Chị gái tiếp tân dẫn mọi người đến cửa phòng, đợi mọi người vào rồi thì chị ta mới cười chúc: “Long phượng trình tường chi quỷ tân nương, hy vọng mọi người có thể rời khỏi nơi này trong thời gian quy định.”
Cánh cửa “Ầm” một tiếng đóng lại, không còn một ánh sáng nào xuyên qua nữa.
Mọi người lập tức chìm trong bóng tối, xung quanh trở nên cực kỳ yên lặng, chỉ còn tiếng gió vù vù, lâu lâu còn có những tiếng nước nhỏ giọt.
Trong môi trường như thế thì hồi hộp và bất an được xem như là bản năng.
Lâm Vụ bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi được Vương Dã nắm tay.
Nhưng giây tiếp theo thì cậu lại hối hận.
Trong bóng đêm, Vương Dã sải bước về phía trước, cứ tựa như là đang đi dạo trong phòng khách nhà mình vậy, bước nào bước nấy đều rất mạnh mẽ.
Lâm Vụ chân lảo đảo, không còn sợ nữa, chỉ muốn níu cái đầu hổ lại thôi: “Cậu đi chậm lại tí—”
Đi xuyên qua các hành lang tối hù, bọn họ không hề gặp một con “quỷ” nào mà chỉ thấy một căn phòng tân hôn được trang trí đỏ thẫm thôi.
Trong phòng chỉ có một nguồn sáng duy nhất từ hai cây nến được thắp trên bàn thờ tám vị tổ tiên, ánh nến mờ ảo phản chiếu một màu đỏ sẫm từ tấm gấm lụa đỏ lên khắp căn phòng.
Trừ bàn thờ và ngăn tủ ra thì cái thứ gây chương mắt nhất là chiếc giường tân hôn kia.
Giường gỗ thời Minh Thanh, có nóc, có cửa vào, điêu khắc tinh xảo, có màn tân hôn chặn lại.
Không khí trong phòng chết lặng đi, chỉ còn gió âm.
Tám người chen nhau ở cửa nhìn phòng tân hôn đỏ thẫm quỷ dị âm u này lại bỗng hoài niệm cái hành lang tối hù vừa đi ngang qua.
Sao mà trang trí tốn kém quá vậy hả!
Vương Dã vẫn luôn nắm tay Lâm Vụ, lúc này lại cảm giác được Lâm Vụ chủ động nắm tay hắn lại, quay đầu lại, chế giễu hỏi: “Sợ à?”
Không hỏi thì thôi, hỏi xong thì Lâm Vụ lập tức ngẩng đầu lên: “Ai nói.” Nói xong, vứt tay Vương Dã qua một bên đi vào phòng tân hôn trước.
“…” Cúi đầu nhìn bàn tay trống vắng, bạn học Vương quyết định sẽ không bao giờ hỏi mấy cái thứ vô ích như thế nữa.
Sau Lâm Vụ, Vương Dã bước vào phòng tân hôn.
Sau đó là Giang Đàm, Nguyên Tư Tiệp, Hạ Dương, Nhâm Phi Vũ, Lý Tuấn Trì.
“Cát Lượng?” Sau khi Lý Tuấn Trì đi vào thì thấy bạn học Cát vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích gì, “Cậu làm gì thế, vào đi.”
Cát Lượng lắc đầu thật mạnh: “Tớ là một con cún độc thân, vào phòng tân hôn không được đâu.”
Lý Tuấn Trì: “Cậu mà nói nhìn phòng này đáng sợ quá nên cậu không dám vào thì tớ còn coi được.”
Cát Lượng: “Sợ kinh ấy.”
Lý Tuấn Trì: “Khinh cậu ghê.”
Cát Lượng: “…Mẹ nó!”
“Đừng quậy,” Lâm Vụ nỗ lực tập trung tinh thần ráng không nhìn vào chiếc giường tân hôn, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt mà nhìn thẳng vào mặt Vương Dã, đẹp trai quá, mạnh mẽ quá, có dũng cảm rồi, “Đây là căn phòng đầu tiên, tụi mình phải tìm cửa ra khỏi cái căn phòng này.”
“Đúng đấy,” Lý Tuấn Trì tiếp tục, “Dựa theo kinh nghiệm tớ thì phải tìm lối ra, nhưng chắc chắn là nó bị khóa, sau đó mình phải tìm manh mối rồi giải ra thì cửa mới mở.”
“Ể?” Hạ Dương chợt nhớ gì đó, nghi ngờ nhìn Lý Tuấn Trì, “Cậu nói là hồi đó cậu từng giả quỷ nữ ở đây đúng không? Vậy cậu biết sạch luôn lối ra phòng này luôn rồi anh trai tôi ơi.”
Nguyên Tư Tiệp có vẻ hơi bất mãn: “Đừng có ai cũng gọi là anh trai.”
“Biết gì mà lối ra trời,” Lý Tuấn Trì vô cùng hối hận vì không dắt anh em ra đây chơi trước, “Hồi trước lúc tớ đi làm là cái chủ đề Trăm năm hợp tác chi minh hôn, bây giờ đang sửa lại, nâng cấp chủ đề rồi!”
“Phành phạch—”
Bỗng nhiên có tiếng miếng vải tơ rơi xuống.
Cả đám giật mình, im lặng lại, hoảng sợ nhìn về phía nơi có âm thanh.
Rốt cuộc là chỉ thấy bạn học Vương Dã đang vén chiếc màn vải hồng trên khung giường tân hôn, bên trong chỉ có tấm nệm không, lại còn vô cùng tiếc nuối tuyên bố: “Trống không, chẳng có cái thứ gì cả.”
Đám anh em: “…”
Cậu muốn cái thứ gì xuất hiện!
Lâm Vụ thầm vui, cười cong cả mắt. Bầu không khí vốn còn đang đáng sợ đến rợn tóc gáy lại bị tên Vương Dã này phá hỏng đi mất, coi như là có một đống quỷ nhào lên thì Vương Dã chỉ cần gầm một tiếng là đuổi được đi hết thôi.
Cái cảnh tượng đáng sợ nhất đã bị phá hỏng, mọi người cũng chẳng còn sợ gì nữa, quyết tâm lục soát cả phòng.
Lục tung được vài chục phút.
Chẳng có được gì cả.
Cát Lượng: “Thật sự là không bình thường mà, phòng lớn như thế mà tụi mình đã tìm kiếm hết mọi nơi rồi.”
Hạ Dương: “Thiếu điều là đập trần lật gạch lên mà kiếm luôn ấy.”
Vương Dã: “Cậu nhảy cao thì cậu lo trần nhà đi, tớ lo gạch sàn cho.”
Hạ Dương và đồng bọn lặng im nhìn về hổ Đông Bắc, cậu nói thật đấy à?
Lâm Vụ: “Làm hư đồ thì phải bồi thường.”
Vương Dã: “Mình phải chạy trốn ra khỏi phòng mà đúng không?”
Lâm Vụ: “Ừm chạy trốn ra khỏi phòng, chứ không phải là bạo lực mà vượt ngục.”
Vương Dã: “Tớ hứa tớ sẽ nhẹ tay.”
Lâm Vụ: “Lần trước cậu cũng nói thế, có ngu mới đi tin cậu.”
Vương Dã: “….”
Lâm Vụ: “…” =))))))))))))))))))
Vương Dã: “Lần trước…”
Lâm Vụ: “Cấm nói ba cái chuyện không liên quan tới cái phòng này!”
Sáu anh em: “…”
Nhẹ tay cái gì? Rồi lần trước cái gì? Hình như nó không được phù hợp với trẻ em cho lắm!
“Phù—”
Một luồng gió lạnh từ hành lang lùa vào phòng tân hôn, làn gió kia cứ như đến từ địa ngục, âm u lạnh lẽo thẩm thấu vào từng lỗ chân lông.
Hai ngọn nến đang rực sáng duy nhất trong phòng cũng vụt tắt.
Căn phòng tân hôn lập tức tối đi, cùng lúc đó, có giọng ngâm xướng của một người phụ nữ vang lên.
“Một đời một kiếp một đôi tình nhân, mỗi người một bên tiêu cả hồn, tương tư nhìn nhau không thân cận, trời vì ai mà…”
Giọng hát ấy gần gũi như ở bên tai.
Lâm Vụ cả người dựng tóc gáy lên, theo bản năng nắm lấy tay người bên cạnh, cậu biết đó là Vương Dã mới nắm.
Không nắm lấy bàn tay, mà nắm cả cái cánh tay.
Nhưng cánh tay ấy lại bỗng giật ra, giây tiếp theo để trực tiếp kéo cậu vào lòng.
Các loài động vật họ Mèo có thị lực ban đêm tốt, nhưng trong một môi trường mà không có bất kỳ một ánh sáng nào như thế này thì thị lực tốt cũng chẳng có ích.
Nhưng mà vẫn còn mùi.
Vương Dã đi thật xa vẫn có thể ngửi được mùi của Lâm Vụ, huống chi là gần như thế này.
“Giả thôi mà, cậu sợ gì.” Vương Dã xoa xoa đỉnh đầu Lâm Vụ, sau đó trực tiếp tuyên chiến với người nào đó trong bóng đêm, “Đừng có giả thần giả quỷ, có giỏi thì đi ra mau.”
Đám anh em: “…” Bọn họ không có nhu cầu này đâu!
Như là để đáp lại sự khiêu chiến của Vương Dã, hai ngọn nến trên bàn thờ cũng đùng một cái sáng lên lại.
“Á á á á—” Hạ Dương sợ chết khϊếp, hét lên một cái nhảy cao đến ba mét, thật sự là ba mét đấy, nếu như trên trần có thanh chắn thì chắc cậu ta đậu ở trên đó luôn.
Nhâm Phi Vũ thì mặt trắng bệch ra, không dám lên tiếng nói gì cả.
Trên chiếc giường tân hôn gần hai bọn họ nhất, có một người phụ nữ mặc một bộ đồ phượng đỏ, tóc đen dài rũ xuống từ trong mũ phượng, che đi cả nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một phần của gương mặt tái nhợt và một đôi mắt đen đến kinh người.
Người phụ nữ ngồi trên chiếc giường tân hôn, miệng vẫn ngâm nga câu hát: “Một đời một kiếp một đôi tình nhân, mỗi người một bên tiêu cả hồn…”
Giọng hát của nàng như tiếng hót của chim sơn ca vậy, trong căn phòng tân hôn âm u đáng sợ này, tiếng ngâm nga thê lương lại kinh khủng vô cùng.
Hạ Dương sau khi rơi xuống đất thì cả người cứng ngắc lại, chẳng dám cử động một cái gì nữa, như là cử động rồi thì sẽ bị quỷ bắt đi vậy.
Người bỗng dưng lại bị ai đó động tới.
Hạ Dương lại thét chói tai.
“Tớ đây.” Nguyên Tư Tiệp bắt tay cậu ta lại, tức giận nói, “Đừng có tự dọa mình, cậu nhìn kỹ tí đi, trông bạn ấy cũng dễ thương mà, nhìn một tí rồi quen thôi.”
Hạ Dương tin ma tin quỷ cũng chả tin nổi cái miệng của Nguyên Tư Tiệp: “Cậu nói xem cậu thấy ai mà chẳng dễ thương? Đi trong trường gặp mười người cậu đã khen tám người luôn rồi.”
Nguyên Tư Tiệp: “Tớ có một đôi mắt nhận ra được cái đẹp mà.”
Hạ Dương: “Ồ.”
Lý Tuấn Trì: “Bây giờ mình nên nghiên cứu về quỷ nữ này cái đi đã?”
Nhâm Phi Vũ: “Cổ, cổ còn hát kia…”
Vương Dã: “Hay là nó đang đợi mình tiếp lời nhỉ?”
Cát Lượng: “Ý nghĩ của cậu thật là táo bạo…”
Lâm Vụ: “Cũng không phải là không thể, có khi bạn này là NPC tới để cho mình manh mối.”
Cát Lượng: “…Vậy hai cậu lên đi.”
Cậu ta chỉ là một con ngáo yếu đuối mà thôi.
Lâm Vụ cũng chỉ nói miệng thôi chứ cũng chẳng dám đi thật.
Vương Dã thì lại đang ôm cậu, khó khi nào được quang minh chính đại mới được làm ba cái trò như thế thế, vợ mình mà bất động thì hắn cũng chẳng di chuyển.
Cuối cùng thì Giang Đàm bước lên.
Một người, một quỷ, cách nhau tí xíu.
Giang Đàm: “Chào cô.”
Quỷ tân nương: “Một đời một kiếp một đôi tình nhân…”
Giang Đàm: “Cô đến đây chỉ đường cho bọn tôi à?”
Quỷ tân nương: “Một đời một kiếp một đôi tình nhân…”
Giang Đàm: “Trừ mấy câu này ra cô nói mấy cái khác được không vậy?”
Quỷ tân nương: “Một đời một kiếp một đôi tình nhân…”
Giang Đàm: “Cảm ơn.”
Các bạn trẻ khác đang trốn ờ một góc nhà xa xa nhìn hình ảnh trò chuyện quỷ dị này
Lý Tuấn Trì: “Cô nàng này đóng quỷ chuyên nghiệp hơn tớ đấy, bây giờ tớ còn bị cổ làm cho thấy hơi sợ sợ luôn này…”
Nhâm Phi Vũ: “Chẳng lẽ cổ… thật sự là…”
Hạ Dương: “Nín, không cho nói.”
Nguyên Tư Tiệp: “Nhưng mà trông Giang Đàm vẫn y chang như lúc nói chuyện với tụi mình mà.”
Cát Lượng: “Tớ thấy Giang Đàm còn đáng sợ hơn quỷ nữ nữa ấy.”
Lâm Vụ: “Đủ rồi…”
Vương Dã: “Không.”
Lâm Vụ: “Thật ra là tớ không sợ, hồi nãy tớ chỉ chưa chuẩn bị tâm lý thôi.”
Vương Dã: “Ôm tí nữa thôi.”
Lâm Vụ: “…Nhìn cả kìa.”
Vương Dã: “Đâu có, nhìn Giang Đàm mà.”
Ging Đàm: “…”
Quỷ tân nương: “…”
Cát Lượng, Lý Tuấn Trì, Hạ Dương, Nguyên Tư Tiệp, Nhâm Phi Vũ: “…”
Ê tôn trọng cái bầu không khí kinh dị này được không!
“Phụt.”
Bỗng ngọn nến lại tắt đi.
Ngay sau đó như là có một gì đó nặng nề đập xuống “Ầm—”
“Chuyện gì đây?”
“Lại sao nữa?”
“Có phải là bên phòng giám sát không nhìn nổi nữa nên tắt đèn đỡ phải nhìn thức ăn cho chó không?”
Trong màn đêm, giọng mọi người liên tiếp nhau.
Không bao lâu sau đó, ngọn nến lại sáng lên một lần nữa.
Chiếc giường tân hôn trước mặt Giang Đàm không còn quỷ nữa, cả đệm chăn gối gì cũng biến mất, chỉ còn lại chiếc mặt giường lẻ loi.
“Chuyện gì nhỉ?” Nguyên Tư Tiệp bước hai ba bước đến trước giường, “Sao mà biến mất hết rồi.”
Cậu ta vừa nói vừa đưa tay sờ mặt giường.
“Đùng đùng.”
Có tiếng gì đó vọng lên từ ván giường.
Nguyên Tư Tiệp ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Giang Đàm: “Rỗng?”
Lúc này Giang Đàm là người kiểm tra giường.
“Hình như vậy,” Giang Đàm, “Nhưng tớ không tìm được cửa hay bộ phận nào cả.”
“Đợi đã, quỷ tân nương xuất hiện chắc chắn là có ý gì đó, nếu như chỉ để dọa tụi mình thôi thì sẽ không ở lại lâu đến như thế,” Với kinh nghiệm làm việc ở mấy cái phòng này, Lý Tuấn Trì nói, “Cô nàng chắc muốn nói với tụi mình cái gì ấy.”
Hạ Dương: “Nói gì nào? Bảo tụi mình học cổ cách biến mất như thế hả?”
“Chắc là như thế này.” Giang Đàm nhìn mặt giường, nói với Nguyên Tư Tiệp, “Cậu nhích qua tí.”
Nguyên Tư Tiệp vội vàng né qua.
Giây tiếp theo, Giang Đàm bước tới, nằm vào phía bên trong giường, đầu nằm tại nơi khi nãy có gối, quy củ như là đang đi ngủ thật.
Nguyên Tư Tiệp: “…” Cậu ta đồng ý với Cát Lượng, Giang Đàm thật sự là đáng sợ hơn quỷ nữ nhiều.
Nhâm Phi Vũ vì muốn thoát ra khỏi đây mà cố gắng, khi nãy gặp quỷ nữ rồi, ở đây cũng chẳng còn gì quan trọng hơn quỷ nữa nữa nên chậm rãi đi đến bên Giang Đàm, hỏi: “Cậu phát hiện ra gì không?”
“Không có gì cả.” Giang Đàm thẳng thắn.
Nhâm Phi Vũ: “Vậy cậu đang…”
“Đang nằm ngẫm nghĩ.” Nguyên Tư Tiệp vội vàng giải thích.
Lâm Vụ cứ liên tục suy nghĩ về mấy câu hát của quỷ nữ kia xem coi có ý gì không.
Một đời một kiếp một đôi tình nhân…
Một đôi tình nhân.
Lâm Vụ bỗng sáng mắt lên, nói với Nhâm Phi Vũ đang đứng cạnh giường: “Đại Vũ, cậu nằm lên đó đi!”
Nhâm Phi Vũ chẳng hiểu gì, nhưng cậu ta tin Lâm Vụ, không nhiều lời mà nằm lên trên giường ngay vị trí bên ngoài, nằm song song với Giang Đàm phía bên trong.
Mấy giây sau, chiếc ván giường tựa như được mở khóa, đùng một cái xoay người lại.
Nhâm Phi Vũ và Giang Đàm cứ thế mà rơi xuống.
Ván giường ngay lập tức lật lại, không dấu vết gì.
“Vậy cũng được hả?!” Cát Lượng trợn to hai mắt, nhưng lại rất hưng phấn khi tìm được cửa ra.
Đám đồng bọn nhanh chóng tự ghép cặp.
Cát Lượng và Lý Tuấn Trì lên trước.
Sau đó là Nguyên Tư Tiệp và Hạ Dương.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Lâm Vụ và Vương Dã.
Như là phần thưởng vì đã tìm được lối ra mà gió lạnh đã ngừng lại, ngay cả nến đèn cũng sáng sáng lên một chút. Phòng tân hôn rực rỡ và đầy màu sắc dường như thực sự có một chút gì đó hạnh phúc.
Vương Dã dẫn đầu nằm chết trên giường tân hôn, nhưng không chịu nằm thẳng đàng hoàng mà nghiêng người qua chống đầu, tựa như là đang chờ vợ vậy.
“Ầy, hai tụi mình như thế này có giống như vào phòng tân hôn không.”
Người không hay cười thường có một ánh mắt cười sáng như sao.
Lâm Vụ đi đến bên giường, cúi đầu xoa xoa lấy đầu hắn: “Bạn ơi, chỗ này là nhà ma đó.”
“Giống mà.” Vương Dã bỗng nhiên nhấc tay lên kéo Lâm Vụ xuống.
—Trong lòng có sói con thì nơi nào cũng là giường cả.
Trọng lượng của hai người khiến cho cơ quan được kích hoạt.
Ván giường lật ngược lại.
Lâm Vụ không kịp phản ứng, chỉ biết là mình được Lâm Vụ ôm xuống.
Thế nhưng bị đưa tới đâu thì cậu cũng không hề lo lắng, cứ đi theo Vương Dã thì nơi nào cũng là một mảnh mênh mông.
Từ khi nào cậu lại tin tưởng đến thế?
Không biết nữa.
Bây giờ cậu cũng chẳng biết mình đã bắt đầu rung động từ lúc nào nữa.
Vương Dã cũng không nghĩ nhiều.
Hắn chỉ biết người đã nằm trong lòng mình rồi. Đã vào địa bàn của hắn rồi thì đừng hòng mà chạy thoát.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn có khát vọng mãnh liệt với một người như vậy, còn nhiều hơn những gì hắn từng ao ước.
==
Ôi hai em pé mới yêu nhau thôi mà đã… =)))))) được cái chị Nhan cho hint vậy là hay lắm rồi mọi người, coi như là có gì đó đi ha