Sửu Thúc

Chương 70




Bùi Khanh day day cái đầu đang đau nhức, nếu có người thuyết phục được Tịch Nhạ Hoài thì tốt rồi, người nào có thể ….. trong đầu đột nhiên hiện lên một thân ảnh màu đen, y ngẩng đầu, liếc nhìn về phía Dung Thụy Thiên ngoài văn phòng.

Buổi sáng nhìn thấy Tịch Nhạ Hoài đưa Dung Thụy Thiên đến công ty, trước sau như vậy vài lần, không biết bọn họ làm sao quen biết nhau, nhưng xem ra quan hệ hẳn là không sai, có thể xem như là một người còn có quyền nói chuyện hơn cả Trì Hạo. Nếu nhờ Dung Thụy Thiên đàm phán hợp đồng lần này, nói không chừng có thể thuyết phục Tịch Nhạ Hoài, nếu không thành công thì cũng không mất mặt, dù sao Tịch Nhạ Hoài không phải là nghệ sĩ bình thường mà có thể dùng quyền lực và tiền tài “mua” được, hoặc đòi hỏi y phải nghe theo sự chỉ đạo của thủ trưởng.

Bùi Khanh nhấn nút nội tuyến bảo Dung Thụy Thiên tiến vào. Buổi sáng mới chỉ đưa cho hắn xem đội ngũ diễn viên và kịch bản giản lược của “Như bóng với hình”, còn kịch bản chính thức vẫn chưa đưa cho hắn, khi y đưa kịch bản cho Dung Thụy Thiên, Dung Thụy Thiên có chút thụ sủng nhược kinh, vẻ mặt nghiêm túc nói là sẽ xem hết.

Nhìn hắn nghiêm túc như thế, tâm tình Bùi Khanh trở nên tốt hơn, uyển chuyển nói cho hắn cần chú ý trọng điểm nội dung công tác của ngày hôm sau, việc đưa kịch bản cho hắn đương nhiên không phải là để cho Dung Thụy Thiên tìm Tịch Nhạ Hoài nói chuyện, mà là để Tịch Nhạ Hoài trong lúc vô tình nhìn thấy kịch bản, y tin tưởng Tịch Nhạ Hoài sau khi xem xong kịch bản sẽ có hứng thú mà chủ động tìm tới y.

Dung Thụy Thiên sau khi làm việc xong thì gọi điện cho Tịch Nhạ Hoài, Tịch Nhạ Hoài đang trong chế độ trò chuyện, đoán rằng y đang bận việc nên hắn liền ngắt điện thoại, điện thoại vừa ngắt thì lại vang lên, trong lòng hắn nhảy dựng, tiếp điện thoại liền phát hiện không phải Tịch Nhạ Hoài mà là cục cảnh sát gọi đến, nháy mắt bị dọa nhảy dựng, chưa kịp nghĩ nhiều, đối phương đã mở miệng:” Anh là Dung Thụy Thiên sao?”.

” Đúng vậy”.

” Anh là bạn của Kiều sao?”.

” Đúng vậy”.

” Anh cần đến cục cảnh sát một chuyến”.

” Cậu ta đã xảy ra chuyện gì?” Dung Thụy Thiên có chút hoảng, Kiều đã lâu không liên hệ hắn, lần trước có gọi điện thoại cho hắn, nhưng bởi vì có Tịch Nhạ Hoài ở đó nên hắn không tiếp máy, nhắn tin lại cho cậu ta nhưng cũng không thấy hồi âm, nên cũng không xen vào chuyện của cậu ta nữa.

” Cậu ta vẫn tốt, anh lại đây một chuyến “.

Dung Thụy Thiên càng hoảng, còn muốn hỏi cái gì, đối phương làm gì cho hắn có cơ hội hỏi nhiều như vậy, đơn giản nói xong địa chỉ liền cụp điện thoại, hắn chạy đến ngã tư đường, đưa tay vẫy một chiếc taxi, trên đường kẹt xe, mất một tiếng mới tới được cục cảnh sát, lập tức liền đi đến văn phòng quản lý cảnh sát.

Đi đến cục cảnh sát liền nhìn thấy Kiều đã lâu không gặp, cậu ta dịu ngoan cúi đầu, hai tay bị còng trên ghế, quần áo trên người bẩn hề hề, trên mặt còn dính vết máu chói mắt, không còn sạch sẽ như ngày xưa nữa.

” Người bị thương là Vương Đàm, sau khi cãi nhau, hai người liền sáp lại đánh lên ” cảnh sát Lý đem sự việc nói cho hắn biết.

Dung Thụy Thiên giật mình, trong ấn tượng của hắn, Kiều dịu ngoan đến nỗi cần phải bảo vệ, cho dù uống rượu cũng sẽ không có hành vi bạo lực, nhưng lần này cậu ta thế nhưng còn đánh nhau gây sự với người ta, mà lại nghiêm trọng đến nỗi bị cảnh sát bắt đến đây.

” Hỏi cách liên lạc với người nhà thì cậu ta không nói, bạn bè cũng không nói, lại còn không chịu trả tiền thuốc men cho người bị thương, cuối cùng lục trong di động cậu ta thì tìm thấy số của anh… “.

” Tôi sẽ không trả tiền thuốc men ” vốn đang lặng yên không nói Kiều ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Dung Thụy Thiên đứng ở kia, ánh mắt lóe lóe vài cái, lại gục đầu xuống nói: ” Đây không phải là chuyện của anh, không cần phải xen vào em”, vốn vẫn muốn gặp anh ấy, nhưng không nghĩ tới lại là gặp trong tình huống này, trong quán bar gặp được Vương Đàm, tên đó còn lại dây dưa hắn, hắn khó chịu nên liền động thủ, hiện tại Vương Đàm đang nằm trong bệnh viện, hắn cũng không muốn giải thích nhiều.

Dung Thụy Thiên vừa tức vừa vội, nhìn vết máu trên người cậu ta nhiều như vậy, nói không chừng còn có thể bị bắt ở lại cục cảnh sát ăn cơm tù, hắn hỏi cảnh sát Lý phải làm sao mới có thể thả Kiều ra, cảnh sát Lý nói cho hắn là người bị đánh đang ở bệnh viện, nếu đối phương không kiện cậu ta, chuyện lần này liền chấm dứt.

Dung Thụy Thiên vạn phần cảm tạ, không dám ngừng lại chạy ngay đến bệnh viện. Đến cửa bệnh viện, nghĩ muốn đến gặp người nhà bệnh nhân, hắn đi đến cột ATM rút tiền, lại đi đến cửa hàng mua giỏ hoa quả, rồi mới cầm theo đi gặp Vương Đàm.

Vương Đàm sau khi biết được lý do hắn đến, làm thế nào cũng không chịu gặp hắn, còn ở trong phòng bệnh mắng Kiều là tên điên, đi quán bar là để vui chơi, đùa giỡn vài câu thì đã có sao đâu, vậy mà lại dám vung tay đánh hắn.

” Thực xin lỗi, cậu ta không phải cố ý” Dung Thụy Thiên đứng trong phòng bệnh, không để ý đến ánh mắt khác thường của các bệnh nhân cùng phòng, vừa nhận lỗi vừa giải thích, hy vọng có thể giải quyết chuyện lần này.

“Anh đi đi, chuyện lần này, không phải chỉ có tiền là có thể giải quyết ” Vương Đàm hung ác quát lớn Dung Thụy Thiên, còn muốn hắn đưa tiền cho mình, rồi mới đuổi hắn ra khỏi phòng bệnh.