Thiếu niên bất ngờ xuất hiện trong đại điện không phải ai khác chính là Thúy Trúc, cậu nhóc chẳng hề trang điểm phấn son, tóc dài thúc phát, tùy ý tung bay. Dáng người tuy rằng có điểm gầy gò nhưng cũng không che giấu được khí thế uy nghiêm của hoàng gia.
“Sao lại là ngươi?” dù cho có nghĩ nát óc tôi cũng không dám tưởng cậu nhóc lại là hoàng tử.
“Từ nhỏ ta đã đau bệnh triền miên, ngự y dặn dò phải tịnh dưỡng chăm sóc sức khỏe nên những năm gần đây hầu như đều ru rú trong hoàng cung. Hôm nay có chiếu chỉ của phụ hoàng ta mới ra tới.” Thúy Trúc cung kính hành lễ với tôi, lại xoay người hành lễ với lão hoàng đế.
“Trúc Nhi, sau này con nhất định phải trợ giúp hoàng tỷ của con nhiều một chút.” Lão hoàng đế dặn dò một câu rồi bỏ đi ra khỏi đại điện. Lưu lại một đống người thu thập tàn cục giúp ông ta.
“Nhi thần đã hiểu. Phụ hoàng bảo trọng!”
“Mau nói rõ ràng mọi chuyện.” Tiểu Thố vội vàng chạy tới nắm lấy cổ áo của Thúy Trúc, nhỏ giọng quát.
“Thỏ con! ngươi gấp tới mức hai mắt đỏ ngầu rồi!! Tới đây, ta có món cà rốt yêu thích của ngươi đây.” Thúy Trúc như ảo thuật gia, tay không biến ra một củ cà rốt lại giơ lên về phía Tiểu Thố, nhét vào miệng nàng.
“Nhân yêu, ta không để ngươi yên đâu.” Tiểu Thố hung hăng mắng một tiếng liền tức giận bỏ đi.
“Hoàng tẩu! người có chuyện gì muốn hỏi đệ không?” Thúy Trúc bị vứt bỏ một bên, vẻ mặt tò mò hỏi tôi.
“Đệ có giúp chúng ta không?” Tôi cũng không tò mò tới mức tìm hiểu thân thế và quá khứ của Thúy Trúc, chuyện tôi quan tâm chính là hiện tại và tương lai cậu nhóc sẽ làm gì.
“Không ai thích hợp với vị trí đó bằng Long Thiên Ngọc. Tỷ ấy sẽ cho quốc gia này một khởi đầu mới.” Thúy Trúc trả lời một cách nghiêm túc, không cợt nhã như bình thường.
Tôi nghĩ tôi có thể tin tưởng cậu nhóc, cậu nhóc sẽ là cánh tay trái đắc lực giúp cho Băng Ngọc ngồi vững ngôi vị đế vương, về phần cánh tay phải, vị trí này không ai khác chính là Hướng Diệu. Nhiệm vụ của tôi trên cơ bản đã hoàn thành, có nên trở về hay không đây??Nhưng đi đâu về đâu bây giờ?
Không có tâm trạng dây dưa với mấy lão cổ lỗ sỉ đại thần kia, tôi và Thúy Trúc nhanh chóng ra khỏi cung, trở về trấn quốc vương phủ. Khi sắp tới nơi, vén mành lên, từ rất xa tôi đã nhìn thấy Hướng Diệu đang đứng trước cửa, dáng người nôn nóng bất an đi tới đi lui không ngừng.
“Bên cạnh người kia vốn dĩ không có vị trí dành cho tỷ. Nơi này mới là nhà của tỷ.” Thúy Trúc dựa lại gần bên cạnh tôi, nhẹ giọng nói nhỏ, tràn đầy thương cảm.
“Tôi không biết đệ đang nói gì.” Tôi biết cậu nhóc nói rất đúng, tôi không trở về bên cạnh Kỳ Tử Hi được nữa.
“Ta đã thu dọn hành lý xong xuôi, chúng ta đi thôi.” Hướng Diệu thấy tôi xuống xe lập tức xông tới kéo tay tôi. Bên cạnh cổng chính, một chiếc xe ngựa đang chờ.
Tôi vẫn ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ ngây ngốc đi theo nàng, nhưng Thúy Trúc lại phản ứng nhanh hơn, một tay ôm lấy tôi.
“Buông muội ấy ra ~ hiện tại ngươi đã được như ước nguyện, ngươi còn muốn gì nữa.” Hướng Diệu vốn đang lôi kéo tôi, thấy tôi đau đớn nhíu mày bèn buông lỏng.
“Hoàng tỷ cần tỷ ấy.” Thúy Trúc đẩy tôi ra phía sau, đứng chắn trước người tôi.
“Ngươi thật rất trung thành. Nhưng ngươi có nghĩ cho Nguyệt Nhi không, các ngươi còn muốn lợi dụng muội ấy tới chừng nào nữa?” Hướng Diệu lớn tiếng quát hỏi, giọng nói trào phúng khinh bỉ.
“Ngươi cũng không tốt đẹp gì, chẳng phải chính ngươi cũng lợi dụng tỷ ấy sao? Nhớ lại đi Hướng Diệu, lúc đó ngươi ước gì tỷ ấy chết càng sớm càng tốt.” Thúy Trúc không cam lòng nhẫn nhịn quát trở lại.
“Nguyệt Nhi phải đi với ta, đừng ép ta ra tay.” Bỗng nhiên Hướng Diệu thấp giọng trầm trầm nói, tôi đoán nàng thật sự muốn đánh nhau, nhanh chóng đẩy Thúy Trúc sang một bên, tôi cố gắng chạy ra giữa hai người, đùa giỡn gì đây chứ, chưa gì mà nội bộ lục đục là sao????
“Im hết đi, chuyện của tôi, tự tôi làm chủ, không cần hai người lo lắng.” Tôi mặc kệ ai lợi dụng tôi, lúc này tôi chưa thể đi.
“Liên Ba ~ vào đây nhanh lên, ta có chuyện muốn nói cho nàng biết.” Tiểu Thỏ đột nhiên từ đâu chạy tới, lôi kéo tôi đi vào trong phủ. Hướng Diệu và Thúy Trúc trừng mắt nhìn nhau một cái rồi cũng theo sau đi vào.
Đến khi tất cả đã yên vị trong phòng khách, nha hoàng bưng trà rót nước xong xuôi thì bị Tiểu Thố ra lệnh lui ra ngoài.
“Liên Ba ~ Long Thiên Ngọc không chịu cưới nàng.” Tiểu Thố bưng chén trà, vẻ mặt khó xử.
“Đúng lúc, tôi cũng không muốn gả cho tỷ ấy.” Đây là một tin tốt, tôi uống một ngụm trà, cảm thấy hương vị có gì đó là lạ.
“Nhưng như vậy đâu có được.” Tiểu Thố cúi đầu nhìn chén trà, giọng nói buồn bực,
“Chỉ là người qua đường, đi ngang qua sân khấu mà thôi!! Người tỷ ấy cưới chính là Nguyệt Liên Ba, gương mặt mà mọi người nhìn thấy hôm nay. Chờ qua một thời gian, liền ban chiếu nói tôi đột nhiên bệnh nặng quy thiên, như vậy tất cả sẽ được giải thoát rồi.” Đúng là không thể không gả cho Nàng, chỉ có làm như vậy, ngôi vị hoàng đế của Nàng mới vững chắc. Thật may là hôm nay tôi dịch dung đến gặp lão hoàng đế, đến lúc đó chỉ cần tôi khôi phục diện mạo sẵn có thì còn ai có thể nhận ra tôi là hoàng hậu nương nương nữa kia chứ.
Hướng Diệu và Thúy Trúc không nói lời nào, Tiểu Thố nhìn xem sắc mặt của tôi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Cứ quyết định như vậy đi. Thúy Trúc, đệ đi nói rõ ràng mọi chuyện với Băng Ngọc đi, tỷ ấy cũng nên hiểu biết chuyện gì có lợi cho tỷ ấy.” Tôi làm cho Thúy Trúc rời đi, chỉ giữ lại Hướng Diệu và Tiểu Thố.
“ Thải Vi ~ tôi sẽ ở đại hôn làm cho tân đế hạ chỉ sắc phong để nàng chính thức trở thành Đại Tư Tế. Hy vọng nàng có thể mang lại phúc lợi cho nước láng giềng.” Tuy rằng bản thân tôi mới là chính thông, nhưng tôi cũng tự biết rõ bản thân không có năng lực đó.
“Liên Ba ~ sao đột nhiên lại gọi ta là Thải Vi? Vị trí Đại Tư Tế là của nàng.” Tiểu Thố không cúi đầu nghiên cứu chén trà nữa, nàng ngẩng đầu nhìn tôi.
“Nàng làm sẽ tốt hơn tôi rất nhiều. Thải Vi, nàng sẽ không phụ kỳ vọng của tôi đúng không?” Giọng nói thành khẩn, dựa vào hiểu biết của tôi về Tiểu Thố, nàng chắc chắn không từ chối.
“Liên Ba ~ yên tâm!” Thật đúng vậy, Tiểu Thỏ nhanh chóng đồng ý.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trên vai như giảm đi một nửa.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với một mình Hướng Diệu.” Lại uống một ngụm trà, tôi nhìn thấy tiểu Thố đi ra ngoài. Trong đại sảnh chỉ còn lại mình tôi và Hướng Diệu ngồi đối diện nhau.
“Tôi biết tỷ không muốn Băng Ngọc tỷ cuối muội.” Dựa vào hành động vội vã dẫn tôi đi ở ngoài cổng vương phủ, tôi đoán Hướng Diệu đã biết những chuyện xảy ra ở trong cung.
“Muội nói ngược, ta không muốn để cho muội gả cho Nàng.” Hướng Diệu không uống trà, mở cây quạt phe phẩy nhẹ nhàng.
“Đều như nhau cả thôi. Tỷ yên tâm, chúng ta chỉ là đóng kịch, lâu nhất là một tháng, một tháng sau tôi sẽ rời khỏi đây.” Một tháng, tôi suy nghĩ thời gian lâu mau, sau một hồi cân nhắc mới đưa ra con số.
“Ta chờ muội một tháng. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi.” Hướng Diệu khép quạt, đứng lên.
“Ai nói đi cùng tỷ? Tỷ phải ở lại. tôi còn chuẩn bị giúp tỷ đòi một chức quan nữa là.” Tôi thật sự không hiểu Hướng Diệu đang nghĩ gì.
“Ta chẳng thèm.” Hướng Diệu xoay người bỏ đi, để lại một mình tôi cứng đơ như tượng đá.
Tác giả có lời muốn nói: Ta rải thính nha ~ Không sai, thỏ con và nhân yêu là một đôi ~ hahaha.
Con thỏ vẫn luôn ở trong thần miếu, Thúy Trúc thì ẩn cư trong thâm cung vậy nên bọn họ chẳng có cơ hội gặp mặt. Cho đến cái ngày định mệnh ấy….. Chạy đề O R Z ~
Chương tiếp theo ta muốn ngược, suy nghĩ suy nghĩ ~ ngược ai thì tốt đây, haizz, đúng là một vấn đề nan giải.