Sương Tan, Lộ Ra Màn Sao Lấp Lánh Chiếu Rọi Thế Gian

Chương 34: Bệnh Viện Bình An 8





《Đứa trẻ mang mã số 000.》
Ám Chi Linh lạnh lùng nhìn Asmodeus và Diêm La, áp suất thấp không ngừng trào ra từ cơ thể nó.
"Các ngươi, đáng chết!"
Ám nguyên tố ngưng tụ thành hư ảnh quái vật mang uy áp cực kì khủ.ng bố sau lưng Ám Chi Linh.

Theo sự chỉ đạo của nó, cơ thể quái vật trở nên khổng lồ, Ám nguyên tố che trời lấp đất bao phủ lấy toàn bộ lĩnh vực.
Asmodeus và Diêm La cảm nhận được một sự áp bách chưa từng có.

Đây là sự tồn tại bọn họ không thể chống lại được.
"Ám Chi Linh! Dừng lại!" Yến Mạc Thù xông vào hét lên.
Ám Chi Linh giật mình, thế tấn công của quái vật dừng lại.
"Yến Mạc Thù, tại sao?"
"Nếu giết hai tên này thì Cây Nhỏ sẽ bị viện trưởng nhắm vào đấy!"
"Viện trưởng bệnh viện?" Ám Chi Linh nhíu mày hỏi.
Yến Mạc Thù gật đầu: "Phải, hai tên này là...!Tôi không nói ra được, nhưng nói chung là bây giờ chúng chưa thể chết được, cậu mà giết chúng thì viện trưởng chắc chắn sẽ nhắm vào Cây Nhỏ."
Ám Chi Linh không tình nguyện tiêu trừ quái vật, hừ lạnh, đôi mắt đen lạnh băng nhìn chằm chằm hai bệnh nhân nguy hiểm cao như muốn băm nát chúng ra khiến hai tên này lạnh sống lưng.
"May cho các ngươi đấy!"
Nó cúi đầu nhìn người trong lòng, thanh niên đã sớm khóc mệt, mệt mỏi chôn đầu ngủ trong lòng Ám Chi Linh.
Ám Chi Linh cẩn thận bế Tinh Mạc Già lên, cùng Yến Mạc Thù rời khỏi lĩnh vực.
"Cây Nhỏ sao rồi?" Yến Mạc Thù lo lắng hỏi.
"Không tốt lắm." Ám Chi Linh nói.

"Bị hành động của hai tên kia kíc.h thích khiến kí ức bị cố ý phủ bụi lần nữa trồi lên."
"Mạc Già mắc phải hội chứng siêu ức chứng, căn bản không thể quên bất cứ thứ gì, từ hình ảnh, âm thanh đến cảm giác, tất cả mọi thứ xung quanh cậu ấy Mạc Già đều không thể quên được.

Vụ bắt cóc mười một năm trước cũng vậy."
"Mạc Già lúc đó quá nhỏ, mà chấn thương tâm lý lại quá lớn, lại không thể quên được dẫn tới trong suốt một năm sau khi được cứu ra cậu ấy gần như không thể giao tiếp với bất cứ ai, kể cả người nhà của mình, vẫn luôn đắm chìm trong bóng tối không thể thoát ra.

Dù đã mời rất nhiều chuyên gia tâm lý nhưng cũng không thể giúp Mạc Già khá lên, thôi miên cũng chẳng thể khiến cậu ấy quên đi cái quá khứ đó."

"Vậy nên Mạc Già chỉ có thể cố gắng lãng quên những hình ảnh này, nhưng rất khó.

Phải mất hai năm cậu ấy mới làm được, trong hai năm đó Mạc Già vẫn luôn ngụy trang tâm lý của bản thân đã ổn, cố gắng hòa nhập lại vào cuộc sống bình thường để bản thân không nghĩ tới quá khứ đó nữa."
"Từ lúc tiến vào Khu Vực Chết Chóc tinh thần của Mạc Già đã có chút không ổn định rồi.

Hoàn cảnh và không khí nơi này quá âm u lạnh lẽo, tuy Mạc Già không mở mắt nhưng không khí xung quanh vẫn khiến kí ức bị cố ý lãng quên không khống chế được muốn trồi lên.

Bệnh viện cũng là bóng ma khó xóa nhòa trong lòng Mạc Già, bị phân đến phó bản này khiến tinh thần của Mạc Già càng thêm không ổn, lại trải qua mấy kíc.h thích lớn càng khiến tinh thần cậu ấy bất ổn hơn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào."
"Mạc Già bị một hành động còn chưa đi quá giới hạn kíc.h thích thành cái dạng này, tôi thật không thể tưởng tượng được nếu gặp thêm những thứ khác thì cậu ấy sẽ thành ra như thế nào nữa."
Yến Mạc Thù trầm mặc gật đầu.

Tình trạng của Cây Nhỏ còn nguy hơn anh nghĩ.
"Liệu Cây Nhỏ có thể chống đỡ được không?" Anh hỏi.
Ám Chi Linh hơi trầm mặc, sau đó gật đầu: "Nếu là Mạc Già thì có thể.

Sau vụ bắt cóc đó, Mạc Già học được ngụy trang, có thể ngụy trang tinh thần của bản thân ổn định để qua mắt mọi người, cũng là qua mắt cả bản thân cậu ấy.

Mạc Già rất muốn đi ra khỏi quá khứ, không bị quá khứ ảnh hưởng, vậy nên rất có khả năng là dù đã chịu kíc.h thích lớn như này cậu ấy vẫn sẽ tiếp tục cố gắng chống đỡ."
"Như vậy không ổn chút nào, tinh thần của thằng bé rất nhanh sẽ kiệt quệ." Yến Mạc Thù nhíu mày nói.
Ám Chi Linh bất đắc dĩ nói: "Đừng nhìn ngày thường Mạc Già ôn hòa như vậy, kì thực cậu ấy rất ương bướng, cứng đầu, một khi đã quyết thì nhất định phải làm cho bằng được.

Việc tiếp tục cố gắng chống đỡ để thông quan phó bản rời đi Khu Vực Chết Chóc cậu ấy sớm đã quyết định rồi, có muốn ngăn cũng không được."
"Hơn nữa, tuy làm vậy đối với Mạc Già là rất tàn nhẫn nhưng tôi đồng ý với quyết định này của cậu ấy.

Từ khi tiến vào Khu Vực Chết Chóc, cuộc sống của Mạc Già đã bị đảo lộn hoàn toàn.

Nếu không nhanh trưởng thành thì không thể sống sót được, tôi và cậu không thể lúc nào cũng ở bên bảo vệ Mạc Già được.

Mạc Già hẳn cũng nghĩ tới điều này."
"Yến Mạc Thù, cậu mất trí nhớ nên có lẽ sẽ không rõ Mạc Già là người thế nào, không, có lẽ trong thâm tâm cậu đã biết rồi.


Mạc Già rất hay suy nghĩ sâu xa, từ một việc thôi ấy cũng có thể từ đó suy ra rất nhiều trường hợp khác nhau có thể xảy ra trong tương lai, từ đó đưa ra những biện pháp giải quyết thích hợp.

Chắc chắn Mạc Già đã nghĩ tới việc tôi và cậu không thể lúc nào cũng ở bên cậu ấy, muốn sống sót ở đây chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, vậy nên Mạc Già mới lựa chọn một biện pháp tàn nhẫn với bản thân như vậy."
"Kì thực, tâm lý và tinh thần của Mạc Già chưa bao giờ ổn định, chỉ là nó bị chủ nhân đè ép áp chế gắt gao, hơn nữa Mạc Già sống trong thời bình, tuy hay vướng vào mấy tên b.iến thái cuồng sát nhưng cũng chưa đến mức khiến tinh thần của Mạc Già lần nữa bất ổn.

Cậu ấy vẫn luôn khắc chế bản thân, vì cậu ấy biết một khi mình mất khống chế thì sẽ xảy ra hậu quả đáng sợ như thế nào."
"Vì không muốn bản thân sa vào bóng tối không thể thoát ra hoàn toàn, Cây Nhỏ lựa chọn tàn nhẫn với bản thân." Yến Mạc Thù trầm giọng nói.
Ám Chi Linh gật đầu.
Có lẽ rất khó có thể tin được một đứa trẻ như Tinh Mạc Già lại có thể suy nghĩ được tới như vậy trong tình trạng tinh thần bất ổn, nhưng y thực sự có suy nghĩ như vậy.

Y biết rất rõ tình trạng của bản thân, y không muốn vì một Tinh Mạc Già mà khiến xã hội hỗn loạn, vì y biết khi mình mất khống chế thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
Sau khi Yến Mạc Thù chết, Tinh Mạc Già tức giận muốn giết Lancelot, thảm trạng năm đó là minh chứng rất rõ ràng cho sự đáng sợ và nguy hiểm cực độ của Tinh Mạc Già khi y mất khống chế.
"Ám Chi Linh, bác sĩ Yến, Layla sao vậy?" Isaac và những người khác trong lúc đưa cơm cho bệnh nhân nguy hiểm cao cũng trải qua một trận chiến, tuy có người thương thế cũng khá nặng nhưng không có ai mất mạng cả.
"Gặp chút chuyện, nhưng cũng may đều ổn cả rồi." Ám Chi Linh nói.
Yến Mạc Thù lấy ra mấy hộp thuốc ném cho nhóm Isaac: "Thuốc trị thương, có thể giúp vết thương nhanh lành."
"A, cảm ơn." Nhóm Isaac thụ sủng nhược kinh nhận lấy.
"Prince, tạm thời Mạc Già sẽ không hành động với các cậu nữa.

Tình trạng hiện tại của Mạc Già không thích hợp tiếp tục đi tìm manh mối nhiệm vụ, cần nghỉ ngơi." Ám Chi Linh nói.
Tuy không biết Tinh Mạc Già đã trải qua chuyện gì nhưng nhìn thôi cũng biết tình trạng hiện tại của y không ổn.

Nhóm Isaac gật đầu, bảo Ám Chi Linh và Yến Mạc Thù đưa Tinh Mạc Già đi nghỉ ngơi đi.
Ám Chi Linh gật đầu, cùng Yến Mạc Thù rời đi.
Ám Chi Linh hỏi: "Có phòng nào sáng sủa, ấm áp chút không? Tốt nhất trong đó bày biện mấy thứ lông xù mềm mại."
Yến Mạc Thù: "Phòng tôi."
Ám Chi Linh: "..."
Đã quên mất, Yến Mạc Thù rất thích mấy thứ lông xù mềm mại.

Phòng của Yến Mạc Thù lấy gam màu trắng xanh làm chủ đạo, bên trong bày biện rất nhiều những tấm thảm hay ghế sofa bằng nhung hoặc lông, sờ vào cực kì mềm mại, ngồi lên nằm xuống vô cùng thoải mái.

Ám Chi Linh đặt Tinh Mạc Già lên giường, đắp chăn cho y, sau đó đi vào phòng vệ sinh giặt khăn giúp y lau mặt.
"Tôi sẽ xuất hiện trước mặt mọi người ít nhất có thể." Yến Mạc Thù nói.

"Chừng nào những sợi tơ này vẫn còn thì tôi sẽ bị khống chế bất cứ lúc nào, lúc đó sẽ gây nguy hiểm cho mọi người."
"Về những sợi tơ này, tôi đã tìm ra cách giải quyết rồi." Ám Chi Linh nói.
Yến Mạc Thù ngạc nhiên: "Thật sao?"
Ám Chi Linh gật đầu: "Nhưng bây giờ chưa được, những sợi tơ này tuy có thể khống chế cậu bất cứ lúc nào, nhưng nó cũng là thứ giúp cậu tiếp tục sống đến bây giờ.

Muốn giải quyết sợi tơ, cậu phải nhanh chóng hoàn thiện nó."
Ám Chi Linh chỉ vào vị trí ngực trái của mình.

Yến Mạc Thù gật đầu.
Nó sắp hoàn thiện rồi, rất nhanh thôi anh sẽ có thể thoát khỏi những sợi tơ phiền toái này.
"Vậy tôi rời đi trước, Cây Nhỏ nhờ cậu chăm sóc." Yến Mạc Thù nói.
Ám Chi Linh gật đầu, nó ngồi bên cạnh giường, v.uốt ve bộ lông mượt mà của Thanh Thiên.
"Pi." Chim mập củng đầu vào người Ám Chi Linh, mềm mại kêu một tiếng.
"Yên tâm, Mạc Già sẽ không sao đâu, chủ nhân mày kiên cường lắm."
Suốt cả ngày thứ hai, Tinh Mạc Già và Ám Chi Linh đều không rời khỏi phòng Yến Mạc Thù.

Yến Mạc Thù cũng có trở lại mấy lần xem Tinh Mạc Già thế nào rồi, sau đó lại rời đi.
Tinh Mạc Già đã hôn mê gần một ngày trời, đến sáng hôm sau thì mơ màng tỉnh dậy, cảm nhận được có thứ gì đó lạnh lẽo dán lên người mình.
Y mở mắt ra, thấy Ám Chi Linh vẻ mặt không đẹp cho lắm nhìn chằm chằm thứ bám trên người y.
"Tiểu Ám, đây là đâu? Sao bụng tớ cảm thấy lạnh lạnh?" Tinh Mạc Già khàn khàn hỏi.
"Mạc Già, trước đừng cử động, để tớ xem có thể bức thứ này rời khỏi người cậu không." Ám Chi Linh nói.
Nó mới chỉ rời đi một chút để xem xem nhóm Isaac thế nào rồi, vậy mà lúc quay lại đã thấy thứ đồ chơi này bám trên người Mạc Già.
Bị ánh mắt như nhìn một thứ đồ chơi không đáng tiền của Ám Chi Linh làm cho tức giận, thứ bám trên người Tinh Mạc Già phồng má, nó chỉ tay vào Ám Chi Linh nói:
"Tôi mới không phải thứ đồ chơi! Ông già, ông muốn chia cắt mẹ con tôi đó hả?"
Ông già?
Gân xanh hiện lên trên trán Ám Chi Linh.

Tuy nó đã sống lâu lắm rồi nhưng vẻ ngoài của nó có già đâu, rõ ràng trẻ trung như này, thứ đồ chơi này lại dám gọi nó là ônh già.
"Nhóc con, người trên giường không phải mẹ nhóc, nhanh thu dây rốn lại đi, không ta bóp nát đầu nhóc giờ." Ám Chi Linh cười hiền từ nói.

Thứ bám trên người Tinh Mạc Già bị nụ cười của Ám Chi Linh dọa sợ, vội chui tọt vào lòng người nằm trên giường.

Tuy nó cũng đã sống rất lâu rồi nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, rất dễ bị hù dọa, nhất là bị hù dọa bởi người mang nồng nặc Ám nguyên tố xung quanh mình như Ám Chi Linh.
Tinh Mạc Già vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn hơi mơ màng, nghe thấy đứa trẻ bám trên người mình gọi y là mẹ, theo bản năng phản bác.
"Tôi là nam! Không thể làm mẹ nhóc được!"
Sau đó, y ý thức được mình vừa nói chuyện với ai.
Tinh Mạc Già hơi ngẩng đầu, nhìn bám trên bụng mình là một đứa trẻ làn da trắng bệch như người chết, trên đầu mọc lên một khối u to tướng, đôi mắt không có lòng trắng, chỉ có một màu đen thăm thẳm, ngón tay nhọn hoắt màu đen, răng nanh bén nhọn, buột miệng thốt lên:
"Thứ đồ chơi gì đây?"
Đứa trẻ: "..."
Nó biết mình xấu, vậy nên làm ơn không cần nói toạc ra suy nghĩ của bản thân như vậy, cảm ơn.
"Nhóc vừa gọi tôi là mẹ?" Tinh Mạc Già nhớ tới ban nãy nhóc này gọi mình là mẹ, nhíu mày.

"Tôi là nam, không thể trở thành mẹ của nhóc được, nhóc đi tìm người khác đi."
Đứa trẻ nghe vậy, chỉ tay vào mặt Tinh Mạc Già, ngơ ngác hỏi: "Bộ...!không phải nữ sao?"
Tinh Mạc Già: "..."
Nữ cái con khỉ! Nhóc mới là nữ! Cả nhà nhóc đều là nữ!
Ám Chi Linh nín cười, giờ nó cảm thấy thằng oắt tự tiện nhận mẹ này cũng có chỗ tốt đó chứ.

Nhờ nó mà Mạc Già có thể dời đi lực chú ý, tạm thời không nghĩ tới chuyện mình vừa trải qua và những quá khứ không muốn nhớ tới.
Đứa trẻ ủ rũ cúi đầu, sau đó bắt đầu cãi lý: "Nam thì sao? Con thấy đầy nam nhân mang thai tới bệnh viện khám kìa!"
"Nhưng tôi mới mười sáu tuổi, sao có thể có con được." Tinh Mạc Già nhíu mày nỏi.
"Trong số bọn họ cũng có đầy người mười sáu tuổi!"
"Mười tám tuổi mới trưởng thành, đến lúc đó mới có thể kết hôn sinh con.

Trước mười tám tuổi không được mang thai sớm, nếu không không phải bé ngoan.

Tôi là bé ngoan, mới không phải bé hư, không thể làm mẹ của nhóc được."
Đứa trẻ á khẩu.
Nó lại ủ rũ cúi đầu, thu lại dây rốn cuốn trên bụng Tinh Mạc Già.
Tinh Mạc Già hỏi: "Nhóc là ai?"
"Con, à, em không có tên.

Mã số của em là 000.".