Sửu Nương Nương

Chương 30: Tế tổ




Thời điểm Đằng Thường đi ra trà lâu, liền thấy Tiết Hậu Dương dắt ngựa cách đó không xa, đứng ở một bên.

Tiết Hậu Dương cũng nhìn thấy y, chào đón, nói: “Trở về sao, hay vẫn đi tiếp.”

Tiết Hậu Dương cố ý chờ Đằng Thường cùng nhau, thuyết minh đã biết đối phương và Tiết Ngọc đi vào uống trà, không nói toạc, cũng không có phản ứng đặc biệt.

Đằng Thường nói: “Nếu Hầu gia không chê, cùng ta đi một chút.”

Hai người xuyên qua phố xá, dọc theo bờ sông nhỏ, trời hạ tuyết, nước sông kết một tầng băng mỏng manh.

Hai người vẫn luôn không nói chuyện, Đằng Thường mở miệng cười nói: “Hầu gia đãi Đằng mỗ không tệ, là bởi vì Đằng mỗ đã cứu Hầu gia một lần sao?”

Tiết Hậu Dương há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói ra.

Đằng Thường nói: “Ta cũng có tâm, Hầu gia đối đãi như thế, quả thật không thể báo đáp hết, có một số việc nói không nên lời, có thể nhắc nhở ngươi cũng chỉ như vậy …”

Y nói xong, dừng một chút, xoay người nhìn dòng sông, nhẹ giọng nói: “Hầu gia cẩn thận Tiết Ngọc.”

“Hắn tìm ngươi nói gì?”

Tiết Hậu Dương tiến lên một bước, theo bản năng muốn bắt lấy cánh tay y, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

Đằng Thường cười nói: “Tiết Ngọc không đơn giản, nhưng còn quá trẻ không thể gây ra chuyện lớn gì… Ta còn có một việc muốn nhắc nhở ngươi, nhưng sợ Hầu gia cảm thấy không thích nghe.”

Tiết Hậu Dương nói: “Ngươi nói đi.”

“Mặc dù Hầu gia là thiết mạo, nhưng gần vua như gần cọp, nếu ta không tính sai, lập tức Thánh Thượng sẽ đoạt binh quyền của Tiết Ngọc, hợp nhất chủ lực… Tiết Ngọc sau đó, chỉ sợ qua không được bao lâu, chính là Hầu gia…”

Đằng Thường thấy Tiết Hậu Dương sắc mặt không tốt, nói: “Ta biết ngươi không thích nghe, chắc Hầu gia nghe đã nhiều, Đằng mỗ lúc này, cũng không có ý niệm châm ngòi ai trong đầu, hoàn toàn là lời tâm huyết.”

Tiết Hậu Dương trầm ngâm chốc lát, mới chậm rãi nói: “Ta biết… Trong mắt người khác Thường tướng giỏi tung hoành ngang dọc, bất quá Hậu Dương tuyệt đối không quên ân cứu mạng của Thường tướng năm đó.”

Đằng Thường nhìn hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Hầu gia, ngài thật sự vì ân cứu mạng năm đó? Vậy đã từng báo đáp qua.”

Tiết Hậu Dương nhìn ý cười của y, nháy mắt si mê, nháy mắt da mặt nóng lên, khụ một tiếng, “Lần trước… Sự tình lần trước là sai lầm của Hậu Dương, Hậu Dương quyết không có ý nghĩ không an phận nữa.”

Tiết Hậu Dương là người đánh giặc, nhưng trên phương diện tình cảm phi thường ngây thơ, hiển nhiên da mặt không dày như Tiết Quân Lương thường xuyên chạy tới hậu cung, chịu không được Đằng Thường chế nhạo.

Đằng Thường cũng không có ý tứ hỏi tiếp, nói: “Về thôi, bên ngoài rất lạnh.”

******

Đằng Vân bị Tưu Thủy ôm chân, Tưu Thủy khóc thập phần thê thảm, nói: “Hoàng hậu nương nương, đều là lỗi của Tưu Thủy, Tưu Thủy không nên chịu uy hiếp liền giúp Đằng phi hại ngài… Nô tỳ, nô tỳ chết một vạn lần cũng không đủ!”

Đằng Thiển Y lúc này đều choáng váng, thông suốt đứng lên, toàn thân run rẩy nói:

“Ngươi, tiện tỳ ngươi nói cái gì!”

Tiết Quân Lương liếc Đằng Thiển Y một cái, ngữ khí thường thường nói một câu “Làm càn.”

Khương Dụ rất có nhãn lực, vội vàng hô: “Người tới a.” Thị vệ tiến vào đem Đằng Thiển Y ấn trên mặt đất.

Tưu Thủy hoàn toàn không e ngại Đằng Thiển Y, khóc ròng nói: “Nương nương cứu nô tỳ, nô tỳ cũng là bất đắc dĩ, đã có vài người bị Đằng phi giết, nếu không phải nô tỳ đi theo Đằng phi nhiều năm, lúc này đã chết, sau khi chết còn bị vu tội danh ăn cắp … Nô tỳ chết không thể tạ tội, nhưng muốn chết trong sạch a!”

Đằng Vân cúi đầu nhìn Tưu Thủy, lại nhìn Đằng Thiển Y, tay hắn tựa hồ có chút run lên, tuy Đằng Thiển Y không biết trong xác đương triều hoàng hậu là ai, nhưng chung quy Đằng Thiển Y là quan hệ huyết thống của hắn, hắn trăm triệu không thể tin tưởng Đằng Thiển Y muốn hại mình.

Kỳ thật ở hậu cung, một phi tử muốn thượng vị, làm chút thủ đoạn là chuyện thường, thành liền ân sủng vô hạn, không thành liền bị vắng vẻ thậm chí dọn đến lãnh cung, nhưng Đằng Thiển Y không giống.

Cho dù trong lòng Đằng Vân, hắn và Đằng Thiển Y không quá thân cận, nhưng chung quy là quan hệ huyết thống, tại Tiết quốc xa lạ, Đằng Vân cảm thấy tín ngưỡng của chính mình sắp hỏng mất, chuyện Đằng Thiển Y chỉ là một lỗ thủng, nhiều năm qua bị huynh đệ ngươi lừa ta gạt, bị phụ hoàng hoài nghi cùng không cam lòng khiến lỗ thủng này lớn dần.

Mặc kệ thật tâm cũng được giả vờ cũng thế, thân nhân này đó ngược lại không đối đãi với mình tốt như Tiết Quân Lương …

Đằng Vân nhắm mắt, hít sâu một hơi, trong lòng hắn có chút bồn chồn, hành động của Đằng Thiển Y nhất định sẽ chịu tội lớn, mà nàng không chỉ là một phi tử, còn là đại diện của Đằng quốc, theo tính tình của Tiết Quân Lương, tất nhiên sẽ bắt lấy cơ hội này truy đánh Đằng quốc.

Tiết Quân Lương vốn tưởng rằng Đằng Vân sẽ cao hứng, cho dù mất hứng, cũng sẽ có vẻ mặt vân đạm phong khinh như bình thường, nhưng lúc này thoáng nhìn sắc mặt trắng bệch của đối phương, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Trong lúc nhất thời mọi người không nói chuyện, chỉ có tiếng khóc thút thít của Tưu Thủy, Khương Dụ ót đổ mồ hôi, không biết đây là tình trạng gì, cái khó ló cái khôn, lấy hết dũng khí nói: “Bệ hạ, gần tới giờ, không bằng… Khởi hành trước?”

Tiết Quân Lương gật gật đầu: “Khương Dụ nói có lý, Đằng Thiển Y tạm thời cấm bế, chờ cô trở lại rồi xử lý, về phần Tưu Thủy… Ngươi cũng coi như lấy công chuộc tội, trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra sắp xếp ngươi bên cạnh ai, trước hết đi theo cô.”

Tưu Thủy lập tức mở to hai mắt, ngay cả hô hấp đều ngừng, lại giả vờ như thê lương rơi nước mắt, dập đầu tạ ơn.

Hành trình không thể chậm trễ, Trấn Cương hầu Tiết Ngọc đã tiến cung, chỉ chờ Tiết vương cùng hoàng hậu xuất phát.

Tụ Dao dìu Đằng Vân, nói: “Nương nương, ngài làm sao vậy, là thân mình không thoải mái sao?”

Đằng Vân lắc đầu, Tiết Quân Lương lại nghe thấy, mới vừa đến xe, cung nhân vén rèm, Tiết Quân Lương vẫn chưa đi vào, y xoay người, nói: “Hoàng hậu đến cùng cô tọa một xe.”

Đó cũng nằm trong sở liệu của mọi người, trải qua chuyện bố ngẫu, không ai tiếp tục hoài nghi trình độ được sủng ái của hoàng hậu, bệ hạ đã tin tưởng tới mức không chút nghi ngờ, cho dù hoàng hậu làm chuyện sai lầm, bệ hạ cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt.

Dọc theo đường đi, tâm tư Đằng Vân thiên hồi bách chuyển, hắn chạy trốn là thất bại, hậu cung đề phòng sâm nghiêm, căn bản không có khả năng lẻn ra ngoài, mà hiện tại, Tiết Quân Lương nhất định sẽ dùng cơ hội này gây khó dễ với Đằng quốc, Đằng Vân trong lòng lộn xộn, chỉ có một ý niệm trong đầu, nhưng ý niệm này rất ngốc lại không nhất định khả thi.

Đó chính là là ám sát…

Có lẽ những người khác không được, nhưng nói không chừng Đằng Vân có thể, Tiết Quân Lương vì biểu đạt sủng hạnh với hoàng hậu, đã buông lỏng cảnh giác rất nhiều, dù hậu phi không thể mang binh khí đến thị tẩm, nhưng đồ trang sức vẫn có thể, Đằng Vân là người luyện binh, đương nhiên biết cách dùng vật nhỏ lấy mạng một người.

Chẳng qua Tiết Quân Lương cẩn thận, khiến Đằng Vân cảm thấy đó là một biện pháp rất ngu ngốc.

Đằng Vân biến thành hoàng hậu của Tiết Quân Lương cũng không ít thời gian, hắn dần dần ngồi không yên, đây là một cái ***g sắt dày đặc, đến mức hắn muốn nổi cơn điên.

Mã xa lay động, hắn chậm rãi hồi tưởng rất nhiều chuyện, cả đời trước là Tiết Quân Lương tự tay chấm dứt sinh mệnh hắn, thù hận giữa hai người không chỉ một mạng này, còn có mạng hàng ngàn tướng sĩ của Đằng quốc.

Đằng Vân nghĩ, hô hấp đều có chút hỗn loạn, những điều này là do hắn cùng Tiết Quân Lương đối địch, trên chiến trường ngươi giết ta ta giết ngươi, bản thân không có gì đáng trách, cũng không ai thiếu ai, nhưng nợ máu vẫn là bức tường ngăn cách giữa hai người.

Tiết Quân Lương ôm thắt lưng Đằng Vân, “Đang suy nghĩ chuyện gì chuyên chú như vậy?”

Tai bị Tiết Quân Lương như có như không thổi một hơi, Đằng Vân cả kinh, tận lực giữ chính mình bình tĩnh.

Tiết Quân Lương lấy cớ Đằng Thiển Y phát binh đánh Đằng quốc, đây là chuyện sớm muộn, nếu Đằng Vân muốn ám sát, nói vậy chỉ có trước mắt  là cơ hội tốt, sau khi bọn họ tế tổ sẽ ở ngoài trụ một đêm, sáng mai mới hồi cấm cung, trong cung binh lực nhiều lại đề phòng sâm nghiêm, cũng chỉ tối hôm nay có thể làm việc.

Tiết Quân Lương thấy đối phương không để ý tới mình, cười ái muội nhéo nhéo vành tai hắn, nói: “Chẳng lẽ ái phi ghen tị?”

Đằng Vân bị kẻ lão luyện chuyện phong hoa Tiết Quân Lương trêu chọc như vậy, thân mình nhịn không được run lên, hắn vốn cực kỳ chán ghét, nhưng vừa nghĩ tới chuyện ám sát, buộc phải thuận theo một chút, khiến Tiết Quân Lương buông đề phòng mới tốt.

Tiết Quân Lương cảm nhận thân thể bị mình ôm có chút nhũn ra, đối phương cũng không tránh né, khó tránh khỏi đắc ý, “Như thế nào? Hôm nay ngoan như vậy, chẳng lẽ thật sự ghen? Trách tội ta thu Tưu Thủy sao.”

Đằng Vân có thể cảm giác được hơi thở ẩm ướt, môi Tiết Quân Lương như có như không cọ vành tai của mình.

Đằng Vân không nói lời nào, hắn hết sức tỏ vẻ thuận theo, Tiết Quân Lương nhìn tai hắn hơi hơi phiếm hồng, bỗng nhiên trong lòng có chút khô nóng, đưa tay đem người đặt tại tọa ỷ.

Tọa ỷ trong xe thực nhuyễn, lại bằng phẳng, tuy hai người không thể song song nằm xuống, nhưng một người vẫn dư dả.

Tiết Quân Lương nhẹ nhàng vuốt ve hai má Đằng Vân, từ cằm thẳng xuống xương quai xanh của Đằng Vân. Đằng Vân muốn tránh, cuối cùng chỉ mấp máy môi.

Tiết Quân Lương cảm nhận được cổ họng người nọ bởi vì khẩn trương mà khẽ trượt, loại run rẩy rất nhỏ này khiến lòng y có chút ngứa ngáy.

Tiết Quân Lương cúi đầu ôn nhu hôn lên khóe miệng đối phương, Đằng Vân mãnh liệt mở mắt ra, nhìn đến y, lại không nhúc nhích.

“Hôm nay ngoan như vậy, hiếm có nha, như thế nào, ta thu Tưu Thủy, cảm thấy nguy cơ?”

Đằng Vân không nói chuyện, chỉ nhìn đối phương,

Tiết Quân Lương cười một tiếng, “Hiện tại nguyện ý?”

Nói xong, cúi đầu đến, lại hôn môi hắn, Đằng Vân gắt gao nhắm mắt, ngay từ đầu mím môi, Tiết Quân Lương chỉ ôn nhu chạm, tâm Đằng Vân thình thịch nảy lên, cuối cùng hung hăng cắn răng một cái, buông lỏng khớp hàm.

Tiết Quân Lương cảm nhận được hắn buông lỏng, lập tức làm nụ hôn sâu hơn, vẫn là ôn nhu, mang theo nồng đậm săn sóc, giống như thật sự muốn đánh động đối phương, nếu đây thật là trưởng công chúa Phụng quốc, có lẽ đã bị quân vương đa tình này đả động.

Đằng Vân chưa từng cùng ai hôn sâu, hiển nhiên phương diện này không thành thạo bằng Tiết Quân Lương, hắn bối rối bị Tiết Quân Lương trêu chọc, chán ghét lúc đầu trở nên trống rỗng, căn bản không thể nghĩ gì, hai tay bất giác nắm chặt tay áo Tiết Quân Lương.

Trên người Đằng Vân dâng lên từng trận tê dại, tay cầm lấy Tiết Quân Lương đều trở nên vô lực, bỗng nhiên lưng chợt lạnh, tay người nọ từ vạt áo tiến vào vuốt ve, khi nặng khi nhẹ lưu luyến bên thắt lưng hắn.

Đằng Vân nhất thời luống cuống, môi bật ra một tiếng rên rỉ.

Lúc này Tiết Quân Lương mới ngồi thẳng, đưa tay nhẹ nhàng lau đi chỉ bạc Đằng Vân không kịp nuốt, cười nói: “Hương vị của ái phi đích xác không tồi… Chỉ tiếc là trên xe, nếu ta muốn ngươi, một đường này ngươi sẽ không thoải mái.”

Mặt Đằng Vân đã hồng đến có thể lấy máu, ngực dồn dập phập phồng , ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương lấy tay che mắt hắn, cười nói: “Nếu ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta sẽ không lưu tình… Ngủ một hồi đi, buổi sáng cũng mệt mỏi.”

Y nói xong còn cúi đầu hôn lên thái dương Đằng Vân một cái, giúp Đằng Vân sửa sang quần áo.

Đằng Vân nghiêng thân, mặt hướng vào trong, hung hăng nắm chặt tay.

Dọc theo đường đi làm sao Đằng Vân có thể ngủ được, trong lòng hắn hỗn độn.

Tới nơi, Tụ Dao dìu Đằng Vân xuống xe, thừa dịp không ai chú ý, hì hì cười nói: “Nương nương, ngài cũng quá lớn tiếng.”

“Cái gì?”

Đằng Vân có chút không rõ, Tụ Dao mặt đỏ rần, cười nói: “Chính là cái kia nha, ngài cùng bệ hạ ân ái… Thanh âm cũng quá lớn, nô tỳ đi theo bên ngoài xe cũng nghe được.”

Đằng Vân nghe nàng nói, sắc mặt trước hồng sau trắng, Tụ Dao nhìn sắc mặt hắn cũng không dám trêu ghẹo nữa, trong lòng nhớ kỹ, nương nương da mặt mỏng, không thể vui đùa kiểu này.

Tuy một đường Đằng Vân không nói chuyện với Tiết Quân Lương, nhưng Tiết Quân Lương có thể cảm thấy thái độ đối phương so với trước mềm đi rất nhiều, làm quân vương khó tránh khỏi tự phụ, cảm thấy vì chuyện sáng nay, hoàng hậu cũng nhận rõ tình cảnh của mình, dù gì bất kì ai cũng muốn độc chiếm ân sủng, đây là vinh quang lớn lao.

Xuống xe, chúng quan viên đã sớm quỳ xuống đất tiếp đón, quan viên lớn nhỏ thủ lăng tẩm theo thứ tự quỳ gối hai bên, xa giá Tiết Quân Lương vừa đến, mọi người lập tức hô vạn tuế.

Tiết Quân Lương thực hiền hoà nói: “Tiết Ngọc, ngươi đi bên cạnh cô.”

Tiết Ngọc cúi thấp đầu, nghe được lời Tiết Quân Lương, lên tiếng tạ ơn, sau đó cung kính bước qua, đi sau Tiết Quân Lương một chút.

Hắn là người thông minh, sao có thể thật sự sánh vai đi cùng Tiết Quân Lương, Tiết Quân Lương nói vậy cũng chỉ làm người khác cảm thấy y là một quân vương bình dị gần gũi mà thôi.

Bọn họ hướng vào bên trong, trời lại bắt đầu đổ tuyết, tuy không lớn, nhưng Khương Dụ lập tức bảo người khoác thêm ngoại sam cho Tiết Quân Lương.

Tiết Quân Lương nói: “Thời tiết lạnh, cấp Trấn Cương hầu một kiện.”

Tiết Ngọc tạ ân, Tiết Quân Lương lại nói: “Phía Bắc cũng đã hạ tuyết?”

“Bẩm bệ hạ, hạ, trước khi thần đệ vào kinh vài ngày thì hạ tuyết.”

Tiết Quân Lương câu được câu không nói: “Hạ tuyết, đường không thông, lương thảo khó khăn, lương bên ngươi còn đủ sao?”

“Bẩm bệ hạ, lương thảo vận chuyển vẫn luôn đúng lúc.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi là đệ đệ của cô, tuy cô đang ở kinh sư, cũng khắc khắc nhớ ngươi, sao nhẫn tâm để ngươi cùng tướng sĩ chịu đói. Cô cũng biết ngươi là người không muốn cầu ai, nhưng nếu có gì khó khăn, nhất định phải nói với cô, nếu cô bận rộn, ngươi có thể nói với Hậu Dương, dù sao huynh đệ trong hoàng thất, cũng chỉ còn cô và các ngươi.”

Y nói xong quay đầu, đối Tiết Hậu Dương nói, “Đúng không.”

Tiết Hậu Dương đột nhiên bị điểm danh, cung kính cúi đầu nói: “Vâng, lời bệ hạ rất đúng.”

Tiết Quân Lương nghe được Tiết Hậu Dương lên tiếng trả lời, trên mặt lộ ra vui mừng, sau đó hướng Tiết Ngọc nói: “Ngươi xem, đây là ngươi không phải.”

Tiết Ngọc không rõ vì sao y đột nhiên biến sắc mặt, chợt nghe Tiết Quân Lương nói tiếp: “Ngươi là thân đệ đệ của cô, lại là Trấn Cương hầu, thân ở biên cương tay cầm quyền to, cho dù nói cô ngoài tầm với cũng không tính quá…”

Y nói tới đây, Tiết Ngọc lập tức thấp người quỳ xuống, nói: “Thần đệ không dám, thần đệ chân thành thiên địa chứng giám!”

Tiết Quân Lương giống như kinh ngạc nói: “A? Sao ngươi lại quỳ xuống? Cô không có ý trách tội ngươi, cô là nói ‘Cho dù’, không phải thật sự, chỉ là giả thiết mà thôi, mau đứng dậy mau đứng dậy.”

Tiết Ngọc ngoài miệng tạ ơn, trong lòng oán hận, biết Tiết vương muốn làm khó dễ, nhưng cũng không thể nói cái gì.

Tiết Quân Lương lại chậm rì rì nói: “Ngươi a, thật sự là rất khách khí. Cô vừa nói đến đâu nhỉ?”

Y  nhìn mọi người chung quanh, nhưng không ai dám lên tiếng, không biết rốt cuộc thái độ của Tiết vương là gì, trong lòng Đằng Vân cười một tiếng, tiếp lời: “Bẩm bệ hạ, là ngoài tầm với.”

“A…”

Tiết Quân Lương gật gật đầu, “Ngươi là Hầu gia, đương triều văn võ chỉ có vài người quyền thế lớn hơn ngươi, thế mà quan đi trên đường còn phô trương hơn ngươi, ngươi ngàn dặm xa xôi tới kinh thành, chỉ dẫn theo một ngàn người, rất kỳ cục.”

Y cười lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ là, ngươi sợ cô thu binh của ngươi, đoạt quyền của ngươi sao?”