*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phiên ngoại 7 (Hoàn)
Bình minh sắp lên. Đội trưởng Cục Thú khống phân cục Đông Nam ngậm một chiếc bánh bao vừa mới được rán, mở điện thoại lên xem thì phát hiện ra bài kiểm tra phát sóng trực tiếp kia vẫn còn đang tiếp tục.
“Nghiêm Tiễu anh làm gì thế,” Sau khi xác nhận quyền hạn xong, đội trưởng Đông Nam vào nơi phát sóng trực tiếp trò chuyện với nhiều người, trên màn hình điện thoại xuất hiện các hình ảnh theo dõi chằng chịt nhau, tùy tiện nhấn vào xem một cái thì thấy người tham gia phỏng vấn uể oải tuyệt vọng: “Coi như là hôm qua chưa kiểm tra xong thì cũng chằng cần mới sớm như thế đã kéo người kiểm tra tiếp đâu, trời còn chưa sáng mà.”
Đội trưởng Tây Bắc đang nằm sấp trên bàn của mình ngủ, nghe có tiếng gọi trong tai nghe thì thức ngay lập tức, theo bản năng mà cảnh giác nhưng sau khi biết ai đang nói chuyện thì thả lỏng ra: “Tới rồi à.”
“Không phải là trời chưa sáng đã kéo người ta đâu mà là kiểm tra cả một ngày một đêm không cho người ta nghỉ ngơi.” Đội trưởng Hoa Bắc không hề buồn ngủ, bởi vì vừa nhắm mắt là nghĩ tới mình còn thiếu tận 5994 chữ trong báo cáo công tác thì phấn chấn cả đêm luôn.
“Một ngày một đêm?” Đội trưởng Đông Nam biết Nghiêm Tiễu ác nhưng không ngờ anh ta lại ác đến thế: “Nghiêm Tiễu đâu?”
Hoa Bắc: “Tắt máy rồi, nói là muốn tập trung kiểm tra.”
Đội trưởng Đông Nam: “Bây giờ tới đâu rồi?”
Hoa Bắc: “Đang vòng cuối, ba mươi lấy mươi, giờ đã loại 12 người rồi, còn 18 người, chưa ai đến điểm kết thúc cả.”
Tây Bắc: “Với đống bẫy của tên Nghiêm Tiễu thiếu đạo đức thì tới được điểm kết thúc cả mới là lạ.”
“Cơ mà đến giờ thì cũng chẳng ngu ngốc nữa,” Đội trưởng Hoa Bắc nói: “Sau nửa đêm không ai hành động nữa, ai cũng chờ đến bình minh cả.”
Rừng mưa, ban chỉ huy kiểm tra.
Trong màn hình theo dõi, ánh sáng tự nhiên đã thay thế cho kính lọc bóng tối. Tia nắng xuyên qua những khe lá tạo ra những hình cắt xinh đẹp trên mặt đất.
Nghiêm Tiễu canh chừng thời gian khá tốt, mở mắt dậy đi đến trước máy giám sát.
“Đội trưởng,” Đội viên ngồi trước mấy giám sát thấy lão đại tới thì thông báo: “Đã bắt đầu dậy rồi.”
Một ngày mới bắt đầu, đám thí sinh nghỉ ngơi qua đêm cũng bắt đầu hoạt động.
Nghiêm Tiễu nhìn máy giám sát hồi lâu thì xoay người đi về phía giường xếp đang có người ngủ, nhẹ nhàng ngồi bên giường.
Đội phó trong mơ cảm nhận được sự “yêu thương” của đội trưởng, lúc đầu thì nhăn mặt nhíu mày, sau đó là giật mình, mở to hai mắt.
“Cậu nên ra sân rồi đấy.” Nghiêm Tiễu mỉm cười.
Đội phó: “…”
Khoảnh khắc đau thương nhất cuộc đời không phải là tăng ca xong đi ngủ thì bị sếp đánh thức, mà là bị đánh thức xong rồi lại tăng ca tiếp.
“Hù một lần thì tạm được, hai lần thì không linh đâu.” Đội phó không phải là không muốn làm nhưng sợ là làm chuyện vô ích.
“Ai bảo cậu đi hù,” Nghiêm Tiễu: “Lần này là tới luôn.”
Đội phó cảnh giác: “Tới luôn?”
Nghiêm Tiễu: “Kiên trì được tới bây giờ thì cũng chẳng yếu đâu, cậu lên một tí là bọn họ không chịu được đâu.”
Chẳng yếu đâu?
Đội phó bây giờ thì lo mình không làm được, bị dằn vặt tới bây giờ toàn phải nhịn chứ đâu: “Nếu như bọn họ hợp lại phản công thì tôi báo tai nạn lao động đấy.”
Lông mi Nghiêm Tiễu nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt có vẻ thất vọng: “Một đám mới ra đời mà cậu sợ gì?”
“Đừng có khích tôi.” Đội phó không chịu nổi, đứng dậy rời đi.
Một phút sau, hổ gầm tới rung trời, vang vọng khắp rừng.
Đám đội viên bên trong lều: “…” Ngoài miệng thì ngoan cố nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Tại nơi nào đó trong rừng.
Lâm Vụ và Vương Dã vừa ra khỏi hang bỗng dừng lại nhìn nhau.
Lâm Vụ: “Nghe thấy chứ?”
“Hổ,” Vương Dã không chỉ nghe thấy mà còn có thể nhận dạng được tiếng của đồng loại: “Là người tham gia phỏng vấn vòng một đấy.”
Hôm qua thì đặt bẫy đầy đường, hôm nay thì là hổ chặn đường, Lâm Vụ nghi ngờ rằng vòng kiểm tra này là “không để người sống” thì có.
Tiếng hổ gầm vẫn còn vang vảng trong rừng, máy bay không người lái cũng vang vọng tiếng từ hướng đó. Do khoảng cách quá xa nên âm thanh tới tan Lâm Vụ và Vương Dã bị ngắt quãng.
“Số 6 bỏ quyền… Vòng phỏng vấn thứ ba… Còn lại… 17 người…”
Vương Dã nghe thấy, khẽ híp mắt lại.
Lâm Vụ nhìn đến nơi có âm thanh kia, nhíu chặt mày lại.
Người xếp hạng sáu thể lực cho dù có rơi vào bẫy cũng sẽ có cách thoát ra. Trừ khi là anh ta gặp phải một cửa ải còn chết người hơn cả bẫy.
Con hổ kia. Chắc là người giúp Nghiêm Tiễu để kiểm tra là người thức tỉnh thú hóa loài hổ.
“Loạn mất rồi.” Đội trưởng Đông Nam không nhìn nổi.
“Anh ta làm loạn cả một ngày một đêm rồi.” Hôm qua đội trưởng Tây Bắc uống kỷ tử, hôm nay lại ngâm táo đỏ uống, dùng một tâm thế Phật hệ để đối mặt với mọi chuyện.
“Hai người cứ để anh ta làm loạn vậy à?” Đội trưởng Đông Nam nói: “Lão Vu không rảnh login vào xem, nếu như anh ấy lên thấy Nghiêm Tiễu hành người của anh ta như thế chắc chắn là mắng té tát luôn.”
Lão Vu, đội trưởng phân cục Đông Bắc.
“Là sao,” Đội trưởng Tây Bắc ngẫm ra gì đó: “Tuyển người cho Đông Bắc hết hả?”
“Mấy người chưa nghe nói à?” Đội trưởng Đông Nam nói: “Xác định rồi, nhóm người trúng tuyển sẽ đi sang phân cục Đông Bắc hỗ trợ trước, sau khi hoàn thành bảo hộ bên kia xong thì tùy theo khu vực và ước nguyện cá nhân mà chia cho các cục khác.”
Khu bảo hộ thú hóa tại núi Trường Bạch của phân cục Đông Bắc từ một nơi làm thí điểm đang dần dần mở rộng ra một quy mô lớn hơn, là công tác quan trọng nhất của toàn Cục Thú khống năm nay.
“Lão Vu đâu?” Nhắc tới đội trưởng Đông Bắc, đội trưởng Đông Nam mới phát hiện người không có ở đây.
Hoa Bắc: “Không tới, chắc là đang bận với khu bảo hộ bên kia rồi.”
Trong máy giám sát, lại có một người tham gia phỏng vấn đụng đầu với hổ, nhưng may là người này thuộc loài ngỗng lớn. Tính khí chiến đấu tự nhiên của loài này khiến anh ta mạnh mẽ ngay cả khi đang chạy trốn, không hề hoảng sợ mà chạy bừa, do là loài chim có cấu trúc xương nhẹ nên anh ta có lợi thế về tốc độ, thành công thoát khỏi chướng ngại vật.
Đội trưởng Đông Nam liếc mắt là nhận ra ngay người này là người thú hóa được ghi lại trong danh sách của phân cục Đông Nam: “Lúc người này thú hóa lần đầu cũng khá náo nhiệt đây, bay thẳng vào vườn thiên nga của khu động vật hoang dã, lúc đó cả hồ toàn là thiên nga…”
Đội trưởng Hoa Bắc có thể tưởng tượng được các anh em Đông Nam cực khổ thế nào, tuy là ngỗng lớn và thiên nga có khác nhau nhưng ráng nhìn trong một chùm trắng tinh thì có thị lực tốt tới mấy cũng khó: “Khá khó tìm nhỉ.”
“À, này thì không có,” Đội trưởng Đông Nam nói: “Cả hồ toàn là thiên nga đen, có một mình cậu ta màu trắng.”
Đông Nam: “Nhưng mà khó bắt lắm, người của bọn tôi vào bị vây quanh sau đó làm con thiên nga lớn nhất cả hồ đuổi đánh tới lên bờ luôn.”
Sau đó thì phân cục Đông Nam cùng thừa nhận một quy tắc ngầm: Loài ngỗng thức tỉnh từ loài chim phổ thông sang loài ác điểu, khi làm nhiệm vụ nhân viên phải chuẩn bị xử lý như khi xử lý thú dữ.
Nói đến thú hóa, đội trưởng Đông Nam xem qua các màn hình một lần, kết quả là phát hiện ra chỉ có một mình người thú hóa ngỗng lớn là thuộc Đông Nam, còn mấy người khác thì không biết nên hỏi hai đội trưởng còn lại xem là có người thú hóa bên Tây Bắc và Hoa Bắc không.
Đương nhiên là có.
Tây Bắc: “Số 4, số 10, số 12.”
Hoa Bắc: “Số 15.”
Trừ những người đó ra, số 1 Mao Thạc khi thoát khỏi bẫy đã thú hóa, tuy là rất bí mật, còn số 2 Vương Dã thì khi kiểm tra thể lực thì đã lộ ra tố chất mạnh mẽ của cơ thể, cũng có thể đoán rằng đây là người thú hóa. Hai người này không phải là Đông Bắc thì cũng là Tây Nam.
“Còn số 30 này,” Đội trưởng Hoa Bắc ấn một màn hình giám sát to lên, trong màn hình xuất hiện Kiều Doanh đang nhẹ nhàng bước xuyên qua một dây leo, mắt to cảnh giác nhìn xung quanh: “Tuy cô bé này được hạng chót kiểm tra thể lực, cả sức mạnh và thể trạng đều không ổn, nhưng tốc độ thì rất nhanh.”
Còn 17 người, xác định thú hóa được 6 người, tạm xác định 2 người, chiếm tổng 47%, khá cao.
“Còn số 17 thì sao?” Đội trưởng Đông Nam nhấn vào màn hình duy nhất có hai người, khác với những người đi đơn, số 2 và số 17 là một tổ hợp vô cùng đặc biệt: “Cậu ấy có vẻ quen biết số 2, hai người này lập đội à?”
Đội trưởng Tây Bắc yên lặng uống nước táo đỏ.
Đội trưởng Hoa Bắc: “…Tôi thấy ổn, hai người bọn họ chắc là không tạo thành đội đơn giản đến thế đâu.”
Ở đây, trong tất cả màn hình giám sát lại vang lên một âm thanh thông báo trước đây chưa từng có.
“Đã có 1 người đến điểm cuối! Nhắc lại lần nữa, đã có 1 người đến điểm cuối, còn lại 9 vị trí —”
Thông báo này lớn hơn thông báo có người bỏ cuộc nhiều, giống như có một người khổng lồ đang quan sát rừng mưa, rống một tiếng là khiến ai nấy đều kinh hoàng.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy tất cả người tham giả phỏng vấn đều đang gấp gáp.
Mặc dù tỷ lệ thú hóa khá cao nhưng tính tới bây giờ thì trừ Mao Thạc vì để thoát thân mà thú hóa ra thì chưa ai thú hóa cả.
Nhưng dưới áp lực lớn thế này, đội trưởng Tây Bắc sờ cằm: “Không biết có người thú hóa không?”
“Không thể.” Đội trưởng Hoa Bắc quyết đoán phủ định: “Thú hóa ở ngoài cho dù là không gây rối cho xã hội thì vẫn tính là vi phạm, hiệp định bảo mật đã ghi rõ rồi.”
“Từ hôm qua đến bây giờ chưa có ai hoàn toàn thú hóa cả à?” Đội trưởng Đông Nam bất ngờ.
“Tính tự kiềm chế của đám thanh niên này không tệ,” Đội trưởng Tây Bắc nói: “Không có kích động…”
“Grào—”
Một tiếng hổ gầm hoàn toàn khác cắt ngang lời của đội trưởng Tây Bắc, cũng át đi cả âm thanh của máy bay không người lái, nó hung mãnh hơn, uy phong hơn, giống như là vua của loài thú bước đến.
Ba người đội trưởng sợ đến chấn động cả người, nghe theo tiếng mà nhìn màn hình, đó là màn hình của số 2 và số 17 khi trước.
Dưới phiến lá rộng của cậy cọ, một chú hổ bộ lông sáng, đường sọc sặc sỡ xuất hiện. Thứ gây kinh ngạc là thân người dài của chú hổ, cơ thể lực lưỡng và tứ chi đầy khí thế làm chủ thiên hạ cho dù chỉ là bước dạo trong vườn.
“Hổ Đông Bắc.” Đội trưởng Tây Bắc chậm rãi nói ba chữ.
Theo như tổng điều tra các loài vật thì hổ không hiếm gì, nhưng loài hổ đứng đầu trong kim tự tháp các loài hổ lại là hổ Siberia, loài này là một trong những loài có số lượng ít, nói gì tới thú hóa.
Đội phó phân cục Tây Nam đang dạo xung quanh để bắt nạt người ta thuộc loài Hoa Nam*, đi tới đâu các loài thú rút lui đến đó, đám người tham gia phỏng vấn thì chạy trối chết. Nhưng mà khi đặt chung hai hình ảnh này với nhau thì ba đội trưởng lập tức cảm đội phó Tây Nam gầy hơn hẳn một vòng, ngay cả khí chất cũng lịch sự hơn hẳn.
*Hổ Hoa Nam
Tiếng hổ gầm còn chưa vang xong thì đã có tiếng sói tru.
“À úuuuu—”
Trong cùng một màn hình, cùng một địa điểm, tiếng tru này không hung mãnh như hổ Đông Bắc nhưng lại xa xôi hơn, thê lương hơn, tựa như ánh mặt trời mới mọc mà trời lại tối ngay, trăng lạnh như nước, trời cao hoang vu.
Một chú sói đồng cỏ cùng bước ra từ bên trong lùm cây, đi tới bên người hổ Đông Bắc. Hổ Đông Bắc cúi đầu, cái đầu dùng sức cọ cọ lên mặt sói đồng cỏ tựa như một chú mèo lớn, ai ngờ lại không khống chế được lực nên lật chú sói đồng cỏ ngửa bụng ra luôn.
Sói đồng cỏ bất mãn “u u” hai tiếng rồi làm nũng khiến người ta nghi ngờ chú sói đang “hát” chứ không phải tru.
Đội trưởng Tây Bắc hơi ngơ ra. Lúc hổ Đông Bắc bước ra, anh ta chắc chắn đây là số 2, nhưng bây giờ lại có thêm một chú sói: “Số 17 cũng là người thú hóa à?” Bỗng, anh ta lại không chắc chắn: “Ai là số 2, ai là số 17?”
Đội trưởng Hoa Bắc vì đồng nghiệp mình ngu ngơ quá: “Cậu nghĩ đi tối hôm qua hai bọn họ như thế, bây giờ nhìn lại mấy hành động này xem phân biệt không được à?”
Đội trưởng Đông Nam có vô số dấu chấm hỏi: “Tối hôm qua? Hai bọn họ làm gì?”
Đội trưởng Tây Bắc: “…Không quan trọng.”
Đội trưởng Hoa Bắc: “Anh mà biết thì không tốt đâu.”
Đội trưởng Đông Nam càng không hiểu gì hơn, thế nhưng trực giác dã tính lại mơ hồ nói cho anh ta biết rằng có một số chuyện không hỏi gì nữa thì tốt hơn: “Hỏi những thứ quan trọng hơn vậy,” rồi quyết tâm bẻ lái: “Khi nãy ai nói bọn họ không thể thú hóa?”
Đội trưởng Hoa Bắc: “…”
Đội trưởng Đông Nam: “Hình như có người nói bọn họ kiềm chế tốt lắm?”
Đội trưởng Tây Bắc: “…”
Hai cái thằng nhóc này rốt cuộc là muốn làm trò gì đây?!
Năm phút trước.
Thông báo đã có một người đến điểm cuối cùng cứ vang vảng trong rừng, giống như là muốn thông báo mãi.
Vương Dã bị bực mình: “Cố ý đây này.”
“Bọn họ hy vọng chúng ta bị rối cả lên.” Lâm Vụ nghĩ ngợi: “Bây giờ mọi người chắc chắn là đang tăng tốc cả rồi, ai muốn ổn định đi đường mà nghĩ tới người khác tăng tốc thì cũng sẽ sốt ruột.”
Hôm qua đi đường vòng là Vương Dã đã muốn tăng tốc rồi: “Lần này đi thẳng đi, nếu đạp phải bẫy thì tớ hứa sẽ đưa cậu ra một cách an toàn.”
Lâm Vụ trầm mặc một lát, ngẩng đầu: “Cứ theo như cậu nói đi.”
Vương Dã không nghĩ rằng cậu sẽ đồng ý thoải mái đến thế, xoay người ngắm ánh mặt trời vừa mọc lên ở phía Đông và cũng là nơi kết thúc, quay đầu nhìn Lâm Vụ: “Đi chứ?”
“Đi như thế không được.” Lâm Vụ nói.
Hai người ẩn vào trong rừng cây, một lát sau, một sói một hổ trang bị nhẹ nhàng bước đi.
Quần áo, điện thoại, ba lô, máy truyền tin đều để lại đây cả, họ có thể dựa vào ảnh mặt trời và bản năng dã tính để tìm hướng. Còn về khứu giác thì với khứu giác nhạy bén của loài chó có thể khiến cho Lâm Vụ ngửi được mùi trong rừng. Động vật, loài người, xa lạ, quen thuộc…
Quen thuộc?
Sói đồng cỏ bỗng nhiên dừng lại, mũi lại chạm xuống đất, tỉ mỉ ngửi lấy, không sai, là mùi của Nghiêm Tiễu.
Cái con người phỏng vấn khiến người ta hận ở đến nghiến răng mấy ngày gần đây đã đến đây, cơ mà mùi rất nhạt, chắc là chỉ đi qua bình thường thôi chứ không dừng lại.
Ở trong khu rừng này có nơi nào anh ta đứng lại không?
Chắc chắn là có.
Anh ta là người phỏng vấn, là “đạo diễn” thiết kế tất cả chỗ này, cho dù không có diễn tập thì trước khi chính thức bắt đầu cũng phải kiểm tra xem mọi thứ có ổn không, ví dụ như các bẫy.
“À ú—” Sói đồng cỏ lại tru lên, nó hài lòng chạy như điên, cơ thể nhanh nhẹn khiến cây cỏ kêu xào xạc.
Hổ Đông Bắc lại chạy theo, một chú hổ hung mãn đến thế lại chạy đi vô cùng bình tĩnh đẹp mắt, tựa như đang trượt đi trong rừng.
Ba đội trưởng không biết các bẫy đang được đặt tại đâu nhưng Nghiêm Tiễu lại biết rõ. Vì thế người này ngồi trước máy quan sát đang mở mắt trừng trừng nhìn một sói một hổ tránh bẫy của anh ta một cách dễ dàng – cho dù là đã bị lộ rồi hay là chưa bị lộ.
“Đội trưởng…” Người đội viên do dự nhìn về Nghiêm Tiễu: “Có cần đưa máy bay không người lái nhắc nhở hai bọn họ không?”
Nghiêm Tiễu nhìn màn hình: “Nhắc cái gì?”
Đội viên: “Đang kiểm tra mà thú hóa thì không tốt lắm đâu, lỡ mà bị người khác thấy…”
Nghiêm Tiễu: “Không có nói tới thì không phải là quy tắc.”
Đội viên biết là mình lắm mồm nên phẫn nộ im lặng, ai ngờ đội trưởng lại chống cằm, thêm một câu: “Nhưng phá đám thì được nè.”
“Grào (Gì)?” Tại một nơi nào đó trong rừng mưa, đội phó hổ ngẩng đầu nhìn máy bay không người lái, trong mắt cũng chỉ có sự hoang mang.
“Đội trưởng bảo anh đi theo tôi.” Đội viên điều khiển máy bay không người lái lặp lại lần nữa.
“Grào grào (Làm gì)?”
Máy bay không người lái lại vang lên tiếng của Nghiêm Tiễu: “Tìm cho cậu một đối thú có tính khiêu chiến.”
“Grào grào grào (được, dẫn đường đi) —”
Người đội viên trước máy giám sát nhìn thấy hết tất cả: “Đội trưởng, đội phó như thế rồi mà anh còn hiểu anh ấy nói gì hả?”
Ánh mắt của Nghiêm Tiễu dịu dàng lại: “Này là hợp tác ăn ý.”
Máy bay không người lái bay đến tổ hợp hai người hổ Đông Bắc + sói đồng cỏ bọn họ, nhanh thì mất một tiếng, chậm thì hai tiếng, đội phó không tha cho bọn họ được. Đội viên nhìn Nghiêm Tiễu rồi lại nhìn hổ Hoa Nam không hề hay biết con đường phía trước nguy hiểm đến bao nhiêu… Một sự hợp tác khiến người ta rơi cả nước mắt.
Thực vật cận nhiệt đới ẩm ướt, oi bức và lộn xộn.
“Đã có 4 người đến điểm cuối! Nhắc lại lần nữa, đã có 4 người đến điểm cuối, còn lại 6 vị trí —”
“Đã có 5 người đến điểm cuối! Nhắc lại lần nữa, đã có 5 người đến điểm cuối, còn lại 5 vị trí —”
Chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi mà chỉ còn một nửa số vị trí.
Lâm Vụ và Vương Dã chạy một chút rồi dừng một chút, chạy thì nhiều mà nghỉ thì ít, trừ khi lúc tránh bẫy thì gần như chẳng đi đường vòng, cứ như vậy mà vẫn chưa thấy điểm kết thúc.
Nhưng Lâm Vụ có thể xác định được bọn họ đã đến gần, bởi vì mùi của Nghiêm Tiễu ngày càng rõ, mà cũng ngày càng tươi mới, đây không phải là mùi từ mấy ngày trước mà là do mới đây mà thôi.
Sói đồng cỏ thở hồng hộc nhìn về phía hổ Đông Bắc.
Chú hổ đang tranh thủ để nghỉ ngơi, nó co quắp lại nằm sấp trên đất giống như một con búp bê cỡ bự, hoàn toàn không có vẻ gì là vua bách thú cả.
Sói đồng cỏ tựa lên đỉnh đầu của nó như để cổ vũ.
Chú hổ quơ vuốt kéo sói đồng cỏ vào trong ngực mình, ôm nó tựa như bảo bối mà cùng nhau nằm sấp xuống.
Sói đồng cỏ ngoan ngoãn để chú hổ ôm nhưng hai mắt cảnh giác nhìn về bốn phía, sáng như là hồ nước vậy.
Bỗng, sói đồng cỏ và hổ Đông Bắc cùng nghe thấy tiếng động, có một người chạy rất nhanh, bước chân rất nhẹ nhưng tần suất lại rất nhanh.
Không đợi bọn họ đoán khoảng cách của âm thanh kia, ở tại một cây sam bỗng có một tiếng “ầm ầm”, giống như là lún xuống, trong đống hỗn loạn có tiếng nữ thét lên.
Có người đạp phải bẫy!
Lâm Vụ và Vương Dã đã đi vòng qua rất nhiều bẫy đã bị đạp lẫn chưa bị đạp nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải có người rơi xuống gần họ.
Sói hổ liếc nhau, không hẹn mà cùng nhảy lên, chạy về phía sau cây sam thì thấy một cái hố sấu được xây lên nhờ địa thế, một con gấu ngựa* khổng lồ đang nửa rớt xuống, dùng móng vuốt để treo lại trên vách, số 30 Triệu Doanh thì đang nắm đám long trên đùi nó, khó khăn lắm mới có thể treo giữa không trung.
*gấu ngựa
Khi hổ sói tới được bờ hố thì gấu ngựa đã bắt đầu leo lên. Lâm Vụ và Vương Dã không biết gấu ngựa là ai nhưng đã rơi vào bẩy thì tám phần mười, à không, chắc chắn là một trong những người tham gia phỏng vấn xui xẻo. Chỉ cần Triệu Doanh chịu đựng được thì gấu ngựa có thể giúp cô bò lên…
“Á!” Cô nàng bỗng nhiên thét một tiếng.
Sói và hổ đều trơn to mắt, gấu ngựa lại dùng sức dậm chận đẩy Triệu Doanh xuống.
Sau khi ném cô nàng xuống hố xong thì gấu ngựa dùng sức bò ra ngoài xong.
Bò ra được khỏi hố xong thì gấu ngựa lại bối rối vì không ngờ lại có một sói một hổ đứng tại bờ hố.
Hai vị hổ sói cũng chẳng muốn làm người chứng kiến, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Lại có một tiếng thông báo xuyên qua cả rừng mưa.
“Đã có 6 người đến điểm cuối! Nhắc lại lần nữa, đã có 6 người đến điểm cuối, còn lại 4 vị trí —”
Chỉ còn lại bốn vị trí!
Gấu ngựa tựa như thức tỉnh, xoay người chạy như điên về điểm kết thúc, người thì to lớn nhưng lại chạy rất nhanh, chỉ một hồi thôi đã biến mất.
Dưới hố bỗng có một tiếng gì đó.
Một sói một hổ lại cúi đầu, Triệu Doanh ngã xuống hố đã đứng lên được, tuy là đau đến nhíu cả mặt nhưng có vẻ là chẳng bị thương gì tới xương cốt cả. Nhưng hố lại rất sâu, chỉ với một mình cô thì chắc chắn là leo không nổi.
Triệu Doanh tựa như cũng chẳng vội bò lên, ngẩng đầu nhìn hai con thú dữ đang đứng tại bờ hố nghĩ gì đó: “Hai người là…”
Sói đồng cỏ nhẹ nhàng gật đầu, ý là cô đoán đúng rồi đó, là người tham gia phỏng vấn cả.
Triệu Doanh: “Hai người là số 2 và số 17?”
Lâm Vụ: “…” Làm sao mà biết số luôn vậy!
Do là sói đồng cỏ nên đã biết đáp án.
Triệu Doanh tự nhiên cười nói: “Tôi đoán đúng rồi như, từ lúc thi thể lực là hai người đã như hình với bóng, đến bây giờ còn không tách rời nhau nữa, trừ hai người ra thì chẳng còn ai nữa.”
“Như hình với bóng thì còn tạm được, mà không tách rời nhau thì hơi bị lạ lạ.” Tại văn phòng làm việc ở vùng duyên hải Đông Nam nào đó, đội trưởng phân cục Đông Nam rất quan tâm tới trình độ ngữ văn của người trẻ hiện nay.
Ừm, đội trưởng Tây Bắc, Hoa Bắc biết sâu hiểu rộng, không tách rời nhau không hợp thật, phải là nhĩ mấn tư ma* mới đúng.
*Nhĩ mấn tư ma: Thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa đen là tai và tóc mai chạm vào nhau, nghĩa bóng là chỉ sự thân mật giữa hai người.
“Xem ra hai bọn họ chuẩn bị cứu người.” Đội trưởng Đông Nam phát hiện chú sói đồng cỏ đã bắt đầu mài vuốt chuẩn bị đào đất.
Hoa Bắc: “Chỉ còn bốn vị trí thôi, lòng bọn họ lớn quá.”
Tây Bắc: “Lòng thông cảm quá nhiều.”
Đội trưởng Đông Nam vui vẻ: “Hai người không ưng thì nếu như mà điều chỉnh ngoài khu vực được thì hai người này…”
Tây Bắc, Hoa Bắc: “Tôi muốn.”
Đông Nam: “Đệt mẹ.”
Rừng rậm, bẫy rập.
Thấy sói và hổ muốn xuống, Triệu Doanh chặn lại nói: “Không cần không cần, tự tôi lên được.”
Lâm Vụ và Vương Dã ngẩn ra, tự lên được?
“Khi trước tôi không dám, còn tưởng làm thế thì vi phạm, nhưng Mao Thạc đã biến đổi rồi, hai người cũng biến đổi…” Triệu Doanh tự nhủ, tựa như là hối hận vì sao giờ này mới biến đổi.
Mao Thạc? Con gấu kia à?
Còn chưa đợi Lâm Vụ nghĩ xong thì Triệu Doanh dưới hố đã ôm tay ngồi xổm xuống.
Sau đó, Lâm Vụ, Vương Dã, ban chỉ huy trước máy giám sát và các đội trưởng nhìn cô nàng dưới đáy hố từ từ nhỏ lại, nhỏ lại nữa, cuối cùng thì chỉ có đồ mặc rơi xuống đất.
Biến mất rồi?
Hổ sói và ba đội trưởng đều kinh ngạc đến ngây người chỉ còn Nghiêm Tiễu là bình thản.
Không bao lâu sau, đám quần áo dưới đất bỗng giật giật, một chú chim bay ra từ cổ áo, đập cánh cực nhanh mà bay ra khỏi hố sâu, nghịch ngợm lượn quanh đầu hổ sói.
Là chim ruồi*!
*Chim ruồi
Sau khi bay vài vòng, chim ruồi bỗng bay cao, xuyên qua đám lá cây che khuất bầu trời mà tầm nhìn được mở rộng. Lều ngụy trang của sở chỉ huy nằm ở trong một mảnh đất trống, ngụy trang giữa những cành lá cây, nếu ở xa thì còn có thể nhầm, nhưng bây giờ lại gần đến thế nhìn trên cao là hiểu được ngay.
Chim ruồi quan sát trong chốc lát rồi lại ông ông bay về, vội vàng bay vòng vòng trên đầu sói hổ, mỗi lần đều dừng ở cùng một hướng, tần suất đập cách ngày càng nhanh.
Lâm Vụ hiểu ngay: “À ú (cô muốn dẫn đường cho bọn tôi)?”
Chim ruồi: “Chiêm chíp (ừ)!”
Hổ Đông Bắc: “Grào grào grào (Vậy mà cũng lề mề, đi)—”
Chim ruồi: “Chíp—”
Sói đồng cỏ: “À ú—”
Hổ Đông Bắc: “Grào—”
Một chim hai thú cùng nhau khởi hành, bay nhẹ nhàng, chạy nhanh gọn.
Ba người đội trưởng xem cả đoạn: “…” Mấy người có tính năng dịch tiếng thú không!
Có sự trợ giúp cực kỳ mạnh của Triệu Doanh, Lâm Vụ không cần phải để ý tới hướng nữa mà chỉ cần né bẫy mà thôi, càng gần điểm kết thúc thì tốc độ càng cao. Vương Dã cũng chẳng quan tâm, sức chịu đựng của một con mèo lớn đương nhiên là hơn hẳn loài chó rồi huống chi là sói đồng cỏ.
Khoảng mười lăm phút sau, chim ruồi đột nhiên kêu liên hồi, không phải là do căng thẳng mà là do đang vui sướng.
Mắt sói đồng cỏ sáng lên, lập tức hiểu được thắng lợi đang ở phía trước, sở chỉ huy đang ở trước.
Rừng rậm che lại tất cả nên Vương Dã chẳng thấy được gì, chỉ có thể hy vọng Triệu Doanh dẫn đường đúng, thật sự là đã đến gần điểm kết thúc rồi.
Đúng lúc này, mặt đất bỗng hơi rung, âm thanh nặng nề cũng đến gần, cứ như là có một con vật nào đó đang nhanh chóng chạy tới.
Còn chưa đợi bọn Lâm Vụ nghĩ nhiều thì âm thanh kia đã đến trước mặt, một thân hình khổng lồ lao ra khỏi rừng cây, là gấu ngựa khi nãy bỏ rơi Triệu Doanh trong bẫy.
Cả người nó có màu rám nắng, da lông dày khỏe, vai hơi nhô lên, cơ thể to hơn cả hổ Đông Bắc một chút.
Một gấu, một hổ, một sói, một chim ruồi, bốn người tham gia phỏng vấn sững sờ tại chỗ. Không ai nghĩ rằng sắp đến đích thì lại gặp mặt, Mao Thạc gấu ngựa thì nhìn chim ruồi đang bay trong không trung, lại càng thêm sợ hãi, chẳng lẽ là Triệu Doanh à!?
“Đã có 7 người đến điểm cuối!” Một tiếng thông báo nữa vang lên, ghim thẳng vào lòng mỗi người: “Nhắc lại lần nữa, đã có 7 người đến điểm cuối, còn lại 3 vị trí —”
Ba vị trí?
Lâm Vụ thấy hơi hồi hộp trong lòng, điểm cuối đã gần trong gang tấc vậy rồi mà bọn họ lại có bốn người.
Bỗng dưng cả trời tối sầm lại, gấu ngựa đánh tới.
Sói đồng cỏ nhanh chóng chạy sang bên cạnh né.
Hổ Đông Bắc thì ngược lại, uốn người nhào vào gấu ngựa.
Mao Thạc chỉ định hù ba người này thôi, thừa dịp bọn họ không phản ứng lại mà chạy lên, dù sao thì chỉ còn ba vị trí thôi, hù được một người là mình ổn rồi. Ai ngờ đối phương không biết lượng sức mà phản kích chứ?
Gấu rống.
Hổ gầm.
Hai con thú dữ lập tức nhào vào đánh nhau.
Mao Thạc định cho con hổ không biết sống chết này một bài học, với ưu thế về cơ thể và trọng lượng, gấu ra sức áp chế hổ Đông Bắc lại.
Nhưng Mao Thạc không biết hổ Đông Bắc là Vương Dã, thế nên là cũng quên mất một việc.
Điểm sức kéo của bạn học Vương là 110/200.
“Ấu ấu ấu —” Gấu ngựa bị ăn đập không tin được mà gào.
Hổ Đông Bắc cũng chẳng nhân cơ hội mà chạy trước mà tấn công còn ác hơn cả lần trước, tốc độ nhanh đến mức chẳng để cho người ta cơ hội phản ứng lại.
Mao Thạc không còn thấy rõ gì nữa, chỉ cảm giác là chi trước bị đè, sau đó là cứ đau nhức.
Răng nanh sắc bén lún vào chân trước cường tráng của gấu ngựa.
Hổ là thợ săn trời sinh, sống toàn là nhờ tốc độ, sức cắn. Nếu đây không phải là Vương Dã và Mao Thạc mà là một con hổ Đông Bắc và gấu ngựa thật sự thì với thiên nhiên tàn khốc thì răng nanh sẽ ghim vào cổ họng chứ không phải chi trước.
Hổ Hoa Nam được máy bay không người lái dẫn đường thì thấy cảnh này.
Một con gấu ngựa bị thương nằm co quắp trên đất thở dốc, một chú hổ Đông Bắc đứng cạnh nó thờ ơ vẫy đuôi, chỉ có kẻ thắng cuộc mới có tư cách mà thảnh thơi như thế.
Hổ Hoa Nam yên lặng đứng lại, ngẩng đầu nhìn máy bay không người lái, này là đối thủ mấy người tìm cho tôi à?!
Máy bay không người lái bay lên cao, vui vẻ bay đi.
Đội phó: “…”
Cái quần què gì vậy!
Hổ Đông Bắc thấy khách không mời mà đến thì khinh bỉ nhìn sang, ánh mắt lười biếng lại sáng lên.
Thảo nào mùi này quen quá, hóa ra chú hổ chỉ nghe tiếng mà chưa thấy mặt suốt cái vòng ba này. Lúc kiểm tra vòng một không được đánh lộn với nó là sự tiếc nuối lớn nhất của Vương Dã trong đợt phỏng vấn này.
Bây giờ không tiếc nuối nữa, được thỏa mãn rồi.
Hồ Hoa Nam bỗng thấy ánh mắt hưng phấn của đồng loại thì thấy không ổn lắm, lại liếc con gấu ngựa khổng lồ chật vật nằm dưới đất…
“Quáu—” Hổ Hoa Nam gào một tiếng, xoay người chạy vội.
Giang hồ hiểm ác đáng sợ, không được thì chạy vội.
Vương Dã chậm mất nửa nhịp, từ từ ngẫm, lúc thì chủ động kiếm chuyện tới, giờ chuẩn bị đánh nhau thật thì anh lại dám hủy kèo với tôi à?
“Grào—” Hổ Đông Bắc phấn khởi tiến lên, vui sướng đánh nhau như một con mèo lớn vờn bướm.
Ba đội trưởng chẳng hiểu chuyện gì: “Cái gì đây?”
Nghiêm Tiễu không biết vào từ khi nào, buồn ngủ mà dãn người: “Một núi không chứa được hai hổ.”
Đội phó chỉ có thể trốn trong lều của nhà mình thôi. Thế là Vương Dã cứ như thế mà đuổi theo, chó ngáp phải ruồi mà đuổi tới điểm kết thúc luôn, mà Lâm Vụ và Triệu Doanh cũng đuổi theo Vương Dã nên cũng tự nhiên mà đến đích.
Đến nơi rồi thì ba người mới phát hiện ở đây chẳng có người tham gia phỏng vấn nào cả! Cái gì mà đã đến điểm kết thúc cả rồi, chỉ còn lại ba vị trí, giả cả đấy, ba người bọn họ là ba người đến đầu.
Mà đội phó biến (đình) về (công) thì kiểm tra lại dễ hơn hẳn, bẫy cũng bị đạp kha khá rồi, những người khác bắt đầu lục tục đến.
Nhưng cuối cùng thì trong mười người được thông qua thì không có Mao Thạc. Bởi vì máy bay còn chưa thông báo là hết vị trí mà anh ta đã bỏ cuộc ngay. Cho dù khi đó còn tận một nửa vị trí, mà nơi anh ta bỏ cuộc lại chỉ cách điểm kết thúc vài trăm thước mà thôi.
Kiểm tra xong, Nghiêm Tiễu cuối cùng cũng đưa tư liệu và thành tích của người trúng tuyển cho các đội trưởng khác, sau đó thì đưa cho mỗi người một quyển khảo sát, ở dưới cùng có một câu hỏi: Sau lần kiểm tra lần này, bạn có thể gợi ý về tiêu chuẩn chọn nhân tài cho Cục Thú khống được không?
Đáp án thì anh ta viết xong rồi: Tôi nghĩ rằng không có tiêu chuẩn để chọn nhân tài.
Bình tĩnh nhìn một chút, anh ta đổi dấu chấm thành dấu phẩy, tiếp tục gõ chữ: Nhưng để tổng kết thì có thể là “Như sói tựa hổ”.
Người chọn trúng Lâm Vụ và Vương Dã không chỉ có anh Nghiêm phỏng vấn.
Đội trưởng Đông Nam nhận tư liệu xong là xem ngay Lâm Vụ và Vương Dã, kết quả là phát hiện ra một người thì được hạng nhất thi viết, một người thì hạng nhất thể lực, cộng thêm với những biểu hiện phẩm chất ưu tú trong bài kiểm tra cuối cùng ví dụ như ý chí kiên cường, đầu óc tỉnh táo, tinh thần giúp người làm niềm vui… Cái gì? Đuổi theo đội phó Tây Nam đánh hả? Đó là do Nghiêm Tiễu quá đáng với bọn họ trước.
Đội trưởng Đông Nam thèm khát cầu tài bị tiêu chuẩn kép lại xem tư liệu hai người thêm một lần nữa, càng xem càng thấy thích, sau đó mới phát hiện ra: “Hai người này là người Thẩm Dương cả?” Đố kị khiến người ta thấy chua xót: “Hời cho lão Vu quá!”
Đội trưởng Tây Bắc tắt tư liệu đi, tâm tình phức tạp: “Không biết phân cục Đông Bắc có cho yêu đương công sở không nhỉ.”
Đội trưởng Hoa Bắc thầm nói không riêng gì yêu đương mà còn có… Nhưng nghĩ lại, thôi, con người thú hóa được rồi, ai yêu với ai, yêu thế nào, làm gì với nhau cũng chả ra sao.
Từ từ.
Đội trưởng Hoa Bắc bỗng nhớ lại: “Hình như lão Vu từng nói bên khu Đông Bắc bọn họ gặp nhiều chuyện kì lạ, sau đó có một con hổ dữ dằn…”
“Bắt nạt gấu, còn nhờ người của lão Vu xử lý việc nhà giùm nữa…” Đội trưởng Tây Bắc nhớ mang máng.
Hổ, Đông Bắc, dữ dằn, bắt nạt gấu.
Các yếu tố đều phù hợp.
Đội trưởng Tây Bắc: “Lão Vu không biết Vương Dã tới kiểm tra Cục Thú khống à!?”
Đội trưởng Hoa Bắc: “Quan trọng không phải là kiểm tra hay không, quan trọng là được chọn rồi này.”
Rừng nguyên sinh núi Trường Bạch Đông Bắc, khu bảo hộ thú hóa.
Đội trưởng Vu phân cục Đông Bắc bận rộn tới mức mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn rất nhiệt tình, bởi vì anh ta biết, chẳng bao lâu nữa sẽ có một năng lượng mới được rót vào cục Đông Bắc, đóng góp nhiệt huyết tuổi trẻ của mình cho khu bảo hộ này.
“Thật sự rất mong chờ mà.” Đội trưởng Vu lòng đầy mộng tưởng nhìn ra núi xa xa.
Ngay trong rừng rậm núi xa bên kia, một chú sói Đài Nguyên màu xám chạy nhanh qua. Trên bầu trời xanh thẳm, một chú ưng ngỗng cắt ngang trời cao.