Sửu Tiểu Xà

Chương 83




Lãnh Tịnh muốn tìm tung tích Lãnh Thanh Thanh. Nhưng biển người mênh mông, đi đến đâu để tìm tung tích bạch xà đây?

Lãnh Tịnh nhớ lại ngày đó khi chia tay ở Vạn Tượng Lâu, từng nghe Lãnh Thanh Thanh nói qua, y muốn biến thành phong hoa tuyệt đại, để mình không nhận ra y, vì vậy nghĩ có lẽ đây là đầu mối, chỉ cần thuận theo đường ‘phong hoa tuyệt đại’ tra xét, nói không chừng có thể tìm được tung tích Lãnh Thanh Thanh, lại từ chỗ minh phủ biết được Lãnh Thanh Thanh hiện tại đang ở đông nam, có phương hướng cụ thể, tuy rất khó, nhưng dù sao vẫn tốt hơn mò kim đáy bể nhiều.

Lãnh Tịnh ôm suy nghĩ này thoáng chốc bay tới Thần Châu đông nam, tới đại đô Doanh Đô hưng thịnh nhất thiên hạ, đại đô thị phồn hoa mới là vũ đài tốt nhất của kẻ phong hoa tuyệt đại, vì thế Lãnh Tịnh đi nghe ngóng, tập trung mục tiêu vào đài ca vũ lớn nhất Doanh Đô__ Phụng Ca đài, gần đây đang đúng lúc đại tế tân niên, các nghệ nhân phong hoa tuyệt đại khắp nơi đều tới đây phân cao thấp, chính là cơ hội tốt để tìm người.

Nhưng mà, Phụng Ca đài nằm ở địa giới phồn hoa nhất trong thành, cấp bậc yêu cầu cũng cực cao, nếu không phải quý nhân đại quan, công chúa quý tộc thì không thể vào. Ngay cả mấy hộ mới nổi mặt đầy dầu phấn, nếu không có tài hoa tương ứng, cho dù ra giá cao cỡ nào cũng khó vào được.

Mà nghệ nhân đến Phụng Ca đài biểu diễn, ai nấy đều là kẻ tài năng từ các nơi của Thần Châu tới đây, giá lộ mặt lên diễn của mỗi người đều phải gọi là giá trên trời.

Mà trong đó, người được xưng tụng là vương giả của nghệ nhân, kim chi ngọc diệp của vũ đài này là Thanh Dương công tử Triệu Thanh mới thành danh nửa năm trước, nghe nói vị Triệu Thanh công tử tuyệt mỹ này, từng chỉ dùng một bản ly thương khúc đã cảm hóa được Huyết Kiếm công tử lập chí báo thù và Giang Hải thập tam môn, hóa giải một trận hào kiếp võ lâm, hơn nữa tài hoa cử thế vô song của y, khiến đương kim thánh thượng cảm động sâu sắc, đại sá thiên hạ, ban cho lê dân bá tánh phúc lợi vô lượng.

Vì thế, cho dù Triệu Thanh công tử chỉ là một nghệ nhân bán nghệ không bán thân, nhưng lại được vạn người kính ngưỡng, còn có người tôn y là ‘nghệ hồn’, người theo đuổi y nhiều hơn cá trênsông, trên có đương triều thánh thượng dưới có hào kiệt dân gian, không ai không khuynh tâm mê mẩn, quên ăn quên uống. Nhưng Triệu Thanh công tử tính tình thanh cao, lại thủ thân như ngọc, một lòng chờ đợi người trong lòng mình, vô oán vô hối.

Mà những kẻ theo đuổi truy cầu không được này, cuối cùng cũng bị Triệu Thanh công tử cảm hóa, một lòng hướng thiện, chỉ cần nơi có Triệu Thanh công tử công diễn, bọn họ sẽ vô oán vô hối kết đội xuất hiện, lâu dần trở thành một đại kỳ cảnh, những người này tự xưng là ‘đoàn mì sợi Thanh Dương’, nguyên do là vì Triệu Thanh công tử cực thích ăn mì sợi, tuy hiện tại thân ở vị trí cao nhưng vẫn không quên cuộc sống bần cùng năm đó.

Những điều trên, đều trích từ tập sách tuyên truyền cho thẻ khách quý của Phụng Ca đài__ [Phụng Ca thám u].

Mà quyển sách cao quý dùng bạch kim bao bọc này lúc này đang ở trong tay Lãnh Tịnh. Mà hắn thì ngồi trong gian khách quý của Phụng Ca đài. Nói thật, Lãnh Tịnh là lén chuồn vào, hắn còn mặc bạch bào đơn giản, tiến vào bao gian không người, cầm quyển sách trên bàn lên đọc lướt.

“Khách nhân, ngài là Việt Thiên công tử của gian chữ thiên số chín sao?” Một hạ nhân mặc đồ tinh tế bưng trà vào, khách khí dò hỏi. Vì Lãnh Tịnh ăn mặc thật sự quá mộc mạc, một chút cũng không giống kiếm thuật cao nhân Việt Thiên công tử xuất thân quý tộc.

“Ta là tùy tùng của Việt Thiên công tử, tới xem xét trước.” Lãnh Tịnh cầm trà, một câu đáp trả.

“Thì ra là thế.” Hạ nhân không hoài nghi gì, vì đại môn của Phụng Ca đài canh phòng chặt chẽ, có vô số võ lâm cao thủ ám tàng, phòng ngừa mãng phu xông vào, vì thế hắn một chút cũng không hoài nghi lời Lãnh Tịnh, ngay cả đệ nhất cao thủ đương thế cũng không cách nào xông vào, càng không cần nói tới một đạo chích ăn chực uống chực.

Nhưng Lãnh Tịnh đích thực là tới ăn chực uống chực.

Sau khi hạ nhân chiêu đãi đó đi rồi, Lãnh Tịnh liền cầm trà điểm tâm tinh chế lên ăn, quả thật không thẹn là thiên hạ đệ nhất lâu, ngay cả điểm tâm cũng ngon tới mức muốn nuốt luôn cả lưỡi. Rất nhanh, bốn năm khối điểm tâm đắt tiền dùng để ăn chung với trà liền bị long thần vĩ đại hai ba phát tiêu diệt sạch vào bụng.

Lãnh Tịnh lau vụn bên mép, thở ra một hơi, chuẩn bị đi tìm Triệu Thanh đó xem thử, xem y rốt cuộc có phải là Lãnh Thanh Thanh chuyển hóa không.

Nhưng mà, tâm tư Lãnh Tịnh bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển, nếu Triệu Thanh thật sự là Lãnh Thanh Thanh sống thì nên làm sao? Bảo y yêu mình, làm sao mới có thể khiến một người nhanh chóng yêu mình?

Sửu tiểu xà vạn năng vạn ác đột nhiên đầu óc trống rỗng. Giữa hắn và Lãnh Thanh Thanh trước kia, từ khi sinh ra đã ở bên nhau, hắn chưa từng phí tâm suy nghĩ qua phải làm sao để có thể khiến Lãnh Thanh Thanh yêu mình, vì Lãnh Thanh Thanh sủng nhược hắn tới mức không thể sủng nhược hơn, chỉ cần hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Lãnh Thanh Thanh sẽ lắc mông chạy tới, hắn chưa từng phải tốn thời gian đi suy nghĩ Lãnh Thanh Thanh cần quan ái thế nào. Vì Lãnh Thanh Thanh là cha, cha cho dù có vô dụng, cũng đều là trời của nhi tử, y đều phải trước mặt nhi tử diễn một tòa núi.

Nhưng hiện tại đã khác rồi, y là người xa lạ quen thuộc nhất, trong lòng y đã không còn tồn tại tình cảm dành cho hắn, Lãnh Tịnh nhất định phải nghĩ kỹ xem làm sao để có được tâm đối phương, loại cảm giác sắp chìm vào biển yêu chưa biết này, thật khiến người ta mê mang tới mức sợ hãi.

[Miêu: Tiểu Tịnh, ngươi thật sự tự tin với mình như vậy à?]

Trong tâm trạng không ngừng quay quắt, Lãnh Tịnh cuối cùng lặng lẽ ra tiểu cư phía sau Phụng Ca đài, nhìn từ xa, một nơi so với những nơi diễn khác càng thêm tao nhã ẩn mật, bên ngoài thậm chí có tiểu kiều lưu thủy bố thành trận pháp, bên trong thì màn tơ trướng mỏng trùng trùng điệp điệp, trong không khí lan tràn hương khí nhàn nhạt, hiện rõ một mùi hương có thể khiến người toàn thân vô lực. Phòng vệ nơi này sâm nghiêm như thế, trên biển gỗ bên ngoài còn khắc Thanh Nhã tiểu cư, xem ra chắc là nơi ở của Triệu Thanh công tử.

Nhưng hắn lại không gấp tiến vào, mà trước tiên ở chỗ tối quan sát, không bao lâu, chỉ thấy sáu tiểu đồng từ bên trong các đi ra, ai ai đều tay cầm nhành liễu xanh xanh và nước sạch đựng trong bình ngọc dương chi, xếp thành hai hàng bên ngoài các. Một tiểu đồng bên ngoài nói: “Một lát đại gia vào trong các này, đều là nhân vật rất có lai lịch, mọi người phải cẩn thận hầu hạ, không thể có chút chậm trễ, nhớ rõ, chỉ có người có thẻ bài kim sắc, mới có thể để hắn vào đây.”

Những tiểu đồng khác tề thanh đáp vâng, rồi đứng đó chờ hầu.

Lãnh Tịnh khi làm võ lâm minh chủ, biết có một vài phái võ lâm vì để nâng cao thân phận của mình, cố ý để tầng tầng ngăn trở, cố làm ra vẻ huyền ảo, xem ra chỗ này cũng là đạo lý đó, chỉ cần lấy được thẻ bài kim sắc thì có thể quang minh chính đại vào rồi. Lãnh Tịnh thầm nghi nhớ, lại lặng lẽ lui đi.

Hắn lại trở ra lối đi vòng ngoài, lặng lẽ lưu tâm kiểm tra người qua lại. Mắt thấy trăng đã lên cao, chuyện quan trọng trong đêm cũng kéo màn, những khách nhân tôn quý vì gặp Triệu Thanh công tử hoàn toàn không tiếc bỏ ra ngàn vàng hiện tại cũng nhao nhao đi tới.

Khi hắn ngồi xổm ở hành lang đợi, một hạ nhân chạy tới gõ đầu hắn, giáo huấn: “Ngươi là ở bộ phận nào? Sao lại trốn đi lười biếng? Mau đi làm việc! Ngoài tiền môn Việt Thiên công tử đã tới, hắn là người có thẻ bài kim sắc, mau đi dắt ngựa!

Lãnh Tịnh âm lạnh hừ một tiếng, lại là Việt Thiên công tử đó! Được, vậy kim bài của hắn sẽ là của mình.

Định xong chủ ý, Lãnh Tịnh giả là người làm công, theo đầu mục hạ nhân ra cửa, chỉ thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa giản dị, một công tử vừa tuấn mỹ phi phàm lại vừa bệnh yếu ngồi trên xe lăn được người nâng xuống, vị công tử này từ khi xuống xe đã ho khan không ngừng, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn đích thân dùng hai tay đẩy bánh xe để đi gặp Triệu Thanh công tử, tỏ rõ thành ý của mình.

Người này yếu đuối như thế, tới mức động tác vô cùng chậm chạp, Lãnh Tịnh dắt ngựa tới chuồng an trí xong, trở lại, người này mới lăn xe tới trung đình, đã không còn khí lực nào nữa, dừng ở đó, dùng tay áo che miệng ho nhẹ, khi buông xuống, trên tay áo hiện rõ vết máu lốm đốm đỏ rực. Mà hắn thì cũng mặt xám như tro, chỉ có khí vào không có khí ra. Đáng tiếc gia đinh của hắn đều bị hắn cưỡng ép lưu lại ngoài cửa, không biết hắn ở đây đột nhiên phát bệnh, Lãnh Tịnh vội đi tới, nói: “Công tử, xem ra ngài không tốt lắm, có cần ta đẩy ngài đi không?”

“Không cần! Ta phải dùng đôi tay này đích thân đi gặp y, ta phải chứng minh ta không phải bệnh nhân!” Việt Thiên công tử tựa hồ rất khó chịu phun ra một câu.

“Ai da, công tử, ngươi có biết Triệu Thanh công tử ở đâu không? Ngươi cứ thế liều mạng đi tìm y?” Lãnh Tịnh nói.

“Có ý gì? Lẽ nào Triệu Thanh công tử không ở nơi này sao?” Việt Thiên công tử kinh nghi nói.

“Thật ra…” Lãnh Tịnh đi tới một bước, nhẹ nói thầm vào tai hắn.

Nghe xong Lãnh Tịnh nói, vị Việt Thiên công tử đó thần sắc ảm đạm, rũ mặt nói: “Ta khổ sở theo đuổi y đã rất lâu rồi, haizzz, không ngờ y vẫn tránh né không gặp. Thôi vậy, xin vị tiểu ca này mang ta đi gặp y đi!”

“Như vậy mới tốt!” Lãnh Tịnh vội đẩy hắn ra chỗ khác, tránh khỏi tai mắt chúng nhân, tới nơi hẻo lánh.

“Triệu Thanh công tử đang ở đâu?” Việt Thiên công tử vội hỏi.

“Ngươi đợi một chút.” Lãnh Tịnh thoáng chốc hóa rồng bay lên, tốc độ đó rất nhanh, cho nên Việt Thiên công tử cho dù gần hắn trong gang tấc, cũng không cách nào nhìn rõ hắn rốt cuộc đi đâu, chỉ cảm thấy trước mắt hoa đi, vì cảm giác choáng váng này, khiến hắn cực độ suy yếu lại càng thêm khó chịu, ho không ngừng.

Rất nhanh, bạch long Lãnh Tịnh liền tóm đám lão tùy tùng của mình ở Thiên Nhai hải tại thiên giới năm đó__ đám Liễu Tiểu Ngọc tiểu bạch thỏ đang ngủ say, sau đó phân phó bọn họ giấu Việt Thiên công tử ở Thiên Nhai hải.

“Nhưng mà, thiên điều quy định phàm nhân không thể lên thiên giới.” Liễu Tiểu Ngọc tiểu bạch thỏ nước mắt long lanh nhìn chủ nhân__ Lãnh Tịnh, được người thiên giới tặng ngoại hiệu là long thần vạn ác lôi bạo. Khắc tiếp theo, dưới ánh mắt áp bức của Lãnh Tịnh, nàng cuối cùng khuất phục, hạ lệnh cho mấy con thỏ khác cùng nâng Việt Thiên công tử đã bị tình cảnh trước mắt dọa ngất mang lên trời.

Thế là Lãnh Tịnh thuận lợi thay thế Việt Thiên công tử, có được xe lăn và kim bài để gặp Triệu Thanh công tử.

……………..

Cuối cùng, Lãnh Tịnh thay hoa phục của Việt Thiên công tử lên, ngồi lên xe lăn, tới trước Thanh Nhã tiểu cư của Triệu Thanh công tử. Hắn đem kim bài ở eo đưa cho tiểu đồng canh cửa xem, những tiểu đồng đó liền rưới nước sạch trong bình ngọc dương chi lên người hắn, tiêu trừ ảnh hưởng của độc hương.

Một thị đồng chuyên biệt khác đi tới sau lưng Lãnh Tịnh, đẩy hắn vào trong tiểu cư.

Trong tiểu cư đều lấy trúc xanh chế thành, phối hợp với gia cụ thủ công tinh xảo, màn trướng mỏng màu tím nhạt phất phơ theo gió, trên giá hoa là mấy chậu hoa lan tỏa hương, ngoài cửa sổ là một hồ nước xanh, mấy cây trúc, phối hợp minh nguyệt thanh phong, vui tươi, thanh thản.

Xe lăn của Lãnh Tịnh đè lên sàn, phát ra âm thanh kẽo kẹt, khiến mấy người vào trước đều quay nhìn hắn. Thì ra vừa rồi Lãnh Tịnh lãng phí một chút thời gian, những người khác đã bái phỏng trước, nhưng may là Triệu Thanh công tử vẫn chưa lộ mặt, mọi người đều đang ở ngoài chờ đợi.

Lãnh Tịnh đánh giá mấy người vào đây để được nhìn chân nhan của Triệu Thanh công tử, chỉ thấy ai ai cũng đều là nhân trung long phụng khí chất dung mạo xuất trần, chỉ nhìn khí độ đã biết không phải người thường, một nam tử mũ ngọc hoa y vàng tím trong đó có một đôi mắt phượng câu nhân, có vẻ rất ngoại hướng, hắn cười nói: “Các vị, hiếm khi chúng ta có duyên tụ hội, không bằng tự giới thiệu một chút, tại hạ tới trước__ tại hạ là Liễu Phong Tình, Phong Tình công tử mà người giang hồ tôn xưng chính là kẻ hèn đây. Không biết các vị đây là?

“Ta là Đông Phương Tiêu Hồn của Tiêu Hồn sơn trang.” Nam tử hao gầy ngồi đầu tiên bên phải nói.

“Bổn vương là Tân Nam vương Ngọc Vô Cực.” Nam tử quý tộc ngồi thứ hai bên phải nói.

“Tại hạ Bạch…” Thư sinh ôn văn tú khí ngồi thứ ba còn chưa nói xong, Lãnh Tịnh đã cảm thấy trên trán nóng lên, long ấn quang hoa lưu chuyển đang dần hiện lên trên trán!

Mà đúng lúc này, tiểu đồng hô: “Triệu Thanh công tử tới ”

“A…” Lãnh Tịnh phát ra tiếng trầm rên, che trán lại, cuộn người thật sâu__ Quả thật! Lãnh Thanh Thanh đang ở gần đây!

“Vị công tử này, ngươi không sao chứ? Xem ra ngươi hình như không thoải mái lắm…” Thư sinh đó thấy hắn ngồi trên xe lăn, bộ dáng lại tựa hồ rất đau, cũng không bận tâm nhìn Triệu Thanh công tử đó, lên tiếng quan tâm.

Lãnh Tịnh còn chưa kịp nói gì, nam tử hoa phục đã chỉ thư sinh nói: “Ngươi không phải là đương triều nhất phẩm tể tướng Bạch đại nhân sao? Ngươi cũng tới nơi này sao, thật là hiếm thấy a! Ha ha!”

Thư sinh đỏ mặt, nói: “Ta chỉ là tới đây để gặp cố nhân.”

Thư sinh vừa nói xong, sau rèm châu đó loáng thoáng một thân ảnh, một cánh tay tuyết trắng chậm rãi vén rèm lên__ Triệu Thanh công tử tới rồi!

Lãnh Tịnh ngẩng đầu lên, cuối cùng được gặp mặt Lãnh Thanh Thanh rồi sao?!

Tim hắn cũng như những người khác, bắt đầu đập nhanh, hơi thở cũng trở nên đè nén.

Lần gặp mặt then chốt, ngay tại lúc này!

Rốt cuộc ai mới là chân thân của Lãnh Thanh Thanh, xin chờ sửu tiểu xà chương sau__ Bạch xà hiện thân!

……………..

Đồng thời lúc này, trên đường lớn phồn hoa, trong một con hẻm âm u, Bạch Điêu rời xa quê hương lưng đeo hành trang, dưới sự dẫn đường của chuột xám nơi đây vào thành tìm Lãnh Tịnh____

Trên [Tiên Ma tuần san] kỳ này ngay trang đầu dùng chữ lớn rõ ràng ghi chép tin mới lớn nhất hiện tại của thiên giới___ [Tiến triển mới nhất Lãnh Tịnh hạ phàm tìm kiếm Lãnh Thanh Thanh, tiên ma các giới nhất định phải hợp lực phấn đấu vì sinh tồn], vì thế Bạch Điêu hưng phấn từ tiểu sơn một đường chạy tới đại đô thị, chính là vì tìm Lãnh Tịnh, trọng chấn hùng phong của hạ nhân long thần năm đó.