Sửu Nữ Cũng Khuynh Thành

Chương 11: Biểu muội của Vương gia (4)




"Hách Võ, Vương gia làm sao vậy?"

"Tôi cũng không rõ."

"Vương gia dặn ta tìm vài cô nương biết đánh đàn, nhưng xem ra Vương gia có vẻ không hứng thú."

"Quả là như thế. Tôi cũng không hiểu vì sao gần đây Vương gia trở lên rất lạ, hơn nữa tính tình càng lúc càng kỳ quặc."

"Ngươi nhỏ giọng một chút, nếu để Vương gia nghe được thì không xong đâu."

"Tất cả lui ra." Hách Liên Vũ vung tay lên, các cô gái ngồi bên dưới liền vội vàng ôm đàn lui xuống.

Đúng thật là không một ai có thể gảy được tiếng đàn sánh bằng Tần Minh Nguyệt, những khúc đàn bình thường nghe quả khó chịu.

"Biểu ca, huynh muốn nghe đàn sao? Vậy để Nhân Nhân đàn cho huynh nghe." Thôi Nhân Nhân không biết từ đâu đi tới, trong tay còn ôm một cây đàn.

Có lẽ ngoài Tần Minh Nguyệt, trên đời này không còn ai có thể gảy được tiếng đàn như thế. "Được." Không thể cự tuyệt, Hách Liên Vũ đành kiên nhẫn nghe cho xong.

Thôi Nhân Nhân vui sướng đặt đàn xuống, sau đó tao nhã ngồi lên ghế, trong lòng rất vui vẻ. Cô từ nhỏ đã học đánh đàn, ngay cả Hoàng thái hậu cũng khen cô có tiếng đàn hay, có thể chiếm được lòng người. Cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Hách Liên Vũ nhìn những ngón tay của Thôi Nhân Nhân, tuy rằng chúng cũng trắng trẻo nhưng không thon dài đẹp đẽ như của Tần Minh Nguyệt, ngay cả tiếng đàn cũng không mang nhiều ý vị như của nàng ấy. So ra cũng chỉ hay hơn những nữ tử vừa rồi một chút mà thôi.

Sau khi đàn xong một khúc, Thôi Nhân Nhân thấy hai mắt Hách Liên Vũ từ từ nhắm lại, tựa như anh đang đắm chìm trong tiếng đàn của cô, khiến cô không khỏi mừng rỡ trong lòng, thầm thấy mình may mắn khi luyệt được ngón đàn tuyệt hảo này. "Biểu ca, nếu huynh thích, muội sẽ gảy thêm một khúc."

Một bản cũng đã khiến anh không kiễn nhẫn, lại muốn đàn một khúc nữa, thử hỏi anh chịu được sao. "Không cần đâu, muội cũng mệt rồi, đi nghỉ sớm đi. Sau này có thời gian lại phiền muội đàn cho ta nghe."

Không ngờ biểu ca lại quan tâm cô như thế, xem ra huynh ấy đối với cô cũng rất ưng ý. Dù gì cô cũng sở hữu dunh nhan khuynh quốc khuynh thành, tài nghệ cũng khó ai sánh bằng. "Chỉ cần biểu ca thích, Nhân Nhân không thấy mệt."

Nhìn nét mặt vui mừng của Thôi Nhân Nhân, anh không đành lòng khiến muội muội thất vọng, liền cười nói: "Hôm khác nếu rảnh rỗi ta sẽ lại nghe muội gảy đàn."

Vào phủ cũng đã được vài hôm, đây là lần đầu tiên Nhân Nhân thấy anh cười, hơn nữa còn cười với cô, nụ cười ôn nhu nở rộ trên khuôn mặt tuấn mỹ, quả chói mắt nhưng khiến người ta không đành lòng quay đi. "Vâng. Vậy muội muội xin lui trước." Thôi Nhân Nhân đỏ bừng mặt, ôm đàn chạy ra ngoài.

"Đã lâu không thấy Vương gia cười, xem ra ngài rất thích biểu muội này." Ngay Vương quản gia thân là trang nam tử cũng thấy rằng được chiêm ngưỡng nụ cười của Hách Liên Vũ thật chẳng khác nào thưởng ngoạn phong cảnh tuyệt mĩ của nhân gian.

"Đương nhiên rồi, Nhân Nhân tiểu thư chẳng những xinh đẹp, hơn nữa còn có cầm nghệ khiến Vương gia vui vẻ, xem ra vương phủ ta sẽ sớm đổi chủ nhân." Nam nhân ai chẳng thích nữ nhân xinh đẹp, Hách Võ tin tưởng Vương gia nhà anh cũng không ngoại lệ.

"Hai người các ngươi nói đủ chưa?" Tuy rằng hai người kia đã cố nhỏ giọng nói chuyện, nhưng những lời kia lọt vào tai Hách Liên Vũ không sót một từ.

"Tiểu nhân đáng chết." Hai người đồng loạt quỳ xuống, vốn tưởng đã thì thầm như thế thì vương gia sẽ không hay, nào ngờ...

"Đứng lên cả đi."

"Tạ Vương gia." Vương quản gia và Hách Võ cẩn trọng đứng lên, nhưng vẫn cung kính cúi đầu không dám ngẩng nhìn chủ tử.

Tuy không muốn họ nói những lời như thế nhưng anh cũng không định giải thích với họ. "Ta đi dạo, các người không cần theo." Nói xong, Hách Liên Vũ đứng lên, chắp tay sau lưng bỏ ra ngoài.