Ngày một tháng năm, các anh em 333 buổi sáng dắt nhau đi ra ngoài, ai làm việc thì làm việc, ai đi chơi cứ đi chơi, chỉ có một mình Lâm Vụ ngủ tới giữa trưa.
Gió sau giữa trưa mang theo phong thái lười biếng, lại còn có mùi hương thoang thoảng nữa.
Những đóa hoa ở dưới tòa ký túc xá nở rộ.
Lâm Vụ ngồi dậy trên giường, vươn tay ra khỏi tấm chăn mỏng sờ đến chiếc điện thoại đặt bên cạnh.
Đụng vào, rồi cầm lên, rồi lại mở khóa, thuần thục vào WeChat, nhắn tin một cái cho bạn học hổ Đông Bắc: [Rời giường nào.jpg]
Đây là một tin nhắn quấy rầy rất là có trách nhiệm.
Bởi vì bạn học Lâm biết là mình còn chưa có tỉnh giấc, mà lấy hiểu biết của cậu với Vương Dã thì người kia bây giờ có thể đang ngủ say sưa hơn cả cậu.
Nhưng Lâm Vụ vẫn gửi đi.
Nhắn tin với Vương Dã dần dần trở thành một thói quen rất tự nhiên, giống như là ăn cơm, uống nước, hô hấp vậy.
Nhưng mà Lâm Vụ đôi khi nghĩ rằng, mình láo xược như hôm nay là do Vương Dã mà ra.
Ai bảo cậu ấy luôn luôn trả lời mình cho dù là đang ngủ hay đang tỉnh làm chi.
“À úuuuuuu”
Vương Dã: [Cậu đi ngủ lại tôi cho cậu mười đồng.jpg]
Lâm Vụ nằm nghiêng nhìn điện thoại, miệng hơi hơi nhếch lên, đó thấy chưa, đã nói là luôn luôn mà.
Lâm Vụ: Không ngủ lại được.
Vương Dã: Tỉnh rồi?
Lâm Vụ nhanh chóng nhận định tình huống trước mặt mình, tuy là người thì vẫn đang nằm trên giường, vẫn đang bọc chăn, nhưng tinh thần thì đã rời giường, tỉnh táo, có thể đi chơi ngày một tháng năm bất kỳ lúc nào.
Vì thế nên chẳng hề chột dạ mà trả lời: Ừa.
Sau đó, Vương Dã không nhắn thêm gì nữa.
Chắc là rời giường rồi.
Lâm Vụ chậm chạp ngáp một cái, rốt cuộc cũng đã hỏi đàng hoàng: Gặp nhau lúc mấy giờ.
Cậu đồng ý đi cắt tóc với Vương Dã rồi.
Không ngờ rằng gửi tin nhắn qua rồi nhưng bên Vương Dã vẫn không có động tĩnh gì.
Lâm Vụ hơi sửng sốt, chờ mãi không được, rốt cuộc ngồi dậy gửi thêm một tin:?
Sau khi gửi xong, cậu ngồi yên trên giường chờ đợi, đợi được chừng mười phút nhưng vẫn không thấy Vương Dã trả lời.
Mới khen là luôn luôn trả lời tin nhắn mà, nếu không trả lời thì không khen cậu nữa đấy!
Lại đợi thêm năm phút.
Ngay lúc Lâm Vụ chuẩn bị bỏ cuộc thì tin nhắn đến.
Vương Dã: Mở cửa.
Chỉ có hai chữ đơn giản, Lâm Vụ mê mang, theo phản xạ gửi cái:?
Lại nghe thấy có một tiếng “ding” vang lên ở ngoài cửa.
Cách ván cửa, thông báo tin nhắn có hơi bị nhỏ.
Lâm Vụ sửng sốt hai giây, sau đó lại hiểu được, vội vàng đi xuống giường, bước hai ba bước ra mở cửa phòng ký túc.
Ngoài cửa phòng 333, Vương Dã khoác một chiếc áo T-shirt màu trắng, mặc một chiếc quần Tây đen, vừa giản dị lại vừa thoải mái.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vương Dã nhìn Lâm Vụ từ trên xuống dưới: “Đây là ‘tỉnh rồi’ của cậu đó hả?”
Lâm Vụ mới mười lăm phút trước còn dõng dạc nhắn với Vương Dã bảo tỉnh rồi, bây giờ thì đầu chưa chải, mặt chưa rửa, cả người chỉ mặc một cái quần đùi, cả cơ thể thon dài lộ ra trong ánh nắng mùa xuân chẳng xót gì.
Lâm Vụ không nghĩ rằng mình mới nói nhảm một tí mà người tới đây luôn rồi, nên là hơi bị xấu hổ mà gãi đầu: “Cậu nhanh thế.”
Làn da trắng nõn trước mắt thật sự chói mắt, còn làm cho người ta sốt ruột hơn so với bóng lưng dưới ánh trăng ở núi Trường Bạch nữa, Vương Dã vươn tay ôm đầu Lâm Vụ: “Mau sửa soạn đi, đừng có lề mề.”
Lâm Vụ ngơ ngác đi rửa mặt, sau lưng giống như là có một tên đại ma vương đang trông chừng.
Đại ma vương thì có, nhưng mà trông chừng thì không.
Vì để xua tan những ý nghĩ hỗn độn trong đầu, Vương Dã lại đi dòm ngắm cả ký túc 333, cho dù là kết cấu bố cục của nó và 509 giống nhau hoàn toàn.
Khi Lâm Vụ tát nước lạnh vào mặt mới nhận ra, đây là lần đầu tiên Vương Dã đến ký túc xá tìm cậu.
Mà còn cậu thì chưa từng đi qua 509 bao giờ.
Cậu và Vương Dã toàn gặp nhau ở dưới tòa dạy học sau khi tan học, hoặc là hẹn nhau thời gian địa điểm, cho nên là Lâm Vụ đã quên rằng bọn họ chỉ cách nhau có hai tầng thôi.
Hóa ra lại gần nhau đến như thế.
Lâm Vụ bỗng nhiên lại thấy vui, lúc đánh răng nhìn thấy mình trong gương lại cảm thấy hôm nay mình đẹp trai đến bất ngờ.
Vương Dã ngồi trong 333 đi dạo một vòng, sau đó ngồi xuống ghế trước bàn học Lâm Vụ.
Bàn của Lâm Vụ rất dễ nhận ra, trên bàn có một chồng sách vừa cao nhất vừa ngay ngắn nhất cả ký túc xá này, vách tường trường bàn còn có dán thời khóa biểu học ban đêm nữa.
Lâm Vụ rửa mặt xong, về thì lại thấy Vương Dã đang ngồi trước bàn mình, cả người chấn động, cả ba hồn sáu phách đều giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.
Vấn đề không phải là do Vương Dã ngồi trước bàn, mà là do Vương Dã ngồi như thế, Lâm Vụ mới có thể thấy rõ hình ở phía sau lưng áo T-shirt.
Một con hổ dữ đang lên núi, bên cạnh có bốn chữ viết theo kiểu thảo thư (1) cứng cáp mạnh mẽ, hổ gầm thành gió.
Lâm Vụ: “……”
Vậy mà cậu lại dại khờ nghĩ rằng đây là một chiếc T-Shirt trắng bình thường thôi, thật xin lỗi người thiết kế ra cái áo hoang dã đến thế.
Vương Dã quay đầu, còn khí thế hơn cả hổ dữ sau lưng hắn nữa: “Nhìn cái gì?”
Lâm Vụ thở dài: “Tớ đang nghĩ mình nên mặc cái gì mới không cản trở khí thế phi phàm của cậu được.”
“Mặc gì cũng chẳng có tác dụng,” Vương Dã trực tiếp gạt bỏ ý nghĩ đó của cậu, “Cậu đâu có phải kiểu này đâu.”
Lâm Vụ sửng sốt: “Kiểu gì chứ?”
Vương Dã: “Thú dữ.”
“Sao mà không phải,” Lâm Vụ không vui, “Loài vật của tớ là sói cơ mà.”
Vương Dã: “Sói đồng cỏ.”
Lâm Vụ: “Cũng là sói thôi.”
Vương Dã: “Ờ.”
Lâm Vụ: “……”
Phản ứng như thế này thì đừng có mà “Ờ”!
Lâm Vụ quyết định tạm thời bơ luôn bạn học họ Vương, nếu không thì hôm nay chưa kịp xuất phát đi đã bị chết non ở ký túc xá rồi.
Vương Dã thấy bộ dạng tức đến thở hồng hộc của Lâm Vụ mà trong lòng có một cảm giác vô cùng kỳ diệu, vui vẻ, thoải mái, còn có một sự một sự mềm mại như mùa xuân ngoài cửa sổ mà ngay cả hắn còn chưa nhận ra.
Lâm Vụ vừa mặc quần áo thì điện thoại reo lên.
Vương Dã giương mắt nhìn.
Lâm Vụ lấy cái điện thoại trên giường, là Triệu Lý.
Hôm qua cậu vừa nhắn tin cho Triệu Lý, hỏi anh ta và cậu nhỏ nhà mình gần đây ra sao, chắc là hôm nay Triệu Lý mới đọc thấy.
Vẫn là tin nhắn trả lời như trước: Tất cả đều tốt, yên tâm đi.
Lâm Vụ rất thích sự kiên định như thế của Triệu Lý, bởi vì càng như thế thì càng có nghĩa là đang sống tốt, nếu như có một ngày nào đó Triệu Lý không nhắn như thế với cậu thì cậu mới phải lo lắng.
“Là anh Triệu Lý,” Buông điện thoại xuống, Lâm Vụ nói với Vương Dã, “Anh ấy với cậu nhỏ đều ổn cả.”
Vương Dã bất ngờ, hơi đăm chiêu một tí, hỏi: “Triệu Lý dạo này thế nào?”
Lâm Vụ bồn chồn nhìn hắn: “Không phải mới nói là ổn sao.”
“Tớ đang hỏi vụ thú hóa.”
“À, hình như chẳng có tiến triển gì,” Lâm Vụ nói, “Nhưng mà anh Triệu Lý vẫn bình tĩnh lắm, nói là thuận theo tự nhiên thôi.”
Vương Dã không nói, hơi nhíu mày lại.
Lâm Vụ quan sát hắn một lúc, hơi ngơ ngác: “Sao cậu còn thất vọng hơn anh Triệu Lý vậy.”
Vương Dã nhún vai: “Nếu anh ấy ở trên núi mà còn thất bại thì tụi mình càng không có cửa.”
“Cậu vẫn còn nhớ thương tới chuyện này à?” Lâm Vụ nghĩ rằng Vương Dã quá háo hức tới chuyện thú hóa quá rồi.
“Đương nhiên.” Vương Dã chẳng thèm nghĩ ngợi, trông như muốn nói, còn có chuyện gì quan trọng hơn vụ này không.
Lâm Vụ nheo mắt lại, hoài nghi hỏi: “Cậu thử ở trong ký túc xá đúng không?”
Vương Dã: “Không.”
Nhưng mà cũng chẳng khác lắm.
Vương Dã: “Ký túc xá, sân thể dục, hành lang bên kia tớ thử cả rồi.”
Lâm Vụ: “….”
Biết ngay mà!
“Ở trên giường trong ký túc xá, ở dưới mặt đất, trên mặt cỏ sân thể dục, trong bụi cây ở hành lang….” Vương Dã đã thử từng địa điểm để mà thú hóa, nên là nhận xét, “”Thật ra thì nằm trên giường ở ký túc xá ở tốt nhất, cậu có thể tưởng tượng được tất cả những môi trường xung quanh, ở sân thể dục với bụi cây nhiều người lắm, khác xa với cảm giác thiên nhiên luôn.”
Lâm Vụ cạn lời, nhưng lại muốn hỏi thêm: “Cậu thử nghiệm cụ thể ra sao?”
Chuyện thú hóa Đào Kỳ Nhiên không nói rõ, Lâm Vụ rất tò mò không biết làm sao mà Vương Dã có thể tự thử nghiệm.
Vương Dã hào phóng chia sẻ: “Nằm xuống, nhắm mắt lại, tưởng tượng cậu là một con sói đồng cỏ đang nằm trong rừng già.”
Lâm Vụ: “Hết rồi hả?”
Vương Dã: “Hết rồi.”
……Vậy thì thành công mới là lạ ấy!
Còn nữa—
Lâm Vụ: “Cậu là hổ Đông Bắc mà, sao lại tưởng tượng mình thành sói đồng cỏ.”
Vương Dã: “Tớ tưởng tượng thì tưởng tượng hổ, bây giờ chỉ giải thích theo góc nhìn của cậu thôi.”
Lâm Vụ lùi về sau từng bước theo bản năng: “Vì sao lại giải thích theo góc nhìn của tớ?”
Vương Dã: “Như vậy thì lúc cậu thí nghiệm thì dễ làm hơn.”
Lại lùi về sau thêm hai bước: “Tớ không muốn bị thú hóa.”
Vương Dã bình tĩnh nhìn cậu: “Nếu không thử thì sao biết là mình có muốn hay không?”
Lùi về sau ba bước: “Lúc ở núi Trường Bạch thử rồi, cơ thể không có thay đổi gì.”
Vương Dã: “Cậu có tin là cậu mà trốn nữa thì tớ sẽ trực tiếp đè cậu lên giường không.”
Lâm Vụ: “…..”
Chuyện của hôm nay là đi ra ngoài cắt tóc mà!
Ánh nắng mặt trời lặng im chiếu vào người Lâm Vụ, Lâm Vụ im lặng nằm lên giường, từ từ nhắm hai mắt lại, tứ chi giãn ra, mặt nghiêng dán lên gối, chẳng giống một con sói gì cả, lại giống một sinh vật phù du phải chịu trận thôi.
Vương Dã đứng ở bên giường, lên giọng chỉ đạo.
“Hãy tưởng tượng cậu đang ở trong rừng già, ở đâu cũng có cây, các loại động vật, cậu không là người, trong phạm vi trăm mét không có một bóng người nào.”
Lâm Vụ nhắm mắt tốn hơi thừa lời: “Vậy cậu là ai?”
“Tớ?” Vương Dã tự xác minh chính mình, “Cậu coi tớ như là người thuyết minh đi, trong phim phóng sự động vật có….”
“Câm, miệng.” Lâm Vụ chừa lại một tia tình bạn cuối cùng mới không mở mắt lên đánh người.
Vương Dã lập tức im lặng.
Lâm Vụ phối hợp làm thí nghiệm như thế rồi, bây giờ ai làm người thí nghiệm thì người đó là lớn nhất.
Thời gian từng giây từng phút trôi quá.
Ký túc xá im lặng đến mức cả hai người có thể nghe được tiếng thở của nhau.
Lâm Vụ thử bước vào núi rừng trong tưởng tượng, để cơ thể đắm chìm vào trong tưởng tượng.
Dần dần, cậu cảm thấy hình như có gió thổi ngang qua rừng, thấy ánh mặt trời gian nan mọc lên cao khỏi rừng cây, thấy những bóng dáng của những bụi cây thấp bé….
Vương Dã không biết Lâm Vụ đang nghĩ gì, đang cảm nhận được điều gì.
Hắn chỉ thấy người nọ đang nằm trên giường, mặt quay ra phía ngoài, trông như là đang ngủ, ngoan ngoãn vô cùng.
Vương Dã đi đến bên giường, lặng im không có một tiếng động.
Như là một động vật loài Mèo khi tới gần con mồi vậy, nó chẳng phát ra tiếng động gì cả.
Lâm Vụ cũng chẳng thật sự ngủ.
Đi đến trước giường, cúi sát xuống, Vương Dã mới nhìn thấy rõ, mí mắt của Lâm Vũ khẽ chuyển động, mỗi lần chuyển động như thế, lông mi cũng nhẹ nhàng run rẩy theo.
Dưới ánh nắng vàng nhạt lại xinh đẹp cực kỳ.
Lâm Vụ tưởng tượng ra rất nhiều rừng cây, rất nhiều con sói đồng cỏ là mình đây, nhưng cơ thể thì chẳng có một biến hóa chân chính nào.
Rốt cuộc, cậu chịu thua.
Vừa mở mắt ra, mặt của Vương Dã lại gần trong gang tấc.
Lâm Vụ bị dọa, mắt trừng lấy cái đầu trọc.
Vương Dã giật mình, mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn: “Tớ đang nhìn xem có phải cậu ngủ luôn không.”
Lâm Vụ thở một hơi, lườm hắn: “Tớ không có vô tâm vô phế như thế, thí nghiệm như thế này mà còn đi ngủ?”
Vương Dã: “Thế nào?”
Lâm Vụ bỗng nhiên cảm thấy hai người đang gần nhau qua, ngồi dậy theo bản năng rồi mới nói: “Thất bại rồi. Tớ dùng hết trí tưởng tượng của cả đời này luôn rồi, cơ thể chả có phản ứng gì.”
“Quên đi,” Vương Dã xoay người, “Đi cắt tóc đi.”
“Cái này xong rồi à?” Với sự cứng đầu của Vương Dã, Lâm Vụ nghĩ rằng mình phải bị thí nghiệm ba năm mới xong chứ.
“Không làm nữa,” Vương Dã thúc giục cậu, “Mau đi xuống.”
Lâm Vụ không nói gì, nhảy từ trên giường xuống mang giày.
Vương Dã thò tay kéo cổ áo ra cho gió mát lùa vào.
Lâm Vụ liếc hắn: “Cậu nóng à?”
Vương Dã chỉ mặc duy nhất một cái áo T-shirt mặt không đổi sắc: “Mặc hơi nhiều.”