Biên tập: Yến Phi Ly
Lo lắng và mâu thuẫn trong lòng Đồng Nhạn Linh có lẽ Diệp Côn nhìn ra được, thế nhưng bọn họ không ai có ý làm rõ mọi chuyện.
Có lẽ những gì nên nói thì luôn phải nói, bằng không áp lực lâu sẽ biến thành thuốc độc, hơn nữa cuối cùng từ ‘bệnh nhẹ mà che giấu’ phát triển thành ‘bệnh nguy kịch’.
Vào những ngày thời tiết nóng nhất, khi lên lớp cho Diệp Bằng, cả thầy và trò đều không tránh khỏi buồn ngủ, vì để nâng cao tinh thần, ông Diệp cho người chuẩn bị nước đá bào và nước có ga, mà Đồng Nhạn Linh cũng tận lực điều chỉnh chương trình học thoải mái hơn một chút, học một lát sẽ nghỉ ngơi một lát, tán gẫu, kể vài câu chuyện đùa, thậm chí còn kể chuyện ma.
Anh không phải người rành rọt cách diễn cảm nhấn nhá giọng để kể chuyện ma nhưng anh sẽ dùng thanh âm trầm thấp, mềm nhẹ, ngữ điệu lành lạnh khiến bầu không khí nhuộm đẫm cảm giác kinh dị, sau đó sẽ khiến người nghe đã bị hút vào bầu không khí rợn người này cảm thấy sau lưng phát lạnh. Nhưng dù cho lưng phát lạnh, nhị thiếu gia vẫn rất thích nghe.
Diệp Bằng cực kỳ yêu mến gia sư của mình, đã đến mức có thể nắm tay làm nũng, đối với người khác cũng luôn mở miệng bắt đầu lải nhải “thầy Đồng của em”. Thật lòng mà nói, biểu hiện của cậu nhóc sẽ khiến Đồng Nhạn Linh vui vẻ nhưng cũng không khỏi lo lắng vị đại thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh nào đó biết được. Kẻ có dục vọng độc chiếm quá cường liệt quả nhiên thật đáng sợ, tuy là gần đây bọn họ không gặp mặt.
Việc làm ăn của Diệp gia tựa hồ tiến vào thời kỳ bận rộn, tại một lần qua đêm nào đó Diệp Côn từng nói với anh, nửa tháng tới bọn họ tạm thời không thể gặp mặt, đợi công việc xong xuôi sẽ lại giống lúc trước.
Đối với chuyện này Đồng Nhạn Linh không phát biểu bất cứ ý kiến gì, anh cảm giác mình cũng không cần phải nói gì cả. Người kia là người làm ăn, kinh doanh hơn phân nửa gia sản của Diệp gia, công việc ở Thiên Tân và Thượng Hải tuy tạm thời giao cho người khác xử lý nhưng hắn cũng không thể lơ là. Lần này gặp vấn đề là công ty ở Bắc Kinh, hẳn là chuyện khó giải quyết bởi vì hắn nói nửa tháng không thể gặp mặt, Đồng Nhạn Linh cũng thật sự không nhìn thấy Diệp Côn hơn nửa tháng.
Anh lại bắt đầu thấy bất an.
Người đàn ông kia đi đâu?
Công ty, nhà riêng hay nước ngoài?
Giữa bọn họ có phải đã xảy ra vấn đề?
Nói là bận chuyện công việc nhưng có thật là bận việc không?
Đủ loại ý tưởng hỗn loạn với nhau, ngẫu nhiên anh sẽ mất ngủ, ngẫu nhiên sẽ cảm giác huyệt Thái Dương và trong lòng đều khó chịu.
Nếu không còn gặp nhau nữa, mối quan hệ bắt nguồn từ cuộc giao dịch này hẳn sẽ thuận lý thành chương mà kết thúc đi?
Nếu vậy chỉ có thể nói, Diệp Côn đã chán rồi.
Mà làm đại thiếu gia hô mưa gọi gió, hắn là người có khả năng nhất cũng có tư cách nhất để nói ra một chữ ‘chán’.
Hắn muốn cái gì thì sẽ có cái đó, tội gì phải tốn thời gian vào mỗi một mình Đồng Nhạn Linh.
“Xuân Nhi! Đừng nghịch nào~” Diệp Bằng ngồi đối diện đột nhiên gọi một tiếng, Đồng Nhạn Linh hơi hơi giật mình, ý nghĩ thất thần cũng bị cắt ngang.
Xoay mặt nhìn qua, hóa ra là nhóc mèo hoa đen trắng đang dùng chân trước nho nhỏ khều khều vạt áo dài của anh.
“Lớn lên không ít nhỉ……” Nhìn nhị thiếu gia nhào qua ôm nhóc con không biết sợ là gì lên đùi, Đồng Nhạn Linh vừa cười vừa nói.
“Vâng, thật mau.” Nắn nắn một cái chân béo núc ních, Diệp Bằng cầm chân mèo hướng về phía Đồng Nhạn Linh vẫy vẫy “Phải rồi, Hải Đường nhà thầy thì sao ạ?”
“Cũng lớn gần gần thế này, có điều không béo bằng, không thích chơi đùa, nó mà dính lên đùi liền cuộn tròn không chịu đi.” Khẽ cười thuật lại, toàn bộ tâm trí anh lúc này đều là hình ảnh một nhóc mèo có bộ lông na ná con mèo trước mặt được anh bế về nuôi đang cuộn thành một cục tròn vo trên đùi, còn liều mạng làm nũng.
“Bởi vì chủ nào mèo ấy đó thầy~ em nghịch ngợm cho nên Xuân Nhi cũng nghịch ngợm, thầy Đồng trầm tĩnh cho nên Hải Đường cũng vậy luôn.”
“Nào có chuyện thế này.”
“Đương nhiên là có chứ, chẳng qua Hải Đường dính người như thế lại không quá giống thầy nha, thầy hẳn không phải người thích làm nũng mà.”
Nghe cậu nhóc nói như vậy, lòng dạ Đồng Nhạn Linh bất chợt run lên.
Đột nhiên anh nghĩ đến lời Diệp Côn từng nói qua, bản tính cất giấu sâu trong anh thực ra là ưa làm nũng, hoặc ít nhất cũng sẽ làm nũng trong tiềm thức. Điểm này anh không biết có đúng hay không, anh cảm thấy bản thân rất tự lập, chung quy trong nhà phải trông cậy vào anh, em trai phải trông cậy vào anh, mẹ cũng phải dựa vào anh. Chẳng lẽ bề ngoài anh cứng cỏi, mạnh mẽ đương đầu được với những chuyện này, nhưng trong lòng thực ra là muốn có người yêu thương, mặc anh thỏa mãn làm nũng sao?
Anh sẽ làm nũng với ai đây? Diệp Côn?
Đừng đùa, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy, làm sao dám…..
Tính chất mối quan hệ giữa họ đã chú định anh không được phép có tư tưởng làm nũng này.
Xuân Nhi bị nhị thiếu gia ôm vào trong ngực đang không ngừng xoay xoay thân mình, cái đuôi cao cao dựng lên, quét qua vết sẹo bên má nổi bật trên làn da bóng loáng non mịn của cậu.
Cảm giác ngưa ngứa, Diệp Bằng nâng tay lên tóm đuôi mèo, Đồng Nhạn Linh muốn nói cậu cẩn thận đừng làm nó cào, lại không muốn nhắc tới vết sẹo mà đối phương để ý nhất.
Nhưng anh không ngờ vào lúc anh ngập ngừng chưa tìm ra từ nào để diễn tả, dứt khoát muốn giả bộ như không có việc gì thì Diệp Bằng lại chần chờ vài giây rồi chủ động mở miệng.
Cậu thiếu niên ấy nói, thầy Đồng ơi em thật sự rất mến thầy cho nên em muốn kể cho thầy nghe một bí mật.
Đồng Nhạn Linh nhướn mày nhìn đối phương.
“Thực ra, đây…… thầy nhìn cái sẹo này đi.” Dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào vết sẹo bên mặt, thiếu niên thanh tú tuyệt đối khiến người ta bất ngờ, cậu thẳng thắn nói ra lai lịch của thứ này “Đây là do anh cả đánh.”
Ngay khi câu nói kia chui vào lỗ tai, Đồng Nhạn Linh lập tức sửng sốt.
Anh thật sự không biết…..
Chỉ biết vết sẹo là đề tài cấm kỵ lại không biết lí do vì sao có nó, mà giờ này khắc này nghe nói có liên quan đến Diệp Côn, hơn nữa hắn còn là tác giả gây ra, Đồng Nhạn Linh chợt cảm thấy trong lòng tựa hồ có một tảng đá lớn đang bị cây to trôi theo dòng nước dữ ào ào đập vào.
“Thực ra cũng đáng đời em.” Nhún vai, Diệp Bằng thấy đối phương không nói bèn dứt khoát kể tiếp “Em và chị Thục Ngưng là cùng một mẹ sinh nhưng hai chị em chẳng thân thiết gì. Trước kia em bắt nạt chị ấy, thiếu chút nữa đẩy chị ấy ngã vào bánh xe ngựa kéo than. May mà người đánh xe lanh tay lẹ mắt ghìm ngựa lại. Lúc ấy vừa vặn anh cả ở bên cạnh trông thấy, trực tiếp đoạt roi trong tay chú đánh xe cho em một quật. Sau đó….. em đau đến muốn chết ấy, máu chảy khắp cả người em, anh ấy bèn ném roi túm lấy em, nói cho em biết chỉ cần em dám khóc một tiếng, anh ấy sẽ đánh thêm một roi, khóc bao nhiêu tiếng thì đánh bấy nhiêu cái. Lúc đó em bị ảnh dọa điếng hồn nên không thốt ra bất cứ tiếng nào.”
Cậu kể lại mọi chuyện thật thoải mái, cuối cùng còn mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng đối với người nghe thì đó lại là một câu chuyện đáng sợ.
Đồng Nhạn Linh bất giác nghĩ anh có thể tưởng tượng dáng vẻ Diệp Côn khi làm như vậy, người đàn ông bá đạo kia thật sự có thể làm ra những chuyện này. Chỉ là, anh ngạc nhiên bởi vì người kia sẽ nổi giận chỉ vì tứ tiểu thư.
Trong lòng anh không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, mà Diệp Bằng vẫn còn tiếp tục kể.
“Thực ra anh cả của em rất tốt, có năng lực, có trách nhiệm cũng có bản lĩnh. Chuyện làm ăn thì khỏi bàn, chỉ nói tới học vấn thôi, anh ấy thông thạo cả tiếng Anh và Pháp, hồi trước nhật kí của ảnh toàn viết luân phiên hai loại ngôn ngữ. Không biết thầy thấy qua chữ của ảnh chưa, bất kể bút máy hay bút lông cũng đều cứng cáp khí khái, tiếng nước ngoài em xem không hiểu nhưng chữ Hán ảnh viết thì em nhìn ra được. Nói chung là em cảm thấy anh ấy giống hệt như câu ‘nét chữ nét người’, trong sắc bén lại lộ ra nghiêm túc cẩn cẩn thận, nhìn quy củ thể diện nhưng thực ra trong khung vẫn có nét hung tàn. Ài… Thầy Đồng, em kể vậy có dọa thầy không?”
“…… Sao có thể, dù sao thầy và đại thiếu gia cũng không thân quen.” Rũ mắt khẽ cười nhẹ, Đồng Nhạn Linh cực lực không để mình hiện ra vẻ khẩn trương, nhưng anh biết Diệp Bằng nói không hề sai, Diệp Côn thật ra chính là người như vậy. Hắn là cánh ưng oai vệ đứng ở đầu cành cao, dùng ánh mắt sắc bén quan sát phía dưới, tùy thời sẽ giương rộng cánh lao xuống, gắt gao bắt lấy con mồi, không cho nó nửa đường trốn thoát.
“Anh cả thân với chị Thục Ngưng nhất. Thật ra hồi xưa ảnh không thích chị tư đâu nhưng chị ấy không biết ăn gan hùm hay sao lại cứ mè nheo bám riết ảnh không buông. Chị thua anh cả mười lăm tuổi, hình như là khi chị Thục Ngưng được khoảng tám chín tuổi, anh cả từ nước ngoài về một thời gian, chị ấy nhất định muốn kề cận ảnh, anh cả không thèm để ý đến chị, đứng lên định bỏ đi, ai mà ngờ chị ấy đường đường là tứ tiểu thư nhà họ Diệp thế mà nhào lên ôm chân anh cả, khóc lóc om sòm lăn lộn, khóc đến nỗi ba em cũng chạy từ thư phòng tới xem có chuyện gì.” Nhớ lại chuyện xưa cậu không khỏi bật cười, Diệp Bằng thở dài, cúi đầu xoa đầu Xuân Nhi đang ngoan ngoãn trong lòng “Sau này chị Thục Ngưng đột nhiên trở nên thân thiết với ảnh. Mỗi lần anh cả mua quà về, trên danh nghĩa sẽ để em chọn trước còn lại mới chia cho các chị khác bởi vì em nhỏ nhất nhà mà. Nhưng thực tế, anh ấy đều sẽ chuẩn bị riêng cho chị Thục Ngưng một phần. Nhiều năm qua vẫn luôn như vậy. Lần trước anh ấy chờ em chọn xong mới bảo bác quản gia đóng gói tặng cho các chị khác nhưng ảnh lại mua riêng một cái đồng hồ vàng cho chị tư. Chuyện này em đều biết hết, cũng không phải ảnh làm không kín đáo nên bị lộ mà thực ra ảnh căn bản không tính toán giấu diếm hay sợ người khác biết.”
“Ngày trước em cũng nghĩ nếu em bám riết không buông thì có khi nào anh ấy cũng cưng chiều em giống vậy không, nhưng em thử, kết quả chính là ảnh không thèm quan tâm em luôn, bởi vậy nên em mới giận dỗi ghen tị với chị Thục Ngưng, mới ức hiếp chị ấy nhiều hơn, đến cuối cùng tự mình chuốc lấy một roi đau điếng. Cho nên thầy thấy không, anh cả của em chính là một kẻ kì quái ~ vừa quái dị vừa đáng sợ. Trong nhà trừ ba em thì từ quản gia đến chú gác cổng, giúp việc, tài xế thậm chí cả mấy dì, ai ai cũng sợ ảnh. Em nghe đối thủ trên thương trường cũng vậy, không thể trêu vào ảnh, càng không thể hiểu thấu ảnh. Chẳng biết trong này của ảnh suốt ngày đang nghĩ cái gì nữa.”
Vừa nói, Diệp Bằng vừa nâng ngón tay chỉ chỉ lên đầu, còn rất trẻ con mà bĩu môi với Đồng Nhạn Linh, sau đó khi được nhóc mèo hoa cọ cọ âu yếm mới hưởng thụ mà khẽ cười tười, người giúp việc vừa lúc đưa nước có ga đến, cả hai mới kết thúc đề tài này.
Nhưng đối với Đồng Nhạn Linh mà nói, tác dụng về sau của câu chuyện kia lại không dừng ở đó.
Diệp Côn “quái dị”, Diệp Côn “hung hãn”, đều khiến anh mờ mịt bối rối. Anh cứ nghĩ nếu anh cũng bám riết không buông thì sẽ nhận được kết quả gì?
Tứ tiểu thư, cô gái gả cho người đứng đầu quân đội Nam Kinh đó có thể thành công mè nheo làm nũng, sợ là ngoại trừ có bát tự hợp với Diệp Côn thì chỉ có thể nói bởi vì cô là con gái.
Nhị thiếu gia làm nũng thất bại, chẳng lẽ bởi vì cậu là con trai?
Có lẽ trong mắt Diệp Côn đàn ông con trai không có tư cách làm nũng… Mà quan hệ giữa bọn họ sở dĩ có thể duy trì liên tục tới tận bây giờ chỉ e cũng là vì may mắn anh xem như không biết làm nũng, mặc kệ bản chất của anh thế nào, ít nhất ở mặt ngoài, anh không phải kẻ như vậy.
Trời ạ…… Rốt cuộc anh nên làm gì bây giờ?
Rốt cuộc anh nên mặc kệ cảm xúc nào đó đang nhen nhóm mỗi ngày một lớn trong anh, vụng trộm dùng ánh mắt mang theo hơi ấm nhìn sườn mặt người kia, rồi dứt khoát gom đủ dũng khí sẽ nghe theo sự điều khiển của cảm xúc, chủ động biểu hiện sự thân mật? Hay là nên tự nhắc nhở bản thân, kéo giãn khoãng cách, miễn cho đến cuối cùng mất nhiều hơn được, bị đuổi ra khỏi nhà rồi lại than ngắn thở dài oán hận bản thân, chán ghét bản thân?
Ai nói cho anh biết đi, anh nên làm cái gì bây giờ……
Diệp Côn thật sự là bận rộn công việc? Sẽ không phải bởi lần trước bị anh chủ động ôm hôn mà thấy phiền chứ?
Đất trời ơi…
Ôm tâm tình muộn phiền qua vài ngày, Đồng Nhạn Linh bức bách chính mình, khuyên bảo chính mình, lừa gạt dụ dỗ bản thân, khiến bản thân lựa chọn cách thứ hai.
Anh phải tỉnh táo lại.
Anh không muốn về sau sẽ hối hận.
Anh đưa ra quyết định như vậy và cũng làm như vậy.
Diệp Côn lo liệu công việc xong lại tìm anh, lúc này anh bắt đầu dè chừng, cố ý bất hòa với đối phương. Anh cảm thấy lòng đau đớn không chịu nổi nhưng lại dừng không được. Mỗi một bước đi đều hệt như đang bước trên mũi đao lại chẳng thể bước xuống. Anh cứ cho rằng việc mình làm không lưu dấu vết nhưng anh không ngờ tới, mọi cảm xúc của anh không trốn khỏi ánh mắt đối phương.
Một ngày cuối tuần nào đó, sau khi dạy xong anh lấy cớ phải về nhà chăm sóc cha mà không qua đêm ở nhà Diệp Côn, việc này trực tiếp khiến hắn nóng nảy.
Cặp mắt mảnh dài nheo lại, nâng tay nắm chặt cằm Đồng Nhạn Linh, người đàn ông kia nhìn thẳng vào anh.
“Rốt cuộc em đang làm cái quỷ gì?”
“Tôi…… chỉ là muốn về nhà mà thôi……” Quả tim trong lồng ngực nhảy loạn liên hồi, Đồng Nhạn Linh có ý định giãy giụa lại bị người kia túm càng chặt.
“Về nhà? Trước kia chưa từng thấy em nói muốn về nhà. Em đang cố ý trốn tránh tôi phải không?”
“Tôi…..”
“Nói mau!”
Bị nhìn thấu, bị vạch trần, bị chọc thủng, trong tuyệt vọng Đồng Nhạn Linh tức thì có xúc động dội ngược lại thật mãnh liệt, anh không biết dũng khí từ đâu ào tới khiến anh đẩy đôi tay kia ra, sau đó dù cho hốc mắt bắt đầu phiếm hồng vẫn thốt lên.
“Tôi không muốn hối hận. Đại thiếu gia, anh không thích bị người khác quấn lấy đúng không? Tôi không muốn khiến anh thấy phiền. Mà thật ra anh đã thấy phiền chán rồi đúng không? Gần hai mươi ngày không gặp, ngày đó khi anh trở về cũng không… không có vẻ….. rất muốn……”
Anh không có vẻ rất muốn tôi, phải chăng anh đã chán rồi? Nếu là vậy thì xin nói rõ cho tôi biết, tôi có thể rời đi. Tôi không muốn nhưng tôi có thể đi. Về sau tôi vẫn là gia sư của nhị thiếu gia, anh vẫn là Diệp đại thiếu gia, chúng ta không còn bất cứ liên quan gì. Nhưng mọi chuyện chấm dứt càng sớm càng tốt, tôi không muốn chờ khi anh triệt để phiền chán rồi, về sau chúng ta gặp mặt dù chỉ chào hỏi cũng gượng gạo khó khăn!!
Những lời phía sau này, anh hoàn toàn chưa nói ra, cũng không cách nào thốt lên.
Mà Diệp Côn tựa hồ lại đọc được tâm tư của anh.
Sau đó, Diệp đại thiếu gia quen thói kiêu ngạo ương ngạnh lúc này mày lại nhăn lên, tính tình cũng lập tức nóng nảy.
Hắn kéo cánh tay đối phương, thật giống chim ưng đang quặp một chú nhạn bé bỏng vậy, nhanh chóng hướng về lầu dưới. Đồng Nhạn Linh cảm giác đau nhưng so với nỗi đau da thịt, lòng còn đau hơn gấp bội. Nhất là khi anh bị Diệp Côn kéo ra cửa chính, một giây sau liền bị ném ra bên ngoài.
“Gần hai mươi ngày không gặp? Mệt em cũng dám nói! Hai mươi ngày này thời gian ngủ của tôi cộng lại đều chưa đến ba ngày! Tôi vừa trở về liền tìm em, em còn muốn thế nào nữa? Còn dám làm mình làm mẩy với tôi, còn dám cố ý bất hòa với tôi? Được. Vậy em dứt khoát đừng đến nữa! Em không muốn hối hận, tôi liền cho em được giải thoát!”
Âm sắc ngoan lệ ném ra vài câu kia, người đàn ông đắm chìm trong cơn phẫn nộ dùng lực đóng cửa, căn bản không nhìn tiếp Đồng Nhạn Linh đứng ngây ngốc bên ngoài, đã nhanh chóng bước lên lầu.
Hắn không biết người kia trầm mặc bao lâu rồi mới cúi đầu, xoa cánh tay, không nói một lời rời đi.
Hắn không biết dọc theo đường đi Đồng Nhạn Linh có khóc hay không, về nhà có mất ngủ hay không.
Hắn thậm chí không biết rốt cuộc chính hắn đang giận cái gì, là bị người kia cố tình lảng tránh hay là vì bị hiểu lầm.
Hắn chỉ hung hăng nốc cạn một ly rượu mạnh rồi sau đó ngã đầu liền ngủ.
Mà Đồng Nhạn Linh về nhà rồi thì ngơ ngẩn rửa mặt đi ngủ, tới rạng sáng chợt bừng tỉnh, sau đó cuộn cả người vào trong chăn, cắn răng khóc thầm.
Anh cảm thấy mình không phải đàn ông, anh lại có thể khóc ướt gối đầu. Nhưng anh thật sự không có cách khác để giải tỏa….. Tim anh rất đau.
Một bên tự nhủ với mình có lẽ như vậy mới tốt, đau dài không bằng đau ngắn, một mặt khác thì chỉ còn lại cảm giác đau, là thật, rõ ràng rất đau.
Mới hừng đông, anh đã thu thập bản thân sạch sẽ chỉnh tề, ra vẻ đạo mạo tiếp tục lên lớp.
Công việc vẫn phải làm, tiền vẫn phải kiếm, nhà cũng vẫn phải nuôi.
Chung quy anh chẳng thể nào bỏ nhà bỏ cha bỏ mẹ mà đi tìm cái chết.
Mấy ngày đó, anh nói rất ít, cực ít, sau đó thẳng đến ngày thứ tư, anh lại tới nhà chính dạy học cho nhị thiếu gia.
Anh chỉ hi vọng không gặp được Diệp Côn.
Trên thực tế, anh cũng không gặp được hắn ở đó. Anh chỉ nhận được tin tức về hắn mà thôi.
Đó là tin Diệp đại thiếu gia uống rượu bàn chuyện làm ăn với đối tác ở Hồng Uẩn lâu xong, trên đường về nhà bị tài xế của mình đâm một đao.
Khi ấy ông quản gia vội vội vàng vàng chạy tới gọi nhị thiếu gia tới phòng lão gia, lại không nói cho Đồng Nhạn Linh xảy ra chuyện gì, chỉ bảo anh đợi một lát. Anh đợi rất lâu thì ông mới xuất hiện, xin lỗi rồi mời anh đi về trước. Trực giác phát hiện sự tình không ổn nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, Đồng Nhạn Linh gật gật đầu chuẩn bị rời đi, bất ngờ lúc này Diệp Bằng lại nôn nóng chạy tới kéo anh lại nói “Thầy ơi làm sao bây giờ? Anh cả nhà em bị đâm!”
Nghe thấy hai chữ ‘bị đâm’, Đồng Nhạn Linh chỉ cảm thấy bên tai nóng bỏng ù ù, chẳng thể nghe được gì khác nữa.
Anh thậm chí quên sau đó anh đã chạy tới biệt thự của Diệp Côn thế nào. Anh chỉ nhớ rõ bản thân đứng ở góc phố nhìn hai cánh cửa cổng sơn đen gắt gao đóng kín, bên ngoài có mấy chiếc ô tô của nhà chính đang đậu. Chưa đầy một lúc, người ở bên trong đi ra, có than thở, có kẻ nhíu mày, có người vẻ mặt kích động lại không biết làm sao.
Cổng lớn bị đóng lại. Xe nối đuôi nhau rời đi, Đồng Nhạn Linh đợi một lúc lâu, mãi cho đến khi trời đều tối mịt mới ôm ấp quả tim đã sắp nhảy khỏi lồng ngực từng bước từng bước đi về phía cánh cửa kia.
Anh lay thử phát hiện cửa không khóa, anh đẩy ra cánh cửa sắt nặng nề, lại đóng thật chặt, cài then, xuyên qua khoảnh sân đi đến tòa nhà hai tầng màu xám.
Cửa nhà bị khóa kín, khóa chặt từ bên ngoài.
Anh đi vòng quanh tòa nhà một vòng, phát hiện không có một cánh cửa nào có thể mở ra, lòng anh càng thêm kinh hoảng, cuối cùng khi sắp bị cảm xúc khẩn trương đốt đứt thần kinh mới nhớ ra chạy tới nhà kính phía sau.
Sau đó, cách tường thủy tinh trong suốt anh trông thấy người đàn ông với một tư thái uể oải đang nghiêng người tựa lưng trên ghế quý phi kiểu Tây sau khóm hoa lan Bạch Hạc cao lớn.
Đó là Diệp Côn.
Thân trên của hắn trần trụi, ngực quấn băng vải trắng, trên lớp vải thưa mơ hồ có vết máu đỏ, rõ ràng chính là bộ dáng bị thương nặng. Trong tay người nọ nắm một khẩu súng, mà trên đùi là một con mèo béo đang cuộn tròn. Đồng Nhạn Linh nhận ra nó, đó là mèo con trong đôi mẹ con được giữ lại nơi này. Diệp Côn nhẹ nhàng đặt tay trên người mèo nhỏ, vuốt ve theo hướng mượt lông, giống như là đang an ủi lại như là đang tìm kiếm an ủi.
Ngay sau đó, hắn nâng mắt bắt gặp Đồng Nhạn Linh đứng bên ngoài.
Trong giây lát bốn mắt giao nhau, Diệp Côn mạnh mẽ giơ súng lên chỉ ra bên ngoài, mèo nhỏ trên đùi bị kinh động nhảy xuống chạy trốn, mà Đồng Nhạn Linh thì sau vài giây sợ hãi, ma xui quỷ khiến nhanh chóng khiến bản thân bình tĩnh.
Từng bước chậm rãi, anh đi đến cửa hông nhà kính, cái cửa này nằm ở vị trí đối diện ghế quý phi, nhẹ nhàng đẩy một chút liền phát hiện cửa không bị khóa.
Chỉ khẽ đụng vào, cánh cửa không khóa liền mở ra.
Vào trong nhà kính, anh trầm mặc đi đến trước mặt Diệp Côn.
Ngực còn đang phập phồng, hô hấp cũng sắp trở nên khó khăn, Đồng Nhạn Linh nghẹn thật lâu, khi vất vả lắm mới bình tĩnh mà định hỏi thăm, lại chợt nghe thấy kia người đàn ông kia dùng chất giọng trầm thấp cùng giọng điệu kìm nén buông một câu “Sao bây giờ em tới đây?”
Anh sửng sốt.
“Tại sao tối hôm đó không sớm quay lại?” Lại là một câu hỏi khiến người ta chẳng hiểu ra làm sao.
Miệng Đồng Nhạn Linh ấp úng vài từ vô nghĩa, thật sự tìm không thấy lời nào có thể trả lời vấn đề này mà không để đến mức khiến đôi bên đều không thoải mái. Nhưng lời khiến anh triệt để kinh ngạc tới mức thần kinh cũng run rẩy còn ở phía sau.
“Tôi bảo em đi em liền đi thật? Em có biết em mang luôn cả thế giới của tôi đi?” Nghe lời chất vấn đầy nghiêm khắc đâm thẳng vào tim, nhưng lưỡi kiếm sắc bén đó lại dần hóa thành một vũng nước ấm áp, còn có hơi chút lạnh lẽo nhưng rất nhanh liền nóng hổi như ánh nắng ngày hè.
Đồng Nhạn Linh cho rằng mình nghe lầm, sau khi xác nhận không nghe sai, anh bắt đầu không biết nên tức giận cái loại phương thức tỏ tình tự đại cuồng vọng này hay là nên vui mừng vì hàm nghĩa cất giấu tận sâu bên trong và đồng thời cũng rất rõ ràng trong câu nói đó?
Đợi đã… Hàm nghĩa ẩn trong đó là thật sao? Người này nói lời này, thật sự là có ý như vậy hay chỉ là…
“Gã tài xế kia là người mới tới làm bên chỗ ba tôi, hôm nay hai lái xe chỗ tôi đều có việc nên gã lâm thời được điều đến. Hẳn có kẻ sớm mua chuộc, nay có được cơ hội mới ra tay.” Thở dài, Diệp Côn đưa tay chống trán, thấp giọng kể sơ mọi chuyện “Hiện tại không biết là nội quỷ hay là ngoại tặc cho nên tôi đuổi hết người bên đó ra khỏi cửa.”
“Vết thương… nghiêm trọng lắm không?” Một hồi lâu sau, Đồng Nhạn Linh rốt cuộc lên tiếng, so với việc phỏng đoán là ai âm thầm ra tay tàn ác, anh càng muốn biết nơi người đàn ông này đổ máu có nặng hay không.
“Không nghiêm trọng lắm, vết thương da thịt thôi.” Cau mày, cúi đầu nhìn vệt máu loang trên lớp vải thưa, Diệp Côn nhìn lướt qua Đồng Nhạn Linh rồi sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Do dự một chút, anh vẫn cẩn thận chậm rãi ngồi xuống sao cho không chạm đến vết thương của đối phương, lại nghẹn một hồi lâu mới mở miệng “Đại thiếu gia….. Tôi biết tâm tư anh luôn cẩn thận, đề phòng rất sâu, nhưng đừng vì chuyện lần này mà về sau không còn tin tưởng bất kì ai nữa. Được không?”
Diệp Côn nghe xong, nhìn người ngồi bên cạnh mình giống như nhìn thứ đồ vật hiếm có kì quái nào đó, thật lâu sau hắn mới thu hồi tầm mắt, cười khổ một tiếng lắc lắc đầu, lôi ra một chùm chìa khóa trong túi quần nhét vào tay Đồng Nhạn Linh.
“Sẽ không. Tôi còn tin em.” Nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp đang sửng sốt giấu sau cặp kính tròn, hắn nhẹ nhàng bâng quơ lại hệt như vô cùng xác định thốt ra một câu như vậy.