Sương Hoa

Chương 3




(Đại kết cục)

7

Trong những ngày Tống Duy Nguyệt im hơi lặng tiếng, Đông cung lần lượt có thêm mấy vị hoàng tôn, Đông cung trong phút chốc trở nên náo nhiệt.

“Chủ tử, đây là của Tống trắc phi đưa đến.”

Kể từ sau vụ t.át kia, ngay cả thỉnh an hàng ngày Tống Duy Nguyệt cũng đều lấy cớ thân thể không khỏe mà không đến, thái tử cũng hiếm khi đi qua chỗ nàng ta. Thời gian trôi qua, Đông cung dường như không còn Tống Duy Nguyệt. Hiện giờ ba chữ Tống trắc phi vừa lọt vào tai, ta có chút suy nghĩ lại mới nhớ tới nàng ta.

Chỉ thấy trên tay Thanh Tự cầm một ít tập sách, ta mở ra nhìn lướt qua, bên trên đều là kinh Phật được chép dày đặc chằng chịt.

Có lẽ nhìn thấy hàng chân mày nhướng lên của ta, Thanh Tự giải thích: “Tống trắc phi nói đã tự kiểm điểm mấy năm nay, ý thức được mình sai ở đâu, cho nên mỗi ngày đều thay thái tử, thay người và hoàng tôn chép kinh cầu phúc. Còn có một bản đã đưa đến chỗ thái tử.”

Ta giao tập sách cho Thanh Tự, trầm ngâm một tiếng: “Tùy ý tìm một chỗ đặt đi, không cần đặt ở trong Phật đường.”

Bất luận nàng ta có chân tình hay giả ý, vật mà nàng ta đưa tới ta cũng sẽ không dùng. Dù sao cũng không biết được nàng ta ở trước Phật rốt cuộc là cầu cho ông trời phù hộ ta, hay là cầu cho ông trời nhanh chóng thu dọn ta.

Thái tử đi đến sân viện Tống Duy Nguyệt liên tục mấy ngày, Tống Duy Nguyệt cứ như vậy lại có dấu hiệu phục sủng mà không hề báo trước.

Ngoại trừ lúc thượng triều, nơi thái tử đến tất nhiên là chỗ ở của Tống Duy Nguyệt, thậm chí mơ hồ có được tư thái thịnh sủng như năm đó. Những người khác có thể nghi ngờ chán nản, nhưng trong lòng ta rất rõ ràng.

Trong xấp kinh Phật ở thư phòng thái tử, còn xen lẫn những bài thơ thê lương uyển chuyển, từng câu từng chữ đều là nhớ nhung.

Có điều Tống Duy Nguyệt cũng vì vậy mà thu liễm không ít, không có những hành động khiêu khích nữa, nhìn cũng xem như an phận.

Vào cuối mùa thu năm Dụ Hòa thứ bốn mươi, hoàng đế bị bệnh nặng. Đều nói bệnh tới như núi đổ, nhưng bệnh này của hoàng đế lại không còn vực dậy được nữa.

*Bệnh tới như núi đổ (病来如山倒): Chỉ bệnh nặng, mắc phải bệnh nặng thì không đoán trước được, tự nhiên mắc phải, con người khó lòng phòng ngừa.

Năm Dụ Hòa thứ bốn mươi mốt, mùng một tháng giêng, thái tử đăng cơ, đổi niên hiệu thành Dụ Khánh. Sau khi tân đế lên ngôi, theo lý nên sắc phong đích thê làm hậu trước, sau đó mới lần lượt sắc phong nữ quyến tiềm dinh.

Tuy rằng tân đế đăng cơ đã hơn một tháng, chuyện sắc phong lại chậm chạp không có động tĩnh. Nhưng ta vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chuyện này đã như đinh đóng cột, cho dù hắn vì Tống Duy Nguyệt mà không tiếc kéo dài thời gian, nhưng hậu vị, chỉ có thể là của ta.

Mẫu gia phía sau, hoàng tự dưới gối, thanh danh mà ta dày công nỗ lực nhiều năm qua, đều là sức mạnh của ta.

Rất nhanh, ý chỉ sắc phong hoàng hậu cùng với ý chỉ sắc phong của các nữ quyến còn lại liền được đưa đến Đông cung. Lục trắc phi được sắc phong làm Hiền phi, mà Tống Duy Nguyệt chỉ là chiêu nghi, còn lại dựa vào hoàng tự và gia thất lần lượt sắc phong quý nhân, mỹ nhân, tài nhân.

Ta ở Phượng Nghi cung độc quyền của hoàng hậu.

Tuy nói tân đế cũng muốn sắc phong phi vị cho Tống Duy Nguyệt, nhưng làm sao có thể khi dưới gối nàng ta không có con nối dõi. Tống gia đã xuất hiện một hoàng hậu, nếu lại sắc phong thứ nữ Tống thị làm phi, danh tiếng của Tống gia không khỏi quá hưng thịnh.

Không nói đến những lão thần tiền triều, ngay cả thái hậu cũng sẽ không đồng ý.

Tống Duy Nguyệt vốn cũng tin chắc rằng mình ít nhất cũng được phi vị, nhưng chuyện lại không được như ý, vì vậy đi tìm tân đế khóc mấy hồi. Tân đế ngoại trừ trấn an cũng không còn cách nào khác, căn cơ của hắn chưa ổn định, đương nhiên phải cần lão thần tiền triều phụ tá.

Nghe nói về chuyện này, ta đích thân làm một chén canh ngân nhĩ, đi đến Đại Minh cung. Vừa bước vào bên trong liền thấy tấu chương chất đống thành núi trên bàn, cùng với hoàng đế đang dựa vào long ỷ nhíu mày, tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Có lẽ là bị quấy rầy, hoàng đế tràn đầy không kiên nhẫn mở hai mắt ra. Lúc nhìn thấy người tới, chỉ hơi che giấu một chút. Rõ ràng là hắn không muốn gặp ta.

Ta ra vẻ như chưa từng nhìn thấy, đặt chén canh ngân nhĩ lên bàn, đứng bên cạnh hoàng đế, nhẹ nhàng xoa vai cho hắn, thanh âm mềm mại: “Bệ hạ chính sự bận rộn, thần thiếp vốn không nên quấy rầy. Chỉ là bệ hạ phiền lòng, thần thiếp cũng vậy. Muội muội hầu hạ nhiều năm, có công không thể bỏ qua, tất nhiên đảm đương được phi vị.”

Ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Nửa năm sau chính là tổng tuyển cử, đợi đến lúc đó nếu bệ hạ để cho Tống chiêu nghi giúp đỡ thần thiếp chuẩn bị danh sách tuyển tú rồi sắc phong làm phi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Hoàng đế nghe xong liền ngẩn ra, nhưng có lẽ thanh danh hiền lương của ta đã xâm nhập vào lòng người, lời này từ trong miệng ta nói ra, cũng thật sự bình thường. Hoàng đế nắm lấy tay ta đang xoa vai cho hắn, ra hiệu cho ta ngồi bên cạnh hắn, trong mắt lộ ra vẻ áy náy tận cùng.

“Khó cho nàng đã dụng tâm như vậy, mấy năm nay... là trẫm nợ nàng.”

Ta dịu dàng cười nắm lại bàn tay của hắn, nói lời trấn an: “Phu thê nhất thể, lo âu của bệ hạ, chính là lo âu của thần thiếp. Điều bệ hạ muốn, cũng là điều thần thiếp muốn.”

Sau ngày đó, ta thường xuyên tự tay nấu canh, ra vào Đại Minh cung, tẩm bổ cho hoàng đế, cũng cùng hắn thảo luận thời sự.

Thế nhân đều nói, đế hậu đồng tâm đồng đức, là phúc của vạn dân.

8

Tổng tuyển cử nửa năm sau, chọn ra một số tú nữ, theo gia thất mà sắc phong phân vị, bố trí ổn thỏa ở đông tây lục cung. Mà Tống Duy Nguyệt cũng bởi vì lo liệu tuyển tú mà được phong phi vị, hoàng đế còn nói nàng ta làm việc thỏa đáng, ban cho quyền cùng quản lý lục cung.

Tuy nói nàng ta không có hài tử, nhưng bởi vì nắm quyền cùng quản lý hậu cung, nên cũng không kém cạnh Lục Hiền phi có hoàng tự dưới gối.

Năm Dụ Khánh thứ sáu, mùng bốn tháng năm, là sinh thần lần thứ ba mươi lăm của ta, cũng là năm thứ mười chín ta gả cho hoàng đế. Sau khi hạ triều, hoàng đế liền trực tiếp đi tới Phượng Nghi cung, sai người đưa lên lễ vật sinh thần cho ta. Nhìn kỹ qua, đều là những trang sức trâm vòng mà hoàng hậu sử dụng.

Dù rằng như thế, ta vẫn bày ra thái độ vui mừng. Suy cho cùng, hoàng đế có thể đến cũng đã đủ rồi.

Đang lúc hai người chúng ta dùng bữa tối, Thanh Tự đến bẩm báo thị nữ bên người Tống Duy Nguyệt cầu kiến, mặt có chút nóng nảy, nói Tống phi đau bụng khó nhịn, sắc mặt tái nhợt dọa người, đến mời hoàng đế đi qua xem một chút.

Hoàng đế nghe xong lời này, vội vàng đặt đũa ngọc xuống, một câu cũng không để lại, đứng dậy vội vàng chạy đi.

Ta nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, thưởng thức bữa tối một mình. Nhưng vào lúc này, Cố Văn Hoằng vội vàng chạy tới, trên tay còn mang theo một hộp thức ăn, hành lễ nghiêm chỉnh: “Mẫu hậu.”

Cố Văn Hoằng mười sáu tuổi tỏ ra vô cùng trưởng thành, sinh ra giống hoàng đế, trên người mơ hồ có chút uy nghiêm của đế vương. Nhìn hài tử mà mình yêu thương nhất, cũng là hài tử thông minh nhất, ta khẽ cong mặt mày.

Cố Văn Hoằng lấy ra một cái đường nhân hình hoa từ trong hộp thức ăn, “Đây là nhi thần dùng hoa trong Ngự Hoa Viên nghiền thành nước, thêm đường vào nấu cùng, làm thành đường nhân hình hoa. Mẫu hậu, sinh thần vui vẻ.”

Đường nhân này được nhào thành nhiều hình dạng khác nhau, tạo thành một đường nhân hình hoa, một trăm bông hoa đua nở. Nhìn phần thọ lễ dụng tâm trước mắt này, ta không khỏi ướt hốc mắt.

Cố Văn Hoằng thấy thế, tiến lên vụng về lau nước mắt lăn dài trên hai má cho ta, thấp giọng nói: “Mẫu hậu, người còn có nhi thần.”

Ta nhìn hài tử được ta dốc hết tâm huyết bồi dưỡng trước mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

9

Tiên đế cần chính, mở rộng lãnh thổ. Đến đời hoàng đế đăng cơ, đã là thời cuộc an ổn.

Ngoại trừ con nối dõi từ tiềm dinh, hậu cung cũng không có hoàng tự nào được sinh ra nữa. Ngay cả hoàng tự của tiềm dinh cũng vì bệnh mà c.hết yểu hết hai người, đại thần tiền triều lấy lí do con nối dõi hậu cung đơn bạc, đề nghị tuyển tú.

Mấy năm nay, ta đã lần lượt tổ chức nhiều đợt tổng tuyển cử, những người được chọn đều là những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp. Hoàng đế dần dần bắt đầu bỏ bê triều chính, hằng đêm lăn lộn với phi tử mới nhập cung, thậm chí còn hoang d.âm ban ngày.

Cho dù là có thần tử khuyên can, cũng sẽ bị hoàng đế giận dữ bác bỏ, tước chức quan, để cảnh cáo triều thần. Dần dà, dẫn đến triều thần bất mãn, lòng dân bất an.

Cố Văn Hoằng muốn đi Đại Minh cung khuyên can, lại bị ta ngăn lại, “Con chỉ cần yên tâm làm tốt chuyện thân là trưởng tử con nên làm, còn lại con không cần phải quan tâm. Giang sơn vạn dặm này, sớm muộn gì cũng là của con.”

Đây là lần đầu tiên ta đem dã tâm nói ra thẳng thắn như vậy, Cố Văn Hoằng chỉ là sửng sốt một chút, sau đó đều thu liễm thần sắc, khom lưng chắp tay, “Nhi thần, tuân mệnh.”

Mắt thấy hoàng đế không quan tâm triều chính, sự tình trở nên không thể vãn hồi, dân gian thậm chí còn truyền ra mấy lời "Hoang d.âm vô đạo", "Một đời hôn quân".

Ta đi tới Đại Minh cung, quỳ gối ở ngoài điện, sống lưng thẳng tắp, cất cao giọng: “Thần thiếp có tội, xin bệ hạ trách phạt.”

Thân là hoàng hậu nên có trách nhiệm khuyên can, mắt thấy hoàng đế hoang d.âm như thế, là quốc mẫu một nước thì phải chịu trách nhiệm.

Nghe được động tĩnh, hoàng đế đi ra từ Đại Minh cung. Chắp tay mà đứng, bốn mắt nhìn nhau.

Trò cười kết thúc ngay khi hoàng đế tự mình nâng hoàng hậu đứng dậy, hai người nắm tay nhau đi vào Đại Minh cung. Sau ngày hôm đó, hoàng đế hiếm khi triệu hạnh phi tần, cũng vì lí do hoàng tự của hậu cung sung túc mà không tuyển tú nữa, một lần nữa dấn thân vào chính sự.

Mà bởi vì chuyện quốc mẫu hạ th@n quỳ xuống khuyên can, trong ngoài cung nghị luận sôi nổi, đều là lời khen ngợi. Thậm chí có dân chúng truyền xướng, có quốc mẫu này, là may mắn của hoàng thất, phúc của bách tính.

Năm Dụ Khánh thứ chín, hoàng đế bất chấp triều thần khuyên can, lấy danh nghĩa hầu hạ đã lâu sắc phong Tống Duy Nguyệt dưới gối vẫn không có con nối dõi làm quý phi. Từ khi hoàng đế đăng cơ đến nay, người được sủng ái nhiều nhất chính là Tống Duy Nguyệt, nhưng bụng nàng ta vẫn không có động tĩnh gì.

Một là vô công với xã tắc, hai là bất lực với hoàng tự, lại là một thứ nữ, đương nhiên không xứng với vị trí quý phi.

Dù sao đây cũng là chuyện hậu cung, dị nghị của triều thần rất nhanh đã bị hoàng đế áp chế. Chẳng qua bởi vì việc này mà quân thần xa cách.

Mà chuyện sắc phong, là do ta đề cập đến.

10

Năm Dụ Khánh thứ mười, từ sau sinh thần lần thứ bốn mươi hai của hoàng đế, thân thể hắn dường như ngày một xấu đi.

Nhìn mắt thường có thể thấy được hắn càng lúc càng gầy đi, thân thể cũng càng thêm yếu ớt. Cho dù là thái y lệnh có y thuật tinh xảo đến chẩn mạch, cũng chẩn không ra nguyên nhân, chỉ có thể nhìn hoàng đế ngày một yếu đi.

Nhưng hiện tại hoàng đế chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, đang ở tuổi tráng niên. Đột nhiên bị bệnh như vậy, còn tra không ra nguyên nhân, tất nhiên khiến cho triều đình từ trên xuống dưới sợ hãi bất an, nhao nhao dâng lời đã đến lúc nên lập thái tử, nếu không lòng dân sẽ khó an.

Có hai đích tử, trưởng tử đã đến tuổi nhược quán, thông minh trầm ổn, hùng tài đại lược, rất có tướng đế vương, đương nhiên là nhân tuyển tốt nhất.

Trước sự khuyên can của triều thần, hoàng đế đã viết chiếu thư lập thái tử.

Sau khi nghe chuyện đã lập thái tử, ta gọi Thanh Tự đến: “Sau này cơm canh dược thiện làm như bình thường là được, cái gì nên xử lí thì xử lí đi, chớ để lại nhược điểm.”

Thanh Tự biết ý, lui xuống.

Ta nhắm hai mắt, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Từ khi tân đế đăng cơ không lâu, canh dược ta thường xuyên đưa đến đều có độc. Nhà ngoại tổ trấn thủ biên cương, có loại độc dược nào mà chưa từng nghe nói qua. Nếu muốn có được, cũng là chuyện dễ dàng.

Sở dĩ độc này được gọi là kỳ độc, bởi vì nó là độc mãn tính, có thể ẩn núp trong cơ thể mấy năm, nhưng trước đó cũng sẽ không có nửa điểm dấu hiệu gì. Một khi phát tác, thập tử vô sinh.

Độc tính ẩn núp nhiều năm này, cũng nên phát tác rồi. Hắn, đã hết cách cứu vãn.

Mặc dù hoàng đế giãy giụa, dán vô số hoàng bảng, tìm kiếm vô số danh y trong và ngoài kinh đô, nhưng đều không chẩn đoán được bệnh lạ trên người hoàng đế.

Mắt thấy hoàng đế ngày càng tuyệt vọng, thẳng cho đến khi hấp hối. Ta mang theo cặp long phượng dưới gối đi đến Đại Minh cung, để cho bọn họ dốc lòng tiễn phụ hoàng một đoạn đường.

Hoàng đế đã tiều tụy không chịu nổi, hốc mắt lún sâu, mở miệng nói ra hai chữ Văn Hoằng, gần như đã dùng hết sức lực toàn thân hắn. Sau khi nhi tử nữ nhi ở bên cạnh hắn khóc một phen, ta liền lấy lí do muốn ở một mình cùng hoàng đế, để cho bọn họ đi ngoài điện chờ.

Hoàng đế run rẩy đưa tay tới, ta hiểu ý của hắn, đưa tay cầm lấy tay hắn.

“Hoàng hậu, là trẫm... là trẫm nợ nàng. Kiếp sau, trẫm trả lại cho nàng.”

Ta nâng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, kề môi vào sát bên tai hoàng đế, giống như là một cặp phu thê thân mật vành tai chạm tóc mai, gằn từng chữ từng câu: “Kiếp sau, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”

Lúc ta ngồi thẳng người, chỉ thấy hoàng đế dường như vì những lời này từ miệng ta nói ra mà hai mắt mở to, tràn đầy vẻ không tin được. Ta buông tay hắn ra, bàn tay của hắn vô lực rơi xuống giường.

Nước mắt đã khô, trên mặt ta không còn cảm xúc nữa, “Văn Hoằng, đang nghị sự với triều thần.”

Lời này vừa nói ra, hoàng đế dường như ý thức được cái gì đó, bởi vì tức giận trong lòng mà hô hấp nặng nề, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm ta, muốn dùng sức chống người lên, “Ngươi... Ngươi... Độc phụ!”

Hắn dùng hết khí lực toàn thân để nói ra những lời này, sau đó đột nhiên ngã trở lại trên giường, không còn động tĩnh. Chỉ là đôi mắt kia chưa từng nhắm lại, vẫn nhìn chằm chằm ta như cũ, tràn đầy oán hận.

Ta chỉ lẳng lặng nhìn hắn, thẳng cho đến khi hắn không còn hơi thở, mới đưa tay khép mí mắt hắn lại. Ngay cả khi hắn c.hết rồi, ta cũng không thể tha thứ cho sự bạc tình của hắn, không thể tha thứ cho những gì hắn đã làm.

Ta rũ mắt xuống, lúc đứng dậy ngước mắt lên, đã chứa đầy nước mắt. Ta đi ra ngoài điện, khóc nói với cung phi hoàng tự và cung nhân chờ ở bên ngoài, “Hoàng đế —— băng hà.”

11

Sau khi hoàng đế băng hà, quần thần lúc này lập tức bái lạy tân đế, đổi danh xưng thái tử thành hoàng thượng, đại điển đăng cơ được ấn định vào mùng một tháng sau.

Ta mang theo một đạo ý chỉ, đi tới Dực Khôn cung. "Dực" có nghĩa là phò tá, có thể thấy được tâm tư của tiên đế. Có lẽ ở trong lòng hắn, thê tử của hắn chỉ là Tống Duy Nguyệt mình muốn cầu hôn lúc trước mà thôi.

Khoảnh khắc Tống Duy Nguyệt nhìn thấy ta, kích động bước nhanh đi về phía ta, “Có phải ngươi mang ý chỉ muốn sắc phong ta làm thái hậu của tiên đế đến hay không? Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà. Đạo thánh chỉ kia là bệ hạ đã viết trước mặt ta, là hắn đã đồng ý với ta. Tống Hoa Chương, ta không cần phải khuất phục dưới ngươi nữa.”

Tống Duy Nguyệt nói không sai, tiên đế từng để lại một đạo thánh chỉ sắc phong Tống Duy Nguyệt làm thái hậu, muốn lập hai cung thái hậu.

“Ta mang ý chỉ đến, là ý chỉ để cho ngươi tuẫn táng.”

Vui mừng trên mặt Tống Duy Nguyệt dần dần biến thành kinh ngạc, nàng ta không thể tưởng tượng nổi lui về phía sau hai bước, “Tuẫn táng? Không, không, không thể nào, ngươi lừa gạt ta! Đạo ý chỉ kia, đạo ý chỉ kia là hoàng đế tự viết, sao ngươi dám...”

Tống Duy Nguyệt dường như đã phục hồi lại tinh thần, trên mặt tràn đầy hung ác, giống như hận không thể nhào tới xé xác ta ra từng mảnh, lại gắt gao bị đè quỳ xuống trên mặt đất.

Ta cao cao tại thượng nhìn xuống nàng ta, trong mắt tràn đầy khinh miệt nhìn về phía nàng ta, “Ngươi nhìn cho rõ, đây là ý chỉ của hoàng tổ mẫu, tiên thái hoàng thái hậu. Sau khi hoàng tôn băng hà, ái thiếp không có con nối dõi phải tuẫn táng. Sau khi ngươi c.hết, Văn Hoằng sẽ truy phong ngươi làm thái hậu, hợp táng cùng tiên đế.”

“Ta... Ta không muốn, ta không muốn c.hết. Không, không thể nào, ta là nữ chủ, sao ta có thể c.hết được, sao ta có thể c.hết được!”

Tống Duy Nguyệt không ngừng giãy giụa, khóc đến mức mặt đầy nước mắt nước mũi, không còn chút xinh đẹp động lòng người nào của ngày xưa, miệng thì lẩm bẩm.

Ta cười lạnh kề sát vào bên tai nàng ta, thì thầm một câu: "Ngươi đến từ đâu, thì cút về lại chỗ đó.”

Trong con ngươi Tống Duy Nguyệt tràn đầy hoảng sợ, hai chân không ngừng run rẩy muốn lui về phía sau, như thể đang nhìn thấy một con quái vật.

“Ngươi... Sao ngươi biết được, sao ngươi biết được?”

Ta không nhìn nàng ta nữa, mà xoay người rời đi. Mặc cho nàng ta khóc lóc truy vấn, ta cũng không quay đầu lại.

Kỳ thật ta biết, tam muội của ta, sớm đã c.hết trong yến tiệc ngắm hoa năm đó.

Sau khi nàng c.hết truy phong làm thái hậu, xem như là người làm tỷ tỷ ta đây nợ nàng. Nếu năm đó ta có thể coi trọng nàng, có lẽ nàng cũng sẽ không c.hết không minh bạch.

Ý chỉ này của hoàng tổ mẫu, là thứ cuối cùng mà người để lại cho ta năm đó. Cũng chính đạo ý chỉ này đã nhắc nhở ta, để cho ta ban thưởng những dược vật khiến vô sinh đưa sang sau khi Tống Duy Nguyệt qua cửa. Thế cho nên Tống Duy Nguyệt nhiều năm như vậy, vẫn không có thai.

Tuy rằng thái hậu không phải là tổ mẫu ruột của ta, nhưng lại giống như tổ mẫu ruột. Chỉ là thời gian có thể hiếu thuận người, vẫn còn quá ngắn.

Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua tuyết bay đầy trời, thở dài một hơi.

Tuyết năm nay, rơi lớn hơn một chút rồi.

TOÀN VĂN HOÀN.