trọng Lệ.
"Cậu tên gì?" Sở Nhuế đứng dậy hỏi.
Thương Trọng Lệ không hiểu nổi: "Anh không biết tôi tên gì?" Sau đó cậu nhận ra Sở Nhuế hỏi tên của nhân vật mình đang đóng, cậu lấy thẻ sinh viên ra: "Lâm Hãn Vũ, lớp 11 ngành Luật."
"Giữa Lâm Hãn Vũ và Ngô Cảnh Văn có mối quan hệ gì đó mà không thể nói với ai, nếu không thì cũng không cần phải cẩn thận như thế này để gặp nhau." Sở Nhuế phân tích.
Thương Trọng Lệ chăm chú nhìn Sở Nhuế nghiêm túc suy luận, ánh mắt dời đến vòng tay của mình trên eo anh. Tay trái của cậu vẫn chưa từng buông ra khỏi eo Sở Nhuế, khoảng cách giữa cả hai cũng rất gần, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông trên gương mặt mịn màng của Sở Nhuế.
Eo Sở Nhuế thật là nhỏ!
Sau khi giải quyết nguy hiểm còn có thể kề cận bên cạnh người mình yêu, cậu nhướng mày, nhẹ giọng ho khan để dời lực chú ý của mình, nói: "Có lẽ cả hai là một đôi, đang yêu nhau? Mười năm trước cũng không có nhiều người chấp nhận đồng tính luyến ái, có lẽ cả hai đang bảo vệ lẫn nhau."
"Không." Sở Nhuế gần như phủ định lập luận này ngay lập tức.
Kinh ngạc trước sự quả quyết của Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ khó hiểu: "Vì sao?"
"Thời gian trò chuyện của họ rất ngắn, trong thời gian ngắn cũng chỉ đủ nói vài chữ, giống như là đơn phương hơn. Hơn nữa xem lịch sử trò chuyện trong điện thoại cậu, mỗi lần đều là Lâm Hãn Vũ gọi đến, có lẽ là Lâm Hãn Vũ nói, Ngô Cảnh Văn nghe, như vậy thì tuyệt đối không phải quan hệ tình yêu bình đẳng."
"Sao không phải là Ngô Cảnh Văn nói, Lâm Hãn Vũ nghe?"
Sở Nhuế đáp: "Cậu xem giọng điệu nói chuyện này, hoàn toàn là ra lệnh, hơn nữa sau một ngày quan sát, Ngô Cảnh Văn là một cậu bé tương đối yếu đuối, tính cách nhút nhát âm u, bình thường bị bạn học bắt nạt, như vậy thường là người bị động, cho nên không thể là người nói trước. Cho dù có là người yêu của nhau thì cũng không thể nói là cả hai đang bảo vệ lẫn nhau được."
"Ý anh là Ngô Cảnh Văn bị ép buộc?"
"Không chắc, chỉ là phỏng đoán."
Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế trong lòng mình: "Dù bao nhiêu lần đi nữa tôi vẫn thấy anh thật thông minh."
Sở Nhuế ngây người, không tự nhiên quay đầu đi: "Sao đột nhiên lại nói như vậy?"
"Đúng mà." Thương Trọng Lệ cười khẽ: "Anh thông minh, ai mà chẳng biết?" Tiếng cười khẽ còn xen lẫn sự tự hào.
"Dẻo miệng!" Hai tai Sở Nhuế đỏ ửng lên.
Thương Trọng Lệ đang muốn nói mình không có dẻo miệng, chỉ đang nói thật, bỗng thấy Sở Nhuế biến sắc, vội vàng hỏi: "Sao thế?"
Sở Nhuế quay đầu nhìn cậu, ánh mắt lại nhìn về bên hông mình: "Còn không bỏ ra!"
Người trong lòng dùng ánh mắt lên án nhìn mình khiến trái tim Thương Trọng Lệ như nhũn ra, vòng tay không buông, ngược lại còn ôm chặt hơn: "Vì sự an toàn của anh, tôi cần phải ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi!"
Cái gì mà mọi lúc mọi nơi, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi! Sở Nhuế đỏ mặt: "Cậu bỏ tay ra, cậu cứ thế này tôi không thể thoa thuốc lên tay được!"
Vừa dứt lời, Thương Trọng Lệ liền bỏ tay ra, hai người dựa vào nhau rất gần, Thương Trọng Lệ cũng không lùi xa về sau, chỉ cách khoảng một gang tay, cậu lo lắng nhìn hai lòng bàn tay đầy máu của Sở Nhuế: "Anh có mang theo thuốc? À có có có, tôi quên mất, lúc nào anh cũng mang theo thuốc. Hai tay của anh đều bị thương rồi, để tôi giúp anh." Thương Trọng Lệ nói xong liền tự trách: "Là do tôi không tốt, nhiệm vụ bắt đầu liền quên mất điều này."
Sở Nhuế mím môi nhìn cậu: "Không phải cậu quên, cậu chỉ để ý an nguy của tôi hơn thôi." Nói xong, Sở Nhuế cảm thấy mình đúng là không thể tin nổi, mặt đỏ ửng.
Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Sở Nhuế, Thương Trọng Lệ cũng sửng sốt, cậu quay đầu ho khan một tiếng, Sở Nhuế cũng quay đầu đi, không khí bỗng chốc trở nên xấu hổ.
"Tôi nói thật, cậu thấy tôi ổn thì mới chú ý đến tay của otio, là do tôi kéo đề tài, hơn nữa tốt xấu gì tôi cũng là đàn ông, bị thương một chút cũng không sao."
"Nhưng tôi không muốn anh bị thương!" Thương Trọng Lệ quay qua từ góc nhìn của cậu, cậu có thể thấy vành tai hồng nhạt và cần cổ mảnh khảnh của anh: "Cứ... xử lý vết thương trên tay anh trước đã."
Thương Trọng Lệ luôn tùy tiện đột nhiên trở nên vụng về, không biết có phải do gió hay là do tâm tình.
Miệng vết thương cũng không quá sâu, vài vết rạch là do khi kéo cửa sắt bị cứa vào nên máu mới chảy ra nhiều.
Sở Nhuế lau máu, lại nhìn Thương Trọng Lệ đang băng bó vết thương cho mình, tuy ban đầu anh không thích tính cách của Thương Trọng Lệ, anh cảm thấy cậu quá ác liệt, nhưng không thể không thừa nhận rằng sau khi quen biết rồi, Thương Trọng Lệ là một người rất đáng tin cậy.
Vào ảo cảnh là một con đường không có điểm cuối, không một ai biết kết thúc của nó là gì, có thể tìm được bí mật của ảo cảnh hay không, khả năng lớn nhất là mất mạng, Thương Trọng Lệ chỉ mới hai mươi đã phải gánh vác trọng trách của Hồng Môn, cậu đúng là thật vất vả.
"Cảm ơn."
Thương Trọng Lệ cong môi: "Anh cần gì phải cảm ơn với tôi, anh cũng biết tôi thích anh mà." Cậu nghiêng đầu, hai mắt sáng trong: "Bây giờ tôi giao mạng của mình cho anh cũng được."
Sở Nhuế không còn nghe thấy tiếng gió, chỉ còn thanh âm của Thương Trọng Lệ, và cả ánh mắt của cậu.
Vết thương đã được băng bó xong, Thương Trọng Lệ nhìn Sở Nhuế, lưu luyến mà nói: "Chúng ta đợi ở đây đến bình minh đi."
Sở Nhuế cảm thấy miệng vết thương đang nóng dần lên vì thuốc: "Có thể vào phòng ký túc xá của Ngô Cảnh Văn, bây giờ ở đó hẳn là an toàn."
Nghĩ đến gì đó, Sở Nhuế hỏi: "Khi cậu ra ngoài, bạn cùng phòng của Lâm Hãn Vũ không phát hiện ra?"
Thương Trọng Lệ bĩu môi: "Có chứ, hừ, nhưng đều bị tôi chém chết hết rồi."
Sở Nhuế quay đầu đi.
Đúng là một cách thô bạo, uổng công anh lo lắng cho thằng nhóc ngốc này!