Sửu Thụ Ngự Phu

Chương 8




Tới thành trấn kế tiếp, trời cũng đã chập tối. Mua cho An Trữ mũ sa để đội, ba người mới đi tìm khách *** để trọ, ăn tối xong, liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

Phòng An Trữ với Đông Phương Ngọc ở sát cạnh nhauĐông Phương Ngọc sợ hắn nửa đêm gặp phải kẻ xấu linh tinh không thể ứng phó, riêng thỉnh chưởng quầy an bài, về phần nha đầu tinh quái không dễ khi dễ kia, y mới không cần lo lắng.

Nửa đêm, Đông Phương Ngọc quả nhiên nghe được tiếng động khác thường vang lên ở vách bên, thở dài, thật đúng là việc tốt không thấy, việc xấu thì luôn tới. Đứng dậy, nhẹ bước từ cửa sổ nhảy sang phòng bên.

Nguyên lai là một kẻ xấu thấy An Trữ đội mũ sa, lại thấy dáng người hắn mảnh khảnh, tưởng mỹ nhân nữ phẫn nam trang, vì thế nửa đêm tới cửa, nghĩ dù có không phải là mỹ nhân, không hứng thú cướp sắc, cũng có thể cướp tài.

Nhưng vừa đẩy màn ra, nương ánh trăng thấy rõ diện mạo người nọ, kẻ cắp ngược lại bị kinh hách, vội buông màn, quay đầu lại muốn tìm tìm xem có của cải gì đáng giá hay không, đã thấy một thân ảnh khoanh tay đứng trước mặt.

Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, thuần thục đem kẻ xấu điểm huyệt, tìm dây thừng trói lại rồi ném ra ngoài cửa sổ. Tái quay đầu lại, động tĩnh lớn như vậy, tiểu tử kia vẫn không tỉnhy vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi mê hươngtiến lên nhìn, quả nhiên ngủ thật ngon lành.

Thói quen mà thở dài, Đông Phương Ngọc đẩy An Trữ dịch vào trong, còn mình nằm ngoài, cân nhắc lần sau có tìm khách *** ngủ trọ liền ở cùng một gian với tiểu tử này luôn, cũng đỡ lãng phí tiền thuê phòng, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Sáng sớm, An Trữ chậm rãi mở mắt, cảm thấy được đầu có chút choáng, đang buồn bực, mới phát hiện bên cạnh có người, quay đầu vừa thấykỳ thật sớm nghe được tiếng thở của người nọđúng là Đông Phương Ngọc không sai.

“Ngươi ở phòng ta làm cái gì?” An Trữ nghiêng đầu, chớp chớp mắt, hỏi.

“Còn hỏi ta, nếu đêm qua ta không tỉnh táo, tiểu dê béo như ngươi chỉ sợ sớm bị kẻ cắp ăn sạch sẽ, ngay cả xương cốt đều không còn.” Đông Phương Ngọc không khách khí nói.

“A?” An Trữ nhíu mày, không hiểu rõ lắm.

Đông Phương Ngọc giải thích: “Tối hôm qua có kẻ cắp vào phòng ngươi, định trộm tiền cướp sắc.”

“Thật sự?” An Trữ mắt sáng rực lên.

Đông Phương Ngọc thấy thế nào cũng thấy được tiểu tử này kinh hỷ lớn hơn kinh hách.

“Nhưng sao ta lại không biết?” Quả nhiên, An Trữ có hơi không cam lòng.

“Ngay từ đầu ngươi đã bị mê dược biến thành mơ mơ màng màng rồi.” Đông Phương Ngọc giật nhẹ khóe miệng, hắn không cam lòng cái gì?

“…Vậy sao ngươi không lay tỉnh ta dậy mà? Làm cho ta nhìn xem kẻ cắp đó bộ dạng thế nào, trước kia đều chỉ có thể xem trong tiểu thuyết…”

“…” Khóe miệng Đông Phương Ngọc run rẩy, được rồi, y hẳn là đã sớm thói quen lối suy nghĩ kỳ quái của hắn mới phải, “Tốt lắm, nếu tỉnh, thì mau rời giường rửa mặt chải đầu đi, còn phải lên đường nữa.”

An Trữ nghe lời đứng dậy, lại hơi choáng một chút, sau đó đưa tay búi tóc.

“Làm sao vậy?” Đông Phương Ngọc thấy hắn khác thường, vội hỏi.

“Đau đầu…” An Trữ nhíu chặt mày.

“Đau như thế nào?” Đông Phương Ngọc đưa tay sờ trán hắn, không nóng.

“Ẩn ẩn đau.” An Trữ nói.

“Sao lại như thế? Ngươi nằm xuống trước, ta đi tìm đại phu.” Đông Phương Ngọc đứng dậy xuống giường.

“Không cần đi? Kỳ thật cũng không sao…” Thanh âm của An Trữ dưới cái quay đầu trừng mắt của Đông Phương Ngọc dần nhỏ đi rất nhiều, “Đau…”

“Ngộ nhỡ là đầu óc trước kia bị hao tổn, hiện tại di chứng phát tác ra thì sao?” Đông Phương Ngọc nói xong, mặc quần áo rửa mặt, “Nếu không sớm trị liệu, về sau ngờ nghệch không phải lại ỷ vào ta cả đời.”

“Nga…” An Trữ ngoan ngoãn thuận theo, rất muốn nói hắn cũng có thể coi như là cái đại phu.

Đại phu tốt nhất trấn được mời tới, trái nhìn phải nhìn An Trữ nửa ngày, xác định không có gì đáng ngại, phỏng chừng là di chứng do tối qua kẻ xấu dùng khói mê, khai mấy thang an thần tỉnh não dược liền đi rồi.

Tiễn đại phu xong, Đông Phương Ngọc trở về giường ngồi xuống, hỏi: “Bây giờ còn đau không?”

An Trữ hé miệng lắc đầu: “Không đau, nhưng mà đói bụng.”

“…”

Hai người xuống lầu ăn điểm tâm, một hồi giằng co nhiều chuyện như thế, tới lúc này mặt trời đã lên cao, Yên Hồng cô nương đang ngồi ở gần cửa sổ, buồn chán nhìn ra bên ngoài. Thấy bọn họ đi tới, cười hỏi: “Sao trễ thế mới xuống lầu, hay tối hôm qua không ngủ đi làm chuyện xấu gì?”

“Yên Hồng cô nương nói đùa.” Đông Phương Ngọc để An Trữ ngồi vào sát bên cửa sổ, còn mình ngồi bên cạnh hắn, như vậy có thể che chắn tầm mắt của mọi người, để An Trữ an tâm vén mạng sa ăn cơm.

“Yên Hồng chưa bao giờ biết Tam đương gia chăm sóc công tử cẩn thận như thế, không biết sau này vị cô nương nào có diễm phúc làm phu nhân của Tam đương gia đây.” Yên Hồng cười nói, có điều ám chỉ.

Nghe vậy, Đông Phương Ngọc hơi sửng sốt một chút, như suy nghĩ gì đó mà liếc nhìn thoáng qua người bên cạnh đang chuyên tâm ăn uống, mới cười trả lời: “An Trữ đối tại hạ có ơn cứu mạng, hiện tại lại là tiểu đệ nhỏ nhất của tại hạ, lần đầu hắn ra giang hồ, có rất nhiều việc không hiểu, tại hạ tự nhiên phải lo lắng nhiều hơn,”

“Tam đương gia có lòng hiệp nghĩa như thế, quả thật là một thế hệ danh môn.” Yên Hồng vẫn cười nói như trước, cũng có chút như có như không liếc nhìn An Trữ.

Đông Phương Ngọc  không nói gì, chỉ thản nhiên cười bắt đầu ăn cơm.

Y đối An Trữ là thực tâm săn sóc, sủng ái đệ đệ của mình, có cái gì không đúng sao?

Dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, An Trữ có vẻ xem đến nghiện, một hàng ba người cũng rốt cục tới được Hoa Sơn.

Nhạc gia tại Hoa Sơn, là một trong tứ đại thế gia của võ lâm, Nhạc đại tiểu thư Nhạc Bích Lam được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân, tài hoa lẫn võ nghệ đều tinh thông, đối nhân xử thế lại thông minh khiêm tốn, là đối tượng theo đuổi của rất nhiều hiệp khách công tử giang hồ.

Đại khái một tháng trước, trong chốn võ lâm có người tung tin tuyệt bảo vô giá của Cái Bang xuất hiện ở Hoa Sơn, khiến võ lâm yên bình đã lâu nay lại dậy sóng, mặc kệ là thật hay giả, người tốt, người xấu lẫn người chỉ thích xem náo nhiệt đều nhất lượt ùn ùn kéo lên Hoa Sơn. Đương gia của Nhạc gia là Nhạc Hùng sợ đến lúc đó tình huống khó có thể khống chế, vì thế tìm một lý do mời nhân sĩ giang hồ, các đại thế gia cùng các đại môn phái đến Hoa Sơn. Những người được mời đều là người hiệp nghĩa, biết Nhạc gia lần này e là gặp nạn, cho nên liền khẳng khái tương trợ.

Chính vì thế, khi ba người tới trấn nhỏ dưới chân Hoa Sơn, ở đây đã trở nên cực kỳ náo nhiệt, các khách *** hầu như đã chật cứng người.

Đông Phương Ngọc đang tính giải quyết vấn đề chỗ ở, đã thấy Yên Hồng nháy mắt với y, ý bảo đi theo nàng, Đông Phương Ngọc liền vui vẻ giục ngựa đuổi theo sau.

Lúc đuổi kịp, nhận ra đây là đường lên Hoa Sơn, Đông Phương Ngọc cảm thấy hiểu được vài phần, cũng không hỏi nhiều. Về phần An Trữ, đã sớm bị Đông Phương Ngọc biến thành Thiên Lôi sai đâu đánh đó, kêu đi hướng đông không dám đi hướng tây, tất nhiên là ngoan ngoãn để Đông Phương Ngọc ôm vào lòng, một chút cũng không thắc mắc.

Đoạn đầu đường tốt, ngựa còn có thể đi, càng về phía sau, đường càng trắc trở, vì thế ba người đành xuống dắt ngựa đi bộ. Đông Phương Ngọc với Yên Hồng đều có võ công, leo núi cũng chỉ coi như là rèn luyện thân mình, chỉ đáng  thương cho An Trữ, mới đi chưa đến trăm bước đã thở không xong, Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ, đành phải cõng hắn đi lên.

Đông Phương Ngọc cõng An Trữ, đương nhiên không nhìn thấy được cái cười trộm của hắn, chỉ có Yên Hồng nhìn thấy, nhưng cũng không nói gì, chỉ là khẽ mỉm cười, theo sau Đông Phương Ngọc.

Cuối cùng lên tới Hoa Sơn, thủ vệ trước cổng Nhạc gia vừa thấy Yên Hồng, liền lập tức mở miệng nghênh đón: “Nhị tiểu thư đã về!”

Đông Phương Ngọc không quá kinh ngạc, chỉ có An Trữ hơi chút ngạc nhiên về thân phận thật sự của nàng, sau đó được Yên Hồng cười nghênh vào Nhạc gia.

“Hồng nhi, đã quay về?” Một nữ tử uyển chuyển từ trong đại đường đi ra, cười khanh khách cầm lấy tay Yên Hồng.

“Tỷ, Hồng Nhi không phụ ngươi nhờ vả hoàn thành sự tình, Hồng Nhi muốn thưởng.” Yên Hồng lôi kéo tay Nhạc Bích Lam, làm nũng nói.

“Hảo, ngươi muốn cái gì tỷ đều đáp ứng ngươi còn chưa được sao?” Bích Lam hơi hơi nhéo mũi nàng, “Ngươi còn dẫn về cho ta hai vị khách nữa?”

“A, chẳng qua bối phận cùng xưng hô thật khó nói, rốt cục nên là Tam ca của tỷ phu tương lai, hay vẫn là vị hôn phu của ngươi?” Yên Hồng cười khẽ.

Gõ đầu muội muội thích quậy phá của mình, Bích Lam đối hai người mỉm cười, “Hồng Nhi không hiểu chuyện, nói năng lung tung, Tam đương gia chớ để trong lòng, mời theo ta vào đại sảnh, chúng ta ngồi xuống uống trà, cho Bích Lam tạ lỗi với Tam đương gia.”

“Cũng tốt.” Đông Phương Ngọc cười đáp, kéo An Trữ không biết làm sao lại ngây ngốc đứng một bên, đi theo hai tỷ muội vào đại sảnh.

Ngồi xuống ghế, phân phó hạ nhân dâng trà, Bích Lam mới đứng dậy, tự mình bưng trà đến chỗ Đông Phương Ngọc: “Tam đương gia, Bích Lam cũng không quanh co lòng vòng, Bích Lam cùng Tam đương gia từ nhỏ liền có hôn ước. Nhưng chắc hẳn Tam đương gia cũng  giống Bích Lam, đều sẽ không để loại hôn ước không có tình cảm này trói buộc. Có điều bất luận thế nào, Bích Lam lớn mật, đã tư định chung thân cùng với người khác, là Bích Lam không đúng, hiện tại hướng Tam đương gia bồi tội, cũng khẩn cầu Tam đương gia đồng ý giải trừ hôn ước.”