Sửu Hoàng

Chương 17




Khí tức quen thuộc tới gần.

“Trương Bình”. Hoàng Phủ Kiệt kêu y một tiếng, ngồi xổm bên cạnh y.

“ Vương gia, thỉnh ngài chú ý hình tượng. Ngài giờ đã không phải một tiểu hoàng tử ẩn mình trong thâm cung.” Trương Bình nói, chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Hoàng Phủ Kiệt nhặt một đồng tiền cắt vạch trên đất, hoàn toàn coi lời Trương Bình như gió thoảng bên tai, “Ngươi nói phụ hoàng có tứ hôn cho ta không?”

“Huệ vương đã giúp ngươi thành sự rồi?” Trương Bình lộ vẻ vui mừng, còn về đồng tiền….hắn muốn nghịch thì để cho hắn nghịch.

“Ta không biết hắn nói với Khưu đại nhân những gì, nhưng hắn bảo chứng chỉ cần phụ hoàng tứ hôn, ông ta nguyện ý gả nhi nữ cho ta.”

“Đây là chuyện tốt a! Nếu như ngươi có thể lấy nhi nữ Hộ bộ thượng thư, trước mắt có thể giảm bớt khống chế của mẫu thân ngươi và Ngôn gia. Bất quá chỉ còn lại chuyện hoàng thượng có đồng ý hôn nhân hay không?” Trương Bình mài hảo đồng tiền, thổi phù một cái.

“Mặc kệ ông ta có đồng ý hay không, ta nhất định sẽ không thú Khưu Hinh Lan.”

“Vì sao?” Trương Bình mở bàn tay, Ninh vương gia trao lại đồng tiền cho y, sau đó lại lấy tiếp đồng khác chơi trên đất.

“Cho dù là Thái tử hay Huệ vương, thậm chí cả An vương cũng không để ta thú nhi nữ Hộ bộ thượng thư. Đối với bọn họ mà nói, đem nhi nữ một trọng thần gả cho phế tử như ta, quả thực rất lãng phí.”

“Vậy ngươi thì sao?”

“Ta cần một cái cớ.” Hoàng Phủ Kiệt tiện tay vẽ một bức tranh nghuệch ngoạc.

Trương Bình đầu tiên không chú ý, sau nhìn lướt qua mới để ý, những nét vạch rành rành là địa hình tên sa bàn Ninh vương gia dạo gần đây.

“Ở đây xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Phủ Kiệt ngẩng đầu, cười nói: “Trương Bình Trương Bình, nếu như ngươi không phải một người thái giám thì…chậc chậc!”

Trương Bình cười hắc hắc hai tiếng, trên mặt đắc ý khó che đậy.

Hoàng Phủ Kiệt thích nhìn tiểu dáng dấp đắc ý của y như vậy, rất muốn chạm vào.

“Ngoại công ta thân là Phiêu Kị đại tướng quân, luôn nắm tin sớm hơn kẻ khác. Tình thế hiện tại e là không lâu sau tên ta sẽ có trong tấu chương trên án thư của phụ hoàng."

Trương Bình ngừng tay mài tiền, nét mặt giấu nổi kích động : “Ngươi nói là….chúng ta có cơ hội ly khai khỏi kinh thành?”

Hoàng Phủ Kiệt nháy mắt với y mấy cái rất con nít.

Trương Bình vui vẻ nhảy dựng lên.

Hoàng Phủ Kiệt nhìn y vui vẻ như thế, trong lòng nhu hòa, rất muốn ôm y.

“Nhưng người định không bằng trời định, giờ ta cũng không biết sự tình sẽ phát triển theo hướng nào. Nếu như….Trương Bình, nếu như phụ hoàng thực chỉ hôn cho ta, mà Khưu Hinh Lan cũng không được gả cho ta. Ngươi sẽ nghĩ sao?”

“Cái gì mà ta sẽ nghĩ sao?” Trương Bình sửng sốt một chút, một lần nữa quay về ngồi trên đá.

“Ngươi hiện tại không thú, tương lai cũng sẽ thú. Đúng là tiểu tỷ tỷ của Khưu gia bị ép gả cho ngươi, nhưng ít nhiều gì cũng là Vương phi của ngươi. Người phải tốt với người ta, không nên cố ý dọa tiểu cô nương nhà người ta sợ.”

“Ta biết ngươi lo lắng chuyện hài tử, ngươi có thể đề phòng, tái viên phòng* chờ đến khi có chút tin tức cũng không trễ. Huống hồ nếu đúng như ngươi đoán rằng tình thế biên quan cấp bách, chúng ta đi chưa chắc hai, ba năm đã về.”

(viên phòng : chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới. Ý ở đây là thú thê nhưng không hành phòng)

“Ngươi mong ta cưới vợ sao?” Hoàng Phủ Kiệt quỳ gối cạnh Trương Bình, ôm lấy thắt lưng y, nhẹ giọng hỏi.

Trương Bình vô tình lấy tay đẩy hắn ra. Hoàng Phủ Kiệt không còn là tiểu hài tử, tư thế bọn họ lúc này vô cùng thân mật. Nếu để người khác thấy đường đường là một Vương gia lại quỳ gối trước mặt một thái giám, lại còn ôm lấy thắt lưng y thì…. ? Ách, lần trước người này còn giúp hắn rửa chân nữa.

Hoàng Phủ Kiệt không buông y ra, vẫn giữ nguyên tư thế.

“Cớ gì lại không muốn, không hy vọng, ngươi chẳng phải là thái giám, đương nhiên muốn thú thê kết sinh tử.” Trương Bình thấy không đẩy nổi hắn ra, đành nói theo hắn.

“Nhưng ta không muốn nữ nhân này. Trương Bình, ngươi biết thái tử tặng hai thị thiếp cho ta đúng không?”

Trương Bình gật đầu, hắn không chỉ biết việc này, còn nghe được nhiều lời đồn kỳ lạ.

“Ta đã thử. Không làm được.”

Là sao?

“Trương Bình” Ninh vương nói nhỏ “Ta chỉ có thể ôm ngươi, những nữ nhân này… không được.”

“Không được? Ngươi nói chuyện đó không được?” Trương Bình thanh âm càng nhỏ. Ta nhớ kỹ ngươi rõ ràng rất được a.

Ninh vương gật đầu.

Trương Bình hoài nghi, không giống lời đồn chút nào. Bất quá chỉ là đồn đãi mà thôi, y không có vào hầu hạ. Ngày đó phụ trách hầu hạ hắn là Thanh Vân và Bạch Liên.

“Trương Bình, ngươi sẽ coi thường ta sao?”

“Không có.” Một thái giám như ta có gì hảo coi thường người khác. Tốt xấu gì ngươi còn có thể đối với ta….Ách, Trương Bình nghĩ tới đây bỗng có sóng nhiệt chạy dọc từ cổ tới bàn chân, chậm rãi lan tỏa khắp người.

“Vậy ngươi sẽ tiếp tục ngủ với ta nha?”

Trương Bình đột nhiên khom lưng bắt đầu mài tiền, mài hết sức chăm chú. Ngay cả trên lưng mình còn quấn một đôi tay cũng quên.

Hoàng Phủ Kiệt sắc mặt lộ ra chút cười gian xảo, trái lại nằm úp sấp trên lưng Trương Bình, nhượng y chịu toàn bộ trọng lượng bản thân.

Trương Bình… trên lưng gánh một tên phiền toái đang rất vui vẻ, lại nặng nữa, nhưng vẫn chăm chỉ mài a mài a.

————-

Không lâu sau khi Hoàng Phủ Kiệt khẩn cầu Thắng đế tứ hôn, nhận được một phong thư của Khưu Hinh Lan.

Ngôn từ trong thư tha thiết, biểu đạt là một nữ hài đặc biệt khéo léo và ôn nhu.

Xem ý tứ có thể thấy Khưu Hinh Lan thực là một tiểu thư khuê các có gia giáo, có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

Nhưng dù nội dung trong thư dù khéo léo thế nào, khiêm tốn lễ độ ra sao, cũng diễn đạt một ý duy nhất : nàng không muốn gả cho hắn.

Hoàng Phủ Kiệt xem xong thư, khóe miệng khẽ cười. Đọc hết lượt, lập tức đề bút hồi đáp một phong thư.

Đại ý là hắn đối với nàng nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu) ra sao, nhớ thương thế nào, cuộc đời này chỉ cầu được kết đôi với nàng, những cái khác đều không cần. Hắn muốn đối phương có thể thấy hắn ôm khối tình si, sẽ suy xét khả năng giữa hai người họ.

Phong thư rất nhanh đã ở trong tay Huệ vương, mà chờ Khưu Hinh Lan nhận được thư thì thái tử bên kia cũng có được bản sao.

Thái tử tức giận vô cùng, mắng to lão nhị muốn dùng mỹ nhân kế lôi kéo lão tứ. Hắn phải phá hư chuyện này.

Vi Vấn Tâm khuyên hắn rất nhiều, nói nếu như bọn họ động thủ với Khưu gia, tất mọi hoài nghi sẽ đổ lên đầu bọn hắn. Việc này còn phải xem xét lại.

Thái tử suy tư một lát rồi hỏi Vi Vấn Tâm : vậy ngươi thấy bản điện muốn lấy nhi nữ Khưu gia có được không? Như vậy lão nhị, lão tứ có giỏ trúc mà không có gáo, công múc nước cũng thành dã tràng..

Vi Vấn Tâm cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu cười nói với hắn : Người của Khưu gia đều là của Huệ vương, đừng nói bọn họ sẽ không đồng ý đem nhi nữ gả qua đây, mà có gả cũng chính là gián điệp. Huống hồ cũng khó ăn nói với thượng thư Lý đại nhân chỗ ngài a.

Thái tử không cần gã phải nhiều lời nữa. Trên mặt đã có vẻ bất mãn. Hắn là thái tử, chẳng phải nếu muốn thú nữ nhân nào cũng được sao? Hắn thân là thái tử, bên cạnh không thể chỉ có một thái tử phi a?

———–

Hoàng Phủ Kiệt truyền thư báo ba ngày sau viếng thăm cửa phủ Hộ bộ thượng thư Khưu đại nhân.

Khưu Hiệt tiếp hắn, thái độ ôn hòa, ngôn từ rất khéo léo đưa đẩy câu chuyện

Hoàng Phủ Kiệt đến không lâu phát hiện có người sau bình phòng lén nhìn hắn.

Hoàng Phủ Kiệt cũng không buồn để ý, hàn huyên tình hình trong triều rồi rồi cáo từ rời đi.

Khưu Hinh Lan hồi âm tới, lần này ngôn từ đã có nhiều mạnh dạn. Trước biểu đạt lòng biết ơn, sau còn nói nếu Ninh vương vẫn còn bức bách, nàng chỉ có thể xuất gia làm ni cô.

Hoàng Phủ Kiệt cầm phong thư cười nửa ngày, sau đó dùng vẻ mặt đưa đám đi tìm Trương Bình.

Trương Bình vì muốn an ủi hắn, đêm đó đồng ý bồi hắn đồng sàng, chung chăn gối. Hoàng Phủ Kiệt ôm y bần thần, y vỗ về hắn thiên nhai hà xử vô phương thảo. (khắp đất trời ở nơi đâu mà chẳng có hoa thơm)

Khi Hoàng Phủ Kiệt đưa tay vào trong nội y, do dự một chút y cũng ngầm đồng ý.

Đêm đó, y vô cùng đau đớn. Sau này mới biết được đêm đầu vì dùng dược làm giãn ra mới không bị đau.

Bất quá Trương Bình lần thứ hai so với lần đầu hảo hơn nhiều. Tuy rằng đau đớn nhưng tâm tư không khó chịu như lần đầu.

Có lẽ là bởi vì lần đầu bị người khác xem là cái cớ. Trương Bình nhớ lại. Khi đó bản thân một điểm tôn nghiêm cũng không có.

———————-

Nhị hoàng tử tận lực biểu hiện muốn lôi kéo Tứ hoàng tử, trong triều các thượng thư cũng tấu Tứ hoàng tử đối với chi nữ Khưu gia ôm khối tình si, khẩn cầu Thắng đế vì Ninh vương mà tứ hôn.

Sắc mặt Khưu Hiệt không minh bạch ý tứ, chỉ nói nhi nữ nhà mình còn nhỏ, mong hãy đợi thêm hai năm nữa.

Phản ứng của Thắng đế cũng ở trong dự liệu của quần thần, chỉ nói ngài sẽ cân nhắc toàn cục.

Không lâu sau, truyền ra ngoài tin Khưu Hinh Lan muốn đi tu.

Đêm đó Hoàng Phủ Kiệt cầu kiến Thắng đế, nói bản thân đối với Khưu Hinh Lan một mảnh chân tình, không muốn nàng khó xử, lại càng không nguyện để phụ hoàng bức bách Khưu gia. Hắn nguyện ý chờ Khưu Hinh Lan hồi tâm chuyển ý, nếu như đợi không được hắn cũng sẽ chúc phúc cho nàng.

Thắng đế cảm động trước chân tình của tứ nhi, tỏ ý sẽ không hề can dự vào việc này.

Việc này truyền ra, mọi người đều nói sửu hoàng tử nhân xấu tâm bất xấu, đối với chi nữ Khưu gia hết sức chân thành, đúng là tấm chân tình của nam tử hán.

Đương nhiên họ cũng biết Hoàng Phủ Kiệt cợt nhả thị nô, ngược đãi thị thiếp, ác ý nói sửu hoàng tử cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, vờ tha để bắt thật.

Mà Khưu gia lưỡng lự, ban đầu còn nghe theo Huệ vương, về sau tuyệt không muốn gả nhi nữ cho Ninh vương. Trái lại nhi nữ đã dao động, đưa ra lời mời cùng Ninh vương gặp mặt.

Vì vậy Hoàng Phủ Kiệt âm thầm gặp Khưu Hinh Lan ở bên ngoài.

“Ngươi có thể tháo mặt nạ xuống cho ta xem ?” Trước khi rời đi, Khưu Hinh Lan đối với Hoàng Phủ Kiệt có một yêu cầu.

Hoàng Phủ Kiệt mỉm cười, “Bản vương e làm Khưu tiểu thư kinh sợ.”

“Không đâu.”

Thấy Khưu Hinh Lan nhất quyết muốn xem, Hoàng Phủ Kiệt khẽ thở dài, gỡ mặt nạ xuống.

Khưu Hinh Lan đầu tiên là cả kinh, sau từ từ bình tĩnh lại.

“Xin lỗi, bản vương vô ý làm nàng sợ.” Hoàng Phủ Kiệt đeo mặt nạ trở lại.

“Người phải nói xin lỗi là ta.” Khưu Hinh Lan mặt ửng đỏ “Ta hoảng sợ vì bớt trên mặt người, kỳ thực người….cũng không giống lời đồn.”

“Đa tạ Khưu tiểu thư an ủi.” Hoàng Phủ Kiệt chắp tay cảm tạ.

Khưu Hinh Lan cúi đầu, vặn vẹo nhưng ngón tay thanh thanh, nhỏ giọng nói : “Hơn nữa người cũng không vô lễ như người ta đồn.”

“Ha ha, đồn đại đáng sợ a.” Hoàng Phủ Kiệt không để bụng cười nói.

“Ngày hôm nay cảm tạ ngươi tới gặp ta.” Khưu Hinh Lan vấn chào, cùng nha hoàn lặng lẽ rời đi.

Hoàng Phủ Kiệt nhìn theo bóng nữ hài, thầm nghĩ nguyên lai Trương Bình nói đúng, dung mạo hắn không còn giống hồi nhỏ, ban đêm dọa người đi đường. Chí ít hiện tại có một tiểu thư khuê các thấy hắn chỉ kinh ngạc một chút nhưng không sợ hãi. Dĩ nhiên cũng là có chút cố ý biểu lộ nhã nhặn.

“Nữ hài không tồi.” Trương Bình chợt mở miệng nói.

Hoàng Phủ Kiệt quay đầu lại, “Đúng vậy, gia đình nàng giáo dục rất khá. Khí độ ung dung, có thể làm hoàng hậu tương lai. Ha ha.”

“Khưu đại nhân ủng hộ Huệ vương, chuyện này tất cả mọi người đều biết. Lẽ nào ông ta định gả Khưu tiểu thư cho Huệ vương?”

Hoàng Phủ Kiệt gật đầu, “Đáng tiếc Diệp gia nhanh chân đến trước. Có thể nói lão nhị đã hợp ý Diệp gia hơn Khưu gia, vì thế vị trí Vương phi Nhị hoàng tử là của muội muội Diệp Chiêm.”

“Như vậy Khưu gia còn có thể nguyện ý vì Huệ vương? Thậm chí Huệ vương vừa mở miệng là họ đồng ý gả nhi nữ cho ngươi?”

“Ha ha.” Hoàng Phủ Kiệt cười, “Ngươi a, thông minh thì có thông minh, nhưng đối với nhân tính lại rất khờ. Khưu gia và và Huệ vương có một sợi dây bền chắc, quan hệ sâu sắc, dăm ba câu cũng không thể nói hết.”

“Huệ vương cưới Diệp Thị thì sao nào? Bất quá chỉ là một vương phi thôi. Cái Khưu gia nhìn không phải là hiện tại mà chính là tương lai. Huống chi Khưu Hinh Lan còn nhỏ, Khưu phu nhân cũng không chỉ có một, ngươi nói xem ông ta đâu sợ thiếu con gái?”

Trương Bình gật đầu, nghĩ tài trí Vương nha nhà y và lão nhị thực khó sánh nổi.

“Trương Bình, ta nghĩ nữ hài này có thể đồng ý hôn sự không biết chừng.” Hoàng Phủ Kiệt cười hắc hắc.

“A.”

“A là có ý gì?”

“A là a chứ sao.” Trương Bình xoay người quay về.

Hoàng Phủ Kiệt khẽ mỉm cười ở phía sau, từ từ bắt kịp.

-------------------------

Ngay lúc kinh thành xôn xao, đối với Ninh vương tán dương có, châm biếm có thì Khưu gia đột ngột truyền tin dữ.

Khưu Hinh Lan trên đường ra khỏi thành đến chùa Tĩnh An thắp hương thì bị giết hại.

Hoàng Phủ Kiệt nhận được tin này, cấp tốc tìm đến Khưu gia.

Ninh vương vừa thương tâm, vừa phẫn nộ, khiến những kẻ đến viếng ở Khưu gia khắc sâu ấn tượng.

Khưu Hinh Lan chết, kinh thành nổi gió to bão lớn.

Ninh vương trước mặt Thắng đế chỉ tay lên trời phát thệ sẽ tìm bằng được hung thủ.

Thái tử, Huệ vương, còn có An vương cũng đều tỏ thái độ, nói muốn tìm hung thủ trừng phạt nghiêm khắc không tha.

Người sáng suốt đều biết ngoài mặt nói Khưu Hinh Lan chết do gặp cường đạo, nhưng bên trong nhất định có quan hệ tới tranh đấu của Thái tử và Huệ vương.

Nhưng cũng có người nói, chớ không phải Ninh vương năm lần bảy lượt bị cự tuyệt nên thẹn quá thành giận, tìm người sát hại Khưu Hinh Lan?

Nghi hoặc Ninh vương sát nhân rất nhanh bị tiêu trừ. Chính Hộ bộ thượng thư Khưu Hiệt nói cho người khác biết, nói nhi nữ trước khi chết mấy hôm có ý niệm đồng ý hôn sự. Còn nói Ninh vương là người có thể trao thân.

Vụ án được Hình bộ tiếp nhận, không lâu sau đã bắt về hai gã nghe nói là cường đạo kiếp sát (cướp+giết) Khưu Hinh Lan. Thẩm vấn cho một kết quả thất kinh, một trong hai tên cường đạo từng là nô bộc của phủ Đông cung thái tử, một năm trước vì đắc tội thái tử mà bị hình trượng đuổi ra khỏi Đông cung.

Gã cường đạo thú nhận bản thân không phải người của thái tử. Sau khi ly khai khỏi phủ thái tử mới tìm đến một tổ chức sát thủ nương nhờ. Lần này do hắn được lệnh sắm vai cường đạo sát hại Khưu Hinh Lan.

Hình bộ muốn ép hỏi chủ mưu là ai thì đêm đó có kẻ đột nhập vào giết người diệt khẩu….Tên còn lại cũng chết.

Vu án rơi vào mê cục, bế tắc. Không ai rõ sát thủ giả danh cường đạo có đúng là bị thái tử đuổi ra khỏi Đông cung, hay đây là cố tình bày binh bố trận. Người ngoài đồn thổi không ít.

Ngay lúc Ninh vương vì nữ hài mình yêu thương bị giết mà đau đớn muốn chết đi sống lại thì biên quan gửi đến công văn khẩn cấp.

Vì vậy Ninh vương thuận tình xin Thắng đế đưa mình ra biên quan bảo vệ nước nhà, dù cho làm một tên binh sĩ quèn cũng được, hắn thầm muốn ly khai khỏi nơi chứa đựng quá nhiều thương tâm.

Cùng lúc đó, Nhị hoàng tử Huệ vương xúi Tam hoàng tử An vương thỉnh Thắng đế để hắn hộ tống Hộ quốc Đại tướng quân Lưu Bạch tới biên cương thăm dò tin tức trước. Vì vậy hoàng đế lập tức triệu tập mưu sĩ, họ đều tối ủng hộ Tứ hoàng tử sức khỏe hơn người ra biên thùy.

Khi tin truyền đến, Tứ hoàng tử cực kỳ cảm kích, nói : Nếu tương lai có ngày Huệ vương cần hắn, hắn nhất định tương trợ đắc lực. Ngôn từ cũng mơ hồ tỏ ra cường liệt bất mãn với thái tử, còn lộ ra việc xem thái tử chính là hung thủ.

Nhị hoàng tử đương nhiên vui vẻ trông mong kết quả. Sau đó hắn liên lạc với các đại thần khắp nơi nhờ họ cực lực khuyên Thắng đế đồng ý để Tứ hoàng tử đi biên cương.

Thắng đế hiệp thương với các trọng thần, lúc đầu vốn định để Ninh vương làm phán quan giám quân, kết quả Phiêu Kị đại tướng quân Ngôn Tịnh thượng tấu, mong Ninh vương có kinh nghiệm cầm quân hơn là đảm nhiệm phán quan giám quân có thể ảnh hưởng đến chiến sự, chưa kể hắn cũng thích hợp làm giáo úy ra trận giết địch.

Đề xuất của Ngôn Tịnh khiến mọi người thất kinh. Để một hoàng tử làm giáo úy? Thân chinh ra trận thống lĩnh hai, ba nghìn danh binh sĩ tử? Cái này….Lẽ nào Ngôn Tịnh muốn Tứ hoàng tử chết? Hay là ông ta muốn lùi để tiến?

Cho dù Ngôn Tịnh có mục đích gì, không ít người đều hận Thắng đế đã lập tức đồng ý với đề nghị của Ngôn Tịnh.

Mà Thắng đế mãi về sau vẫn luôn suy ngẫm chuyện này. Ngài tiếp nhận đề nghị của Thống soái Hộ quốc đại tướng quân Lưu Bạch, sắc phong Tứ hoàng tử cũng là Ninh vương Hoàng Phủ Kiệt làm ngũ phẩm Võ đức Phó kỵ úy, theo Hộ quốc đại tướng quân Lưu Bạch bảo vệ biên thùy quốc gia.

Cùng đi còn có lão tam An vương, cũng là ngoại tôn của Lưu Bạch. An vương so với Hoàng Phủ Kiệt cao hơn một bậc, danh liệt tứ phẩm dũng sĩ Đô úy, trực thuộc trung quân.

Tứ hoàng tử Ninh vương trước khi rời kinh đã đến gặp Khưu thượng thư, tỏ ý tương lai nhất định sẽ vì Khưu Hinh Lan báo thù. Khưu thượng thư trong lòng cảm động sâu sắc.

———-

“Khâu tiểu thư e là chẳng phải do thái tử hại a?” Trương Bình thu dọn hành lý, hai ngày nữa y cùng Hoàng Phủ Kiệt ly khai khỏi kinh thành đến biên thùy.

Trương Bình rất muốn đi biên cương nên tâm trạng rất kích động.

Biên cương ư? Nó đại biểu cho thiên cao hoàng đế viễn, những kẻ giám sát bọn họ giảm đi, đại biểu cho việc thị nô hành xử ra sao cũng không bị để ý. Y cuối cùng đã có thể thực chiến, không cần phải giả bộ ngốc nghếch, nhát gan.

“Ngươi cho là ta làm?” Hoàng Phủ Kiệt thấy Trương Bình tâm tình phấn chấn, có điểm nói không lọt tai.

“Không, ta không cảm thấy ngươi sẽ tổn hại nữ hài kia.” Trương Bình xoay người ngồi ở mép giường, chậm rãi chiết tiết y.

Hoàng Phủ Kiệt cười, “Ngươi nói rất đúng, ta sẽ không làm hại nữ hài kia.”

Trương Bình minh bạch, thở phào nhẽ nhõm. Hoàng Phủ Kiệt thần tình luôn hướng về y, thế nào lại không nhận ra sự thay đổi.

Chỉ là lão nhị so với ta nhanh một chút. Hoàng Phủ Kiệt đi tới bên cạnh Trương Bình, đưa tay nâng cằm y.

“Lão nhị trong bụng cũng sợ động nữ hài kia, có ai ngờ Khưu Hinh Lan thực sự cân nhắc chuyện gả cho ta. Đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, lão nhị tuyệt đối không cho phép bản thân lưu lại mầm họa ngầm. Lợi dụng Khưu Hinh Lan lung lạc hoàng tử là một chuyện, còn gả nàng cho một hoàng tử là chuyện khác.”

Trương Bình chụp tay hắn tách ra. Hoàng Phủ Kiệt không để tâm, nhẹ giọng cười, lại chạm lên mặt Trương Bình.

Nghĩ đến Khưu Hinh Lan khiến lão nhị phải hạ thủ giết nàng, trong lòng bất giác cười.

Nữ hài này sống, nàng chỉ có duy nhất một giá trị đó là nhi nữ của Khưu thượng thư.

Nữ hài đã chết bởi vì nàng là nhi nữ của Hộ bộ thượng thư, đã đẩy hai vị hoàng tử đến chỗ bất đồng.

Lão nhị cho rằng đã tách hắn ra khỏi thái tử, thậm chí sau này chiếm được một ít trợ lực.

Có điều gã không ngờ hắn lại dùng cái chết của nàng làm bàn đạp tiến bước trên con đường đã định sẵn. Vừa khiến con mắt Nhị hoàng tử lầm lạc, vừa lấy cảm tình của Hộ bộ thượng thư.

Nếu như nữ hài không chết, hắn cũng sẽ tìm cách giết nàng a.

Dù sao vào lúc này, một nhi nữ Hộ bộ thượng thư đã chết có lợi cho hắn hơn nhi nữ Hộ bộ thượng thư còn sống.

Không có nàng, hắn vẫn có thể ra biên cương, thế nhưng lý do sẽ không trọn vẹn, cũng không khiến các hoàng tử khác tán thành.

Không có nàng, hắn sẽ bị mẫu thân chỉ hôn, ép thú một vương phi để có người nối dõi.

Không có nàng, hắn sẽ không có cớ vì Trương Bình lập một lá chắn.

Hắn, tự đáy lòng cảm kích nữ hài đã tử vong. Tương lai biết đâu hắn sẽ có thể tặng nàng vị trí Vương phi.

“Ngươi đừng động tay động chân giống lão già háo sắc được không? Không giúp thì qua bên kia ngồi.” Trương Bình không thích Hoàng Phủ Kiệt hiện tại cứ hở một tí là tìm cơ hội đụng chạm y, thực hiện hành vi dê. Y không muốn ra tay đánh hắn, chỉ có thể dùng lời nói chỉ ra.

Kỳ thực y hoàn toàn có thể động thủ giáo huấn hắn, nhưng lại ngầm cho phép bởi vì hắn vốn bị người ta khi dễ rất nhiều. Không biết sao dưỡng thành thói quen chịu đựng cái tay sờ loạn của hắn.

“Trương Bình, lúc ta chạm vào ngươi, cảm giác của ngươi thế nào?”

Trương Bình tát vào miệng hắn, ngẩng đầu trợn mắt nhìn người kia.

“Ta muốn ngươi được thoải mái, nên ngươi có thể nói cho ta biết không. Cảm giác của ngươi lúc ta chạm vào ngươi thế nào?”

“Vương gia, ngài có muốn nô tài đánh ngài một trận vì ý nghĩ đó?” Trương Bình bỏ bàn tay trong y phục ra, lạnh lùng nói.

“Chúng ta cởi y phục đánh có được hay không?” Ninh vương vừa nói vừa cởi quần áo.

Trương Bình đứng dậy bỏ đi.

Hoàng Phủ Kiệt ôm cổ hắn, khẩn cầu : “Chúng ta không làm đến cùng, ngươi để ta chạm vào ngươi, hôn ngươi, ta bảo chứng sẽ không khiến ngươi khó chịu.”

“Vương gia, ngươi mới mười lăm tuổi!” Ta mười lăm tuổi cùng không tràn đầy tính dục giống ngươi a!

“Bình, Khưu Hinh Lan đã chết. Ngươi cũng nói nàng là nữ hài tốt, là nữ hài tử duy nhất ta có hảo cảm. Ta thậm chí muốn để nàng làm Vương phi. Thế nhưng nàng lại bị lão nhị hại chết, bởi vì lão nhị không muốn để Khưu gia âm thầm giúp ta.”

“Trương Bình, trong lòng ta rất khổ sở, ngươi bồi ta được không? Ta chỉ có ngươi, ta sợ ngươi cũng sẽ…..”

————-

Thắng đế tại vị mười chín năm, năm thứ mười lần đầu xuất quân bảo vệ đất nước.

Khi đó mọi người đứng ở trên tường thành nhìn theo đại quân rời đi, cũng không ai nghĩ những kẻ mà họ khinh thường đã duy trì chiến tranh liên tục trong thời gian dài.

Đến tận khi Thắng đến nhận được khoái báo yêu cầu tiếp viện, ngài cùng các đại thần mới minh bạch, nguyên lai thời gian họ quên đi man tộc thì chúng lần thứ hai trở nên cường đại.

Một trận chinh chiến kéo dài đúng sáu năm.