Sửu Khất Mị Dược

Chương 4-2: Hạ




Phía sau có một suối nước nóng, Hoài Chân thoát hết quần áo, nhảy vào từ đầu đến chân kì cọ cho thật sạch.

Lâu Tâm Nguyệt phải chịu đựng cảm thấy vô cùng xấu hổ cùng phẫn nộ, hắn đi tới bên suối, chỉ là thấy khuôn ngực lõa thể của Hoài Chân mơ hồ trong dòng nước, liền toàn thân phát nhiệt, làm khuôn mặt hắn trở nên phiến hồng.

Hắn cả người run lên, cảm xúc bừng bừng làm hắn toàn thân ấm áp dễ chịu. Đêm nay đến đây chính là muốn cùng Hoài Chân làm loại sự tình kia, vì vậy hắn chịu đựng nhiệt lưu đang dày dày vò vò, bắt đầu thoát bạch sắc xiêm y trên người, động tác hàm chứa phẫn nộ cùng xấu hổ vô cùng.

Ánh trăng trong trẻo nhu hòa, chiếu vào thân thể ngọc ngà như tuyết trắng của Lâu Tâm Nguyệt, da thịt mỹ lệ thoáng hiện chút màu bạc, dáng vẻ kiều diễm so với hoa sen mới nở còn xinh đẹp hơn vạn phần.

Hắn liễm mi thùy mục (chau mày rũ mắt), không muốn thấy tên Hoài Chân thối kia, những mảnh y phục cuối cùng vừa rơi xuống đất thì hai gò má hắn cũng đỏ bừng.

Mà Hoài Chân từ lâu thở không nổi mà nhìn chằm chằm ở thân thể xinh đẹp đến cực điểm của hắn, y vô cùng kính sợ nói: “Thật đẹp a, nương tử.”

Hắn chính là dã diễm vô song, không cần Hoài Chân nói hắn cũng biết, chán ghét mở miệng: “Ít nói lời vô ích đi, ngươi tắm xong chưa?”

Hoài Chân cố sức gật đầu, y như tiểu hài tử muốn lấy lòng cha nương mà hào hứng nói: “Ta tắm xong rồi.”

Lâu Tâm Nguyệt căn bản là không tin lời y nói, hắn cố chịu đựng áp lực kinh người, “Ngươi tiến lại đây, ta muốn kiểm tra, bằng không chờ một lát chỗ đó…”

Hắn cũng không nói gì đi xuống, nhưng Hoài Chân minh bạch ý tứ của hắn, bởi vì nhiệt lưu trong cơ thể hắn đã ngang ngược di chuyển tán loạn, y chậm chạp tiến lại gần.

Lâu Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hoài Chân, nhưng mới vừa liếc mắt, lập tức rống giận: “Cái này mà là tắm rồi? Ngươi đang đùa với ta phải không? Tóc bẩn thế này, bên này cũng còn bẩn, còn có chân, còn có ở đây…”

Hắn đỏ mặt chỉ vào nam tính bộ vị của Hoài Chân, nổi giận nói: “Còn có cái địa phương này, tuyệt đối tẩy mười lần trở lên, bằng không ta chết cũng sẽ không cho ngươi tới gần ta!!!.” (hãn =.=!!!)

Vì vậy, Hoài Chân lại trầm mình chìm vào trong nước, cố sức cọ rửa tóc tai, nhưng cách tẩy rửa của y không bắt đúng yếu lĩnh, nên kì cọ thế nào cũng không cách nào sạch sẽ được.

Lâu Tâm Nguyệt lại vốn khiết phích, nhìn lâu ngứa mắt không tả nổi, hắn liền dùng lực nắm lấy tóc Hoài Chân, không để ý Hoài Chân phát sinh đau đớn mà khóc thét, hắn dùng lực chà xát tẩy rửa. Chỉ cần gặp phải tên nam nhân thối này, hắn dường như lúc nào có thể rống lên được: “Phải tẩy như vậy, ngươi thật ngu ngốc, hiểu hay không a?”

Hoài Chân bị hắn trảo đau nhức, liên tục giãy dụa, “Đau quá a!”

“Còn giãy ta sẽ đánh ngươi, ngoan ngoãn cho ta, bằng không chờ một chút nữa ngươi đừng hòng ôm ta.”

Một câu nói thôi đã có tác dụng tức thì, Hoài Chân không hề giãy dụa nữa.

Lâu Tâm Nguyệt đặt đầu Hoài Chân lên đùi mình để tẩy trừ, Hoài Chân nghe được hương thơm động tình ngào ngạt từ hai chân hắn phát ra, hạ thân y liền đã có phản ứng.

Lâu Tâm Nguyệt cảm giác được y cả người run, thủ thế dần dần phóng kinh.

Hoài Chân thuận thế ôm lấy thắt lưng Lâu Tâm Nguyệt, hường đôi mắt tràn ngập yêu thương cùng ngưỡng mộ mà nhìn hắn từ đầu tới chân, sau đó trầm giọng ca ngợi: “Ngươi thật đẹp thật thơm a, nương tử. Ta nghĩ chính mình so với trước đây càng yêu ngươi hơn.”

Chẳng qua chỉ là một câu ca ngợi bình thường, vậy mà Lâu Tâm Nguyệt toàn thân chuyển dòng nhiệt lưu. Hoài Chân có yêu hắn hay không, hắn căn bản là không quan tâm, thế nhưng hắn lại bị lời này kích thích mạnh mẽ mà nhiệt tình thở dốc, dục vọng của hắn không ngờ bị câu nói này khơi mào, quả muốn cùng Hoài Chân nhiệt liệt hôn môi.

Tuy rằng mặt Hoài Chân thực sự rất bẩn, căn bản là chưa hề rửa qua, mà cái  địa phương đáng ra phải tẩy sạch kia cũng không biết có hay chưa, thế nhưng lúc này ánh vào mi mắt hắn chính là Hoài Chân, một thân tuấn tú đến mức hắn không thể chống đỡ được.

Hắn thở dốc càng lợi hại hơn. Hắn ôm chặt lấy lưng Hoài Chân rồi tự động hé môi đòi hôn; mà Hoài Chân vừa đưa mặt tới gần, nghe thấy tiếng tim y đập thình thịch hắn đã gấp gáp đến độ muốn té xỉu. Thời điểm Hoài Chân đưa môi khắp nơi, hắn không cách nào áp chế mà phát ra thanh âm khát cầu, hắn tự động đưa lưỡi đi dò xét, cuồng nhiệt hôn Hoài Chân, hưởng thụ hương vị trong miệng y.

Hắn nhiệt tình như thế, Hoài Chân cũng cố sức đưa hắn ôm chặt, hắn càng ra sức làm càn, sau đó y cầm lấy quần áo của chính mình vứt trên mặt đất, nhượng Lâu Tâm Nguyệt nằm ở mặt trên, để tránh khỏi cát bẩn trên mặt đất làm bị thương da thịt non mềm của hắn.

Lâu Tâm Nguyệt hôn môi y, hôn mặt y, hắn nguyên bản mặc kệ y chuẩn bị chỗ nằm, hiện tại chính là lưu luyến không ngớt mà hôn y đến độ không thể thở nổi, tuy vậy vẫn như  uống được cực phẩm mỹ tửu, say đắm đến mức không thể dậy nổi; chỉ cảm thấy toàn thân đều lâng lâng, thẳng ngã vào ngực Hoài Chân, mặc y lần mò toàn thân, mặc y thưởng thức hắn...

Mà Hoài Chân theo bờ môi của hắn, lần xuống cái cổ, rồi trượt xuống trước ngực, vẫn liên tục đi xuống, ngay cả ngón chân hắn y cũng hôn mãi không thôi; da thịt Lâu Tâm Nguyệt mềm nhẵn tinh tế, đôi môi đỏ mọng ướt át mê người, toàn bộ đều bị Hoài Chân không ngừng cướp đoạt.

Lâu Tâm Nguyệt hai chân run rẩy, bởi vì quá độ giãy dụa mà tích kết mồ hôi, Hoài Chân chậm rãi giữ lấy hắn, hắn từ lâu nhẫn nhịn không nổi mà kêu lên sung sướng, này cường liệt đến mức làm hắn không ngừng vặn vẹo thân thể, Hoài Chân mồ hôi nhỏ giọt cùng hắn quấn quýt, như lửa bàn thiêu đốt, mà vui vẻ kia nhất loạt đi tới, hắn chịu không nổi, thẳng thắn cắn mạnh vào vai Hoài Chân, mỗi lần như vậy như có thể thấy được huyết nhục.

Hoài Chân bị hắn cắn đến đau nhức, thế nhưng cũng không có ngăn cản hắn, trái lại càng kích động mà giơ lên thân thể, hôn lấy đôi môi đỏ mọng của hắn, yêu thương từ tận đáy lòng mà thốt ra: “Nương tử, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta thật yêu ngươi a, ta cả đời này cũng chỉ yêu có mình ngươi thôi.”

Lâu Tâm Nguyệt giữa lúc lời yêu thương của hắn phát ra, thét chói tai  đến cao trào; Hoài Chân cũng điên cuồng hét lên một tiếng, ôm chặt lấy hắn, cùng hắn đồng hưởng cá nước thân mật.

***

Lâu Tâm Nguyệt mệt đến không có khí lực, mà Hoài Chân cầm lấy y phục chính mình không thương tiếc mà xé thành một khối nhỏ, phóng tới trong nước giặt sạch, rồi dính nước suối lau sạch mồ hôi trên mặt Lâu Tâm Nguyệt.

Khi Lâu Tâm Nguyệt dục hỏa không cỏn, vừa nhìn thấy Hoài Chân liền cảm thấy chán ghét, hắn quay mặt sang bên kia; Hoài Chân không chú ý tới, vẫn đem toái bố (vải vụn) tiến tới, ôn nhu lau sạch dấu vết hoan ái vừa rồi.

“Đừng đụng vào ta, tự ta làm.”

Lâu Tâm Nguyệt đoạt lấy toái bố, quay người đi, chính mình chà lau đi vết bẩn, vừa nghĩ đến đây chính là do một tên nam nhân vừa bần tiện vừa bẩn nát lưu lại, hắn liền cảm thấy muốn nôn; lau một hồi lâu, hắn tài nghĩ đến nùi vải này nguyên bản là y phục của Hoài Chân, chắc chắn đã dính ít nhiều chất bẩn này kia, hắn vội vã vứt qua một bên.

Hắn đứng lên, tuy rằng bước chân có điểm hư nhuyễn, nhưng tựa hồ không khó chịu như lần đầu tiên, hắn mặc vào y phục, lạnh lùng nói: “Ta phải đi về, ngươi đợi lát nữa hẵng trở lại, ngươi với ta trở về khác thời điểm, người khác sẽ không nghi ngờ.”

Hoài Chân tựa hồ vẫn còn bị tình cảm mãnh liệt vừa rồi chấn động, càng bị vẻ đẹp của hắn làm cho mê hoặc, hắn lắp bắp nói: “Trở lại phải cẩn thận, đừng, đừng để bị nhiễm lạnh...”

Lâu Tâm Nguyệt căn bản chẳng thèm nghe xong, hắn lập tức xoay người trở về quán trọ. Hắn muốn một chậu nước trong, tẩy qua phía sau thân thể, mới có thể nằm ở trong phòng mà thoải mái ngủ.

***

Lâu Tâm Nguyệt ngủ thẳng tới trưa, Phúc Lai còn không dám đến gọi hắn, chỉ bất quá hắn thấy tình hình càng ngày càng quái dị, mới đến bên giường gọi hắn: “Thiếu gia, tỉnh tỉnh a, có chuyện kỳ quái xảy ra.”

Lâu Tâm Nguyệt bận rộn cả buổi tối, liền ngủ thẳng đến trưa, toàn thân thật thoải mái dễ chịu, hắn rời giường thì sắc mặt rất tốt mà nói: “Sao mà ầm ĩ vậy?”

“Là dưới khách điếm có một đống người ầm ĩ muốn...”

“Hừ, muốn gặp ta sao? Nói cho bọn họ, ta tiện đường tới đây, không gặp khách.”

Phúc Lai cà lăm nói: “Không… Đều không phải a, thiếu gia, là bọn hắn… gặp Hoài Chân, đang làm ầm ĩ lợi hại ni.”

“Là Hoài Chân ăn uống ở nhà người ta rồi chưa trả tiền sao?” Trong đầu Lâu Tâm Nguyệt, Hoài Chân nhất định là loại người chỉ biết làm ra loại chuyện này, nên hắn không chút khách khí mà nói ra.

Phúc Lai lắc lắc đầu, “Thiếu gia, đều không phải a! Là thật nhiều cô nương xinh đẹp, tất cả đều chen lấn bên người hắn, làm nũng lấy lòng hắn; nhìn cái bộ dạng kia, hình như các nàng tất cả đều nguyện ý cấp mấy trăm lượng bạc cho Hoài Chân, dĩ cầu Hoài Chân đối với các nàng liếc mắt, xem ra là giáo nhân đố kị!” Lập tức dừng lại, hắn vội vàng sửa lời nói: “A, đều không phải, ta thuyết nhìn đích xác là A Chân khinh thường giáo nhân a!”

Lâu Tâm Nguyệt đâu chịu tin tưởng lời hắn nói, hắn phủ thêm áo khoác, rồi tiến xuống dưới quán trọ.

Quả nhiên dưới lầu bị hai, ba mươi vị thiếu phụ xinh đẹp cùng yêu kiều thiếu nữ chiếm chỗ, các nàng đang cầm rượu có, đang bưng hoa quả có, còn có đang lột vỏ trái cây, thậm chí có người đang xướng trứ tiểu khúc; mà bị vây tại trung tâm nhất, chính là vẻ mặt bẩn hề hề của Hoài Chân.

“A Chân ca, đến đây với ta nào! Ngươi tới đây, ta nhất định rất cao hứng nha.”

“Không nên, A Chân ca, đến đây với ta này, tú bà ta nhất định làm hài lòng ngươi.”

“A Chân ca, ngươi nói ngươi không ly khai Dương Châu, thật vất vả ngươi hiện tại mới tới nơi này, thế nào không mở miệng đối tỷ muội chúng ta nói một tiếng, ngươi chỉ cần nói một câu, chúng ta hội thành quần kết đội (kết bè kết hội) đều đến chiêu đãi ngươi, khi đó tại Dương Châu được ngươi chiếu cố nhiều…”

Một loạt thanh âm mềm mại nhẹ nhàng làm cho cả quán trọ đều nhanh trở mình, chưởng quỹ khả năng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua tình huống này, hắn bị kinh hách đến ngây người ở quầy hàng, nửa ngày đều nói không ra lời.

Đang ríu rít, đoàn người đột nhiên bị một đám tôi tớ đẩy ra, đón một nữ tử bạch y xinh đẹp diễm lệ bước vào, có thể các nữ nhân kia đều nhận được nàng, cũng có thể là bị chính phong thái của nàng làm cho kinh sợ, dĩ nhiên không ai cảm tranh cãi ầm ĩ.

Hoài Chân giật mình nhìn nàng, nữ tử diễm lệ kia mỉm cười, “A Chân, lâu rồi không gặp.”

“Dung tỷ, nguyên lai ngươi cũng tới nơi này. Thực sự đã lâu không gặp a!” Hoài Chân trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười chân thành mừng rỡ, tựa hồ rất hài lòng khi nhìn thấy Nghê Duyệt Dung; mà biểu tình hài lòng của cả hai, vừa nhìn đã biết quan hệ không hề bình thường.

Nghê Duyệt Dung thản nhiên cười, chậm rãi tiêu sái đến gần Hoài Chân, tất cả các nữ nhân kia đều lui lại, nàng thân thiết cầm lấy tay Hoài Chân, vẻ mặt chân thành cười duyên, “A Chân, ngươi ăn uống kiểu gì mà gầy đến vậy?” Nàng quay lại ra lệnh: “Người đâu, phủng y cấp thủy (lấy nước cùng y phục), gọi chưởng quỹ chuẩn bị đồ ăn ngon mang tới đây.”

Người nàng mang theo động tác cực nhanh mà làm theo mệnh lệnh. Rất nhanh, nước sạch cùng bộ đồ mới toàn bộ được mang đến, mà cơm nước từ lâu được bày tràn cả một bàn.