Chương 42: "Vậy thì cậu ở dưới lầu chờ tớ đi."
Hôm nay là ngày đầu tiên căn tin mở vào ban đêm.
Còn tưởng rằng chỉ mở một vài quầy thôi để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của học sinh ca đêm, ai ngờ lại mở tất cả quầy luôn, ca sáng có thể ăn được bao nhiêu thì ca đêm cũng giống thế, nếu không nhìn bóng đêm và các đèn đường ở bên ngoài, thì ngay lúc này trong căn tin chẳng khác gì lúc ăn trưa cả.
Lâm Vụ ngủ cả một buổi sáng, tối nay trước khi học tối đã ăn hai tô cơm rồi, bây giờ mới vừa học bốn tiết xong, bụng lại đói réo lên. Lúc mới tan học cảm giác đói còn chưa mãnh liệt lắm, bây giờ đi vào căn tin ngửi được mùi đồ ăn mới hoàn toàn không thể nhịn nữa.
"Đây cũng đâu tính là bữa ăn khuya được, này là cơm trưa." Cầm khay đồ ăn đến các quầy với Vương Dã, Lâm Vụ nhìn món nào cũng thấy đáng yêu ngon lành.
Vương Dã xác định mục tiêu, đầu tiên lấy một phần sườn xào chua ngọt. (1)
Lâm Vụ nhanh chóng đuổi theo, lấy sườn chiên tỏi (2) kế bên sườn xào chua ngọt.
Vương Dã lại múc lấy một phần gà kho. (3)
Lâm Vụ đi theo hốt một phần thịt bò xào thìa là. (4)
Khay đồ ăn có bốn ngăn, hai ngăn để đồ ăn rồi một ngăn để cơm, chỉ còn duy nhất một ngăn.
Hai bạn học hổ sói trao đổi ánh mắt với nhau, vô cùng ăn ý mà cùng đi về phía khu salad, đồ ăn chín.
Lâm Vụ lấy bông cải trộn (5), cuối cùng thì trong khay có một tí màu xanh.
Lại nhìn qua Vương Dã, người này lại đang không chút gánh nặng nào mà lấy món vai lợn xào tỏi. (6)
Trong căn tin, loài vật của các bạn học sinh rất khó mà giữ bí mật được— tất cả đều được thể hiện ra trên mặt bàn.
Trên bàn ăn mà toàn đồ chay + hoa quả, thì chắc chắn là động vật ăn cỏ; toàn bộ đều là thịt, hoặc là trong một đống thịt lại có chút xanh thì sẽ là động vật ăn thịt; mà nếu vừa có thịt vừa có rau, dinh dưỡng cân đối vô cùng thì là bạn học có loài vật ăn tạp.
Hồi trước Lâm Vụ thật ra rất thích ăn rau, nhưng sau khi thích tỉnh thì cảm thấy khi ăn rau xanh lại khó nuốt vô cùng.
Cũng may là các nhà khoa học đã chứng thực ra việc thay đổi khẩu vị này thì người thức tỉnh có thể cứ thuận theo tự nhiên, gen thức tỉnh sẽ giúp thúc đẩy cơ thể tiêu hóa và hấp thu các năng lượng từ thức ăn, giúp cơ thể có thể hoạt động tốt.
"Hình như đây là lần đầu tiên tớ ăn cơm với cậu ở căn tin." Sau khi bưng khay đồ ăn ngồi vào bàn trống, Lâm Vụ nói.
Nhắc thế mới nhớ, Vương Dã cũng mới ý thức được thật sự đúng là như thế, hồi trước toàn là sau khi đi đêm xong tới đây mua bánh trứng ăn sáng rồi chia tay nhau thôi.
Bàn ở căn tin không lớn, hai người ngồi đối diện nhau, lúc cúi đầu dễ đụng vào nhau.
Cho nên Vương Dã không thích ăn cơm với người khác ở căn tin, với ba người 509 cũng rất ít khi nào đi, một là tự mình ăn, hai là mua đồ ăn căn tin về ký túc xá mà ăn thôi.
Nhưng mà hôm nay hắn lại chẳng nghĩ ngợi gì mà kéo Lâm Vụ tới đây, sau đó bây giờ lại nhìn Lâm Vụ ở đối diện tại một cự ly gần như thế này, hắn không chỉ không thấy chật chội mà cảm thấy như thế này thật là tốt.
Lâm Vụ nói xong, không nghe thấy Vương Dã đáp lại, còn nghĩ là đối phương lười trả lời mình nên vẫn một lòng một dạ ăn cơm.
Kết quả là cậu vừa mới ngậm mộm vùi đầu ăn hai muỗng thì lại nghe Vương Dã nói: "Đưa thời khóa biểu của cậu cho tớ."
Lâm Vụ hoang mang ngẩng đầu: "Cậu muốn tớ đưa thời khóa biểu cho cậu làm gì?"
Vương Dã: "Để mỗi ngày đỡ phải hỏi cậu ở tòa nào."
Lâm Vụ: "Là sao?"
Vương Dã: "Ý là, bắt đầu từ bây giờ tớ nhận thầu ăn khuya với cậu, lúc 0 giờ tan học, đúng giờ tập trung, đi căn tin ăn cơm."
Lâm Vụ: "Gì mà cậu nhận thầu....."
Vương Dã: "Mua một tặng một."
Lâm Vụ: ".......Tóm lại là "cùng nhau tan học" chứ gì!"
Thật ra thì Vương Dã chẳng thấy sao cả, hắn nghĩ rằng mình chỉ cần nói, Lâm Vụ đồng ý là xong rồi.
Ai ngờ Lâm Vụ lại ngồi lặng yên nửa ngày không nói gì.
Vương Dã: "Cậu nghĩ gì thế?"
Lâm Vụ: "Nghĩ mai phải giải thích cho Lưu Mộ như thế nào về việc mai mốt cậu đứng dưới lầu đợi tớ tan học."
Vương Dã: "Lưu Mộ là ai?"
Lâm Vụ: "Người hồi nãy tớ mới giới thiệu đấy."
"Ồ." Vương Dã nhớ tới bạn học kia, tuy là không biết có cái gì để giải thích nhưng nếu Lâm Vụ thấy phiền thì đổi lại là được, "Vậy thì cậu ở dưới lầu chờ tớ đi."
Lâm Vụ: "Hả?"
Vương Dã: "Chuông tan học vang lên thì phải nhanh chóng chạy sang chỗ tớ, nghe chưa, đừng để tớ xuống lầu rồi mà còn chưa thấy mặt cậu tới."
Lâm Vụ: "Không phải...."
"Leng keng."
Vương Dã: "Cho cậu thời khóa biểu này."
.......Đời người thay đổi thật chóng vánh.
Lâm Vụ mờ mịt lấy đũa gắp cơm lên ăn, chớp chép chớp chép, rồi cuối cùng thì cũng không muốn hiểu vì sao địa vị của mình từ "dưới lầu có người chờ" mà xuống thành "tớ đứng ở dưới lầu chờ cậu".
Hình thức song ban ngày đêm do là có công tác chu toàn nên được khai triển vô cùng thuận lợi, những bạn học đi đêm không cần phải đi bơi vào ban đêm để tiêu hao năng lượng thừa thải của mình, cũng không buồn ngủ vào ban ngày mà ảnh hưởng đến việc học.
Vấn đề duy nhất là những người chung ký túc xá phải làm việc và nghỉ ngơi cùng nhau, bởi vì sinh hoạt ngày đêm khác nhau nên khó tránh khỏi việc xích mích.
Vì thế, một tuần sau khi khai triển hình thức song ban, trường đã phát ra thông báo, ai mà muốn đổi ký túc xá thì có thể viết đơn xin, trường học có thể giúp đỡ để thay đổi.
Nhưng 333 và 509 thì không có nhu cầu như vậy.
Tháng tư, băng tuyết ra đi, gió đầu xuân thổi đến mang theo cảm giác mát lạnh.
"Thẻ chứng minh nhân dân" mà mọi người vẫn luôn mong chờ rốt cuộc cũng đã có tin tức.
NHÓM CHAT NGÀNH MÔI TRƯỜNG
Thầy Lý: [Thông báo] Thứ bảy và chủ nhật tuần này, các cơ quan sẽ đến trường để làm thẻ chứng minh nhân dân mới cho các học sinh. Thời gian tiến hành cho ngành môi trường là vào chủ nhật từ 8:00 – 10:00, mong các bạn học sinh chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó cũng sẽ thu lại thẻ cũ.
Lúc nhận được thông báo này đã là chạng vạng ngày thứ tư.
Đám Hạ Dương tan học về phòng, còn Lâm Vụ thì vừa tỉnh ngủ, ở ngoài cửa sổ ký túc xá 333 đầy tiếng máy móc gầm rú ở phía xa xa không ngớt— sân thể dục đang được sửa lại cả nửa tháng nay rồi.
"Tớ cuối cùng cũng chờ được đến hôm nay rồi!" Hạ Dương kích động đến mức nhảy lên năm thước. Thật sự là nhảy lên năm thước đấy, đầu suýt nữa là đụng vào trần nhà rồi.
Lý Tuấn Trì: "Đổi có cái chứng minh nhân dân thôi mà cậu lố vậy."
"Lố hả?" Hạ Dương xoay người lấy ra chứng minh nhân dân cũ của mình từ ngăn tủ ra, ném một cái "ba" lên bàn.
Ba người anh em ghé qua nhìn.
Thật ra thì là một chứng minh nhân dân bình thường thôi, tin tức cá nhân bình thường thôi, một bức ảnh chứng minh nhân dân.... Bình thường.
Ngũ quan của Hạ Dương đẹp đẽ, nhưng ở đây lại có một kiểu tóc thảm họa, mặt mũi âm u chán nản.
Có thể là do chính cậu ta cũng cảm giác được điều đó, thế nên cậu ta trong ảnh chụp có một vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, ẩn sâu trong sự trầm tĩnh là một sự đau khổ, chất chứa trong lạnh lùng là một sự tuyệt vọng.
Lâm Vụ: "Cậu có thể kể tâm trạng của cậu khi được thầy Tony (7) làm quả đầu này được không?"
Hạ Dương: "Tớ không muốn nói chuyện."
Lý Tuấn Trì: "Lúc đó trong tiệm cắt tóc không ai đứng ra ngăn cản luôn đó hả?"
Hạ Dương: "Tớ không muốn nói chuyện."
Nhâm Phi Vũ: "Lần này cậu định làm sao?"
Lâm Vụ, Lý Tuấn Trì: "Nó không muốn nói chuyện."
"Tớ muốn nói!" Hạ Dương tuy là từ chối nhìn lại quá khứ, nhưng vẫn phải nhìn về tương lai phía trước, "Quý vị thân mến, tôi đây đã chia sẻ quá khứ đẫm máu và nước mắt cho các vị nghe, vì sao các vị lại muốn chém thêm mấy nhát vào miệng vết thương ngày xưa để nó lại chảy máu đầm đìa thế này, tôi chỉ muốn dùng thân phận của một người từng trải để nói cho các vị, chụp ảnh chứng minh nhận dân giống như là thi đại học vậy, một bức là đi theo tới mười năm, nhiều lắm thì là hai mươi năm, chỉ cần một bức chup hỏng, mặc kệ là các vị vào thời thanh xuân đẹp trai bao nhiêu ngầu đến bao nhiêu, chỉ cần lấy ra thẻ chứng minh nhân dân là các vị sẽ hiện nguyên hình cả thôi!"
"Bọn tớ hiểu...."
"Không, các vị không hiểu!"
Lâm Vụ, Lý Tuấn Trì, Nhâm Phi Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng quay trở về lấy thẻ chứng minh nhân dân của mình ra, theo thứ tự mà giơ lên trước ngực mình.
Lâm Vụ thì hai gò má gầy gò, vẻ mặt suy sụp, nhìn giống như là đã thức đêm mấy ngày vậy.
Lý Tuấn Trì thì da còn đen hơn cả bây giờ tận hai tông, tóc tai hỗn loạn, về lý thuyết thì hình như là tạo hình, nhưng mà lại giống như mới vừa bị gió thổi bay vậy.
Nhâm Phi Vũ thì xem như hơi bình thường, nhưng không biết có phải là do hào hứng muốn chụp hình hay không mà không nhìn ra được nét bướng bỉnh thường ngày mà chỉ có bộ dáng khiêu khích nhau, nhìn cũng chả giống người tốt gì cho cam.
Hạ Dương nhìn qua theo thứ tự, tâm tình khá phức tạp.
Ảnh thẻ chứng minh nhân dân thật sự một trở ngại của đời người mà.
Chủ nhật, ba người Hạ Dương thức dậy sớm, còn Lâm Vụ cả đêm không ngủ, đến buổi sáng thì vẫn hăng hái như thường.
Bốn vị bạn học cùng nhau đi gội đầu, rồi vuốt keo, xong rồi lại chỉnh trang bản thân cho thật ngay ngắn, rồi lại nhìn nhau, cảm thấy rằng có thể để lại dấu vết tuổi thanh xuân lên tấm thẻ chứng minh nhân dân rồi mới sánh vai xuất phát.
Nhưng mà tới nơi, khi mà bắt đầu chụp ảnh.....
"Tiếp theo."
Lâm Vụ nhanh chóng bước qua, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn vào camera....
"Được rồi, tiếp theo."
........Tốc độ chụp hình nhanh như chớp vậy, chẳng để cho người ta thời gian chuẩn bị tinh thần gì hết!
Kệ đi, mặc cho số phận vậy.
Buổi chiều hai giờ, Lâm Vụ đã về ký túc xá trước nhăn tin cho Vương Dã: Các cậu bắt đầu chưa?
Thời gian làm thẻ chứng minh nhân dân của ngành máy móc là vào buổi chiều.
Vương Dã: Đang chuẩn bị
Lâm Vụ: Chụp hình qua
Vương Dã: [hình ảnh]
Lâm Vụ: Bạn này, không phải là chụp hình hiện trường, mà chụp cậu cơ.
Vương Dã: Chụp tớ làm gì?
Lâm Vụ: Để xem xem cậu có chuẩn bị ổn không.
Vương Dã: Không cần thiết.
Lâm Vụ: Chụp đại được rồi, để tớ còn giúp cậu nhìn xem có chỗ nào không ổn nữa, ảnh chứng minh nhân dân quan trọng lắm.
Vương: [Logout.jpg]
Lâm Vụ: .....
Cái người này ghét chụp ảnh tới mức nào vậy!
Lâm Vụ cầm điện thoại, tức giận đến mức nghiến răng nhưng cũng chẳng biết làm sao.
Hạ Dương cũng đang nằm trên giường cầm điện thoại nhắn tin, lại thấy Lâm Vụ đang tức giận, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì thế?"
Lâm Vụ khẽ giật miệng: "Không có gì đâu." Cũng không thể để cho một con linh dương nhảy đánh hổ Đông Bắc giùm cậu.
Sự tò mò của Hạ Dương bị gợi dậy, bởi vì rất ít khi nào thấy Lâm Vụ như thế, giống như là đang giận dỗi ai vậy, có hơi trẻ con: "Rốt cuộc làm sao, cậu kể nghe với."
"Vương Dã," Quan hệ thân thiết của Lâm Vụ và Vương Dã ở 333 cũng chả phải là bí mật gì, "Bảo cậu ấy selfie nhưng cậu ấy không chịu."
"Chỉ có vậy thôi à," Hạ Dương đạt được mục đích quay đầu lại, mái tóc xoăn đã từng màu nâu nay lại trở thành màu đen bồng bềnh, "Đợi đó."
Nói xong, cậu ta cầm điện thoại ấn ấn một tí.
Một lúc sau, Lâm Vụ bên đây cảm thấy điện thoại vang lên.
Mở ra nhìn chút.
Nguyên Tư Tiệp: [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]
Nguyên Tư Tiệp: Lén chụp cả đấy, cho nên là khoảng cách có hơi xa, nếu mà còn chưa đủ thì tớ sẽ liều mạng giúp cậu chụp gần gần lại.
Lâm Vụ: "......."
Hạ Dương với Nguyên tư Tiệp thân đến như thế hồi nào vậy!
Mở xem ảnh.
Đúng là chụp lén, tiêu điểm khá là mờ, có thể cảm giác được khao khát sống mãnh liệt của người chụp ảnh.
May là còn nhìn rõ đấy.
Đúng như dự đoán, Vương Dã không chỉnh trang lại gì cả, vẫn có một bộ dáng như khi đi học đêm, ánh mắt vô cùng đẹp nhưng lại lười nhác, thật ra là do buồn ngủ nữa, Lâm Vụ thật ra cũng hiểu được, cậu thậm chí có thể tưởng tượng được, người này tám phần đang ngủ trưa ở ký túc xa thì lại bị ba người bạn học đầy trách nhiệm của 509 đánh thức.
Nhưng mà nói gì thì nói, Vương Dã vẫn không có chỉnh trang gì cả.
Lâm Vụ thề là mình đòi chụp hình chỉ là để nhìn mà thôi, Vương Dã thật ra khá là ăn ảnh, cho dù là chụp lén thì nhìn cũng vô cùng đẹp trai.
==
(1) Sườn xào chua ngọt
(2) Sườn chiên tỏi
(3) Gà kho
(4) Bò xào thìa là
(5) Bông cải trộn
(6) Vai lợn xào tỏi
(7) Thầy Tony
Thầy Tony, hoặc Tony, là một từ thịnh hành trên mạng, đây không phải là tên của cá nhân mà ý chỉ thợ cắt tóc. Thuật ngữ này nhằm để phàn nàn người cắt tóc có kỹ năng tệ, hoặc có nghĩa đen là "Xin hãy cắt tóc thật đẹp." - Trích Baidu