Sửu Thụ Ngự Phu

Chương 4




Đông Phương Ngọc cùng An Trữ đi đến Đào uyển.

“Ta ở tại Trúc viên, ở phía Tây. Đào uyển của ngươi ở phía Đông, có thời gian ta đưa ngươi đi khắp phủ một lượt, sau này không lo lạc đường.” Đông Phương Ngoc vừa đi vừa dặn.

“Nga.” An Trữ đáp. Hắn rất muốn nói cho Đông Phương Ngọc  hắn kỳ thật đã muốn lạc đường. Bất quá cũng không sao, đến lúc đó tìm người hỏi một chút là được, Trương bá cũng có thể dẫn đường.

Tới Đào uyển, Đông Phương Ngọc phân phó hạ nhân nơi đó vài câu, liền quay về viện của mình chuẩn bị.

An Trữ vào phòng đưa hành lý cho Trương bá giúp hắn sắp xếp, còn mình đi ra cửa phòng, tỉ mỉ quan sát phòng ốc.

Đào uyển quả thực là đúng như tên gọi. Trong viện có vài gốc cây đào, hơn nữa đều là loại cổ thụ. Hiện tại đã qua kỳ nở hoa, cành lá um tùm, đã có một vài quả non nhu nhú.

Mới vừa được phân tới chiếu cố hắn chính là một nha hoàn tuổi tác tương đối nhiều, tuy rằng cảm thấy dung mạo hắn kinh khủng dọa người, nhưng ở mặt ngoài cũng không biểu lộ ra. Thấy hắn ra khỏi phòng, liền nghênh đón: “Xin hỏi công tử có cần gì, phân phó xuống dưới, để nô tỳ đi chuẩn bị.”

“Xin hỏi tỷ tỷ xưng hô như thế nào?” An Trữ đáp phi sở vấn.

“Nô tỳ nhũ danh Thúy Nhi.”

“Ân, Thúy tỷ tỷ không cần lo lắng, An Trữ có cái gì cần sẽ chủ động nói cho tỷ tỷ.” An Trữ cười nói.

Thúy tỷ âm thầm đánh giá ánh mắt của hắn, chỉ cùng hắn nói chuyện mấy câu đã có thể cảm nhận được thiếu niên này thực chân thành, trong lòng ngầm khen ngợi: “Vậy là tốt rồi, công tử bây giờ là khách quý, chúng ta đâu thể chậm trễ.”

“Làm sao nha, An Trữ mới đến, rất nhiều quy củ nơi này cũng đều không hiểu, còn muốn tỷ tỷ nhiều nhắc nhở mà.” An Trữ nói, “Đúng rồi, tỷ tỷ thấy ta đi lại tại quý phủ, mang mạng sa tốt, hay không mang thì tốt?”

Thúy tỷ cười nói: “Công tử là ở lâu dài, chẳng lẽ vĩnh viễn cũng không cần chân diện gặp người.”

An Trữ hé miệng: “Nhưng ta lo lắng…”

“Mặt công tử là khi còn bé bị kẻ bắt cóc hủy dung đúng không, cũng không phải lỗi của công tử. Công tử yên tâm, mọi người thấy chỉ biết tâm sinh không đành lòng, nào có nghĩ khác? Công tử cũng không nên xem thấp người trong viện đi.” Thúy tỷ cần thận khuyên nhủ.

“Ân, ta đây nghe theo tỷ tỷ.” An Trữ cười đáp.

Khi hắn ở trong cung, tiếp xúc chỉ có Trương công công cùng một số thái giám cung nữ đến đưa nhu yếu phẩm hàng ngày, cho nên từ trước đến nay cũng không biết dung mạo mình dọa người, cho đến tận khi người đầu tiên xông vào tiểu viện của hắn. Người nọ là một nữ tử yểu điệu, dù đã va chạm ở đời nhưng khi nhìn thấy hắn cũng thiếu chút nữa thét chói tai hôn mê bất tỉnh, từ đó về sau làm cho hắn biết dung mạo mình nguyên lai là như thế. Cũng may những người ngoài tuy rằng lần đầu gặp hắn cơ hồ đều đã bị giật mình, nhưng trải qua một thời gian ngắn ở chung, biết được nguyên nhân bên trong, đều nguyện ý cùng hắn kết giao.

Hiện tại hắn thân ở Đông Phương gia, nhưng là tin tưởng người của Đông Phương gia cũng giống Đông Phương Ngọc, hồi lâu sẽ chấp nhận hắn, cho dù không thể, đại khái cũng có thể thói quen đi.

Quả nhiên khi An Trữ theo Thúy tỷ đi ra phạn thính (nhà ăn), khiến cho oanh động không nhỏ. Một cái oa nhi khoảng ba bốn tuổi lúc này sợ tới mức khóc lớn lên.

An Trữ xấu hổ, nhất thời đứng ở đại sảnh không biết nên làm cái gì bây giờ. Đông Phương Ngọc thở dài, đi qua nắm tay hắn tới vị trí bên cạnh Đông Phương nãi nãi, để hắn ngồi xuống, còn chính mình ngồi ở bên cạnh.

“Tinh Thiên ngoan, không khóc.” Cha mẹ đứa nhỏ vừa dỗ dành vừa ngẩng đầu ngượng ngùng nói, “An công tử thực xin lỗi, Tinh Thiên bình thường không phải như thế, là mấy ngày trước đây vừa vặn bị vài kẻ xấu bắt cóc, kẻ kia trên mặt cũng có vết sẹo…Thật sự là thất lễ!”

“Không sao, là An Trữ không biết, An Trữ hẳn là trước che lấp một chút.” An Trữ cũng áy náy.

“Không có việc gì, tiểu hài tử thói quen là tốt rồi.” Cha mẹ đứa nhỏ nói.

“Đối, Tinh Thiên thực có thể phân biệt người tốt người xấu, qua không lâu hắn cùng ngươi nhận thức, biết ngươi là người tốt, sẽ không sợ.” Đông Phương Ngọc cũng an ủi người bên cạnh.

“Đến đến, lão thân giới thiệu với mọi người.” Đông Phương nãi nãi cười mở miệng, “Vị này chính là lão thân vừa mới thu tân tôn nhi An Trữ. An Trữ, bắt đầu từ ta, theo thứ tự là đại ca đại tẩu của ngươi, tứ tỷ, lục ca với thất ca. Ta hỏi qua Ngọc nhi, ngươi cũng chỉ lớn hơn so với tiểu oa nhi khóc không ngừng kia a.”

Mọi người cười cười, Đông Phương Ngọc mở miệng, “Tiểu oa nhi kia là tâm can bảo bối của đại tẩu, kêu Đông Phương Tinh Thiên. Đừng xem hiện tại khóc nháo, kỳ thực hắn thật sự là cái tiểu quỷ.”

Đông Phương đại ca bưng chén rượu lên: “Trữ đệ, chuyện của ngươi chúng ta đều đã nghe lão tam nói. Mọi người về sau không cần khách khí, đều là người một nhà. Ta trước uống với ngươi một chén.”

“Hảo, An Trữ kính đại ca.” An Trữ vội đứng dậy, cùng Đông Phương Mặc cạn chén.

Các tỷ muội khác cũng không thuận theo, nói gì đó ‘không thể chỉ kính đại ca, như vậy bất công’, khiến An  Trữ theo chân bọn họ uống liền một vòng.

Đông Phương Ngọc có chút lo lắng, rượu của Đông Phương gia đều là tự nhưỡng, mùi vị nồng đậm, độ mạnh lại cao, sợ An Trữ uống không được. Nhưng nhìn hắn uống một vòng xong mà mặt không đỏ tim không loạn, còn quay đầu lại thay y uống một ly.

“Rượu này tác dụng chậm, ngươi đừng cậy mạnh.” Đông Phương Ngọc nhíu mày.

“Ta mới không có cậy mạnh.” An Trữ cười nói, “Trước kia ta ở tiểu viện đều là tự mình nhưỡng rượu đến uống, không biết so với này mạnh ít nhiều. Đa tạ Ngọc ca ca quan tâm, An Trữ chính mình còn không biết chừng mực sao?”

…Té ra tiểu tử này còn là một tửu quỷ? Đông Phương Ngọc một bên cùng hắn uống rượu một bên bất đắc dĩ nghĩ.

“Cuối cùng mới đến kính nãi nãi, An Trữ đúng là bất kính, lần đầu tiên phạt ba chén.” An Trữ quả thực một hơi uống hết ba chén, chọc cười cả bàn ăn.

Chỉ có tiểu quỷ đầu kia, cũng không khóc, mà chỉ nhìn An Trữ bằng đôi mắt vừa muốn nhìn lại vừa sợ hãi. An Trữ thấy, cảm thấy thực buồn cười, từ trong tay áo lấy ra một cái tiểu cung nhỏ bằng bạch ngọc: “Cái này là thứ duy nhất ta có hợp với ngươi, đến, cho ngươi.”

Vợ chồng Đông Phương Mặc tiếp nhận, vừa thấy ngọc, thông thấu thanh triệt, là hàng thượng đẳng, vì thế nói: “Ngọc này rất quí giá, đưa cho tiểu phá hài này quá lãng phí.”

Đông Phương Ngọc hiếu kỳ: “Ngươi tùy thân mang theo đồ chơi của tiểu hài tử làm gì?”

An Trữ nhẹ nhàng cười giải thích: “Là mẫu thân ta để lại, bình thường xem như kỷ niệm mang theo.”

“Thế thì tiểu Tinh Thiên càng không thể nhận.” Vợ chồng Đông Phương Mặc vội đưa trả lại.

“Không sao.” An Trữ mỉm cười, “Dù sao là đồ chơi của hài tử, ta mang theo cũng không cần thiết, lại luyến tiếc, sớm muốn tìm người hữu duyên đưa cho hắn. Mẫu thân ta ghi nhớ ở trong lòng là được rồi, cũng không nhất định phải nhìn vật ngoài. Tiểu Tinh Thiên, ngươi nhận lấy nó, về sau thấy ta nhưng không được lại khóc.”

Một câu nói khiến mọi người cười rộ lên, thầm than hắn rộng lượng cùng hiền trí. Được đến lễ vật, Đông Phương Tinh Thiên cầm thật chặt cây cung, vẫn là không nói lời nào, nhưng một đôi mắt sáng long lanh lại chằm chằm nhìn An Trữ.

Đông Phương Ngọc hơi hơi quay đầu nhìn An Trữ đang bình thản tự nhiên chuyện trò vui vẻ, cảm thấy tiểu tử này thật sự là bất khả tư nghị, rõ ràng là khờ dại như đứa nhỏ, đầu óc phản ứng chậm, dung mạo cũng không hảo, lại nhiều năm ở thâm cung, vậy mà quy củ lại làm được đầy đủ, trong nháy mắt đã thu phục được mọi người, làm y mất công lo lắng cho hắn một hồi, cũng không khỏi hoài nghi tiểu tử này có lẽ căn bản là ở phẫn trư cật lão hổ.

Rượu cạn cơm no, An Trữ trở về Đào uyển. Đông Phương Ngọc nói không yên tâm hắn, liền cũng đi theo. Dù sao người là y mang về, lại là ân nhân cứu mạng của y, đương nhiên phải chiếu cố nhiều hơn, tuy rằng tiểu tử này xem ra thành thục.

An Trữ ưỡn cái bụng nhỏ, thoải mái nằm trên ghế, híp mắt lại. Rượu tác dụng chậm lên, làm cho mặt hắn hồng hồng. Đông Phương Ngọc ngồi ngay bên cạnh, vừa uống trà vừa cùng hắn chuyện trò câu được câu không.

“Còn có cái gì cần hoặc là khuyết thiếu?” Đông Phương Ngọc hỏi.

“Ân”, An Trữ híp mắt suy nghĩ một lát, “Sách, ta muốn sách, thật nhiều thật nhiều sách.”

“Những loại nào?”

“Đều phải, chỉ cần là ta nhận thức  tự là được.”

“Hảo, ta phân phó đi xuống, ngày mai liền đưa đến cho ngươi.” Đông Phương Ngọc  thưởng thức  chén trà, “Ngươi muốn sách để làm chi?”

“Đương nhiên là đọc nha.” An Trữ nằm trên ghế thoải mái trở mình, “Trong sách có vạn lượng hoàng kim, có trăm ngàn đông tây kim cổ, tự hữu diện như ngọc. Hắc hắc, ngươi cũng biết ta dốt nát thôi, không xem nhiều một chút để tăng thêm tri thức, hôm nay ở nhà ngươi còn không biết sẽ ra nhiều ít chê cười đâu.”

“Được rồi, mệt nhọc liền lên giường ngủ.”

“Ân, ta đây cũng không tiễn khách.” An Trữ híp mắt nói với y.

Đông Phương Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười lắc lắc đầu, tiểu tử này nói chuyện vĩnh viễn đều là trực tiếp như vậy, vì thế đứng dậy nói câu: “Cáo từ.” sau đó liền cũng phối hợp tự hành rời đi.

An Trữ lại ở trên ghế trở mình, giống con mèo con lẩm bẩm hai tiếng, cứ thế nhắm mắt ngủ.

Mà Đông Phương Ngọc chân trước mới ra khỏi cửa nhớ tới còn có việc đã quên nói, lại quay trở lại, vừa vặn thấy một màn này, thở dài lắc đầu, đi đến ôm lấy hắn, dời hướng trên giường. Trên đường nhìn thoáng qua gương mặt hắn, lông mi đậm vừa dài vừa cong khẽ run lên, mặt cũng phấn hồng phấn hồng, khung xương cùng ngũ quan, nếu không có vài vết sẹo dữ tợn kia, hẳn cũng là một mỹ nhân bại hoại.

Đưa người trong lòng nhẹ nhàng đặt lên giường, kéo qua chăn đắp cho hắn, Đông Phương Ngọc phát giác động tác của mình cẩn thận như thế, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khẽ cười, quả nhiên đúng  như nãi nãi nói, chính mình tựa hồ đã quen có thêm một cái đệ đệ đến yêu thương.