Kêu một tiếng “ Sửu Nha” xong Băng Ngọc lại yên lặng, ánh mắt không chút tiêu cự. Cảm giác choáng váng đánh úp, tôi ngã ngồi trên mặt đất.
“Hôm nay ta sẽ mang Nàng đi thành Hàn Giang.” Không biết Hướng Diệu trở lại từ lúc nào, nhìn thấy tôi đang ngồi dưới đất, nàng lên tiếng nói.
“Thành Hàn Giang…..”Một địa danh xa lạ, tôi bất giác lặp lại lời nói của Hướng Diệu.
“Lão sư của ta đang ở đó. Đây là hi vọng cuối cùng.” Hướng Diệu kéo tôi đứng dậy, hai tay vịn trên eo của tôi.
“Dẫn muội theo với, xin tỷ….” tôi mở miệng năn nỉ, không chút đắn đo do dự.
“Nếu muội muốn Nàng càng trở nên điên dại hơn thì có thể đi theo….”Hướng Diệu buông tay, xoay người nhìn Băng Ngọc.
“Nhưng tỷ ấy có phản ứng khi gặp muội, có thể…..” Tôi vội vàng mở miệng muốn thuyết phục Hướng Diệu.
Hướng Diệu kéo Băng Ngọc tới bên giường gỗ, mạnh bạo ép Nàng ngồi xuống. Băng Ngọc mờ mịt nhìn nàng một cái, đột nhiên cả người như thay đổi. La to một tiếng “Sửu Nha” sau đó Băng Ngọc liền bắt đầu công kích Hướng Diệu.
Tôi khờ cả người ngây ngốc đứng nhìn cả hai quyền đi cước lại, muốn ra tay ngăn cản nhưng lại nghĩ tới bản thân bị trúng độc không thể làm gì. Nhìn thấy các Nàng càng đánh càng hăng, sợ khó mà tránh khỏi vô tình trúng chiêu tôi liền chạy nhanh về hướng cửa phòng.
“Trả lại cho ta.” Sau lưng vang lên tiếng gọi của Băng Ngọc, lập tức yết hầu bị bóp chặt. Tôi chẳng thể nào làm gì khác hơn là liếc nhìn Hướng Diệu cầu xin giúp đỡ, nàng cũng đang hoảng sợ nhìn tôi.
“Băng Ngọc ~ buông muội ấy ra!!!” Hướng Diệu tức giận la.
“Trả lại cho ta.” Băng Ngọc tiếp tục lặp lại lời nói ban nãy, lực tay cũng tăng lên, cảm giác khó thở càng ngày càng trầm trọng.
“Tốt thôi, Nàng cứ bóp đi. Bóp chết muội ấy đi. Để ta xem xem sau này Nàng có hối hận hay không?” Hướng Diệu giống như khó thở, vung tay quay đầu bỏ đi.
Tôi dùng sức bẻ tay Băng Ngọc ra, nhưng không thành chỉ làm lực tay của Nàng càng tăng thêm. Vô tình sờ trúng nơi ngón tay bị chặt lìa. Trong thâm tâm bỗng chốc khó chịu, cổ họng ngẹn ngào, nước mắt cũng bất giác trào ra.
<Tốt thôi, mạng của muội cho tỷ.> Tôi bỏ cuộc không giãy dụa nữa, cả người vô lực.
“Đừng khóc.” Trong lúc tôi chờ đi gặp thượng đế thì lại nghe giọng an ủi vụng về của ai kia. Băng Ngọc buông tôi ra. Tôi ngã trên mặt đất khóc lớn… rốt cuộc là sao thế này??
Băng Ngọc bắt chước tôi ngồi xuống đất. Nhưng Nàng không khóc, chỉ cười một cách điên dại. Chắc là cảm thấy bộ dạng khóc lóc của tôi rất thú vị chăng!!! Nàng hay vươn tay chọt chọt khuôn mặt tôi, sau đó vui vẻ cười “ha hả”!! Tôi càng cảm thấy chua xót, dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất khóc một trận đã đời. Băng Ngọc cũng không bỏ cuộc, cứ không ngừng lôi kéo khuôn mặt tôi lên. Cuối cùng dường như chẳng còn kiên nhẫn nữa, Nàng vươn tay nắm lấy tóc tôi, dùng sức kéo mạnh. Tôi đau buốt đành phải ngẩng đầu lên, lại thấy Nàng cười đến tròn xoe cả mắt. Haizzz. Truyện Quan Trường
“Như vậy muội còn muốn đi theo nữa không?” Hướng Diệu bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi.
“Muốn.” Tôi cố chấp trả lời, mặc kệ vẻ mặt chật vật của bản thân.
“Bất cứ lúc nào Nàng cũng có thể đột nhiên tấn công muội. Hiện tại muội lại không có cách nào tự bảo vệ bản thân được.” Hướng Diệu ngồi xổm bên cạnh tôi, bình tĩnh nói ra sự thật.
“Nhưng là tỷ ấy vẫn buông muội ra, không đúng sao?” Tôi tìm cớ cho bản thân, tôi biết tôi đang tự đặt mình vào nguy hiểm. Không phải tôi luôn may mắn như vậy, Băng Ngọc đã điên rồi, mà kẻ điên thì chẳng bao giờ làm theo lẽ thường cả.
“Muội biết không? Ta không muốn mang muội đi. Bởi vì những phản ứng của Nàng với muội.” Hướng Diệu vươn tay, giúp tôi lau khô những giọt nước mắt vươn trên má.
“Muội không hiểu.” Lắc đầu khó hiểu.
“Nàng vẫn luôn nhớ rõ về muội. Việc này nói sao ta có thể vui vẻ được, nó làm ta sợ hãi. Muội không thể vĩnh viễn ở bên cạnh Nàng, muội sẽ bỏ đi. Lúc đó, ta sợ…… Nếu đã như vậy, ta tình nguyện hiện tại muội liền đi đi.” Hướng Diệu quay đầu nhìn Băng Ngọc, Nàng ngoan ngoãn ôm chân ngồi dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, giống như không hề có hứng thú với cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Hướng Diệu ~ nếu tỷ thật sự nghĩ như vậy sẽ không ra lệnh cho Thúy Trúc mang muội ra khỏi phủ Công chúa. Tỷ muốn có một lời hứa, muốn muội vĩnh viễn ở bên cạnh Băng Ngọc.. Nhưng muội không thể, muội đã hứa với người khác.” Hít một hơi thật sâu, đầu óc cũng rõ ràng hơn đôi chút.
“Muội vẫn chọn cô công chúa kia? Mà cũng đúng thôi, người thì cần hướng chỗ cao mà đi, nước hướng chỗ thấp mà chảy…..” Hướng Diệu khẽ cười nói.
“Chờ muội một canh giờ, muội đi lấy chút đồ lại đây. Sau đó chúng ta cùng nhau đi tới thành Hàn Giang.” Bật người đứng dậy, tôi cũng không đợi Hướng Diệu trả lời, chỉ nhanh chân chạy xuống lầu.
“Nguyệt Nhi ~ mềm lòng không phải chuyện tốt!” Hướng Diệu đứng yên tại chỗ, thở dài.
Tôi đứng trước cửa Yên Vũ lâu, chân trần, hai tay chống lên eo, hét to một tiếng.
“Thúy Trúc, muội lăn ra đây.”
Người đi đường bị tôi hét giật mình, ngây ngốc ngoái đầu nhìn tôi. Thúy Trúc vèo một tiếng, xuất hiện.
“Mang tôi trở lại phủ Công chúa, nhanh lên, thời gian không có nhiều.” Tôi không thể dùng nội lực, chắc chắn chẳng thể chạy nhanh hơn Thúy Trúc.
“Nhị tiểu thư Người lại muốn chơi trò gì nữa đây??” Thúy Trúc trừng mắt có vẻ không vui.
“Trờ về lấy chút đồ!” Tôi trợn mắt trả lời.
“Chẳng lẽ người muốn đi theo đến thành Hàn Giang?Người xác định.” Thúy Trúc giật mình hỏi, rõ ràng cô nhóc biết nhiều thứ có thể tôi không biết.
“Xác định, xác định. Làm ơn, chúng ta có rất ít thời gian.” Mở miệng thúc giục Thúy Trúc, tôi thầm tính thời gian đi về.
Một lần nữa trở lại phủ Công chúa, tâm trạng cũng thay đổi rất nhiều. Thúy Trúc canh ở ngoài cửa, tôi nhanh chóng thu dọn hành lý. Nói thật cũng không có gì nhiều, tôi quay lại chỉ vì viên “Nhan châu”. Tôi nhất định giúp Băng Ngọc khôi phục như trước, một người kiêu ngạo như Nàng, sao có thể đối mặt với khuôn mặt như vậy.
“Thúy Trúc ~ ngươi coi phủ Công chúa là nơi nào?? Muốn tới thì tới.” Giọng nói của Kỳ Tử Hi từ ngoài sân vọng vào, vang lên trong sảnh trước. Tiêu rồi!!
Tác giả có lời muốn nói: Cuối tháng này nhiều chuyện xảy ra quá. Đến giờ mới có thể tĩnh tâm viết đôi dòng.
Thành thật xin lỗi các bạn đọc giả!! Băng Ngọc không có đặc quyền, làm sao có thể bỏ hết tất cả được. Đến lúc này Hướng Diệu vẫn không ngừng quan tâm che chở cho Băng Ngọc. Đoạn tình cảm này rất khó có thể buông tay. Ngải Nguyệt và Kỳ Tử Hi, chỉ có thể nói “Lòng người khó đoán.”