Kỳ Tử Hi đã ra lệnh, năm người kia cũng không dám chậm trễ, tình hình bỗng thay đổi bất ngờ, năm người kia lại vây quanh tôi một lần nữa, nhưng lần này không nhân nhượng dễ dàng như trước.
Không chút do dự, tôi dùng hết toàn lực, nhưng dù cho Kỳ Tử Hi đã ra lệnh, nhưng trong lòng năm người vẫn có chút lo lắng, không dám toàn lực với tôi.
“Ngải Nguyệt ~ cậu có biết tiểu Hồng là ai không?” Kỳ Tử Hi lấy một cây sáo nhỏ trong người ra, để lên môi. Tiếng sáo thanh thúy, làn điệu thật sự kỳ lạ.
Bụng tôi tự dưng đau đớn không ngừng, tốc độ ra chiêu cũng bị chậm lại. Nhìn thấy tôi không ổn, năm người kia nhìn nhau như trao đổi, không biết bọn họ lấy đâu ra hai sợi dây mềm, một cuốn lấy xung quanh eo của tôi, sợi còn lại quấn quanh cổ tay.
“ Tiểu Hồng là cổ sư, cơ thể cậu đã bị nàng hạ cổ.” Kỳ Tử Hi khẽ cười, tiếng sáo lại biến đổi, sắc nhọn xuyên thấu màng tai.
Tầm mắt tối sầm, hai chân tôi mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất. Dây mềm càng thêm buộc chặt, có tiếng kim loại xé gió lao đến.
Chết tiệt ~ tôi cắn răng, tránh thoát hai đoạn dây trói, ngã người về phía sau tránh thoát ám khí bay tới. Tiếng sáo lại cất lên, như có như không làm tôi cảm thấy buồn ngủ. Không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, tôi nhẫn tâm cắn nát đầu lưỡi của bản thân, máu tươi tràn ngập khoang miệng, đau đớn làm cảm giác buồn ngủ vơi đi không ít.
“Xin thứ lỗi, không thể phụng bồi các vị, cáo từ đi thôi.” Dùng chiêu “Phá nhật” bức năm người kia lui bước tôi liền điểm nhẹ mũi chân, vận khinh công bay thẳng lên nóc nhà.
“Đi không được.” Tiếng sáo lại vang lên, bụng đau như thắt, giống như có một bàn tay đang túm lấy nội tạng của tôi. Tôi buộc phải ngồi xổm xuống, giảm bớt chút đau đớn. Chỉ trong nháy mắt, tôi đã bị người bắt lấy. Người đó ra tay rất nhanh, điểm tất cả huyệt đạo quan trọng trên người tôi.
“Chủ thượng.” Người đó ôm lấy tôi nhảy xuống nóc nhà.
“Ngải Nguyệt ~ cậu nhìn xem, đi không được.” Kỳ Tử Hi vươn tay ôm lấy tôi vào lòng, nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai tôi.
Tôi cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng hết lên, nhanh chóng vận công phá hủy huyệt đạo.
“Vô dụng. Công phu điểm huyệt của Nhã có điểm đặc biệt của riêng nó, cậu càng cố chống lại càng làm bị thương bản thân thôi.” Kỳ Tử Hi hảo tâm giải thích, vừa đi vừa nói, nhanh chóng bế tôi đi vào trong phòng.
“Cậu muốn gì?” tôi bỏ cuộc không động dậy nữa, thả lỏng để bản thân nằm yên trong lòng Kỳ Tử Hi. Trốn không được thì đối mặt vậy.
“Lấy thuốc giải của tớ thì phải trả một cái giá lớn lắm.” Kỳ Tử Hi ném tôi lên giường, bỗng chốc choáng váng cả đầu óc.
“Tớ không có gì cả.” Tôi mở miệng đầy chua xót. Đúng vậy, tôi chẳng có gì cả, làm gì có thứ gì để trao đổi.
“ Ngải Nguyệt, những ai phản bội tớ, sẽ phải xuống địa ngục.”Kỳ Tử Hi kéo tay của tôi, đặt môi hôn lên bàn tay tôi. Cô mỉm cười nhìn tôi rồi đột nhiên mở miệng cắn vào cổ tay tôi. Chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo cổ tay xuống, cô buông ra, nhìn chằm chằm cổ tay của tôi, vẻ mặt tối tăm.
“Ui” cố gắng nhịn đau nhưng khi nhìn thấy máu của mình chảy xuống tôi đột nhiên nhớ tới.
“Kỳ Tử Hi, mau phun ra, máu của tớ không thể uống.” Tôi dùng nội lực, chất độc trong cơ thể chắc chắn đã phát tác.
“Tớ không thể uống? Vậy sao Băng Ngọc có thể?” Khóe miệng của Kỳ Tử Hi dính máu, vẻ mặt lạnh lùng.
“Không thể uống.” Tôi trúng độc là do Hướng Diệu làm, việc này cũng liên quan tới Băng Ngọc và Thúy Trúc. Nếu như để Kỳ Tử Hi biết thì lại một trận phong ba nữa xảy ra. Nếu chất độc đã không thể giải được thì cần gì liên lụy thêm những người khác.
“Câm miệng.”
Kỳ Tử Hi hét lớn rồi nhào vào người tôi, đôi môi không chút lưu tình hôn xuống như muốn cắn xé lấy đôi môi tôi. Nhưng trong miệng tôi có vết thương, sao có thể để cô hôn được chứ. Cố gắng cắn chặt môi, cự tuyệt nụ hôn của cô. Hành vi này của tôi đương nhiên càng chọc giận Kỳ Tử Hi. Cô hung hăng tát tôi một cái thật mạnh, bên má nóng rát, đau buốt.
“Vì sao? Vì sao chứ? Không muốn tớ chạm vào à? Tốt ~ tốt lắm.” Kỳ Tử Hi lấy một con dao nhỏ từ trong hộc tủ ở đầu giường.
“Ngải Nguyệt, hôn tớ và bị phế, cậu chọn đi.” Cô nắm chặt con dao nhỏ trong tay, ánh đao lóe lên tia sáng bạc.
“Tớ không thể hôn cậu.” <Tớ không thể, Kỳ Tử Hi cậu không thể hiểu sao???>
“Cậu vì ai chứ? Cậu thật sự nghĩ đám người đó là yêu cậu à? Nhìn mặt của cậu đi!! Cậu là thứ gì chứ Nếu cậu không phải Nguyệt Liên Ba, đám người đó còn để ý tới cậu không?” Giọng nói khinh thường của Kỳ Tử Hi mỗi câu mỗi chữ như một con dao, đâm thẳng vào trái tim tôi.
“Vậy trong mắt cậu, tớ là gì chứ?” Tôi nhắm mặt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân.
“Nghe cho rõ đây ~ từ giờ trở đi, ngươi căn bản không xứng để ta nhìn. Ngải Nguyệt ~ ta muốn nhìn xem chờ ngươi thành phế vật thì còn ai đến cứu ngươi.”Giọng nói tàn nhẫn của Kỳ Tử Hi vang vọng bên tai, tuy nhỏ nhẹ nhưng mỗi chữ đều như con dao nhỏ, không tiếc làm tổn thương người khác. Cảm giác lạnh như băng của kim loại gần sát cổ tay, tôi biết đó chính là con dao nhỏ cô cầm.
“Vất vả mới chữa khỏi tay, giờ lại bị phế. Tiếc thật ~ haizzz ~ hiazz” Trong lúc tôi còn tiếc hận nỉ non thì Kỳ Tử Hi đã đánh gãy gân hai tay tôi. Hai lần bị thương, chỉ sợ sau này dù có chữa trị cũng chẳng thể nào lành lặn được. Dù cho y thuật của Hướng Diệu rất lợi hại nhưng chỉ sợ lần này dù cho có chữa khỏi cũng bị tật. Haizzz, tàn tật thì tàn tật biết sao giờ.
“A~” Đau tới chẳng thể kìm nén được nữa, tôi la to, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Ngải Nguyệt, nhớ kỹ nỗi đau hôm nay!” Kỳ Tử Hi dùng dao cắt vạt áo của tôi, kéo áo trong lên. Tôi cảm nhận được tầm mắt của cô nhìn thẳng vào ngực trái của tôi.
“Cậu muốn gì nữa chứ?” Giọng nói mỏng manh thều thào vì đau đớn, tôi chẳng còn sức mà nói.
“Không có hình xăm này xem thử ngươi có còn là Nguyệt Liên Ba nữa không?” Kỳ Tử Hi hỏi tôi nhưng giống như đang nói với bản thân cô.
“Từ trước đến nay vốn dĩ chẳng bao giờ là Nguyệt Liên Ba.” Tôi không bao giờ nghĩ sẽ thay thế Nguyệt Liên Ba, tôi chỉ muốn giúp đỡ mỗi người thôi. Tôi luôn nghĩ dù tôi có như thế nào sẽ có một ai đó vẫn nhớ về tôi, về Ngải Nguyệt. Tôi vẫn có một nơi để trở về.
“Vậy thì để ta giúp ngươi chặt đứt sợi dây ràng buộc này.” Kỳ Tử Hi vun dao lên, tôi thảm thiết kêu to.
“Cậu có biết cậu đang làm gì không? ” Giọng tôi khản đặc, ngực đau buốt, đau gấp trăm ngàn lần so với lúc bị chặt đứt gân tay.
“Ta giúp ngươi trở lại là Ngải Nguyệt, ta đang giúp ngươi.” Kỳ Tử Hi chuyển chuyển đường dao, hình xăm trên ngực của tôi bị cô cắt xuống.
“Đau lắm à??” Kỳ Tử Hi an ủi, nhẹ nhàng hôn lên những giọt mồ hôi trên trán tôi.
“Cậu điên rồi.” Tôi không dám nhìn miệng vết thương, cả người không ngừng run rảy, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo.
“Ngải Nguyệt ~ muốn tớ dừng lại à? Hôn tớ đi.” Kỳ Tử Hi đưa môi kề sát bên môi tôi, nhỏ giọng dụ dỗ.
Tôi rất muốn đồng ý với cô, chỉ một nụ hôn, có cần gì phải cố chấp như thế, nhưng tôi thật sự không thể, tôi không thể.
“Tử Hi ~” Tôi nhẹ giọng gọi cô, mỉm cười. Tôi hôn lên môi cô, nhẹ nhàng môi chạm môi.
“Tử Hi ~ Tử Hi.”Tôi muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt của cô, nhưng tiếc là không được. Từ ngày khoảnh khắc tôi quyết định cứu cô ven đường năm đó, vận mệnh của hai chúng tôi đã dính chặt lại với nhau. Chỉ tiếc duyên phận mỏng manh, tới cuối cùng cũng hết. Cô và tôi rốt cuộc……. chỉ là người qua đường.
Tác giả có lời muốn nói: Ta đã về rồi ~~ nhanh bùm bùm gõ chữ, vừa mới viết xong, chính bản thân ta cũng cảm thấy thật khó chịu.
Đây tuyệt đối không phải kết cục, khả năng còn có vài chương mới có thể kết thúc. Ta còn chưa ngược xong!
Mọi người chuẩn bị sẵn sàng ~ đến lúc đó phỏng chừng mọi người đều muốn chém chết ta.