Sửu Cô Nương

Chương 39




Hướng Diệu kéo tôi đi vào phòng của nàng, đợi cho cả hai đã ngồi yên. Tôi chờ đợi nàng mở miệng, đổi lại nàng chỉ nhíu chặt chân mày, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm mặt bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại chẳng nói câu nào.

"À...Ừ, Hướng Diệu, tỷ còn muốn nhìn mặt bàn tới bao giờ?" Băng ngọc còn ở cách vách, mà cũng chẳng biết Kỳ Tử Hi đã thu được chút tin tức nào hay chưa, hiện tại ~ thời gian rất quý giá!!

"À, xin lỗi muội, ta chỉ đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu." Hướng Diệu ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt bỗng có chút ánh sáng.

"Đơn giản, trọng tâm." Tôi chỉ muốn biết nội dung chính của mọi chuyện, những râu ria xung quanh tôi thật sự không có hứng thú.

"Muội cũng biết ta là ai rồi nhỉ?!!" Hướng Diệu bỗng dưng nghiêm túc hỏi tôi một vấn đề...hmmm nói sao nhỉ, chẳng đâu vào đâu.

"Hướng Diệu ~ nói trọng điểm." Chịu không nổi tôi che lại mặt, áp mặt trên bàn kêu rên.

"Đây là trọng điểm."Giọng nói của Hướng Diệu thực nghiêm túc.

"Nhớ rồi.... Cái ngày mà chúng ta chạy trốn, hình như tỷ có nhắc tới thân phận của bản thân....." Tôi đột nhiên nhớ tới hình như ngày hôm đó Hướng Diệu rất kích động nói tới thân phận của nàng.: "Ta là......" nhưng đáng tiếc bị Băng Ngọc cắt ngang.

"Mẫu thân của ta và mẫu thân của Băng Ngọc là hai tỷ muội ruột thịt. Ta nghĩ nói như vậy muội cũng có thể hiểu quan hệ giữa chúng ta." Hai ngón tay của nàng gõ trên mặt bàn, vẻ mặt có chút ửng đỏ xấu hổ.

"Thì ra các tỷ là họ hàng. Nhưng như vậy thì có liên quan gì tới mọi chuyện, muội vẫn không hiểu?" tôi nhún vai, vẻ mặt mờ mịt.

"Haizz, muội cứ nghe ta nói tiếp liền sẽ hiểu"Hướng Diệu thở một hơi thật dài.

"Muội vẫn đang lắng nghe, tỷ nói đi." Gật đầu chờ nàng tiếp tục nói.

"Bởi vì là họ hàng, nên liền có chuyện chỉ phúc giao hôn, bọn ta từ lúc chưa sinh ra đã được định sẵn một cọc hôn sự. Chỉ là sau đó thượng thư phủ xảy ra chuyện. Phụ thân của ta sợ sự tình liên lụy tới cả nhà liền muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này, nhưng mẫu thân vẫn luôn không yên lòng vậy nên đã kêu ta âm thầm nghe ngóng. Lúc ta gặp lại Băng Ngọc, Nàng ấy đã là chủ nhân của Yên Vũ Lâu. Ban đầu chỉ là nghĩ dù gì cũng là họ hàng, cần phải giúp đỡ lẫn nhau nên lưu lại giúp Nàng xử lý một ít chuyện vặt trong Yên Vũ lâu, có một số việc Nàng không thể nào ra mặt xử lý được. Ai ngờ trong một lần hành động, ta vô tình làm bị thương Băng Ngọc, khiến cho Nàng bị trúng độc. Đã vậy chất độc lại có chút khó nói, tình huống cấp bách, ta và Nàng liền..... Khi chuyện kết thúc, ta vẫn luôn áy náy trong lòng. Thái độ của Băng Ngọc cũng càng thêm lạnh lùng, lạnh nhạt vô tình. Ta chưa bao giờ oán trách Nàng, vốn dĩ là do lỗi của ta. Nhưng con người đâu phải cỏ cây, càng ngày ở bên Nàng càng lâu ta phát hiện trái tim mình đã không còn thuộc về bản thân ta nữa. Biết rõ trong lòng Nàng đã có một hình bóng khác, nhưng ta vẫn ham luyến những phút giây thân thiết ngẫu nhiên đó. Đúng thật là tự làm bậy không thể sống. Sau đó ta nghe nói Nàng đi Đông Dương, vốn rằng ta cũng dự tính sẽ theo Nàng. Nhưng mọi chuyện trong Yên Vũ lâu không thể một ngày không có người trông coi, vậy nên ta chỉ có thể ở lại. Sốt ruột, lo lắng bất an, không giây phút nào ta có thể ngừng nghỉ về Nàng. Cứ lo sợ tình huống xấu nhất sẽ xảy ra mà ta chỉ có thể ở nơi đây lo lắng hảo huyền. Đó thật sự là một quãng thời gian cực kì khó khăn đối với ta. Nhưng may mắn thay Nàng đã bình an trở về, nhưng ta cũng phát hiện tính cách của Nàng càng ngày càng trở nên cực đoan hơn, thậm chí tự tổn thương bản thân. Ta rất lo lắng cho Nàng, nhưng lại không có biết làm cách nào. Muội nói có duyên không chứ, tình cờ ngay lúc đó ta lại gặp được muội và Thu Nguyệt. Bởi vì ta tự tiện cướp muội mang đi, khiến cho Băng Ngọc cực kì tức giận, đêm đó.... Ta sợ Nàng khó lòng khắc chế bản thân mà tổn thương đến muội thêm vào đó nội thương của muội thật sự không thể kéo dài thêm giây phút nào nữa. Vậy nên ta liền mang muội rời đi." Ánh mắt của Hướng Diệu lại thay đổi, lòng tôi càng thêm nặng nề.

"Tất cả chỉ có vậy?" Đây chính là chân tướng mà Hướng Diệu muốn nói cho tôi biết? Thật sự muốn xỉu tại chỗ.

"Chuyện giữa ta và Nàng chỉ có nhiêu đó. Sự việc mà ta muốn nói rõ với muội là về chất độc Băng Ngọc đang trúng phải." Hướng Diệu đứng dậy đi về hướng cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống phố phường tối tăm. Nàng đưa lưng về phía tôi, điều này làm tôi không thể thấy được biểu tình của nàng lúc này.

"Nàng trúng loại độc gì?" Cẩn thận nhớ lại mọi chuyện, Băng Ngọc chắc hẳn là bị trúng độc trước khi đến phòng của tôi.

"Là ta hạ độc." Giọng nói lạnh lùng của Hướng Diệu từ phía cửa sổ vọng vào. Tôi cứ ngỡ là mình lãng tai nghe nhầm.

"Tỷ hạ độc?" Tôi không tin.

"Là ta hạ độc. Nhưng không phải lúc này mà là di chứng từ lần trước lúc ta vô tình ngộ thương Nàng, toàn bộ độc tố không được loại trừ hoàn toàn, còn một phần nhỏ vẫn đang tồn tại trong cơ thể Nàng. Ta vẫn luôn nghiên cứu chế tạo thuốc giải để Nàng áp chế tàn lưu của chất độc."

"Tại sao lại như vậy? Không có cách nào giải quyết tận gốc sao?" Chuyện lớn đến như vậy mà bấy lâu nay tôi chẳng hề hay biết. Băng Ngọc ~ tỷ còn giấu muội bao nhiêu chuyện đây chứ?!!

"Nếu Nàng kiên trì uống thuốc do ta điều chế, chất độc sẽ không phát tát. Nhưng Nàng thế nhưng vì.......haizzz, tương tư vô ích?!!" Hướng Diệu xoay người nhìn tôi.

"Muội hỏi là tỷ có biện pháp nào hay hơn không?" Tôi chỉ muốn biết điều này. . ngôn tình ngược

"Lúc trước thì không, hiện tại thì có." Hướng Diệu híp mắt lại, tôi bất giác rùng mình, sống lưng có chút lạnh lẽo.

"Ta vẫn luôn tìm thuốc dẫn, chỉ cần có nó, Băng Ngọc sẽ không có chuyện gì. Ta đã tìm được rồi. Nguyệt Nhi ~ muội có bằng lòng giúp ta không?" Hướng Diệu chậm rãi đi đến trước mặt tôi, nàng ngồi xổm xuống ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói.

"Muội có thể giúp được gì?" Trực giác nói cho tôi biết, thuốc dẫn có liên quan tới tôi.

"Máu của muội, chính là thuốc dẫn." từng câu từng chữ rõ ràng mà chậm rãi.

Tôi nhếch miệng cười: "Sao không nói sớm ~ chỉ là hiến chút xíu máu, chuyện nhỏ."

"Muội chắc chứ? Cần phải lấy máu ba lần." Hướng Diệu rất ngạc nhiên, chắc hẳn nàng đã nghĩ tôi chẳng dễ dàng đồng ý đến như vậy, không ngừng hỏi han.

"Ba lần? Đừng nói với muội là trong cùng một ngày nha." Chỉ cần tưởng tượng viễn cảnh một ngày rút ba chén máu thì hai bắp chân tôi đã run lẩy bẩy cả lên, chia thành mỗi ngày một ít không tốt hơn sao?!!

"Một ngày cần lấy máu ba lần, dùng để nấu thuốc." Hướng Diệu lắc đầu chậm rã nói, giọng điệu của nàng làm tôi thấp thởm không yên. Tuy rằng tôi cũng không quan tâm quá nhiều việc một ngày phải rút ba chén máu nhưng cái tính tưởng tượng thái quá làm tôi chóng mặt nhức đầu mỗi khi nghĩ tới.

"Muội yên tâm, mỗi lần chỉ cần một chén nhỏ là đủ rồi." Hướng Diệu dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nàng mở miệng trấn an

"Muội rất yên tâm, có tỷ mà! Khi nào cần, nói muội một tiếng." Thì ra chỉ cần một chén nhỏ, làm hết cả hồn.

"Ngày mai đi ~ hiện tại điều muội cần làm là nghỉ ngơi thật tốt. Băng Ngọc cứ để ta lo." Vuốt ve mặt tôi, Hướng Diệu mỉm cười đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài. Tôi trực tiếp nhảy thẳng lên giường, nằm chình ình, ngày mai phải hiến máu, hiện tại tôi cần nhất là tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Trong lúc mơ màng sắp đi vào giấc ngủ, tôi bỗng tự hỏi "Tại sao máu của tôi lại là thuốc dẫn!??" Ngày mai nhất định phải hỏi kỹ càng Hướng Diệu mới được.

- ----

Tác giả có lời muốn nói: Ta đã vềrồi ~ mọi người có ai không nhớ ta không? Hoan nghênh lấy vỏ dưa hấu ném ta ~~O(∩_∩)Oha ha ~