"Chuyện này. . . ." Hách Liên Kiệt không ngờ tới thỉnh cầu này của Tư Mã Ngọc Cơ. Nếu đồng ý, đối với dung mạo của Tần Minh Nguyệt đúng là có nghe qua, không đồng ý thì lại ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, chuyện này thật khó xử, anh đành nhìn về phía Hách Liên Vũ.
Dưới điện, các vị đại thần như nhín thỏ, trong lòng nghĩ phen này Tần cách cách kia phải xấu mặt.
Hách Liên Vũ đáp trả Hách Liên Kiệt bằng ánh mắt yên tâm, rồi nắm tay Tần Minh Nguyệt nói: "Nếu nàng không muốn, ta nghĩ Hoàng huynh cũng sẽ không miễn cưỡng nàng."
Tần Minh Nguyệt nhìn sắc mặt mọi người cũng có thể cảm nhận được bầu không khí lúc này ra sao. Nàng cũng biết nếu cự tuyệt, hẳn bị coi là không nể mặt công thúa Thanh quốc, hơn nữa còn ảnh hưởng đến bang giao hai nước. Bên trọng bên khinh, Tần Minh Nguyệt vẫn còn đang cân nhắc.
Đương lúc quần thần tĩnh lặng, lo lắng chờ đợi thì. . . .
"Công chúa tỷ tỷ, Minh Nguyệt tỷ tỷ nói rằng trên mặt tỷ ấy có một thứ rất dài, đến mức dọa người, không tin tỷ xem." Hách Liên Thành nhỏ bé đã từ đâu chạy tới, nhanh nhẹn giật tấm sa mỏng trên mặt Tần Minh Nguyệt xuống.
Ngay tại thời điểm 'chỉ mành treo chuông' này, không khí càng ngưng động, mọi người ai nấy đều chằm chằm nhìn Tần Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt tỷ ỷ, không phải tỷ nói trên mặt có thứ đáng sợ sao? Sao giờ không thấy a?" Hách Liên Thành nhìn khuôn mặt Tần Minh Nguyệt, dùng đôi tay bé nhỏ sờ sờ.
Tất cả mọi người bị dọa đến ngây ra, cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Không phải nghe nói trên mặt nàng ta có một vết bớt rất xấu xí sao?"
"Phải đó, ta cũng nghe đồn vậy, không ngờ lời đồn đại căn bản là giả a."
"Lần đầu tiên ta thấy dung mạo đẹp như vậy, thật không biết dùng lời nào để hình dung."
Cách đại thần không chỉ kinh ngạc mà còn thán phục.
Xem ra ta không nhìn lầm, sở hữu đôi mắt đẹp động lòng hẳn không thể có dung mạo tầm thường. Trong lòng Tư Mã Phong không khỏi thầm khâm phục nàng.
Quả là đẹp thật, Hách Liên Kiệt cũng há hốc miệng.
Chỉ riêng Hách Liên Vũ là bình tĩnh, bởi anh cũng đã từng trải qua cảm giác này.
Làm sao có thể, không phải đồn rằng cô ta rất xấu xí sao? Tại sao lại như vậy, người không thể chấp nhận chuyện này đương nhiên là Tư Mã Ngọc Cơ. Nàng ta vốn định khiến Tần Minh Nguyệt bị chê cười, nào ngờ lại khiến Minh Nguyệt càng thêm nổi bật, còn khiến bản thân xấu hổ vô cùng.
"Minh Nguyệt tỷ tỷ thật quá xinh đẹp a, đệ muốn cùng tỷ kết hôn, đệ đi thỉnh hoàng a mã tứ hôn." Hách Liên Thành tức giận phản kháng bằng giọng non nớt, rồi bỏ chạy đến trước mặt Hách Liên Kiệt. "Hoàng a mã, thần nhi muốn thú Minh Nguyệt tỷ tỷ làm Vương phi, người tứ hôn cho thần nhi đi."
Hách Liên Kiệt còn đang khiếp sợ bỗng bừng tỉnh, nhìn Hách Liên Thành, không hiểu đứa nhỏ này học điều này từ đâu. "Tiểu hài tử không thể kết hôn."
"Vậy hoàng a mã đáp ứng thần nhi, chờ khi con trưởng thành, liền kết hôn cùng Minh Nguyệt tỷ tỷ." Hách Liên Thành ngửa đầu chăm chú nhìn Hách Liên Kiệt.
"Nhưng Minh Nguyệt tỷ tỷ đã kết hôn với Hoàng thúc."
Hách Liên Thành nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: "Chuyện này đơn giản, thần khi khiến Minh Nguyệt tỷ tỷ hưu Hoàng thúc là có thể."
Hách Liên Vũ dở khóc dở cười nghe cuộc trò chuyện giữa Hách Liên Kiệt và Hách Liên Thành.
Các vị đại thần cũng vì lời nói ngây ngô của con trẻ mà thoải mái hơn rất nhiều.
"Vậy con đi hỏi Minh Nguyệt tỷ tỷ xem tỷ ấy có đồng ý không." Hách Liên Kiệt kiên nhẫn nói, cũng nhờ lời con trẻ mà giải trừ chuyện xấu hổ vừa rồi.
Hách Liên Thành lại tưởng thật, hùng hổ chạy đến trước mặt Tần Minh Nguyệt, ngây ngô hỏi: "Minh Nguyệt tỷ tỷ, a mã đệ hỏi tỷ có nguyện ý hưu Hoàng thúc để gả làm vương phi của đệ không?"
Không đợi Tần Minh Nguyệt trả lời, Hách Liên Vũ đã kéo Hách Liên Thành lại cười bảo: "Minh Nguyệt tỷ tỷ đã là Hoàng thẩm thẩm của con, sau này hoàng thúc và hoàng thẩm thẩm sinh một tiểu nữ đáng yêu gả cho con làm vương phi, có chịu không."
"Con không cần, con chỉ cần một vương phi là Minh Nguyệt tỷ tỷ, nữ nhi của Hoàng thúc, sau này gả cho đệ đệ làm vương phi đi." Tiểu tử kia nghiêm túc nói.