Ta ngắm những cánh hoa dần hé nở
Tiếng ca ai thấp thoáng đâu đây
Khuôn mặt người nở nụ cười rạng rỡ
Ánh trăng vàng kia cũng chẳng sánh bằng
Những đóa hoa sặc sỡ giao động trong gió
Có phải chăng tiểu thiên đường mỹ lệ là đây
Ta ngắm những đám mây bồng bềnh nhẹ nhàng trôi
Ngắt một cành hoa cài lên xiêm áo
Ta ngân khúc ca khiến hồ điệp cũng say lòng
Kìa những cánh hoa dập dờn
Ta nhảy một điệu vũ
Hoa cỏ ngự viên cùng cất tiếng ngợi ca
Vờn quanh hồ điệp vỗ cánh
Thời thơ ấu vui tươi chợt thoáng quay về[1]
...
"Minh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ mau nhìn kìa, rất nhiều hồ điệp a."
Tần Minh Nguyệt nhìn Hách Liên Vũ rạng rỡ đuổi theo đàn bướm.
Nàng nhẹ nhàng đứng lên, vươn tay, một con bướm nhỏ nhẹ nhàng đậu lên ngón tay nàng.
"Minh Nguyệt tỷ, đệ cũng muốn."
Hách Liên Thành cũng học theo Tần Minh Nguyệt, vươn tay ra, nhưng hồ điệp đều chạy hết cả.
"Đừng nóng vội, đệ đứng yên đừng nhúc nhích." Tần Minh Nguyệt khẽ nói.
Hách Liên Thành nín thở, đợi bươm bướm đậu lên ngón tay mình. Chỉ một lát sau, hồ điệp thật sự bay đến đậu trên tay cậu bé. "Minh Nguyệt tỷ tỷ, hồ điệp hồ điệp." Hách Liên Thành vui mừng, nhưng không dám hét lớn sợ bươm bướm sẽ bay mất.
"Phải, là vậy đó." Tần Minh Nguyệt vươn tay còn lại ra, thì lại có hồ điệp bay đến ngự.
"Minh Nguyệt tỷ tỷ thật lợi hại a." Hách Liên Thành nhìn Tần Minh Nguyệt với vẻ bái phục.
Phong cảnh này, nào hoa nào bướm, khiến Tần Minh Nguyệt cảm giác như đang ở cõi tiên. Điềm nhiên theo gió nhẹ, đàn bướm nhỏ chấp chới bay.
Động tác nhẹ nhàng, vũ thuật duyên dáng, dáng vẻ thanh thoát, ngón tay ngọc thon dài, mình hạc xương mai, một thân bạch y, mái tóc huyền dài tha thướt. Thật giống như tiên tử, xinh đẹp hoa nhường điệp thẹn, thiên hạ cũng ngừng hô hấp.
Đứa nhỏ Hách Liên Thành cũng tròn mặt ngắm nàng nhảy múa cũng hồ điệp, tựa như nàng muốn bay lên. Miệng Hách Liên Thành há hốc, chớp mắt cũng không dám.
"Đẹp." Tư Mã Phong thu tất thảy những hình ảnh rồi vào mắt, cùng với vũ nghệ tuyệt vời của Tần Minh Nguyệt, anh tựa như đã bước đến chốn tiên cảnh nhân gian đầy hoa thơm.
Nếu không được chiêm ngưỡng cảnh tượng Tần Minh Nguyệt như tiên nữ giáng trần kia, Hách Liên Kiệt thật cũng không dám tin vào mắt mình.
Hách Liên Thành cũng bắt chước, nhảy dựng lên, hy vọng cũng có thể múa cùng hồ điệp như Tần Minh Nguyệt.
Nhẹ xoay mình, Tần Minh Nguyệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hách Liên Thành, kéo cậu bé cũng nhảy múa.
Vô số hồ điệp sặc sỡ vây quanh hai người, tiếng ca khẽ cất lên trong làn gió, một lớn một nhỏ say mê giữa thiên nhiên.
"Chơi cùng tỷ thật vui." Hách Liên Vũ mồ hỗi nhẽ nhại nhưng vẫn cười rạng rỡ.
"Tỷ cũng vậy, đã lâu rồi không vui đùa, tựa như trở về thuở ấu thơ." Tần Minh Nguyệt lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Hách Liên Thành.
"Minh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có phải là thần tiên tỷ tỷ từ trên thiên đình phái xuống không?" Hách Liên Thành ngây ngô hỏi.
"Tỷ tỷ do thiên đình phái xuống? Là người sao?" Tần Minh Nguyệt không rõ vì đâu Hách Liên Thành lại hỏi điều này.
"Đương nhiên là tiên nữ rồi, chẳng lẽ Minh Nguyệt tỷ tỷ không phải sao?"
Ha ha, đúng là tiểu hài ngây thơ, nghĩ sao nói vậy. "Không phải đâu, Minh Nguyệt tỷ chỉ là một người bình thường mà thôi."
"Không thể nào, người bình thường sao có thể trò chuyện cùng hồ điệp, còn cùng chúng nhảy múa. Mãu hậu cũng không thể, cung nhân cũng không." Hách Liên Thành ngây ngô nói.
"Ui, những lời này không thể nói lung tung đâu." Tiểu hài tử đúng là nói năng không kiêng kị a.
________________
[1] Bài hát Bươm bướm bên dòng suối (蝴蝶泉边) do Huỳnh Nhã Lợi (黄雅莉) trình bày.
Truyền thuyết kể rằng , ngày xưa dưới chân đỉnh Vân Lộng nước Đại Lý , có một con suối nhỏ gọi là suối Hồ Điệp . Mỗi khi xuân sang Hè đến , từng đàn từng đàn bướm đủ chủng loại , đù hình dạng , màu sắc , đều bay về đây tụ hội khoe sắc . Do đó , dân gian đã dựa vào đây để lưu truyền rất nhiều câu chuyện thần kỳ , bay bổng về loài bướm , về thần tiên ...