Sửu Tiểu Xà

Chương 64: Vạn tượng thiên – Tứ




Lãnh Thanh Thanh lần đầu tiên cùng Lãnh Tịnh vượt nóc băng tường, cảm giác vô cùng không tốt. Tổng bộ của Thần Thông Môn nằm trong một tiểu sơn thành không bắt mắt, đi đâu cũng đều là lâu các tường viện cao thấp chênh lệch, Lãnh Tịnh thân hình như bay, Lãnh Thanh Thanh thì tay chân đều dùng, vừa leo vừa trèo, một lát lại gặp tường cao cản, gần như khiến Lãnh Thanh Thanh nghiến nát răng, trèo được một đoạn lớn sơn lộ và tường cao, Lãnh Tịnh mới đứng trên nóc một ngôi nhà chỉ về tòa đình viện trong có vẻ vừa lớn vừa lụn bại ở không xa nói: “Đó chính là tổng đàn của Thần Thông Môn, Khô Diệp sơn trang.”

“Cuối cùng cũng tới!” Lãnh Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi.

Lãnh Tịnh dùng khăn che mặt lại nói: “Cha, ngươi ngồi trên bức tường này đợi ta đi!”

“Không phải nói là cùng đi sao?” Lãnh Thanh Thanh vẻ mặt ngây ngốc hỏi.

“Đây không phải là cùng tới rồi sao? Ta đi chút rồi về, không vượt quá một khắc.” Lãnh Tịnh ấn đầu vai y lại, khiến y ngồi vững trên tường.

Thế là Lãnh Thanh Thanh liền ngoan ngoãn ngồi trên tường, nhìn Lãnh Tịnh nhấp nhô vài cái, rồi chìm vào trong Khô Diệp sơn trang.

Thật vô vị, Lãnh Thanh Thanh ngồi trên tường, lấy đường tô trong lòng ra, liếm liếm rồi bắt đầu ăn. Thời gian đợi chờ là khó chịu nhất, ăn xong đường tô, y lại lấy đường khối, bỏ vào miệng nhai tới nhai lui. Đường khối cũng ăn hết rồi, Lãnh Thanh Thanh thở một hơi, chống cằm nhìn trời, sắc trời hôm nay không tốt lắm, bầu trời đêm không thấy trăng sao, một tầng mây đen che phủ.

Khi nhìn trời cũng đã vô vị, Lãnh Thanh Thanh đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái từ trong lòng truyền ra. Luôn cảm thấy chỗ nào đó quái quái, lạnh buốt. Nhưng mà, y không để ý gì, tiếp tục ngồi trên tường, hai chân lắc tới lắc lui ở đó.

“Cha!” Một giọng nói khàn khàn từ dưới tường truyền lên. Lãnh Thanh Thanh đại hỉ, Lãnh Tịnh đã ra rồi a! Thế là vội nhìn xuống dưới: “Tiểu Tịnh, ngươi cuối cùng cũng ra rồi! Mau lên đây! Chúng ta về nhà!”

Lãnh Tịnh đứng trong bóng tối, vịn vào tường nhìn không rõ, chỉ nghe hắn thở dốc nói: “Ngươi xuống đây.”

“Ngươi lên đi a! Ta mới không muốn lại leo tường lần nữa.” Lãnh Thanh Thanh chu miệng, không nguyện động đậy.

“Ngươi xuống đây! Ta bị người đâm rồi!” Lãnh Tịnh nói xong câu này, liền ngã quỵ xuống đất, Lãnh Thanh Thanh lật tức trắng mặt.

………..

Lãnh Tịnh trước nay chưa từng bị thương, nhìn bộ dáng hắn rất không dễ chịu, ngã ngồi dưới đất, lưng dựa vào tường thở dốc. Dưới góc tường này là một con hẻm nhỏ hẹp, Lãnh Thanh Thanh đau lòng kéo cánh tay che bụng hắn ra, cấp thiết nói: “Tiểu Tịnh, để cha xem thử ngươi bị thương ra sao?’

Tách ngón tay Lãnh Tịnh ra, Lãnh Thanh Thanh lần mò ở phần bụng Lãnh Tịnh, nhưng lại mò được y phục hoàn hảo không tổn hại, lẽ nào là bị nội thương, Lãnh Thanh Thanh truyền linh khí vào trong nội thể Lãnh Tịnh, lại bị long khí dồi dào bắn ngược trở lại. Cũng chính là nói, Lãnh Tịnh không có hiện tượng bị thương, hắn đây là làm sao?

“Tiểu Tịnh! Ngươi không sao! Đừng sợ!” Lãnh Thanh Thanh an ủi.

“Ta đã phát giác rồi.” Lãnh Tịnh đứng lên dưới sự dìu đỡ của Lãnh Thanh Thanh, thân hình lảo đảo, hắn nắm chặt tay Lãnh Thanh Thanh, tâm trạng vẫn còn phập phồng nói: “Cha, ta… vừa rồi… vừa rồi…” Xem ra hắn bị đả kích không nhỏ.

“Ngươi gặp phải cái gì a?” Lãnh Thanh Thanh khẩn trương hỏi.

Lãnh Tịnh nghiến răng nói: “Ta đi vào trong Khô Diệp sơn trang đó, vốn chuẩn bị tìm kiếm quyển tông của Thần Thông Môn, nhưng mà… sau khi đắc thủ, ta gặp được một nam nhân, nam nhân đó toàn thân đều là sát khí khiến người run sợ, hắn thế nhưng khiến ta cũng cảm thấy sợ hãi. Tốc độ của ta thậm chí còn không theo kịp tốc độ hắn truy kích ta, còn chưa tiếp cận hắn, ta đã cảm thấy bản thân bị lợi đao đâm xuyên, không có bất cứ khả năng phản kháng nào, chỉ có nhanh chóng chạy trốn…!___ Thật kỳ quái, cảm giác đó chân thật đến mức khiến ta cảm thấy bản thân thật sự bị trọng thương, nhưng mà…”

“Tiểu Tịnh, chúng ta mau rời khỏi đây!” Lãnh Thanh Thanh khẩn trương kéo hắn nói.

“Ta không thể biến thành nguyên hình!” Lãnh Tịnh lắc đầu nói, “Ta cảm thấy chỉ cần ta có động tĩnh quá lớn, nam tử đó nhất định sẽ đuổi tới! Hắn vẫn luôn truy ta! Gia hỏa đó quả thật chính là… cảm giác đó giống như bị núi ngã đè! Gia hỏa đó tuyệt đối không phải là người!”

“Vậy hiện tại hắn có phải đang ở gần đây?!” Lãnh Thanh Thanh nhìn quanh tứ phía, y cắn cắn môi, đột nhiên cõng Lãnh Tịnh lên lưng, dù sao y cũng là hoàng tử xà tộc có ngàn năm đạo hạnh, nhi tử bị dọa không thể bay, lần này đến lượt y thồ nhi tử.

Thoáng chốc, khí lưu sôi sục, một con đại bạch xà biểu tình nghiêm túc xuất hiện trong con hẻm dài tối tăm, bạch xà dùng đuôi nhẹ nhấc nhi tử đặt lên lưng mình, rồi cưỡi không mà đi.

“Ngu ngốc!!! Ta không phải đã nói không thể hiện nguyên hình dẫn tới sự chú ý của ‘hắn’ sao!” Lãnh Tịnh phẫn nộ hét lớn.

Hắn vừa nói xong, vết thương ở phần bụng lại đột nhiên nứt toát, máu tươi gần như bắn phụt ra.

“Hắn tới rồi…” Lãnh Tịnh thổ ra máu tươi nói. Hắn cuối cùng cũng hiểu, chỉ cần nam tử kỳ quái đó tiếp cận mình, tất cả vết thương sẽ biến thành thật.

“Cha! Mau… mau chạy!” Lãnh Tịnh kẹp cổ đại bạch xà nói.

Khắc tiếp theo, Lãnh Thanh Thanh còn chưa kịp hồi thần, đã cảm thấy giống như có cuồng triều cuốn lấy mình, bản thân như con xà bị lột da, ném vào trong nước nóng, toàn thân đều chịu thống khổ to lớn, loại thống khổ đó nhanh chóng ngắn ngủi như thế lại cường liệt như thế, cho dù có chết mười lần cũng không thống khổ như thế. Y ngay cả cơ hội mở mắt cũng không có, đã hoàn toàn bị đánh ngã.

Vạn kiếp bất phục! Lãnh Thanh Thanh khó chịu tới không thể suy nghĩ, để mặc thân thể từng tấc từng tấc bị nghiền thành bụi.

Lãnh Thanh Thanh cuối cùng vẫn gặp may, khi y không dễ dàng gì mới có thể thở dốc được, là nhi tử kéo y tới một sơn lộ làm bằng đá xanh, hai người nằm bệt dưới đất thống khổ đấm đất, Lãnh Tịnh ngẩng đầu lên, bản thân hắn cũng không biết vừa rồi chạy như ruồi mất đầu đã chạy tới tận đâu rồi, nhìn quanh tứ phía mới phát hiện bản thân đã chạy tới nửa sườn núi của sơn thành. Cả sơn thành bao trùm trong tử tịch, nửa âm thanh cũng không có, ngay cả tiếng trùng kêu cũng không có.

“Tiểu Tịnh, ta sắp chết rồi…” Lãnh Thanh Thanh bốn chân chổng trời tê liệt trên đất.

“Không, cha, ngươi không bị gì hết, giống như ta vừa rồi. Hiện tại ngươi tin rồi đi, chúng ta không có bất cứ cơ hội phản kích nào, chỉ có thể không ngừng chạy trốn.” Lãnh Tịnh nói. “Căn bản không phải vấn đề tốc độ, chỉ cần hắn tiếp cận, chúng ta sẽ chịu sự tập kích đáng sợ. Nhưng mà, chỉ cần kéo dài khoảng cách với gia hỏa đó, tất cả tổn thương đều sẽ biến mất. Trừ không ngừng chạy trốn ra chúng ta không thể làm gì!” Lãnh Tịnh chán nản nói, “Lẽ nào nói gia hỏa đó thật ra là do Vạn Tượng Lâu phái tới sao?”

“Ta cái gì cũng không biết! Tiểu Tịnh, ta sắp chết rồi ta sắp chết rồi…” Lãnh Thanh Thanh khóc lớn nói.

“Cùng đi với ta, ta tin công kích của gia hỏa đó có phạm vi, nếu không trên người chúng ta cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng kỳ quái này.” Lãnh Tịnh kéo Lãnh Thanh Thanh dạy, hai người lảo đảo ngả nghiêng chạy xuống núi.

……………..

Chạy trốn trong đêm khuya như hũ nút, không biết nguy hiểm từ nơi nào, hoặc là lúc nào sẽ cuốn tới, hai người chỉ giống như ruồi mất đầu thấy tường thì leo, thấy đường thì chạy, cũng không biết rốt cuộc chạy được bao lâu, Lãnh Thanh Thanh thậm chí cảm thấy lâu như thể đã chạy được một năm.

Cảnh sắc trước mắt càng lúc càng không giống lúc tới, những con đường và hẻm nhỏ càng lúc càng phong bế, càng lúc càng nhỏ hẹp.

Mà cảm giác nguy hiểm tiếp cận lại một chút cũng không giảm bớt, Lãnh Thanh Thanh liều mạng nắm tay Lãnh Tịnh, sau lưng tựa hồ truyền tới tiếng bước chân trầm nặng của quái nhân đó, bước bước bức gần.

Thử quan sát bốn phương tám hướng, trừ hẻm dài và tường vây tối tăm, thì không thấy được gì khác. Lãnh Tịnh đột nhiên nói: “Chúng ta chạy lâu như thế, sao đâu đâu cũng chỉ thấy tường, nhà của người nơi này đều không có cửa chính sao?!”

Quả thật như thế, hồi tưởng lại, suốt đường liều mạng chạy, ngay cả một đại môn cũng không thấy.

“Chỗ đó chỗ đó! Chỗ đó có cửa!” Lãnh Thanh Thanh chỉ bậc thềm cách không xa, quả nhiên cuối bậc thềm đó có một cửa sắt.

“Đó là lối ra sao? Là lối ra của kết giới hoặc pháp trận kỳ quái này sao?” Lãnh Tịnh hồ nghi, đột nhiên cảm thấy phần bụng mát lạnh, hắn dùng tay sờ, lại sờ được một đống máu tươi__ “Vết thương lại xuất hiện rồi!”

“A a!” Lãnh Thanh Thanh nhìn cánh tay mình, cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết bị bỏng, “Hắn tới rồi! Hắn lại tiếp cận rồi!”

“Mau!” Lãnh Tịnh gần như liều mạng kéo Lãnh Thanh Thanh chạy tới phiến đại môn duy nhất đó.

Có lẽ vì gia hỏa đó tiếp cận, Lãnh Tịnh cảm thấy có lực hút cực đại đang kéo mình về, di chuyển một bước cũng giống như chân bị đeo chì nặng ngàn cân, một cự ly ngắn ngủi hầu như phải tiêu hết tất cả sức lực của hắn, khi không dễ dàng gì mới tới được hàng rào cửa sắt, hắn dùng sức kéo Lãnh Tịnh lại, ném lên, sau đó bản thân mới liều mạng leo lên.

Bịch một tiếng, hai người đều rớt xuống dưới cửa sắt, mà cảm giác áp bách đáng sợ cùng vết thương thần bí trên người cũng dần dần biến mất.

“Nơi này hắn không vào được?” Lãnh Thanh Thanh kinh hỉ nói.

Nhưng là, đây không phải lối ra, đích xác mà nói, chỉ là một vườn rau mà hàng rào tường viện vây lại, nơi bọn họ ngã xuống tản ra mùi hôi của phân bón, Lãnh Tịnh đứng lên, vườn rau này nhìn vừa bẩn vừa nát, sao có thể chống cự được sự tấn công của gia hỏa đó chứ?

Vừa rồi sức lực hắn dùng để chạy trốn sự tấn công của gia hỏa đó, nếu đặt vào lúc thường cũng là tốc độ thoáng chốc vạn dặm, nhưng dưới lực hút cực đại của quái nhân, lại chỉ miễn cưỡng đủ để chạy thoát mà thôi, nếu ở lâu thêm vài khắc trong phạm vi công kích của quái nhân, sợ là hắn sớm đã thịt nát xương tan, vĩnh sinh vĩnh thế cũng không thể thoát khỏi.

Lãnh Tịnh thực sự nghĩ không thông, tại sao công kích của quái nhân sẽ ngừng ở vườn rau chỉ có một đạo cửa sắt này, hơn nữa cửa sắt này là ai mở ra để bọn họ đột phá kết giới chứ?

“Tiểu Tịnh, chúng ta cứ ở lại đây chờ trời sáng được không?” Lãnh Thanh Thanh bị dọa toàn thân run rẩy nói.

“Không được, ta thấy trong quái thành này sẽ không có ban ngày, nếu chúng ta không chết, gia hỏa đó sẽ không ngừng lại. Cho dù trốn trong vườn rau này, ta nghĩ cũng chỉ được tạm thời, đây là có ai đang gợi ý cho ta.” Lãnh Tịnh nói.

Lãnh Thanh Thanh một khắc cũng không dám buông tay hắn ra, Lãnh Tịnh đứng lên, tỉ mỉ quan sát vườn hoa không lớn này, đột nhiên, hắn tựa hồ được cái gì dẫn dắt.

“Cha! Ngươi chú ý thấy đặc điểm của vườn rau này chứ!” Lãnh Tịnh có chút cao hứng nói.

“Đặc điểm? Vuông vuông vức vức, phân ra thành nhiều khối vuông nhỏ.” Lãnh Thanh Thanh không hiểu nói.

“Đúng a, phân thành nhiều khối vuông nhỏ.” Lãnh Tịnh tỉ mỉ nhìn vườn rau, khu vườn này bị chủ nhân phân thành hình chữ điền (田), tựa hồ là chuẩn bị trồng nhiều loại rau, vuông vuông vức vức, cộng thêm chỗ bọn họ đứng, tổng cộng có mười sáu khối vuông, tổ thành một khối đất vuông vức.

“Có lẽ, đây chính là gợi ý.” Lãnh Tịnh hưng phấn chỉ vườn rau nói: “Nguyên nhân gia hỏa đó không dám vào, chính là cái này!”

“A? Hắn sợ rau sao? Chúng ta có phải đội củ cải vào thì ra ngoài sẽ không sao nữa không?” Lãnh Thanh Thanh cảm động nói.

“Không đúng, ta nghĩ người gợi ý là muốn nói với chúng ta, đây chính là hình thức quái nhân tấn công__ một phạm vi tấn công có trận hình vuông, nguyên nhân quái nhân đó không dám vào, là hắn sợ tiết lộ góc chết trong phương trận tấn công của mình!

Hắn thật là một người cẩn trọng. Nếu hắn vào đây tấn công chúng ta, mà vườn rau nơi chúng ta đứng trùng hợp với phạm vi tấn công của hắn, vậy có lẽ chúng ta nói không chừng có được một phần mười cơ hội đứng trên góc chết, như vậy nhược điểm tấn công của hắn bị vườn rau này làm bại lộ rõ ràng!” Lãnh Tịnh to gan phán đoán.

“Vạn nhất không phải là gợi ý này mà là cái khác thì sao!! Kết giới của Tiểu Tịnh đối với hắn không có tác dụng!” Lãnh Thanh Thanh vội lắc đầu.

“Đích thật tất cả năng lực của ta trước mặt gia hỏa đó đều bị giảm bớt, nhưng hiện tại ta vẫn còn sống không phải sao? Ta tuyệt đối sẽ không chết ở nơi này!” Trong mắt Lãnh Tịnh bắt đầu xuất hiện thần sắc liều mạng, “Ta tuyệt đối sẽ giúp cha thuận lợi rời khỏi đây!”

…………

Quái nhân truy sát Lãnh Tịnh, là gia hỏa ngay cả tiếp cận cũng không chút động tĩnh, bất cứ thuật pháp gì cũng tránh được, thậm chí ngay cả hắn tướng mạo ra sao, Lãnh Tịnh cũng không biết. Quái nhân chỉ cần tiếp cận, thì sẽ tạo đả kích chí mạng cho người trong phạm vi nhất định, mà nếu có thể trong thời gian cực ngắn thoát ly khỏi phạm vi tấn công của quái nhân, tất cả vết thương sẽ biến mất.

Cõ lẽ là vì để truy sát bọn Lãnh Tịnh hiệu quả hơn, cả sơn thành này đều vì một kết giới nào đó mà biến thành một tòa tử thành, vây Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh bên trong, chỉ có khi bọn họ chạy tới một vườn rau bất ngờ xuất hiện, mới miễn cưỡng trốn được sự truy sát của quái nhân.

Tại đây, Lãnh Tịnh tự cho rằng có được một sự gợi ý nào đấy, bắt đầu kế hoạch phản kích.

Lãnh Tịnh phải làm sao để đột phá khốn cảnh thần bí này?

Tất cả kết quả đặc sắc, xin đợi chương sau.