Thanh Khâu Quyết thấy hắn đang trầm tư liền đứng dậy đi tới, lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ.
Mạnh Nghị nhìn hắn đầy thắc mắc.
Trước mặt rơi xuống một bóng đen, Tạ Lăng Du ngẩng đầu lên, luồng hương ập vào mặt làm hắn hắt xì ba phát.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Huynh làm gì vậy?"
Mạnh Nghị cũng bị luồng hương lan đến gần, sặc sụa quay đầu đi, kinh hãi nói: "Không phải là độc đâu đúng không?"
Cách hạ độc này cũng quá tàn bạo rồi đấy.
Cũng phải tự trách bản thân lơ là, cứ thế mà trơ mắt nhìn kẻ khác hạ độc!
Thanh Khâu Quyết nhìn xuống hai người bọn họ, cười khẩy: "Hạ độc á?"
Y đặt bình sứ lên bàn, cả người dựa lên bàn gỗ, khinh bỉ cười khẩy một cái: "Ta c ần sao?"
Mạnh Nghị hậm hực dụi mũi.
Tạ Lăng Du bị bốc thẳng vào mặt nên nhíu mày, ngón tay cọ cánh mũi: "Đây là gì vậy?"
Nhạn Văn thấy vậy liền lên tiếng giải thích: "Hai vị công tử thử ngửi lại xem có còn mùi gì không?"
Mạnh Nghị nghe vậy liền hít mũi theo bản năng, kinh ngạc đưa tay ra quơ quơ trong không trung: "Ế, sao lại không có mùi rồi?"
Một cái đầu đen xì cẩn thận thò ra từ trong tay áo Thanh Khâu Quyết.
Tạ Lăng Du bất hạnh lại một lần nữa đối diện với đôi mắt hạt đậu xanh kia.
Hắn "cạch" một cái rời ghế đi, sau đó lùi ra ba bước lớn, sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đừng với ta là..."
Thanh Khâu Quyết tỏ vẻ buồn rầu, làm bộ làm tịch thở dài: "Tạ hại cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
Người không vào được Tạ phủ thì chỉ đành dựa vào nhóc con này thôi, Tạ huynh phải cố khắc phục một chút.
Dù sao thì mấy đứa nhóc này đều rất ngoan, không làm người khác bị thương đâu."
"Này" và "mấy" khiến lỗ tai Tạ Lăng Du đau đớn.
Nghĩ tới cái cảnh có một đống rắn, hắn không nhịn được mà rùng mình: "Huynh lấy đâu ra lắm thứ hiếm có kỳ quái như vậy hả?"
Thanh Khâu Quyết bày ra ánh mắt buồn bã: "Thân trong chốn giang hồ, nếu muốn bảo toàn tính mạng thì lại chẳng phải dựa vào chúng?"
Tạ Lăng Du thầm hung hăng phỉ nhổ y, trên mặt lại là vẻ mặt quan tâm giả dối: "Vậy ư, nói thế thì mấy năm nay Thanh Trại huynh cũng không dễ dàng gì, nếu không thì cũng không phải bộ dạng đa mưu túc trí như bây giờ."
Nhạn Văn và Mạnh Nghị nhìn bọn họ ta một câu ngươi một câu mà sôi nổi lau mặt, xấu hổ giùm huynh đệ/ công tử nhà mình.
Cuối cùng Tạ Lăng Du phất tay áo bỏ đi, kết thúc trò nực cười này.
Thanh Khâu Quyết còn ở phía sau nói với theo: "Tạ huynh thật sự không muốn thân thiết với Tiểu Hắc sao? Tạ hạ sợ đến lúc đó Tạ huynh không tự kiềm chế được mà tàn nhẫn gi3t chết Tiểu Hắc của ta."
Tạ Lăng Du lạnh mặt, nhưng lúc mở cửa ra liền nở nụ cười như tắm mình trong gió xuân, trông hồng hào tươi tắn.
Mạnh Nghị ở một bên nhìn mà thở ngắn than dài.
Huynh đệ tốt của hắn sau khi kết bạn với yêu nhân này thì cũng biến thành cái bộ dạng nghĩ một đằng nói một nẻo, đúng là khiến người ta tức chết!
Nhãn tuyến ở trong sảnh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở trên lầu, vừa thấy người đến là liền nhanh chóng vùi mặt vào cổ cô nương, chọc cho cô nương cười khanh khảnh một trận.
Ở thanh lâu thì kiểu vậy cũng gặp nhiều rồi không thấy lạ.
Ánh mắt Tạ Lăng Du dừng lại một chút nhưng chân chẳng ngừng bước.
Hai người bọn họ vừa đi người nọ liền đẩy cô nương ra, không rảnh nhìn ánh mắt không thể tin tưởng của đối phương, liếc nhau với đồng đội rồi vội vàng theo lên lầu.
Tứ Nương đang cười đùa với khách thì ánh măt hơi khựng lại nhưng rất nhanh lại khôi phục về như thường, chỉ có cánh tay ở sau lưng ra hiệu, một hán tử râu ria xồm xoàm liền say rượu lảo đảo đi ra ngoài, mọi người đều ái ngại mà né tránh hắn, cũng không dám động vào.
Mạnh Nghị và Tạ Du được dẹp đường cho hồi phủ, trên đường Mạnh Nghị còn đang chém mấy cô nương trong Duyên Hi lâu xinh đẹp cỡ nào, dáng người lả lướt quyến rũ, mặt mày lại như hoa đào.
Tạ Lăng Du chỉ khẽ cười, trông tâm trạng rất tốt.
Nội dung cuộc trò chuyện đã để cho người để ý ở phía sau nghe rõ mồn một.
Tạ Lăng Du nhận thấy có điều không đúng cũng không luống cuống, chỉ thầm nghĩ trong lòng sao cái tên Tử Việt này bịa ghê thế, nói cứ như thật.
Hai người đi qua phố xá, vờ tới Tạ phủ.
Vừa về tới nơi, Mạnh Nghị liền suy sụp cúi ngằm mặt: "Bây giờ ta đã hy sinh nhiều rồi, nếu sau này ta không kiếm được cô nương nào ngươi phải đền cho ta đấy!"
Tạ Lăng DU cười, choàng lấy cổ hắn dỗ dành: "Yên tâm đi, cho dù chính ta không kiếm được cô nương nào cũng sẽ lo chuyện chung thân đại sự của ngươi với Tiểu Nhị."
Nói xong, hắn thấy Tạ quản gia vẻ mặt rất phức tạp, nhịn không được hỏi: "Sao Tạ bá lại nhìn con như thế ạ?"
Tạ quản gia thở dài một hơi, khéo léo nói: "Hai vị công tử vẫn nên giữ gìn sức khỏe, chớ có sa đọa."
Tạ Lăng Du đang suy nghĩ, cảm thấy có chuyện không lành, hắn liền dè dặt hỏi: "Cha con có biết không ạ?"
Đây thật ra là một câu hỏi vô nghĩa.
Đến Tạ bá còn biết thì sao cha lại không biết cho được.
Thấy Tạ bá lại thở dài, hắn ấp úng nói: "Cha con có giận không ạ?"
Mạnh Nghị cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, tim hẫng mất một nhịp.
Này là hắn "dạy hư" Tạ Lăng Du, Tạ bá sẽ không đuổi hắn đi đâu nhỉ?
Tạ bá lắc đầu, cho bọn họ một liều thuốc an thần: "Thừa tướng chỉ nói rằng công tử có kế hoạch của mình.
Lão nô nhìn hai vị công tử lớn lên, đương nhiên là hiểu.
Chỉ là không thể lấy thanh danh ra đùa được, hai vị phải tự mình cân nhắc đấy..."
Tạ Lăng Du tiến tới ôm lấy Tạ bá một cái, rầu rĩ nói: "Tạ bá chịu tin hai đứa con là được rồi."
——————
Duyên Hi lâu, trong ám các.
Hán tử râu quai nói say rượu đẩy cửa ra, xé bỏ râu giả, còn có mấy sợi cứng đầu dính lại trên mặt.
Mặt hắn chỗ trắng chỗ vàng, trông mà sốt hết cả ruột.
Chỉ là vừa thấy ngũ quan đoan chính kia, không phải Long Đoạt thì là ai nữa?
Thanh Khâu Quyết chậm rãi ngáp một cái, cứ như quý hóa lắm mới mở mắt ra hỏi: "Sao rồi?"
Long Đoạt xua tay, cầm lấy túi rượu uống một ngụm rồi mới nói: "Trong lâu không phải người của Trọng Lục.
Ta đi theo một chút thấy là đi về hướng Lâm gia ở ngoại ô."
Thanh Khâu Quyết nhướng mày.
Lâm gia, nhà của Tướng quân Lâm Thành.
Người này là cậu ruột của Trọng Lục.
"Chuyện lúc đó có thể nói rằng Lâm Thành cũng góp không ít công.
Trước đây ông ta là phó tướng của Trọng Sâm, giờ lại là lưỡi dao sắc chỉ đâu đánh đó của Trọng Lục.
Phải tìm một cơ hội làm giảm nhuệ khí của ông ta." Thanh Khâu Quyết mặt lạnh như băng, cười lạnh nói.
Long Đoạt gật đầu: "Rõ."
Thanh Khâu Quyết thả lỏng ngửa ra sau, chẳng rõ ý nói: "Mấy con chó của Trọng Lục chắc cũng sắp đi báo tin cho hắn rồi."
"Công tử liệu sự như thần.
Nhóm theo dõi ở chỗ Tạ phủ đã đổi một đợt người mới." Long Đoạt nói.
——————
Hoàng cung, trước điện Cần Chính.
Có hai người quỳ trên đất.
Bọn họ cung cung kính kính, không nghe được chỉ thị thì thì không dám có động tác gì.
Phía trên truyền đến giọng nói uy nghiêm xa cách: "Chuyện trẫm muốn các ngươi theo dõi làm thế nào rồi?"
Hai người kia liếc nhìn nhau, người thấp hơi nói: "Thưa bệ hạ, ta trông ở cửa Tạ phủ mấy ngày.
Hai người Mạnh, Tạ này hai ngày trước chắc là nghỉ ngơi, hôm nay lại đến Duyên Hi lâu, dọc đường đi vừa nói vừa cười, cũng...!cũng không có gì khả nghi cả."
Trọng Lục nhíu mày, Chu Hỉ lên tiếng đúng lúc: "Nói kỹ một chút."
Người cao hơn nhanh chóng bổ sung: "Hôm nay hai vị này đến Duyên Hi lâu bảo là muốn nghe Nhạn cô nương đàn, đi vào chắc khoảng một canh giờ.
Đến lúc ra thì mặt mày phấn khởi, trông có vẻ...!rất vừa ý cô nương kia."
Trọng Lục nhướng mày, phất tay.
Hai người hiểu ý, khom lưng lui xuống.
Trong một điện to lớn, Trọng Lục ý tứ sâu xa: "Hai vị này đúng là đáng chú ý thật, chân trước đi dạo phố với Hình tiểu thư chân sau đã đi thanh lâu...!Nhưng lần này đúng là tiểu tử Tạ gia biểu hiện không tồi."
Chu Hỉ miệng cười nhưng trong mắt không có ý cười: "Đúng vậy ạ.
Tạ công tử chỉ là tuổi trẻ khí lực dồi dào, hơi phong lưu một chút."
Trọng Lục cười sung sướng, xua tay: "Nam nhân phong lưu một chút cũng không sao, cũng là một chuyện hay."
Sợ nhất là những kẻ tự xưng là quân tử ra vẻ thanh cao, dầu muối gì cũng không ăn, chỉ hận không thể dùng mạng mà viết mấy chữ "quang minh lỗi lạc, hai bàn tay trắng", rất khó chơi.
Người mà có lòng tham thì lại dễ khống chế.
Lúc đầu có thể còn lại chút lý trí nhưng càng về sau sẽ càng bị dục vong điều khiển như con rối, trầm luân trong mộng vàng.
Trọng Lục đề bút, chậm rãi viết một chữ "Tạ" rồng bay phượng múa, tự mình cười..