Bốp bốp, bốp bốp. . . . "Hay lắm, hay lắm."
Nghe tiếng vỗ tay sôi nổi, cùng những lời khen ngợi, Tư Mã Ngọc Cơ cùng đoàn bạch y nữ tử hướng văn võ bá quan hành lẽ, rồi nhóm bạch y lui xuống, còn Tư Mã Ngọc cơ thì quay về chỗ ngồi đối diện Tần Minh Nguyệt, mỉm cười đắc thắng.
Thế chẳng phải là khiêu khích sao? Đáng tiếc là tìm sai người rồi, Tần Minh Nguyệt nàng không rảnh rỗi để ý mấy chuyện nhàm chán này.
"Vũ đạo của công chúa thật khiến người ta mở mang tầm mắt. Để đón mừng hai vị, trẫm cũng đã chuẩn bị một tiết mục." Hách Liên Vũ dứt lời liền quay sang nhìn vị tổng quản thái giám.
Thái giám tổng quản lĩnh ý, lui về sau vẫy vẫy, Thôi Nhân Nhân ôm đàn tranh chậm rãi đi tới, xiêm y thêu bướm vờn trăm hoa vừa vặn ôm sát cơ thể, tóc búi cao cài thêm ngân trâm khảm phỉ thúy tô điểm, dung mạo cũng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, so với Tư mã Ngọc Cơ có thể nói là tương xứng.
"Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng."
"Bắt đầu đi."
"Nhân Nhân xin phép." Thôi Nhân Nhân ngồi xuống, nâng hai tay lên, đặt mười ngón lên dây đàn.
Bàn tay mềm mại khẽ vuốt nhẹ, một lọn tóc đen vô ỷ trượt xuống bả vai, đầu ngón tay gẩy lên một khúc nhạc, nghe như giai điệu của bầu trời, thanh âm dao động tựa như hồ điệp vỗ cánh bay về với nhân gian.
"Vương huynh, vị nữ tử kia chẳng những xinh đẹp, cầm nghệ cũng không tệ, hơn nữa còn là biểu muội của Hoàng đế, không biết ý Vương huynh ra sao?" Tư Mã Ngọc Cơ hiện tại đột nhiên quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Tư Mã Phong.
Tư Mã Phong liếc mắt nhìn Thôi Nhân Nhân sau đó nâng ly rượu nhấp một ngụm, ánh mắt anh lại chuyển về lại bóng dáng Tần Minh Nguyệt, "Đẹp thì cũng đẹp, nhưng so với nàng ấy thì kém cỏi hơn."
"Nàng nào?" Tư Mã Ngọc Cơ nghi hoặc nhìn Tư Mã Phong, không rõ vương huynh mình có ý tứ gì.
"Không có gì, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
"Minh Nguyệt, nàng có muốn đàn một khúc không?" Đã thưởng thức qua tiếng đàn của Tần Minh Hiện, Hách Liên Vũ đối với cầm nghệ của người khác đều cảm thấy vô vị.
Nam nhân này nói gì vậy kìa, chẳng lẽ anh ta không thể thay ta lo lắng một chút sao? Vừa rồi suýt nữa đã đắc tội công chúa Thanh quốc, giờ lại còn muốn đắc tội Thôi Nhân Nhân kia, ta vẫn còn muốn sông thêm một chút a. "Không cần đâu, để Nhân Nhân tiểu thư đàn là đủ rồi."
"Tiếng đàn của nàng ta sao có thể so sánh với nàng, tiếng đàn của nàng mới có thể sánh ngang với âm điệu của đất trời, thế gian này không có mấy người được nghe." Vừa nói, Hách Liên Vũ vừa tưởng tượng, tựa như đã muốn đắm chìm trong đó.
Cũng chỉ có Hách Liên Vũ mới có thể nói khoa trương đến thế, "Ngài thật muốn biến thiếp thành tiên nữ sao?"
"Nàng không phải tiên nữ mà là nữ thần, ha ha ha." Hách Liên Vũ âu yếm nhìn Tần Minh Nguyệt, trên mặt không giấu nổi nụ cười.
"Lão gia, người nhìn xem, Vĩnh Lạc vương gia đối xử với Minh Nguyệt nhà chúng ta thật không tồi." Tần phúc tấn huých bên người Tần vương gia.
Tần vương gia liếc nhìn, "Vậy tốt rồi, chúng ta cũng có thể yên tâm."
"Tuy là vậy nhưng thiếp vẫn lo lắng, lão gia không cảm thấy ánh mắt công chúa Thanh quốc nhìn Vĩnh Lạc vương gia sao?"
"Nàng đừng bận tâm quá, con gái nàng mà nàng còn không hiểu sao?" Đối với nữ nhi, Tần vương gia vẫn luôn yên tâm.
Thật vậy, Minh Nguyệt từ nhỏ đến lớn, lúc nhỏ chẳng những nghe lời mà tâm địa cũng rất thiện lương, lớn lên lại băng tuyết thông minh, có thể nói là nữ tử thông minh tài trí, kiên cường dũng cảm, quyết đoán không thua gì nam nhân. "Nhưng đứa nhỏ này quá thiên lương, chỉ sợ. . . ."
"Đừng sợ này sợ nọ, chúng ta cũng không thể giúp gì cho nó, chỉ có thể dõi theo nó mà thôi."
"Cũng chỉ có thể như vậy."
Không ngờ dự yến hội cũng mệt như vậy, đầu óc căng như dây đàn khiến người ta không thả lỏng dc. Tần Minh Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương.
"Làm sao vậy, nàng mệt?" Hách Liên Vũ ân cần hỏi han.