Biên tập: Yến Phi Ly
Trận chiến ngầm giữa Đồng Nhạn Linh và Diệp Côn chỉ có thể dùng từ ‘thất bại thảm hại’ để hình dung.
Mặc kệ thế nào anh đều không thắng nổi người kia, bất kể là khí thế, ngôn từ hay thậm chí là ánh mắt.
Loại ánh mắt này quả thực quá mức áp lực và uy hiếp.
Lúc nào cũng như muốn ngoan độc xé nát hồn phách của anh trong nháy mắt.
Hắn khen anh có đôi mắt đẹp.
Làm gì có người đàn ông nào lại đi khen một người đàn ông khác như vậy?
Chẳng lẽ……
Không, những chữ nằm sau ‘chẳng lẽ’ vẫn không cần suy nghĩ thì hơn.
Cắn răng tự nhủ như vậy, dọc theo đường về nhà Đồng Nhạn Linh đều cau mày, tim đập thình thịch như muốn lao ra khỏi ngực.
Anh cơ bản là trốn ra. Kích động né tránh người đàn ông kia, kích động nói tiếng “Tạm biệt!”, kích động lao ra khỏi hai phiến cửa dày rộng, mãi tận khi ra ngoài đứng ở bên đường, anh mới nhẹ nhàng thở phào.
Sắc trời đã trở nên tối mịt, ánh dương dần mờ nhạt, mây chiều như dòng sông đỏ gạch, Đồng Nhạn Linh không muốn bị đụn mây kia làm nhộn nhạo xúc cảm trong lòng, dứt khoát bước nhanh về phía nhà mình.
Anh không gọi xe kéo tay, bóng ma trong lòng khiến anh vô cùng phiền muộn, anh thầm nghĩ dùng việc tản bộ để giải tỏa nỗi lòng. Anh một lòng nghĩ lội bộ về tới nhà sẽ tắm rửa, trò chuyện với cha mẹ và em trai, ăn một chút gì đó, đọc một cuốn sách sau đó đi ngủ thật sớm, dùng một giấc ngủ ngon để xua đi một khắc phiền não hôm nay.
Nhưng mà chờ anh thở hồng hộc về đến nhà thì lại phát hiện trong nhà căn bản không thể cho anh cảm giác bình thản.
Cha đang trong phòng khách, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, mẹ thì ngồi ở bên cạnh khóc sướt mướt.
“….Cha?” Trong lòng căng thẳng, Đồng Nhạn Linh đã không còn tâm trí nghĩ gì đến chuyện tắm rửa trò chuyện nữa, đi lên phía trước, anh dè chừng đứng bên cạnh cha, ánh mắt lại lo lắng nhìn người mẹ đang dùng khăn tay lau nước mắt bên cạnh.
“Nhạn Linh về rồi hả con.” Thấy con trai lớn xuất hiện, ông Đồng tựa hồ bình tĩnh hơn đôi chút, trên mặt là biểu tình “Ít nhất trong cái nhà này còn có một đứa biết điều”.
“Hôm nay có mệt không?”
“Không ạ.”
“Sao mà cả người đầy mồ hôi thế kia?”
“À, là do con đi bộ về.”
“Sao phải thế? Từ bên nhà đó về nhà mình cũng không gần đâu.”
“Chỉ là…. cảm thấy cả ngày ngồi một chỗ đọc sách nên ngẫu nhiên muốn hoạt động gân cốt thôi.” Nhẹ nhàng cười mỉm, tìm ra lí do coi như hợp lí, anh dò hỏi “Cha, nhà mình sao thế này? Xảy ra chuyện gì hả?”
“Làm sao, còn có thể làm sao!” Vừa bị hỏi như vậy, thật giống như nháy mắt được phát tiết cơn giận, ông Đồng lấy tay đập mạnh lên bàn “Còn không phải thằng em vô dụng của con sao!”
“Nhạn Thanh? Nó lại đi……”
“Nhạn Linh!” Mẹ đột nhiên cầm chặt cổ tay anh, nước mắt lăn dài trên hai má “Con khuyên em con đi! Nó là em sinh đôi của con mà! Con nghĩ cách để em đừng tới gánh hát nữa có được không?”
“Bà bảo Nhạn Linh nghĩ cách gì? Nhạn Linh biết nghe tôi mà kiên định đi theo con đường chân chính! Cái thằng không tiền đồ kia là do bà dưỡng ra! Sao bà không tự mà nghĩ cách. Lúc trước đều là bà dung túng nó trốn tới rạp hát nếu không cũng không ra nông nỗi này.”
Mắt thấy cha lại nổi giận, Đồng Nhạn Linh vội khuyên giải an ủi, tận lực lựa lời áp chế những lời tổn thương mẹ của cha mình, anh lấy lý do sức khỏe của mẹ không tốt, sợ khóc nhiều sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng, vội vã đưa bà Đồng về phòng ngủ. Nói mẹ đừng nghĩ quá nhiều, cha cũng vì đang nổi nóng mới nói như vậy, sau đó mới trở lại nhà chính hỏi rõ sự tình rốt cuộc là như thế nào.
Thực ra cũng không cần hỏi nhiều, hẳn là chuyện Đồng Nhạn Thanh lại trốn tới gánh hát, lẫn lộn đầu đuôi, không làm việc đàng hoàng, hoàn toàn quên bổn phận của người đọc sách, làm cho gia đình thư hương gia truyền xấu hổ.
Ông Đồng vừa nói vừa mắng, tay run hết cả lên, chộp lấy tẩu thuốc trên bàn hút hai hơi liền ho một trận kịch liệt.
Nhanh chóng rót cho cha chén nước trà, Đồng Nhạn Linh cau mày thở dài một tiếng.
“Cha, chuyện Nhạn Thanh con nhất định sẽ khuyên nhủ nó. Cha đừng nóng giận quá, em nó chỉ là còn tâm ham chơi nên nhất thời nghiện hát mà thôi. Chắc nó lại tới đoàn kịch Khánh Bình phải không? Học trưởng Lý biết chủ đoàn kịch Khánh Bình, mai con sẽ nhờ anh ấy nói giúp cho, nếu lần sau Nhạn Thanh lại đi, người ta không cho nó vào trong là xong.”
“Không cho nó vào cửa, tám phần nó liền trèo tường mà vào! Con không để chủ đoàn kịch Khánh Bình cho nó vào thì còn có đoàn kịch khác chịu nhận nó. Nó trời sinh là đứa không chịu cố gắng, thói xấu này đều là do mẹ con chiều mà ra. Cha thấy nó không làm cha tức chết thì chưa chịu yên đâu!”
“Cha, cha đừng nói vậy, Nhạn Thanh không phải đứa không thuốc nào cứu được. Hôm nay chờ em về con sẽ nói chuyện tử tế, trước cha đừng vội quở trách, chờ con với em nói chuyện xong, con lại nói cho cha suy nghĩ trong lòng nó, được không ạ?” Lại giúp cha vỗ lưng sau một cơn ho khan, Đồng Nhạn Linh chỉ cảm thấy chuyện hồi chiều bị người kia trêu đùa so với tình huống nhà mình không đáng nhắc đến.
Người nhà không bớt lo, người ngoài không bớt lo, đất nước không bớt lo, chuyện nhà cũng không yên, thật muốn bóp chết con người ta sao?
Đêm đó, nhà họ Đồng ăn cơm trễ hơn bình thường rất nhiều, chị Kim giúp việc biết ông Đồng đang nóng giận, đành phải hỏi Đồng Nhạn Linh lúc nào mới dọn bữa. Dặn chị chờ thêm một lúc, anh khuyên giải đến tận khi cha nguôi giận mới bảo chị Kim đi làm vài món thanh đạm đến.
Sau bữa cơm, anh ở bên an ủi người mẹ đang nẫu ruột lại khuyên nhủ người cha phiền muộn hồi lâu rồi mới về phòng mình, nhìn cái giường trống không của em trai bên kia, cảm giác đầu như muốn nứt ra.
Anh chờ, chờ mãi tới gần nửa đêm mới nghe tiếng cửa cổng lặng lẽ bị đẩy ra.
Đồng Nhạn Thanh đã về.
Kia là người em trai song sinh có gương mặt giống anh, cá tính lại đối lập rõ ràng.
Thấy cha mẹ bên kia đã tắt đèn, anh cả thì ở trong phòng đợi mình, Đồng Nhạn Thanh liền biết nhất định mình sắp đối mặt với một hồi giảng đạo giảng lý. Đóng chặt cửa, cậu một tiếng thở dài, trực tiếp đi đến bên bàn sách, tựa vào mép bàn.
“Nói đi.”
“Nói cái gì?” Đồng Nhạn Linh nhíu mày, buông tập thơ trong tay xuống.
“Cha mẹ bảo anh dạy dỗ em cái gì, anh cứ truyền đạt lại đi.”
Nhìn em trai khoanh hai tay trước ngực, một bộ xa cách ngàn dặm, anh chỉ cảm thấy lòng đau đớn khó chịu.
“Cha mẹ chỉ là giận và đau lòng thôi, anh thì chỉ mạnh miệng xung phong nhận việc khuyên nhủ em.” Hết cách mà cười khổ một chút, Đồng Nhạn Linh đứng lên vỗ vỗ bả vai em trai “Được rồi, rửa mặt rồi ngủ đi, chắc em cũng mệt rồi, có lời gì thì lát nữa tắt đèn nằm trò chuyện.”
Chính là như vậy, luôn là như vậy….. Chung quy đối với đứa em trai này anh nặng lời không nổi, Đồng Nhạn Linh vừa cười vừa thầm mắng chính mình, lại vừa đau lòng thằng quỷ ham chơi không chịu lớn này, hoặc là nên nói, thằng quỷ phản nghịch trong nhà này.
Ban đêm, hai anh em chen chúc trên một cái giường, dùng giọng nói đồng dạng với nhau trò chuyện đủ loại đề tài.
Đồng Nhạn Linh hỏi em trai về dự định trong tương lai, đáp án nhận được lại là điều anh không muốn nghe nhất “Hát kinh kịch”.
Lại hỏi tiếp nếu cha mẹ nhất quyết không cho phép thì cậu tính toán sẽ làm thế nào, được đến đáp án càng là điều anh không muốn nghe – bỏ đi.
“Em không thể cho người ta câu trả lời thuyết phục để lòng dạ thoải mái chút sao?” Thật sự không có biện pháp, Đồng Nhạn Linh tựa như dỗi nói một câu như vậy.
“Anh hai, anh đừng ép em, lòng cha kiên định, mẹ cũng không dám không nghe cha, người mà em có thể nói vài câu thật lòng cũng chỉ có anh. Em thật sự rất muốn hát, đây là lời chân tâm thật ý của em, em chỉ muốn cả đời vui vẻ ca hát, em biết con hát trong mắt người đời chỉ là đám hạ lưu hèn mọn nhưng em thật sự rất muốn hát…… Anh, anh đừng ép em……” Nói xong lời này, Đồng Nhạn Thanh trở người, nhét cả thân mình vào trong lòng anh.
Đồng Nhạn Linh hết cách.
Đúng vậy, lòng cha kiên định nhưng anh thì mềm lòng, anh thật sự không ép buộc nổi ai.
Đối với học sinh anh còn không tức giận bao giờ sao có thể đổ cơn giận lên người em trai, sao có thể bức đứa em sinh đôi này vào đường cùng?
“Đừng nói về em nữa, anh ấy, chuyện làm gia sư cho nhà kia thế nào?” Người còn chôn trong lòng anh bỗng nhẹ giọng hỏi.
“Ờm… cũng bình thường.”
“Chỉ là ‘bình thường’ thôi hả?”
“Nhị thiếu gia cũng rất thông minh lanh lợi, nền tảng kiến thức hơi hổng chút nhưng trò ấy chăm chỉ lại nhu thuận hiểu chuyện.”
“Thế đại thiếu gia thì sao?”
Tim Đồng Nhạn Linh thoáng chốc giật thột “Đại thiếu gia sao là sao?”
“Em nghe người ta nói Diệp gia đại thiếu gia rất lạnh lùng, làm người lại ngang ngược. Hôm trước em biểu diễn ở đoàn kịch Khánh Bình cũng thấy anh ta ngồi ở tầng hai nghe hát. Lúc nào cũng một thân âu phục giày da, tay cầm gậy, sau lưng có mấy người hầu mặc đồ đen, thấy thế nào đều giống đại ca của một bang hội.”
“Thế sao……” Trầm trầm lên tiếng, Đồng Nhạn Linh cố che lấp mà khẽ cười “Anh dạy em trai anh ta mà, không có cơ hội giao tiếp với anh ta đâu, gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào thôi.”
“Ừ……” Đồng Nhạn Thanh không nói thêm gì, điều này làm cho Đồng Nhạn Linh không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tuy trong lòng vẫn đang rối rắm nhưng lại không muốn kể chuyện hồi chiều ra khiến em trai lo lắng, tùy tiện tìm đề tài khác, hai anh em lại hàn huyên vài câu liền tách ra phần mình mình ngủ.
Mà ở một biệt thự kiểu dáng Tây Âu cách nhà họ Đồng không quá xa, đèn trên tầng hai vẫn sáng, đại thiếu gia Diệp Côn – cái người vừa khiến Đồng Nhạn Linh khó chịu kia vẫn còn đang thức.
Người đàn ông mặc áo ngủ tơ lụa tựa vào đầu giường, trên đùi đắp chăn, miệng ngậm thuốc lá, trong tay là một cuốn tạp chí mỏng. Đèn thủy tinh ở đầu giường chiếu ra ánh sáng nhu hòa trên trang sách, hiện ra từng hàng chữ in ấn rõ ràng, lộ ra từng áng văn trong lành điềm đạm.
“Tròn Tròn là một chú mèo nhỏ.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là ở phòng của một người anh khóa trên trong trường đại học. Thân mình nó rất béo, lớp lông trắng dày và mềm mại, chòm râu vểnh cao, lúc nào nó cũng mang vẻ biếng nhác, đỉnh đầu có nhúm lông hình tròn màu vàng rất đẹp, đó cũng là lí do vì sao nó có tên là Tròn Tròn.
Tròn Tròn nom có vẻ rất phúc hậu, tay chân vì cái bụng bự mà trông ngăn ngắn, một đôi mắt híp không giống chú mèo hoa gầy trơ xương lúc nào cũng trừng to mắt của hàng xóm nhà tôi.
Lúc đó, nó nằm sấp nằm trên ghế sô pha bên giường của đàn anh, cơ hồ vẫn không nhúc nhích, chỉ là nâng lên mí mắt liếc nhìn tôi một cái. Khoảnh khắc đó, ánh mắt vừa rồi còn giống chú mèo nhỏ biếng nhác được chăm bẵm kĩ càng ở nhà giàu lại lóe ra ánh nhìn sắc xảo hệt như loài hổ dữ. Tựa như nó đang thăm dò tôi, xem tôi như một gã đeo kính xâm nhập vào lãnh thổ của nó.
Rồi sau đó, ước chừng là phát giác tôi cũng không có uy hiếp gì, nó mới hồi phục vẻ bình thường, lười biếng ngáp một cái, đứng dậy, cong lưng uốn uốn eo, ngó tôi kêu ‘miao~’ một tiếng không quá giống tiếng mèo kêu, nheo mắt, tựa hồ truyền đạt ra ý tứ có thể chấp nhận tôi làm bạn vậy.”
……
Đọc một hồi, Diệp gia đại thiếu gia lúc nào cũng lạnh lùng như băng lại bỗng khơi mào khóe miệng, tựa hồ có vài phần thưởng thức đối với loại tản văn này.
Hắn không thích nhìn văn nhân thảo luận vấn đề chính trị.
Rất không thích.
Bởi vì hắn biết, đó là màn diễn chẳng có kết quả tốt đẹp, thông thường càng là vở diễn náo nhiệt bao nhiêu thì lại càng hạ màn trong tịch mịch bấy nhiêu.
Hắn biết, bởi vì chính hắn cũng từng một lòng một dạ muốn tỏ lòng vì nước vì dân.
Diệp Côn là người đọc đủ loại sách vở, từ rất sớm hắn đã được khai thông tư tưởng, khi còn nhỏ dưới sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ mà chăm chỉ học quốc văn. Mẹ là hậu nhân của gia đình có tiếng cũng coi như là tài nữ có tiếng tăm, Diệp lão gia ngày ngày đêm đêm chỉ lo chuyện buôn bán làm ăn, người vợ cả mạnh mẽ lại hiếu thắng này liền tự tay bồi dưỡng con trai thành thiếu niên tài hoa xuất chúng, xuất khẩu thành thơ.
Hắn cũng từng hiểu được thế nào là lý tưởng thế nào là chí hướng, nhưng lý tưởng và chí hướng của hắn đều bị hiện thực dập nát.
Vận mệnh quốc gia không hưng, thế sự suy tàn, một bụng học vấn của hắn không tìm được chỗ phát huy.
Mẹ ốm chết ở tuổi trung niên, cha cưới hết vợ này đến vợ khác, trong cái gia đình này, hắn chỉ thấy phiền.
Tốt nghiệp đại học xong hắn không có ý định kế thừa gia nghiệp nên dứt khoát ra nước ngoài. Hắn du học qua ba nước Anh, Mĩ, Pháp, chứng kiến thế giới phương Tây phồn hoa, cũng bị gột tẩy thành một kẻ theo chủ nghĩa hiện thực. Hiệu quả mà quyền lực cùng kinh tế có khả năng tạo thành khiến hắn rung động. Hắn học được ngôn ngữ phương Tây, cũng học được phương thức kinh doanh của người Tây. Trở về từ hải ngoại, từ một thân áo dài Diệp Côn đổi thành tây trang giày da, trên đầu mang mũ dạ, trên tay cầm gậy(*), giây phút đặt chân lên bến tàu kia hắn liền triệt để không còn là thanh niên đầy lí tưởng năm đó nữa.
(*) Nguyên văn: Văn minh côn: Quý ngài phương Tây thời xưa hay cầm một cây thủ trượng (gậy ba-toong) sang trọng tỏ vẻ phong độ cùng thân phận, trở thành hình tượng của những quý ngài tri thức, quyền quý. Trong thời Dân quốc, Trung Quốc có một số phần tử trí thức bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây cũng thích cầm một cây thủ trượng. Đến Trung Quốc thì được gọi là ‘văn minh côn’. (Theo Baike.Baidu)
Hắn bắt đầu nắm giữ việc làm ăn của Diệp gia ở Thiên Tân và Thượng Hải, ngày càng bành trướng khổng lồ thị trường, hắn mang hết thảy những gì học được ra để chinh chiến trên thương trường, hắn ngày càng biến thành vẻ lạnh lùng bá đạo, dần dần hắn trở thành đối thủ cạnh trạnh mà ai ai cũng phải e ngại như ma quỷ.
Không, cũng không thể nói như vậy, bởi vì ai muốn cạnh trạnh với hắn, kẻ đó căn bản đều chưa được xưng là đối thủ của hắn.
Đây là một gã đàn ông xem việc ‘đoạt lấy’ trở thành toàn bộ nhân tính của mình.
Người đàn ông này một khi coi trọng cái gì, không từ thủ đoạn cũng nhất định phải đoạt được. Tự tin cùng cuồng vọng của hắn khiến người ta khó có thể lý giải, cũng là đòn sát thủ ngay từ đầu liền làm đối phương kinh sợ.
Chỉ là, hắn không ép buộc hay cưỡng đoạt như đám thổ phỉ, hắn sẽ khôn khéo làm đầy đủ ‘chuẩn bị’ sau đó bắt lấy nhược điểm, canh đúng thời cơ, một chiêu chí mạng.
Mà hiện tại, hắn đang có hứng trí làm ‘chuẩn bị’.
Hắn biết, tản văn do tác giả “Vãn Vân” này viết thực ra chính là của Đồng Nhạn Linh. Hắn gọi một cuộc điện thoại liền có người tra ra tất cả những bút danh mà Đồng Nhạn Linh từng sử dụng, lại thêm một cuộc điện thoại mấy người phụ trách ban biên tập liền lấy lòng đem tất tần tật sách, báo, tạp chí có văn Đồng Nhạn Linh viết cung kính gửi đến ‘quý phủ’ của hắn.
Đúng vậy, chính là ‘phủ’ của riêng hắn.
Nơi này là biệt thự của hắn.
Cách nhà chính khá xa, biệt thự nơi đây mang kiến trúc phương Tây, cửa sắt đen kiên cố cùng tường rào cao bao quanh khu nhà hai tầng. Đây là biệt thư sau khi Diệp Côn trở về thủ đô đã tìm kiến trúc sư nước ngoài đặc biệt thiết kế. Hắn muốn có thể nhìn bao quát những dãy nhà tường đỏ ngói xanh trong thủ đô, hắn muốn vừa đẩy cửa sổ ra liền có thể trông thấy mái nhà trát vôi của những nhà trệt ngõ nhỏ bốn phía từ ban công tầng hai nhà mình. Hắn cần cảm giác nhìn xuống, như thế hắn mới có được cảm giác an toàn.
Mà trong quá trình lật xem mấy mẩu văn này, hắn dần dần phát hiện, gạt đi một số những tiêu đề ôm đầy nhiệt huyết vì nước vì dân, những tản văn còn lại đều tràn đầy nét tao nhã trong cuộc sống sinh hoạt thường nhật.
Hoa đào nở rộ đầu xuân, hồ sen thơm ngát trong mùa hạ nóng bức, cuối thu cúc trắng ngợp trời, thủy tiên, mai vàng khi trời chuyển lạnh. Cánh diều no gió, ve sầu trên cây, lũ chó nhỏ trong sân, ổ mèo con bên cạnh bếp lửa, cụ già cầm quả óc chó mân mê trong tay, đám trẻ nô đùa đốt pháo đón Tết….. Từng cảnh sinh hoạt gia đình ấm áp tựa như không thể né tránh được đôi mắt quan sát tinh tường của người kia.
Cặp mắt kia quá đỗi trong veo xinh đẹp, đuôi mắt hơi hơi nhếch, hàng mi lại buông xuống thật dài giấu đằng sau mắt kính, biểu lộ ra ánh mắt nội liễm cung kính thậm chí là lảng tránh trốn chạy.
Người này, không biết có bao nhiêu thiếu tự tin…..
Cậu ta không biết rằng cậu ta có thể dùng câu từ trau chuốt dẫn dắt người khác tiến vào thế giới trong mắt cậu ta sao? Lại thêm gương mặt tuấn tú giống như làn nước trong veo thanh thuần nhưng một khi ngẩng lên lại có thể châm lửa trong mắt người thưởng thức.
Chỉ lần đầu tiên nhìn lướt qua, gương mặt ấy liền khiến Diệp Côn không thể nào quên được.
Hắn rất rất muốn nhìn thử xem khuôn mặt ấy khi bị xé đi lớp nhã nhặn cùng thể diện sẽ là bộ dáng gì, kinh ngạc, phẫn nộ, đau thương, thậm chí là đắm chìm trong tình dục, như thế nào cũng được! Hắn đều muốn nhìn thấy! Không sót một thứ!
Kiên nhẫn, hắn đợi ba ngày.
Ba ngày, nếu nói là dùng để thu thập thông tin về một thầy giáo đối với hắn mà nói đã quá đủ rồi.
Mà ba ngày sau cũng là ngày Đồng Nhạn Linh đến nhà chính phụ đạo cho Diệp Bằng.
Cũng là ngày hắn có thể bắt đầu ‘săn bắn’.
Hắn biết rõ thời gian dạy học, trước nửa tiếng hắn liền về nhà chính, lại vẫn chờ đến sau khi tan học mới tựa hồ như vô tình ngẫu nhiên, lại tựa hồ cố tình cố ý mà xuất hiện ở con đường Đồng Nhạn Linh nhất định phải đi qua.
Thấy người đàn ông mặc áo da cáo, bên ngoài khoác áo choàng đen đứng ở cổng lớn, tim Đồng Nhạn Linh phút chốc hốt hoảng.
Đó là đường lui duy nhất của anh….
Diệp Bằng hiện đang đi bên cạnh anh nhưng mà thiếu niên vẫn muốn tiễn anh ra cổng sẽ không dám trái ý anh cả nhà mình. Nếu Diệp Côn không cho phép căn bản không ai có thể đưa anh rời đi.
Trên thực tế, Diệp Côn đích xác không cho phép bất luận kẻ nào mang Đồng Nhạn Linh rời đi, trừ chính hắn.
Mà lấy lí do “Nhà thầy Đồng và chỗ của tôi tiện đường, thay vì gọi xe kéo tay không bằng tôi đưa thầy một đoạn” liền cứ như vậy mở ra cửa xe, dùng một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm đối phương, khóe miệng còn nhợt nhạt ý cười, ít nhất trong nụ cười đó xem như thật sự chứa cái gọi là ‘cười’.
Thấy trời vẫn còn sáng lại không có cách nào từ chối, rối rắm hồi lâu, cuối cùng Đồng Nhạn Linh vẫn lên xe Diệp Côn.
Anh biết mình có lẽ không nên làm như vậy nhưng anh thật sự không nghĩ tới hành động bây giờ sẽ dẫn tới chuỗi hậu quả thế nào.
Mới đầu, Diệp Côn cũng không nói gì chỉ lẳng lặng lái xe.
Mới đầu, Đồng Nhạn Linh cũng không suy xét đến vì sao hắn không gọi tài xế tới lái xe.
“Mấy ngày qua tôi đã đọc hầu hết các tác phẩm của thầy Đồng.” Đột ngột thốt ra một câu như vậy, Diệp Côn nhẹ bẫng nhìn lướt qua bên người đàn ông e dè ngồi bên cạnh.
“….Đại thiếu gia không phải không thích đọc sách chính luận sao.” Nhẹ nhàng đáp lại, cũng tỏ ý phản kháng, vừa có chút lo lắng lại cũng là phỏng đoán, Đồng Nhạn Linh chờ những lời đáp trả tiếp theo của đối phương.
“Tôi là đọc những tác phẩm khác của thầy.”
“À, là mấy tản văn về đề tài cuộc sống sao?”
“Ừ.”
“Mấy bài đó….. Nói ra thật xấu hổ, chỉ vì kiếm tiền nhuận bút mà thôi.”
“Tiền nhuận bút?” Diệp Côn khẽ hừ nhẹ một tiếng “Thầy Đồng thứ cho tôi nói thẳng, mấy tản văn vì ‘Kiếm tiền nhuận bút’ kia của thầy so với văn chính luận có ý nghĩa gấp mười gấp trăm lần.”
“Cám ơn khích lệ.” Thật sự nghĩ không ra đáp lại thế nào, Đồng Nhạn Linh đành phải mang theo chút khẩn trương và chút mong chờ khó hiểu, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người này…. thế mà lại lén đọc văn của anh.
“Thầy có một chuỗi bài viết về chim cá chó mèo, đúng không?”
“Phải, nó in trong phụ bản của tờ Kinh Hoa năm ngoái, mỗi tháng một….” Nói một nửa, tâm tình vốn đột nhiên được khen ngợi mà vui vẻ liền ngưng bặt. Đồng Nhạn Linh trừng lớn mắt nhìn về phía Diệp Côn “…Nhưng khi ấy tôi dùng bút danh không ai biết mà.”
“Thế sao? Tôi làm sao lại biết được nhỉ?” Lập tức bật cười, còn cười cực kỳ bá đạo, Diệp Côn một tay cầm vô lăng, một tay kia thì vươn qua nắm một nhúm tóc quấn vào gọng kính của Đồng Nhạn Linh, sau đó hắn thấp giọng gọi một tiếng “Vãn Vân……”
Nháy mắt ngay cả bả vai cũng cứng ngắc, Đồng Nhạn Linh theo bản năng trốn sang hướng bên cạnh, anh chợt thấy may mắn người đàn ông kia không tiến thêm một bước trêu chọc anh, nhưng ngay trước khi anh định bảo đối phương đừng trêu chọc anh nữa, đối phương đã mở miệng.
“Thầy Đồng, hôm nay đưa thầy về nhà thực ra là vì tôi muốn ở trên đường bàn chút chuyện làm ăn với thầy.”
“Tôi chỉ là thầy giáo, bàn chuyện làm ăn với tôi làm gì?”
Dự cảm bất thường bắt đầu nổi lên, theo sau đó chính là lời nói không nhanh không chậm.
“Thầy Đồng, thầy có em trai song sinh đúng không? Tôi nghe nói cậu ấy có ngoại hình giống thầy như hai giọt nước. Em trai thầy không đam mê sách vở chỉ thích những việc liên quan đến nghệ thuật, ngày thường chỉ cần rảnh rỗi liền tới rạp hát Khánh Bình. À, đương nhiên không chỉ Khánh Bình, còn có Hồng Yến, Quảng Nguyên, Thanh Nhã, Tiểu Ngâm Tú, Như Ý, Thiên Cát…. mấy rạp này cậu ta đều từng tới. Thầy là anh trai hẳn là cũng biết nhỉ.”
Không. Anh không biết.
Đồng Nhạn Linh cảm giác mình cơ hồ không thể hô hấp nổi nữa, sắp nghẹn chết trong cái xe hơi này! Đứa em ruột thịt của anh từng tới gánh hát nào kẻ làm anh trai như anh đây lại không nắm rõ bằng một người ngoài!
Mà người này điều tra sự tình rõ ràng như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
“Thầy Đồng, tôi là người thích nói thẳng, thật lòng thì đối với thầy tôi quả thực có đôi phần tính toán, nhưng tôi biết trong mắt thầy người làm ăn vừa có tiền vừa có thế lực như tôi chẳng qua chỉ là dạng hạ lưu, so với con hát như… em thầy không mấy khác biệt. Cho nên mấy ngày này tôi vẫn luôn nghĩ nếu tôi có biện pháp khiến Đồng Nhạn Thanh ở Bắc Kinh, Thiên Tân, Thượng Hải không thể tiến nửa bước vào các gánh hát, không làm nhục truyền thống gia đình thầy, khiến người cha tính tình nóng nảy kia không hở một cái lại nổi trận lôi đình…… Người làm anh như thầy liệu có thuận theo ý tôi hay không?”
Lời nói vừa dứt, Đồng Nhạn Linh rốt cuộc hiểu rõ mọi thứ.
Sau lưng anh đã chảy ra mồ hôi lạnh, anh tìm không thấy nửa câu để trả lời, tay ôm cặp sách khống chế không được run nhè nhẹ mà người đàn ông kia tiếp đó dùng thanh âm trầm thấp hơi lộ ra hung hiểm nói ra lời càng khiến anh ngoại trừ mặt trắng bệch ngồi ở trên ghế thì không có lời nào ứng đối hoặc là chống cự.
“Tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần mỗi lần thầy dạy cho Thiên Diểu xong theo về biệt thự của tôi, ở lại một đêm là được. Về phần đêm ấy tôi muốn làm gì… dù sao, nếu không tính lần đầu hơi đau đớn thì hẳn có thể nói sẽ khiến thầy và tôi đều có thể hưởng lạc thú. Đây chính là ‘giao dịch’ mà tôi muốn bàn với thầy. Nếu thầy không chấp nhận điều kiện này cũng không sao. Dù sao em trai thầy giống thầy đến vậy, nghe nói giọng nói cũng không mấy khác biệt. Tôi tìm cậu ta cũng không phải là không thể, có khi càng dễ dàng đắc thủ, con hát… Thầy hiểu mà, được mấy kẻ đoan chính.”