Những điều lạ lùng xảy ra trong đêm vũ hội kia rốt cục cũng chỉ là một chút màu sắc khác thường cho chuỗi ngày dài đăng đẳng của tôi. Ngày cứ tiếp tục trôi, tôi cứ ru rú trong nhà chẳng muốn bước chân ra đường chút nào, chẳng biết nên đi đâu hay cũng có thể nói chẳng muốn đi đâu cả.
Đại học.. cụm từ đó sao quá xa xôi với tôi, vậy nên quyết định từ bỏ luôn, chẳng cần phải nghĩ tới nó làm gì. Tuy rằng thành tích học tập của tôi rất tốt, giáo viên chủ nhiệm luôn khuyên tôi nên thi vào một trường đại học trọng điểm như vậy thì mới càng có tương lai, nhưng tôi lại chẳng có chút hứng thú gì với nó. Chắc có lẽ bởi đối với tôi, trường học chưa bao giờ là nơi làm tôi vui vẻ, những hồi ức của nó để lại....thật tệ.
Tôi muốn tìm một chỗ để trốn... Đúng vậy, trốn biệt tăm biệt tích, chẳng ai tìm thấy mình. Chỉ mình tôi, chỉ một mình tôi là đủ rồi. Chờ đợi, hi vọng, rồi thất vọng, tự nói với bản thân kiên cường phải mạnh mẽ, từ buồn tự đau tự lau nước mắt, rồi một ngày nào đó mọi chuyện sẽ khác... Nhưng mà... tôi đợi mãi mà chẳng thấy, lúc này đây, chỉ còn lại nỗi thất vọng ê chề và.... Mệt mỏi.
Có một hôm, tự dưng An An gọi cho tôi - Cô bạn học chung lớp đã tới mời tôi đi dự vũ hội hôm nhận bằng tốt nghiệp đấy!! Khi vừa nhận được điện thoại của cậu ấy, điều đầu tiên mà tôi cảm nhận chính là nó không thật, cảm giác cứ như bản thân bị ảo giác đó. Cô nàng cứ không ngừng luyên thuyên nói hết chuyện này đến chuyện kia liên quan tới đêm vũ hội hôm trước, mà tôi vẫn đang thất thần miên man suy nghĩ. Cuối cùng, không thắng nỗi tò mò tôi bạo dạn hỏi cậu ấy:
"Sao cậu biết số điện thoại di động của tớ vậy?" Có chút im lặng, bầu không khí có điểm xấu hổ. Nhưng cuối cùng cậu ấy cũng nhanh chóng trả lời nghi hoặc của tôi.
"Cậu quên rồi à? Trong sổ tốt nghiệp có lưu lại đầy đủ thông tin do chính cậu viết mà.... Ừ, Ngải Nguyệt. thành thật xin lỗi cậu!! Câu nói này tớ đã muốn nói với cậu lâu rồi, nhưng vẫn chẳng dám nói!!" Có chút choáng váng, không hiểu đầu đuôi.
"Cậu có làm gì tớ đâu chứ?!!"
"Ừ, thì là về chuyện khuôn mặt cậu, nói thật thì nó cũng chẳng phải điều quan trọng nhất. Cậu hiểu ý tớ chứ?? Cậu là một cô gái tốt."
À... hiểu rồi. Lúc này lương tâm mới phát hiện à, haha, có vẻ hơi muộn nhỉ!! Bất quá đáy lòng tôi vẫn vì câu nói của An An mà cảm thấy được một chút ấm áp.
"Ừ, tớ hiểu. Thật xin lỗi, tớ có chút việc, lần sau nói tiếp nha!!" Cũng không đợi cậu ấy trả lời, tôi liền tắt máy. Cái điện thoại này, kiểu dáng cũ kĩ, chức năng cũng rất đơn giản. Là bên cửa hàng di động chạy chương trình khuyến mãi, tặng kèm cho cha tôi, nhưng ông lại thấy nó không đẹp đẽ gì nên tiện tay quăng cho tôi dùng. Thực sự thì từ lúc tôi dùng nó tới nay, nó chưa bao giờ vang lên báo có cuộc gọi tới. Chẳng ai muốn tìm tôi cả, hiện thực chính là hiện và hiện thực luôn tàn khốc đến khô khan như vậy đấy.
Ba ngày liên tiếp, tôi đều không bắt điện thoại của cậu ấy. Ngày thứ tư, không có cuộc gọi nào gọi tới. Ngày thứ năm, có một tin nhắn, nội dung rất ngắn gọn:
"Ngải Nguyệt~~ Bảo trọng!" có chút cay cay nơi sống mũi, có lẽ nếu tôi dũng cảm một chút, bước tới phía trước dù chỉ là một bước nhỏ nhoi, tôi sẽ có người bạn đầu tiên của mình. Tự cười bản thân hèn nhát, <Ngải Nguyệt à Ngải Nguyệt, mày không thể đâu!!!>. Cho dù hiện tại có thể bên nhau thì sao, tương lai không phải cũng sẽ chia lìa hay sao. Cậu ấy sẽ để ý ánh mắt của người khác, sẽ để ý miệng đời chê khen, sẽ cảm thấy đi cùng với tôi rất mất mặt, rồi cậu ấy sẽ như bao người khác, trốn tránh tôi.
Tôi không cần!!! nếu như có được để trước sau gì cũng sẽ mất đi, vậy thì hi vọng làm chi, mong chờ làm gì. Thà rằng chẳng có gì cả, không hi vọng, không mong chờ sẽ không đau khổ. Con người mà, ai mà lại muốn bản thân lại đau khi biết trước điều đó sẽ xảy ra, tôi vốn dĩ chỉ là một kẻ hèn nhát. Tôi chỉ đang bảo vệ trái tim yếu đuối của bản thân, nó mỏng manh lắm.
Nhưng tôi lại chẳng đợi đến thư thông báo trúng tuyển của trường đại học thì đã có một tờ giấy thông báo khác làm đảo lộn tất cả cuộc sống của tôi. Thư báo cáo xét nghiệm của bệnh viên – mẹ tôi mang thai, đã ba tháng. Nó như một chấn động trong đầu tôi, tôi chẳng biết mình nên đối mặt với nó thế nào, phản ứng ra sao, tôi chỉ biết đờ đẩn tránh trong phòng mình. Dù cho cả ngày tôi chẳng ra ngoài ăn chút gì, cũng chẳng có ai để ý tới hỏi thăm tôi một câu.
Đúng thôi ~~ ai cần quan tâm tôi chứ? Bọn họ có hy vọng mới, bọn họ có một đứa con khác của cả hai. Còn tôi thì sao chứ?!! Tôi là gì của bọn họ?!! tôi không phải con của bọn họ sao!! Tôi nên làm gì bây giờ!!
Quả nhiên, cả hai tìm tôi nói chuyện. Vì để đảm bảo mẹ tôi có thể dưỡng thai một cách tốt nhất, bọn họ muốn tôi về quê ngoại ở một thời gian. Từ đầu tới cuối tôi chẳng chú tâm xem cha tôi đang nói điều gì cả. Tất cả đều là lấy cớ, tất cả đều chỉ là dối trá, mà sự dối trá của ông lúc này thật làm lòng tôi lạnh lẽo. Còn mẹ tôi, người phụ nữ mười tháng mang thai sinh ra tôi, người cho tôi sinh mạng, đang an nhàn ngồi trên sopha, vẻ mặt hiền hòa tôi chưa bao giờ được thấy qua, bà nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình. Thỉnh thoảng lại thỏ thẻ hai tiếng:
"Bảo bối ~~ con phải ngoan nha!!"
"Bảo bối ~~ mẹ ngày nào cũng xem poster diễn viên người mẫu!! Sau này con cũng sẽ xinh đẹp như bọn họ!!"
Thì ra là thế, trên tường trong nhà, khắp nơi đều dán đầy poster, tất cả đều là mỹ nhân. Tôi hiểu rồi!! thì ra là vậy, thì ra là vậy!! nước mắt lăn dài trên khóe mi, mắt cay xè.
Haha!! Đã thời nào rồi mà còn tin mấy cái mê tín này nữa chứ!! Chê tôi chướng mắt chứ gì!! Ok, tôi đi. Tôi thề, sau này tôi sẽ chẳng bao giờ bước vào cánh cửa này dù chỉ là một bước.
Tác giả có lời muốn nói: Số lượng từ có vẻ hơi ít ~~ lần sau sẽ bù đắp nha.