Chỉ cần có tình cảm thì uống gì cũng là rượu.
Uống một ly trà lúa mạnh, Lưu Trường Lỗi ngẩng đầu lên, bắt đầu kể về lịch sử huy hoàng của Vương Dã cho Lâm Vụ nghe.
“……Tui nghe thấy vậy, mới nghĩ sao mà được chớ, phải đi xem xem nhan sắc của thằng nhóc đó ra sao! Lúc đó tui ra lệnh cho mấy thằng đệ trong bang tới đây, canh ngay đầu hẻm này, canh cho tới khi bọn họ tan học ra hết, cũng chẳng thèm hỏi ai là Vương Dã, cứ lấy hình trên điện thoại ra so sánh xem, cậu ấy vừa đi qua là tui nhận ra liền….”
Lâm Vụ nghe rất chăm chú, không hiểu hỏi: “Cắt ngang một tí, sao cậu lại có ảnh Vương Dã trên điện thoại vậy?”
“Em của tui cho tui đó,” Lưu Trường Lỗi nhắc tới là thấy hận em gái mình, “Nó chụp ảnh đó, *** mẹ, một ngày ngồi ngắm tới tám lần, nó còn chẳng để ý tui được như vậy!”
Lâm Vụ: “Rốt cuộc là vì sao cậu lại kêu bang hội của cậu đánh Vương Dã chứ?”
Lưu Trường Lỗi: “Cậu ấy từ chối em gái tui, cho nên là em gái tui có bóng ma với việc yêu sớm, cho tới khi tốt nghiệp trung học cũng chẳng yêu ai nữa.”
Lâm Vụ: “…..”
Lại là từ chối tỏ tình.
Lâm Vụ yên lặng nhìn về phía Vương Dã, có mị lực đến thế à, trước thì có em gái nhớ mãi không quên, sau đó lại có hoa khôi học đường tỏ tình.
Chẳng lẽ là cái khí chất bá đạo này lại hút fan ư?
Vương Dã không để ý đến Lâm Vụ, lúc này đang nhìn chòng chọc Lưu Trường Lỗi, trong mắt nổi lên lốc xoáy, bất cứ lúc nào cũng có thể thổi bay người đi luôn.
Lưu Trường Lỗi bị giam giữ trong lốc xoáy của Vương Dã, lập tức trở nên sợ hãi vì bị anh Dã chi phối.
Nhưng lại liếc mắt nhìn một cái, anh Dã cũng chỉ mới nổi bão lên thôi, nhưng mà hình như có một lực lượng vô hình nào đó ngăn chặn không cho bùng nổ.
Mình thì không có bổn phận gì mà để cho anh Dã kiêng kị cả, bản thân anh Dã cũng chẳng có thói quen nhẫn nại, trong bàn này có tổng cộng ba người, bỏ đi hai người họ vậy thì chỉ còn….
Lưu Trường Lỗi nhìn lại về Lâm Vụ.
Thần giữ hòa khí đây rồi.
Vì để chứng minh phán đoán của mình, Lưu Trường Lỗi xăn tay áo lên, tiếp tục kể cho Lâm Vụ nghe: “Lúc đó tui dẫn theo năm người, ngay trong hẻm này luôn, sáu đánh một á, cậu đoán coi cuối cùng kết quả ra sao?”
Lâm Vụ: “Sao?”
Lưu Trường Lỗi: “Tụi tui khóc lóc bỏ chạy, có một đứa nghỉ chơi với tụi tui, nói là từ nay sẽ không bao giờ đánh nhau nữa, sẽ học tập thật tốt, cậu thấy anh Dã xuống tay ác ghê chưa?”
“Xèo xèo”
Trên vỉ nướng bỗng nhiên có một miếng thịt bò được thả xuống, dầu bắn lên từ than củi, lửa phần phật bốc lên cao, giữa làn khói đen lộ ra khuôn mặt của anh Dã.
Lưu Trường Lỗi ngồi thẳng lên, vờ như không phát hiện: “Đó là lần đầu tiên tui đánh lộn mà bị thiệt như thế, hồi đó ai mà dám chọc tui thì tui qua thăm liền, còn Vương Dã thì ây cha, dữ dằn như thế, mấy người ai mà biết anh Dã ấy, đều khuyên tui rằng, nếu không muốn đổ máu thì đừng có chọc Vương Dã.”
“Xèo xèo xèo”
Cả vỉ nướng bắt đầu bốc hỏa, đằng sau ánh lửa, anh Dã đang quan sát bạn.
Nhân viên ở kế bên thấy thế lại vội vàng nói: “Để tôi đổi vỉ nướng.”
Vỉ nướng mới được thay, tất cả mọi thứ an bình trở lại.
Lưu Trường Lỗi thấy mình vẫn còn an bình, vô cùng khẳng đi người bạn đại học Lâm Vụ này là người giữ hòa bình cho Vương Dã.
Lưu Trường Lỗi không quan tâm Lâm Vụ giữ hòa bình như thế nào, dù sao thì cậu ta vui lắm.
Rượu đã tàn, trà đã tàn, hạnh phúc cũng đã tàn, sự bi phẫn của thiếu niên cuối cùng cũng được giải thoát, thanh xuân giục ngựa giơ roi — Vương Dã, cậu cũng có ngày hôm nay!
Lưu Trường Lỗi cuối cùng bị người ở bàn kia dắt đi, lúc đi còn nghiêng trái nghiêng phải, miệng liên thanh, còn phấn khích hét lên: “Lúc đó còn chưa thức tỉnh nữa…. Phải chi mà thức tỉnh như bây giờ thì tui chắc chắn ngang tay với cậu….”
Người bạn ngồi cùng bàn với cậu ta cười khổ, nói: “Các cậu cho cậu ấy uống gì thế.”
Lâm Vụ đẩy ấm trà lên phía trước: “Thật sự là trà lúa mạch thôi.”
Bạn đó ngơ ngác: “Uống trà cũng có thể ra như thế này ư?”
Lâm Vụ chân thành gật đầu: “Trà không say người tự say.”
Chờ người đi rồi, Vương Dã rốt cuộc cũng an bình lại: “Cậu nói chuyện với cậu ta nhiều như thế làm gì.”
Lâm Vụ đã nắm được rất nhiều “Lịch sử đen của anh Dã”, miệng hơi nhếch lên: “Tớ biết cậu hồi trung học ra sao rồi nhé.”
Vương Dã: “Vậy thì cậu hỏi tớ là xong rồi.”
Lâm Vụ: “Vì sao thời trung học cậu thích đánh nhau thế?”
Vương Dã: “……”
Lâm Vụ chớp mắt: “Cậu bảo tớ hỏi mà.”
“Thời kì phản nghịch.” Vương Dã đổi mặt miếng thịt, “Kiểu là một ngày nhìn ai cũng không ưa, bảy người không thích tám người khó chịu.”
Lâm Vụ vui vẻ cười khúc khích: “Bây giờ cậu cũng thế thôi.”
Vương Dã nhíu mày, cả đêm nhẫn nại như thế là max rồi, cái kiểu kiêu căng như thế thì phải xử lý…..
“Nhưng mà cậu giấu giỏi lắm,” Lâm Vụ thân thiết sờ đầu hắn, “Bạn học Vương Dã, cậu trưởng thành rồi.”
Vương Dã: “…..”
Quên đi, hắn là vua muôn loài, không so chi với một con sói con.
Sờ đầu trọc làm cho cả lòng ngứa ngáy, nhưng mà cũng hơi thoải mái, Lâm Vụ sờ qua vài lần, cảm thấy Vương Dã đang toát lên mùi nguy hiểm mới thu tay lại.
Hôm nay là một đêm vô cùng bình thường của tháng tư.
Gió mát, hoa nở, hoa quả kết trái, Lâm Vụ học đại học biết được Vương Dã thời trung học.
Một ngày trước khi nghỉ lễ một tháng năm, thẻ chứng minh nhân dân mới được phát, còn nhanh hơn so với dự đoán nữa.
Chứng minh nhân dân mới và chứng minh nhân dân cũ chẳng khác gì nhau máy, chỉ có điều chỉnh lại tin tức cá nhân, thêm mục “Loài vật”, nhìn sơ thì cũng chẳng khác gì so với khi chưa đổi.
Nhưng mỗi người nhận được chứng minh nhân dân mới này đều biết rằng, chúng nó hoàn toàn khác nhau.
Thay thẻ chứng minh nhân dân, giống như là một nghi thức mở ra một xã hội hoàn toàn mới, cái thứ nó thay đổi không chỉ là một dòng chữ trên chứng minh nhân dân, mà còn là một thứ gì đó lâu dài hơn, sâu sắc hơn, không thể lường trước được.
Chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi được, chuyện sắp xảy ra thì không thể phản kháng lại được, tất cả mọi người chỉ có thể tiến lên phía trước theo bánh răng của xã hội.
Cho nên chúng ta nên quan tâm đến những chuyện không quan trọng hơn.
Ví dụ như, ảnh trên thẻ chứng minh nhân dân mới.
Trong phóng ký túc xá 333, Lâm Vụ nhìn chứng minh nhân dân vừa được làm, trong ảnh là mình, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt âm u, cảm giác như là cả thế giới này đang nợ tôi tiền, hoặc là tôi đang nợ tiền cả thế giới này.
Những đứa bạn cùng phòng cũng chẳng khá khẩm hơn mấy.
Hạ Dương sáng sớm hôm đó chỉn chu đầu tóc, nhưng trong hình lại giống như mới rời giường: “Thôi xong, hai mươi năm tương lai tiếp theo của tớ coi như hết, con xin lỗi mẹ đã cho con cái khuôn mặt này”
Nhâm Phi Vũ trong hình còn thảm hơn so với bình thường gấp bội: “Còn đây là tớ, tớ trông già như thế này. Con người mà, không thể đấu lại với cuộc đời được….”
Các anh em tôi thở dài bạn gào khóc, bi thương cả nửa ngày mới phát hiện ra có một vị đang im lặng.
Sáu con mắt tập trung nhìn về Lý Tuấn Trì.
Người ấy đang nhìn thẻ chứng minh nhân dân, vui lòng mỉm cười.
“Cậu không bị chụp hỏng hả?” Hạ Dương không dám tin.
Lý tuấn Trì đứng dậy, cầm chứng minh nhân dân của mình đi một vòng ký túc xá, để cho mỗi người anh em có thể thưởng thức gần gũi.
Trong hình là bạn học Lý, giữa trán đầy đặn, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt tràn đầy sức sống, làn da tươi trẻ, thậm chí là màu da lúa mạnh còn thể hiện ra một tuổi trẻ đầy sức sống nữa.
Lâm Vụ, Nhâm Phi Vũ: “…..”
Hạ Dương: “Cậu có kỹ năng chụp hình gia truyền à!”
Lý Tuấn Trì: “Tớ đã từng là người mẫu Taobao, người mẫu quốc phục, người mẫu quần áo, người mẫu bạn trai.”
Hạ Dương: “Được rồi, bí kíp của cậu phức tạp quá đi…..”
Lâm Vụ: “Chờ đã, ‘người mẫu bạn trai’ là gì?”
Lý Tuấn Trì: “Chủ cũ của tớ lấy hình của tớ để thông báo chia tay cho bạn trai để cho chặt đứt mọi cơ hội của đối phương luôn.”
Lâm Vụ, Hạ Dương, Nhâm Phi Vũ: “…..”
“À úuuuuuu”
Một tiếng soi tru thành công khiến cho cả 333 im lặng.
Nhâm Phi Vũ bị dọa giật mình.
Lý Tuấn Trì ngơ ngác nhìn quanh: “Tớ vừa nghe lầm à?”
Chỉ có Hạ Dương tập trung nhìn điện thoại Lâm Vụ, mặt tỏ ra sự ghét bỏ: “Anh hai, ngài có thể đổi nhạc chuông được không, đổi sang nhạc nào của thế giới loài người ấy.”
“Không đáng yêu à?” Đây là tiếng sói mà Lâm Vụ đã chọn ra trong một đống tiếng tru, tiếng tru có độ dài vừa phải, mở ra một ý cảnh xa xôi.
Hạ Dương nhìn người bạn cùng phòng ngày càng hoạt bát: “Tớ phát hiện rằng, từ sau khi cậu chơi với Vương Dã thì cậu đã thay đổi rồi.”
Lâm Vụ sửng sốt: “Thay đổi hả?”
Hạ Dương: “Trở nên cuồng dã.”
Lâm Vụ: “…..”
Hai tiếng sói tru, à không, hai tin nhắn, đều là từ bạn học Vương.
Vương Dã: Đang ở đâu?
Vương Dã: Người đâu?
Chỉ cần không trả lời tin nhắn thứ nhất thì bạn học Vương nhất định sẽ nhắn thêm tin thứ hai trong vòng một phút đồng hồ. Lâm Vụ có đôi khi nghĩ rằng, nếu như Vương Dã thật sự bị thú hóa thì chắc là gấp gáp đi tìm người, đi bắt con mồi chắc chắn sẽ không thất bại nổi.
Lâm Vụ: Ký túc xá, mới lấy thẻ chứng minh nhân dân mới.
Lâm Vụ: Ngành cậu phát chưa?
Vương Dã: Phát rồi.
Lâm Vụ: [Còn không mau chụp hình cho trấm.jpg]
Lâm Vụ: Đừng chụp thông tin cá nhân, không an toàn, chụp hình thẻ là được rồi.
Vương Dã: Không có thông tin, cũng không có hình thẻ.
Lâm Vụ: [Ra lệnh cho cậu rồi, mau chóng làm theo đi.jpg]
Vương Dã: [Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.jpg]
Lâm Vụ: [Người mà không có giấc mơ thì có khác gì con cá đâu.jpg]
Vương Dã: [Tôi chỉ hỏi cậu một điều tôi, còn sống không tốt sao?.jpg]
Lâm Vụ: ……
Lâm Vụ: [Xin tha, chịu thua, xám xịt rời khỏi.gif]
Vương Dã: Vờ tội nghiệp cũng vô dụng thôi.
Một phút sau.
Vương Dã:?
Vương Dã: Người đâu?
Lại một phút nữa.
Vương Dã: [hình ảnh]
Vương Dã: Trong vòng một giây cậu đi ra cho tớ.
Lâm Vụ: Thấy ảnh rồi.
Lâm Vụ: [khuôn mặt tươi cười đoàn kết thân thiết.jpg]
Lâm Vụ mở ảnh của Vương Dã ra.
Quả nhiên là bạn học Vương biết cậu muốn nhìn cái gì, không chụp hết toàn bộ chứng minh nhân dân.
Trên chứng minh nhân dân, Vương Dã nhìn thẳng về phía trước, trầm tĩnh, bướng bỉnh, ánh mắt dọa người.
Sự quyết liệt, sự hiếu thắng của hắn dường như là bẩm sinh.
Nhưng Lâm Vụ đã thấy hắn cười, đã thấy hắn vui vẻ, đã thấy hắn hâm mộ Đào Kỳ Nhiên, còn tốt bụng và ấm áp với mình nữa.
Vương Dã: Mai có bận gì không?
Ngày mai là ngày một tháng năm được nghỉ dài hạn.
Lâm Vụ: Không.
Vương Dã: Đi, đi chơi.
Lâm Vụ: Làm gì?
Vương Dã: Cắt tóc.
Lâm Vụ giật mình, đang muốn trả lời thì nghe Nhâm Phi Vũ hỏi: “Lâm Vụ, còn cậu thì sao?”
“Hả?” Lâm Vụ mờ mịt ngẩng đầu, không để ý nãy bọn họ nói gì.
Nhâm Phi Vũ nói: “Tớ với Hạ Dương muốn mai ký túc xá tụi mình đi ăn lẩu, nhưng Lý Tuấn Trì nói cậu ấy có phi vụ hai trăm đồng, không đi được, còn cậu đi được không?”
Phi vụ làm ăn thì Lâm Vụ không có, nhưng cậu lại ngượng ngùng giơ điện thoại lên: “Mới hẹn người một phút trước thôi.”
Nhâm Phi Vũ đáng thương nhìn Hạ Dương: “Ngày mai chỉ có hai tụi mình ăn lễ thôi.”
Hạ Dương nằm lên giường, thở dài: “Đại Vũ, nhớ kỹ này, có người yêu thì mới gọi là ăn lễ, còn như tớ với cậu, thì gọi là đi hóng gió.”