Sửu Cô Nương

Chương 34




Cơm nước xong xuôi, Hướng Diệu hỏi tôi có muốn dạo chơi chợ đêm hay không, tôi uyển chuyển từ chối với lý do có chút mệt mỏi trên đường đi, muốn ngủ sớm một chút. Nhưng Thúy Trúc thì khác, rốt cuộc thì cô nhóc vẫn đang ở cái tuổi ăn tuổi lớn, ham chơi ham vui, tôi nhờ Hướng Diệu dẫn cô nhóc ra ngoài chơi một chút.

"Thiếu phu nhân, người thật sự không đi.?" Vẻ mặt mong chờ, ánh mắt cô nhóc mở to, long lanh nhìn tôi.

"Tôi thật sự hơi mệt. Muội đi chơi với Hướng Diệu đi!!" Tháo trâm cài trên đầu xuống, cầm lấy lược, chải nhẹ suối tóc đen mượt.

"Vậy muội ngủ trước đi, không cần chờ ta." Hướng Diệu giúp tôi khép cửa, dẫn Thúy Trúc xuống lầu.

Ngây ngốc ngồi trước gương, từng chút, từng chút chải tóc. Cây lược này là của Hướng Diệu, đưa lên nhìn kĩ, cây lược được làm bằng loại ngọc mỡ dê tốt nhất, bên trên còn khắc một dòng chữ nhỏ: "Sơ ảnh tà". Rất quen, hình như tôi đã thấy ở đâu đó. Nhớ ra rồi, Băng Ngọc cũng có một cây lược giống như thế này, chỉ là bên trên khắc là "Ám hương động". Đó là di vật duy nhất mà mẫu thân của Nàng trước đó dùng.

Lướt mắt ra phía ngoài cửa sổ, vạn ngọn đèn dầu từ từng ngôi nhà đều sáng lên, giống như những ngôi sao sáng lấp lánh cả bầu trời đêm. Nếu như cứ ở đây sinh sống, có vẻ là một ý tưởng không tồi. Rửa mặt, lại trải ra giường chăn nằm xuống. Cũng không thổi tắt đèn, chốc lát Hướng Diệu lại về tới. Trong khoảnh khắc mơ mơ màng màng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, có tiếng đập cửa vang lên.

"Ai đó?" Tôi lập tức tỉnh táo, cảnh giác hỏi.

"Là ta, làm phiền nương tử mở cửa." Là Hướng Diệu trở về.

Nhanh chóng xuống giường, mặc lại áo trong giúp nàng mở cửa. Lại ngáp một cái, quay đầu trở lại giường.

"Muội mệt đến vậy sao? Hay mai chúng ta đổi thành xe ngựa đi!!" Hướng Diệu ngồi ở đầu giường, vén những lọn tóc phủ trước mặt tôi, dịu dàng hỏi nhỏ.

"Xe ngựa à? Tốt quá!" Mơ hồ trả lời, tôi thật sự rất buồn ngủ.

"Chỉ cần tới đế đô, mọi chuyện sẽ tốt hơn a Nguyệt Nhi." Hướng Diệu đứng dậy, tôi nằm nghiêng, híp mắt nhìn nàng rửa mặt, chải dầu rồi cởi áo. Chậm đã..... tối nay chúng tôi ngủ chung một giường!! Đột nhiên có chút khẩn trương, theo bản năng, tôi lùi sát vào bên trong.

Hướng Diệu thổi tắt nến, nằm xuống bên cạnh tôi.

"Nguyệt Nhi ~ sao vậy?" Hướng Diệu quay sang hỏi tôi.

"Làm...làm sao gì?" Quá khẩn trương, đôi mắt tôi trừng thật to.

"Không mệt nữa à? Sao lại mở mắt to vậy." Khẽ mỉm cười, Hướng Diệu duỗi tay chọt chọt mặt tôi.

Cả khuôn mặt nóng bừng lên, tôi biết, chỉ có bản thân mình suy nghĩ lung tung.

"Ngủ... ngủ đi" Nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, thẳng người ngay ngắn nằm.

"Ừ ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm!" Có cảm giác Hướng Diệu xoay đầu sang hướng khác, cảm giác khẩn trương cũng dần dần bình tĩnh lại.

Ngày hôm sau, không chờ tới lúc Hướng Diệu gọi tôi chính mình tỉnh dậy. Sáng sớm Thúy Trúc đã tới gõ cửa, ba người chúng tôi ăn sáng sớm một chút, dọn dẹp trong thoáng chốc lại xuống lầu tình tiền.

"Chưởng quầy, gần đây có nơi nào bán xe ngựa không?" Hướng Diệu vẫn còn nhớ rõ chuyện tối qua nói tới.

"Tướng công ~ đã ra ngoài du ngoạn, cần gì phải chú ý nhiều như vậy. Nhanh lên đường thôi!" Không biết vì sao hôm nay tôi không muốn ngồi xe ngựa.

"Nhưng sức khỏe của nàng?" Hướng Diệu lo lắng nhìn tôi.

"Không sao, làm phiền tiểu nhi ca dắt ngựa ra dùm chúng tôi." Tôi kiên trì nói.

"Thúy Trúc ~ đi thôi." Gọi Thúy Trúc cùng nhau bước ra khỏi quán trọ. Hôm nay thời tiết thật tốt!!!

Ngáp một cái thật to, đây đã là lần thứ sáu. Lúc này còn đang cưỡi trên con ngựa màu mận chín, Thúy Trúc tò mò nhìn tôi. Cách mũ sa, cô nhóc không cách nào nhìn rõ được mặt của tôi.

"Thiếu phu nhân ~ tối qua người ngủ không ngon sao?" Giọng nói của cô nhóc lộ chút vui vẻ, tinh quái.

"À thì...Ừ" Không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể thuận miệng trả lời cô nhóc.

"Tư thế ngủ của thiếu gia quá xấu?" Thúy Trúc vẫn không từ bỏ, cứ hỏi lấy không tha.

Thầm cười khổ, tướng ngủ rất tốt!! Cả một đêm chỉ có một tướng nằm, cứ như vậy cho tới bình minh.

"Thúy Trúc ~" Hướng Diệu nhỏ giọng gọi một tiếng, Thúy Trúc nghịch ngợm le lưỡi với tôi:

"A...a thiếu gia xấu nhất!!"

"Thúy Trúc!!" Giọng nói của nàng vẫn ôn nhu dịu dàng nhưng lần này nghe có chút uy hiếp.

"Đã rõ... đã rõ!!" Thúy Trúc phồng má, chu môi, không nói tiếng nào.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Chuyển sang một vấn đề khác, tôi hỏi Hướng Diệu.

"Thiếu phu nhân ~ chúng ta đang trên đường tới Cảnh Thành. Hôm nay có hội chùa, nhất định rất náo nhiệt." Thúy Trúc nhanh nhẹn giành trả lời. mỉm cười ngọt ngào, hai bên hiện lên má lúm đồng tiền thật sâu.

"Vậy à??" Nhỏ giọng thì thầm, trống ngực cứ đập liên hồi, trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trương. Chắc hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ???

Tác giả có lời muốn nói: Cả nhà một tháng sau vui vẻ! Tiếp được đi được thêm một chương, sẽ có người quen lên sân khấu, cả nhà đoán thử xem là ai?