Dung Thụy Thiên hiểu lầm ý y, cho nên tận lực nâng tinh thần lên:” Anh yên tâm, tôi sẽ điều chỉnh tốt cảm xúc, sẽ không ảnh hưởng đến công việc hôm nay”.
Bận rộn làm việc đến sáu giờ, Dung Thụy Thiên nhận được điện thoại của cục cảnh sát, Lý Diệu nói rằng Vương Đàm không cáo án, hôm nay đã thả Kiều đi, trong lòng Dung Thụy Thiên như có sóng to nổi lên, biết Kiều có thể dễ dàng được thả ra là do Tịch Nhạ Hoài giúp.
Chuyện này hắn mới chỉ nói qua với Tịch Nhạ Hoài, mà tối hôm qua nhắc tới Kiều đã chọc giận Tịch Nha Hoài, hắn tưởng Tịch Nhạ Hoài sẽ không quản, cho nên hắn buông tha cho chuyện của Kiều, mà hắn quả thật đã nghĩ buông tha cho, so với Kiều hắn càng để ý Tịch Nhạ Hoài hơn.
Còn nữa là hắn thực quá phận, ngày hôm qua Tịch Nhạ Hoài đã nói trước rằng sau khi y tan tầm liền tới đón hắn, nhưng hắn thất hẹn để y chờ thật lâu, lại không tiếp điện thoại của y, điện thoại để trong túi công văn, tính cả kịch bản còn có mấy trăm khối tiền mặt tất cả đều đánh mất.
Để phòng việc liên hệ không được với Tịch Nhạ Hoài, cho nên hắn đã sớm đến công ty điện thoại mua di động và lấy lại sim, gọi điện thoại cho y rất nhiều lần, nhưng Tịch Nhạ Hoài cũng không tiếp, thoạt nhìn thật sự tức giận, trong lúc nhất thời trong lòng tràn đầy chua xót.
Dung Thụy Thiên đi và phòng làm việc của Tịch Nhạ Hoài tìm y, nhân viên công tác nói y đã về, hắn lại gọi vào điện thoại Tịch Nhạ Hoài, nhưng vẫn không thể chuyển được, hắn thấp giọng nói một câu, gửi đến hộp thư thoại của y.
Vạn nhất y không nghe đến vậy thì phải làm sao đây, Dung Thụy Thiên bắt đầu nôn nóng bất an, đột nhiên hiểu được tâm tình của Tịch Nhạ Hoài lúc không tìm thấy hắn, khi đó y khẳng định thực nóng nảy, mà khi hắn trở về lại không hỏi y đã chờ mình bao lâu, vẫn cứ không ngừng nói về Kiều, chẳng trách y chịu không nổi mà rời đi.
Vốn đã quen với sự dịu dàng của Tịch Nhạ Hoài, tin tưởng rằng mặc kệ có đưa ra yêu cầu gì, Tịch Nhạ Hoài đều sẽ vô điều kiện giúp hắn, dịu đàng đến nỗi khiến hắn cảm thấy trong phần tình yêu này còn có sự đồng cảm.
Nhưng hôm qua y lại tức giận, giận hắn tại sao lại để ý Kiều như vậy. Dung Thụy Thiên trở lại khu chung cư bọn họ đang ở, giống như thường ngày nhập vào mật mã, chờ mong Tịch Nhạ Hoài đang ở phòng khách chờ hắn, nếu như vậy hắn khẳng định sẽ gắt gao ôm chặt lấy y.
Phòng khách vắng vẻ cái gì cũng không có. Dung Thụy Thiên vạn phần thất vọng, lê thân thể mỏi mệt ngồi xuống, mười phút qua đi, chuông cửa đột nhiên vang lên, tâm nhảy dựng, nghĩ đến có lẽ là Tịch Nhạ Hoài, hắn khẩn trương mở cửa, nhạc nhiên nhìn người ngoài cửa:” Sao lại là cậu?”.
Ánh đèn trắng sáng chiếu xuống ghế lô (phòng bao) xa hoa, Tịch Nhạ Hoài uống rượu với Hạ Hồng Vũ, khuôn mặt tuấn mỹ của y có chút hồng, thoạt nhìn vừa mới uống nhiều rượu mạnh, nhưng hôm nay lại không có Trì Hạo bên người chắn rượu cho y.
” Đã lâu rồi chú không gặp cha của cháu, ông ấy gần đây có khỏe không?” uống rượu cùng với đại minh tinh con của ông bạn già cũng giống như được giải thưởng danh dự quốc tế, Hạ Hồng Vũ hưng trí rất cao, không ngừng nói chuyện với Tịch Nhạ Hoài.
” Ông ấy tốt lắm, cám ơn chú đã quan tâm” Tịch Nhạ Hoài nhẹ nhàng cười, trước đó vài ngày cha có gọi điện thoại cho y, bảo y xử lý xong công việc trong vòng diễn nghệ rồi trở về Mỹ tiếp quản sinh ý trên tay ông, y không đồng ý.
Hạ Hồng Vũ nhả từng chữ từng chữ có lực:” Vậy là tốt rồi”.
” Chú, lần này cám ơn chú” Tịch Nhạ Hoài từ đáy lòng cảm tạ, Hạ Hồng Vũ là cán bộ cao tầng trong cục,cách làm người xử xự mạnh mẽ vang dội, buổi sáng nhận được điện thoại của y, buổi chiều Kiều đã được thả ra.
” Sao lại nói chuyện khách sáo như vậy, chú với cha cháu là bạn tốt, giúp được việc gì thì giúp, bất quá chỉ là nhấc tay một cái mà thôi ” Tịch Đình Diệu rất thương Tịch Nhạ Hoài, ngày lễ ngày Tết đều gọi điện thoại tới, ân cần thăm hỏi hắn, nhờ hắn chiếu cố con mình nhiều hơn, cho nên mặc kệ Tịch Nhạ Hoài có yêu cầu gì, hắn đều sẽ nhận lời.
Tịch Nhạ Hoài uống với Hạ Hồng Vũ đến tám giờ, lúc rời khỏi khách sạn Bá Man thì đã muốn lè nhè say, y trấn định duy trì hình tượng hoàn mỹ vĩnh viễn không có sơ hở, sau lưng vẫn thẳng tắp như cũ, chỉ là trong mắt đã nổi sương mù.
Hắn ngồi ghế sau chiếc S600 nói địa chỉ cho tài xế, tài xế giống như đã quen với việc gặp qua tai to mặt lớn, nên không nói lời nào mà cắm cúi lái xe, khi tài xế quẹo qua hai góc đường, chạy sang đoạn đường quen thuộc, Tịch Nhạ Hoài tỉnh táo lại, bỗng nhiên phát hiện là xe đang đi đến căn chung cư của hai người.
Đêm đó rời khỏi hắn, y chuyển đến biệt thự Tĩnh Bảo An để bình tĩnh lại, khi y tỉnh táo lại, nhìn thấy điện thoại Dung Thụy Thiên gọi cho y, lòng dù có cứng rắn đến đâu cũng trở nên mềm mại, hận không thể lập tức đi gặp hắn. Nhưng lại không muốn sau khi trở về sẽ nhìn hấy thần sắc mất mát của hắn, thế là liên hệ với Hạ Hồng Vũ, nhờ ông ấy giải quyết chuyện của Kiều.
Màn đêm từ trên trời phủ trùm xuống, chung quanh thành thị đều là ánh sáng rực rỡ nhiều màu từ các bóng đèn cùng với biển quảng cáo thật lớn, Tịch Nhạ Hoài tựa vào cửa kính xe, mở ra di động, nhìn thấy trong hộp thư thoại có tin nhắn.
Vừa rồi lúc ăn cơm với Hạ Hồng Vũ, điện thoại tắt máy, y vội vàng mở ra, từ microphone truyền đến thanh âm trầm thấp mà dịu dàng của Dung Thụy Thiên.
Tôi rất muốn gặp anh…..
Khi thang máy đến tầng ba mươi, Tịch Nhạ Hoài khẩn cấp nhập mật mã vào, mở cửa ra, cả người liền giống như bị quăng vào bão táp lạnh thấu xương, vỡ nát, tỉnh rượu hơn phân nửa.
Người trong phòng vô cùng quen thuộc, cũng đã gặp qua, tên của kẻ đó là Kiều. Kiều tóc đen ẩm ướt, hai má ửng hồng, mặc áo sơ mi màu đen của Dung Thụy Thiên, cầm lấy tay Dung Thụy Thiên.
Ba người bọn họ đứng trong phòng khách rộng rãi, giống như ba thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, hoặc là nói thanh kiếm như y là dữ tợn nhất, trên thanh kiếm ướt đẫm tất cả đều là kịch độc đen tuyền, Tịch Nhạ Hoài há miệng muốn nói gì đó, nhưng vẫn cứng rắn ngăn chặn sự nóng nảy muốn thoát khỏi vòm miệng, thấp giọng nói một câu.
” Tôi giống như, giống như, từ đầu đến cuối đều là dư thừa” rồi mới đi vào thang máy.
Dung Thụy Thiên đỏ mắt nhìn theo Tịch Nhạ Hoài, cảm xúc kích động mà đẩy Kiều ra, thanh âm khàn khàn gào tên Tịch Nhạ Hoài, nhưng thang máy lại ầm ầm khép lại, che lại tất cả tầm mắt của hắn.
Nếu cuộc sống là một tuồng kịch kịch hóa từ điện ảnh, như vậy cùng lúc chúng ta vì tình cảm mà bị thương tổn, thì những người khác lại đang ở một góc nào đó lên kế hoạch, hoặc là vì lỗi lầm của mình mà trả giá đại giới thảm trọng.
Tân Đồ Hiên ngồi phía sau bàn công tác, lật xem kế hoạch công việc gần đây, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sô pha đối diện, trên sô pha Trác Thích Mặc tư thái tao nhã, ngón tay thon dài dừng trên tách trà màu trắng bạc.
Mưa to bàng bạc nện lên cửa sổ thủy tinh trong suốt, Trì Hạo cúi thắt lưng giải thích với quản lý công ty quảng cáo, càng không ngừng nói Tịch Nhạ Hoài hôm nay có việc, lần này tới không được, lần sau sẽ cho truyền thông một phúc lợi khác.
Một vị cảnh sát vọt vào phòng, Tuyết Lê nằm trên mặt đất, không hề động đậy, đầm lầy hắc ám thật to đang bao vây lấy cô, cô thong thả mở mắt ra, một cái còng tay sáng choang đang khóa trên cổ tay mảnh khảnh của cô!
Đứng trong thang máy, lúc này Tịch Nhạ Hoài cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không thấy, càng không biết thang máy xuống tầng mấy, chỉ cảm thấy vạn vật đều cô tịch, trống rỗng không tiếng động, giống như đang đặt mình trong một thành thị phế tích.
— Y nghĩ đây là cách yêu của riêng y, thành toàn cho người mình yêu và người yêu của hắn được ở bên nhau, nhìn hắn dần dần rời khỏi tầm nhìn của y, hoàn toàn biến mất trong thế giới của y….
Tịch Nhạ Hoài phẫn nộ đến nỗi muốn thét chói tai nhưng lại phát không ra tiếng, sự nghẹn ngào liên tục quay cuồng chiếm lấy toàn bộ ***g ngực y, y há miệng thở dốc, gió lạnh như băng thẳng tắp thổi vào ***g ngực y, trong nháy mắt bóp nghẹt trái tim.
Y không thể hô hấp mà đánh vào vách tường cứng rắn lạnh lẽo, phẫn nộ, bất đắc dĩ, những giọt máu đỏ tươi trào ra từ đầu ngón tay, nhưng cũng không có cách nào giảm được sự đau đớn như một cây chủy thủ đâm vào trái tim.
Thang máy đến lầu một, Tịch Nhạ Hoài sắc mặt trắng bệch, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dung Thụy Thiên đang thở hổn hển đứng đó, ánh mắt hắn hồng hồng, bước nhanh tới, dùng sức ôm lấy thân thể lạnh như băng của y.
” Đừng đi”.
Trong nháy mắt nước mắt Tịch Nhạ Hoài lăn dài xuống má.