Biên tập: Yến Phi Ly x Tiểu Thất
Ngày ấy Diệp Côn nói muốn giúp Đồng Nhạn Thanh đi Nam Kinh, tinh thần Đồng Nhạn Linh luôn luôn không yên ổn.
Lúc giảng bài cho nhị thiếu gia, anh ngẫu nhiên sẽ nghĩ tới em trai đang trốn ở khách sạn có khỏe hay không. Lên lớp xong vội chạy tới khách sạn, anh lại nghĩ đến tình huống ở nhà không biết ra sao. Đợi đến khi vào khách sạn, nhìn thấy em trai anh mới yên lòng, đồng thời toàn bộ tâm trí đều là lời vừa rồi Diệp Côn nói khi giao tờ giấy cho anh.
“Cầm cái này giao cho em trai em, đêm nay tôi gọi điện tới Nam Kinh, ngày mai bên kia sẽ chuẩn bị sẵn sàng.” Lấy cớ muốn tiễn anh, Diệp Côn theo sau anh đến tận cửa, nhét một tờ giấy vào tay anh “Một lát nữa có vài người bạn cũ của cha tôi tới thăm, tôi là con cả không tiện rời đi, tài xế cũng bị phái đi nhà ga đón người nên đành ủy khuất em tự gọi xe kéo vậy.”
“Đại thiếu gia đừng nói thế.” Nhìn nội dung trên tờ giấy, Đồng Nhạn Linh nắm chặt lấy nó, lui về phía sau một bước, tiện đà khom người chào “Anh giúp tôi như vậy tôi đã vô cùng cảm kích, không biết lấy gì báo đáp, sao có thể nói là ủy khuất.”
“Phải không? ‘Ủy khuất’ hay không ‘Ủy khuất’, ngày mai đến biệt thự của tôi rồi nói.” Lời nói hàm chứa đầy ẩn ý khác, Diệp Côn hơi hơi cong khóe miệng, sau đó khi người đối diện bắt đầu đỏ mặt bối rối mới bồi thêm một câu “Không cần nghĩ quá nhiều, trừ phần ‘đáp tạ’ mà tôi muốn ra em chỉ cần dạy dỗ Thiên Diểu cho tốt, đã coi như trả cho tôi rồi.”
Nói xong câu kia, Diệp Côn chỉ bảo Đồng Nhạn Linh đi đường cẩn thận liền xoay người cất bước vào nhà.
Mà đứng ở trong tuyết, Đồng Nhạn Linh ngay cả một câu “Dạy học cho nhị thiếu gia vốn là chức trách của tôi” cũng chưa kịp nói thì bóng dáng người đàn ông kia đã biến mất.
Lúc đó, anh không biết có phải mình nghĩ quá nhiều hay không nhưng lời cuối mà Diệp Côn nói vẫn khiến lòng anh không dễ chịu.
Quả nhiên hết thảy vẫn chỉ là giao dịch thôi. Cái gọi là nợ ân tình, trong mắt người làm ăn đều có thể quy ra để tính, đều có thể tính ra để trả. Liệu có khi nào bây giờ hắn giúp đỡ nhiệt tình như vậy đều là vì muốn được lợi về sau?
Anh không biết, cũng có đôi phần không dám phỏng đoán.
Gọi một chiếc xe kéo tay chạy ngang qua, báo địa điểm, dặn dò người kéo xe chạy chậm một chút liền ôm chặt cặp sách, tựa vào lưng ghế thở phào ra một hơi.
Sau đó anh tới phòng khách sạn, lôi tờ giấy ban nãy ra giao vào tay em trai.
“Anh? Đây là……” Đồng Nhạn Thanh nhìn chữ trên đó, nhíu chặt mày.
“Đây là địa chỉ ở Nam Kinh của tứ tiểu thư nhà họ Diệp và chồng cô ấy Tạ Kiến Hào. Nhạn Thanh, những lời anh sắp nơi em phải nhớ cho kĩ, không cho quên nửa chữ.”
Mặc dù có dung mạo tương đồng với nhau nhưng khi ở cùng em trai Đồng Nhạn Linh tự nhiên lại lộ ra dáng dấp anh lớn. Anh chỉ vào tờ giấy, biểu tình nghiêm túc trước nay chưa từng có:
“Tờ giấy này em cất cho kĩ, nhưng trước đó phải đọc nhiều lần cho thuộc địa chỉ, đừng chỉ trông cậy khi gặp chuyện mới lôi giấy ra xem. Sáng mai anh sẽ tới tìm em, lấy quần áo và vé xe nữa, anh đưa em ít tiền có lẽ có thể chống đỡ mấy tháng, rồi đưa em tới nhà ga. Chờ em đến Nam Kinh, trước tiên tìm tới nhà tứ tiểu thư, nhưng đừng trực tiếp đi vào quấy rầy người ta. Tìm chỗ nào gần đấy tắm rửa, cắt tóc, cạo râu, thu thập bản thân cho thật sạch sẽ tinh tươm, thay quần áo rồi mới tới tìm. Đến đó rồi mỗi tiếng nói mỗi hành động đều phải dè chừng cẩn thận, tứ tiểu thư là thiên kim nhà giàu, ngài Tạ lại là nhân vật quan trong trong quân đoàn, em không thể làm mất mặt bản thân, không thể làm mất mặt Đồng gia càng không thể làm mất thể diện của đại thiếu gia. Đừng quên, con đường này là do anh ta chỉ ra cho em.”
“Em làm thư ký cho ngài Tạ phải cần cù chăm chỉ giữ khuôn phép, không thể chậm trễ lười biếng. Nếu anh ta sắp xếp chỗ ở cho em, nhớ rõ nhất định không được mặt dày đồng ý, tự mình ra ngoài thuê một phòng nhỏ, về sau dùng lương mỗi tháng tự chi trả tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt không thể lãng phí. Tối hoặc lúc rảnh rỗi, em muốn đi hát thì cứ đi nhưng phải biết giữ mình, không được có hành vi phóng đãng, tự bản thân em phải có chừng mực. Nam Kinh cũng là chốn đô thị phồn hoa nếu em buông thả chính mình đến lúc đó đừng trách anh nhẫn tâm không cứu! Nhà mình… em tạm thời đừng hi vọng trở về, bên chỗ cha mẹ anh đương nhiên sẽ biết ăn nói. Về phần sau này cha có nhận em hay không, anh cam đoan sẽ khuyên nhủ ông nhưng anh không đảm bảo được kết quả. Anh biết em luyến tiếc mẹ, mẹ nhất định cũng luyến tiếc em, tương lai có cơ hội, em cũng ổn định rồi, nếu có thể xin nghỉ được vài ngày nhớ trở lại thăm mẹ. Đến lúc đó báo cho anh trước, anh sẽ lén đưa mẹ ra gặp em. Nhạn Thanh, anh chỉ có thể làm được như vậy, tới Nam Kinh mọi chuyện phải dựa vào bản thân em. Em phải biết chăm sóc bản thân, tự thương thân, đừng làm mẹ với anh lo lắng, lúc rảnh nhớ viết phong thư báo bình an. Nhớ nhà, muốn khóc liền khóc nhưng khóc xong vẫn phải tiếp tục sống cho tốt, sống cho ra một con người, nghe thấy chưa?”
Nói đến chữ cuối cùng, mặc kệ là người dặn dò hay là người lắng nghe đều sớm rơi lệ đầy mặt. Đồng Nhạn Thanh siết tay anh hai, gật đầu, từ trên ghế quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng.
Cậu thề sẽ chặt chẽ nhớ kỹ những lời này, cậu sẽ không làm anh hai mất mặt, cậu cảm thấy có lỗi với anh, cậu nói ngày sau dành dụm được tiền sẽ gửi ngân hàng, nhất định gửi về nhà, cái nhà này cậu cũng không thể để anh hai nuôi một mình.
Mà Đồng Nhạn Linh thì chỉ đáp lời khuyên giải an ủi, sau đó vươn tay nâng người có gương mặt giống mình chỉ khác linh hồn kia dậy, ôm chặt vào lòng.
Anh không nỡ, anh luôn miệng nói em trai luyến tiếc, mẹ luyến tiếc nhưng chính anh cũng luyến tiếc như vậy. Đó là em ruột của anh, đó là đứa em song sinh máu mủ ruột già với anh!
Anh thật sự rất luyến tiếc! Nhưng trước mắt, ngoại trừ việc để cậu trốn đi thì anh không có cách nào khác.
Anh hiểu được sự đời thật có điểm châm chọc, rõ ràng nhà mình cũng có một vài thân thích, nếu cân nhắc một chút hẳn có thể tìm họ giúp đỡ, thế nhưng tựa hồ cũng không nhanh, không đảm bảo càng không có tính khả thi bằng một người đàn ông vừa quen biết không lâu lại còn đang có một cuộc giao dịch khó nói nên lời với anh.
Thật sự không khỏi cảm thấy châm chọc……
Ngày đó anh không ở lại khách sạn quá lâu, Đồng Nhạn Linh đợi đến khi cảm xúc cả hai đều ổn định liền rời đi. Anh về nhà, đưa phong thư em trai viết tin giao cho mẹ, nói Nhạn Thanh đã đi nên mẹ không cần quá lo lắng cho nó, nó sẽ ổn, sẽ tự lo được, nó đã bắt đầu học trưởng thành.
Anh không dám để mẹ biết em trai còn đang ở khách sạn, bởi vì anh hiểu rõ một khi mẹ con gặp lại, muốn đi sẽ khó lòng mà đi.
Mẹ khóc khổ sở đến vậy, nước mắt kia là từ tim khóc ra, là đớn đau như khi ép buộc bản thân cắt bỏ một miếng thịt mà chỉ có người làm mẹ mới thấu hiểu.
Đớn đau ấy không biết phải dùng ngôn từ nào để miêu tả.
Đêm đó, Đồng Nhạn Linh xác nhận tình trạng của cha đã ổn định, nhìn mẹ ăn uống đầy đủ, đợi đến khi mẹ ngủ mới về phòng của mình.
Anh bức ép chính mình phải ngủ, ép mình không được suy nghĩ bất cứ điều gì. Sau đó, cuối cùng miễn cưỡng ngủ một giấc không mấy an ổn, tại hừng đông ngày hôm sau, anh bất ngờ phát hiện mẹ không biết từ khi nào đã vào trong phòng, ngủ ở trên giường Nhạn Thanh.
Gối lên gối của con trai, ôm chăn của con trai, búi tóc muối tiêu hỗn độn rời rạc, khóe mắt sưng đỏ không biết đã khóc bao lâu. Nhìn mẹ như vậy, Đồng Nhạn Linh lại xót xa trong lòng.
Anh cảm giác mẹ thật bất hạnh, lại có một loại xúc động dị thường cũng muốn hỏi một câu “Nếu người trốn đi là con, mẹ cũng sẽ đau lòng thế sao?”
Nhưng anh không thể, hiện tại anh chỉ có thể tập trung tinh thần chống đỡ cả cái nhà này, ổn định cuộc sống của mỗi một thành viên.
Không có phương pháp khác.
Tay chân rón rén đắp chăn cho mẹ, anh rửa mặt sạch sẽ, đem theo rương da tối hôm qua thu dọn sẵn, lại tới xem tình trạng của cha, dặn chị Kim vất vả lưu ý động tĩnh cha mẹ một chút liền rời đi.
Anh tới khách sạn giao đồ cho em trai, sau đó cả hai cùng tới nhà ga.
Mua vé, đợi tàu đến, hai anh em ngồi cạnh nhau nhưng chẳng ai nói gì, bởi vì đôi bên đều cảm thấy chỉ cần lên tiếng thôi nước mắt liền sẽ không kiềm chế được.
Xe lửa nổ vang tiến vào trạm, còn chưa dừng hẳn Đồng Nhạn Linh liền đi.
Anh không dám nhìn em trai lên xe.
Bởi vì anh sợ ngay lúc đối phương vừa bước lên tàu anh sẽ nổi điên rồi cứ vậy vươn tay túm lấy ống tay áo em trai, cứng rắn kéo cậu xuống, sau đó la hét không cho em đi! Không cho em trốn! Em không thể bỏ lại mình anh! Em không thể vứt bỏ cái nhà này!….
Đến cuối cùng, tuy rằng anh không nhịn xuống được nước mắt nhưng lại ngăn được việc xông lên không cho đối phương rời đi.
Anh không thể mất đi sự điềm tĩnh, nhà anh hiện tại nếu còn có một người phải bảo trì bình tĩnh thì người đó cũng chỉ có thể là anh.
Dù cho là cứng rắn giả vờ ương ngạnh, anh cũng phải tiếp tục cắn răng tiếp tục ương ngạnh, bằng không có thể như thế nào?
Đồng Nhạn Linh trở về nhà, trấn an khuyên bảo mẹ mọi chuyện rồi sẽ tốt, vì không để em trai lo lắng mẹ cũng phải phấn chấn lên, đợi mẹ cuối cùng thoáng ổn định cảm xúc, trong mắt có phần bình tĩnh lại, anh mới hơi yên tâm.
Buổi trưa ngày hôm đó, anh giúp chị Kim sắc thuốc cho cha, nói chuyện phiếm với mẹ, dặn dò mẹ đừng nói chuyện này cho ai, chỉ cần nói Nhạn Thanh ở bên ngoài không dám trở về là được.
Đợi đến giữa trưa, chị Kim làm bữa cơm đơn giản, ăn xong đưa mẹ đi nghỉ, dặn chị Kim buổi chiều anh có việc ra ngoài, muộn nhất sáng mai trở về. Anh quét tuyết đọng trong sân và trước cổng, rửa mặt, thay quần áo, tựa vào ghế dựa ngủ gà ngủ gật, dù đọc không được vẫn kiên trì đọc sách một lát, bất chợt nghe được từ cửa cổng truyền đến một tiếng còi ô tô.
Cất sách đi, nâng tay lau mặt, anh đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Tới đón anh là tài xế của Diệp Côn.
Đối phương rất khách khí mời anh lên xe, rồi sau đó chở anh đến biết thự, đậu xe ổn định liền rời đi.
Nhìn cánh cửa sắt sơn đen phía sau đóng lại, Đồng Nhạn Linh khắc chế khẩn trương trong lòng cất bước về phía tòa nhà. Mà ngay sau đó, cửa của tòa nhà mang kiến trúc phương Tây màu xám mở ra, từ bên trong xuất hiện một thân ảnh cao lớn.
Trong tay người nọ cầm thuốc lá, mặc áo sơ-mi trắng đơn giản bên ngoài khoác áo vest lam, quần dài phẳng phiu, giày da bóng loáng. Người nọ chỉ đứng yên tựa vào cửa, vừa hút thuốc vừa nhìn anh từng bước đến gần. Mi tâm hơi hơi nhăn lại, Diệp Côn vuốt mớ tóc đen hỗn loạn, ngay khi Đồng Nhạn Linh cúi đầu bước lên được hai bậc thang liền vươn tay ra với anh.
Nếu nói vươn bàn tay đáp lại là động tác theo bản năng thì chờ đến khi Đồng Nhạn Linh đổi ý đã không còn kịp rồi. Bàn tay bị nắm lấy, Diệp Côn kéo anh vào trong.
Anh biết đang chờ mình là điều gì nhưng anh không ngờ nó tới nhanh như vậy. Đóng cửa lại, Diệp Côn liền áp cả người anh lên cửa, môi hạ xuống một nụ hôn nồng nhiệt.
Nụ hôn này thật quá nóng bỏng khiến cả tâm trí anh đều không thể chịu đựng nổi. Vậy mà anh lại có hơi cảm thấy may mắn thậm chí là cảm kích nụ hôn này. Bởi chính nhiệt độ, chính vị thuốc lá còn đọng trên đầu lưỡi và chính độ ấm cơ thể đang dán sát vào nhau lúc này đây mới có thể khiến anh tạm thời mụ mị đầu óc, chân tay mềm nhũn, quên hết đi mọi chuyện ưu phiền.
Diệp Côn không hỏi gì, một chữ cũng không, sau khi nụ hôn kết thúc, hắn dùng ngón cái mơn trớn đôi môi ướt át của Đồng Nhạn Linh, nhìn đôi mắt ngập nước của anh, hắn cúi đầu ghé sát vào bên tai đã phiếm hồng nói nhỏ “Đi theo tôi.”
Dứt lời, Diệp Côn xoay người đi đến trước chiếc sofa phong cách Châu Âu ở đại sảnh, ngồi xuống tấm đệm rộng rãi, lưng thoải mái tìm một chỗ dựa mềm mại, sau đó lại dập tắt điếu thuốc trong tay rồi ngoắc gọi Đồng Nhạn Linh đang dựa vào trên cửa. Khi đối phương vừa đến gần, hắn vỗ vỗ lên chân mình ra hiệu muốn anh ngồi xuống.
“Không cần lo lắng, hôm nay tôi đã cho mọi người tan làm sớm rồi.” Câu nói điểm trúng ngay nội tâm còn băn khoăn của Đồng Nhạn Linh – lúc này vẫn đang chậm chạp bất động. Diệp Côn lại khoa tay múa chân một hồi chỉ cho anh thấy quang cảnh khắp tòa nhà. Sau đó, gương mặt Đồng Nhạn Linh dù ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào đối phương vẫn cứng ngắc đến ngồi trên đùi hắn. Lập tức, người đàn ông liền ôm chặt lấy anh, tay trực tiếp luồn vào bên dưới vạt áo, theo ống quần rồi trượt đến bên hông.
Đồng Nhạn Linh rùng mình, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn. Anh cảm nhận được lực đạo và độ ấm của bàn tay đang cọ xát trên da mình. Lực chú ý của anh bị cuốn theo từng sự chuyển động của đối phương từ bên hông đến hai sườn, xuống thân dưới đến bắp đùi.
Quần bị tụt xuống, đầu ngón tay bá đạo cầm lấy vật của anh chậm rãi xoa nắn.
Đồng Nhạn Linh cố áp chế tiếng than nhẹ trong miệng. Anh cũng không dám giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt dù chỉ một chút trong khi tầm mắt nóng bỏng của người kia vẫn luôn chăm chú trên mặt anh. Bàn tay ở sau lưng dùng lực ấn anh một cái, khiến anh càng dán chặt vào lòng hắn. Đồng Nhạn Linh liền mượn cơ hội này vùi mặt sâu trên hõm vai của đối phương, không để cho tầm mắt của hai người giao nhau nữa.
Động tác cọ xát ngày càng càn rỡ, âm thanh thở dốc cũng ngày càng rõ ràng. Đồng Nhạn Linh sắp nhịn không được. Anh muốn tránh, muốn giãy giụa, nhưng người kia lại không cho, thậm chí còn cố ý khóa chặt anh hơn, khiến anh cuối cùng đành vô thố bắn trên một thân tây trang màu lam sang trọng của người kia.
Màu trắng đục trên nền quần áo xanh đậm càng thêm nổi bật, toát lên một vẻ đẹp vô cùng dâm mĩ, Đồng Nhạn Linh xấu hổ muốn chết thế nhưng điều xấu hổ hơn vẫn còn đang chờ chợi phía sau.
“Đến phiên em. Lại đây dùng miệng giúp tôi.” Diệp Côn thấp giọng ra lệnh. Hắn kéo Đồng Nhạn Linh đang run rẩy nhè nhẹ, động cũng không dám động từ trên đùi xuống, khiến anh chậm rãi quỳ lên tấm thảm nhung.
Còn hắn ngồi ở nơi đó, chân mở ra dáng vẻ như một quân vương.
Đồng Nhạn Linh hiểu rõ mình bị yêu cầu làm cái gì, cũng biết mình tránh không khỏi, nội tâm bi ai cùng kháng cự cuối cùng đành bất đắc dĩ mà chấp nhận trong tuyệt vọng. Anh cau mày thở gấp, thò tay qua chầm chậm chầm chậm mở ra thắt lưng đối phương.
Vật bại lộ ra rõ ràng chưa phản ứng mà thước tấc cũng đã khiến Đồng Nhạn Linh xem cũng không dám xem. Anh chần chờ hồi lâu mới lại gần cầm nó lên, mở miệng lộ ra đầu lưỡi.
Thời điểm ngậm lấy, anh nghe được người đàn ông phía trên phát ra tiếng cảm thán thỏa mãn, ngón tay hắn lùa trong tóc anh vỗ về chơi đùa. Anh nhắm mắt, từng chút một nuốt vào sâu hơn vật thô lớn kia.
Xấu hổ gì đó Đồng Nhạn Linh cũng không dám nghĩ tới, vì anh cảm thấy nếu suy nghĩ thì mình sẽ lập tức đi tìm cái chết.
Đồ vật giống đực kia được miệng lưỡi chăm sóc rất nhanh liền có phản ứng, cũng càng ngày càng cứng khiến Đồng Nhạn Linh khó lòng nuốt sâu. Khi anh nghĩ tới việc dừng lại, Diệp Côn lại giở trò xấu nắm tóc anh đẩy mạnh một cái. Yết hầu bị chạm đến, Đồng Nhạn Linh ho khan vài tiếng, khóe mắt ầng ậng nước.
Anh đưa ánh mắt như cầu xin đối phương không cần làm vậy nhưng anh lại không biết, ánh mắt ấy chính là liều thuốc thôi tình công hiệu đối với giống đực. Người đàn ông phía trên căn bản không cho anh nhả thứ trong miệng ra, chỉ đưa mắt ý bảo anh tiếp tục. Đồng Nhạn Linh đỏ mắt, cả người run rẩy, một lần nữa hạ mi tiếp tục hầu hạ Diệp Côn, khiến hắn đầy sung sướng nở nụ cười, lưng tựa vào ghế thoải mái hưởng thụ.
Mãi đến khi Đồng Nhạn Linh đau nhức cả cằm, Diệp Côn mới đạt cao trào. Chất lỏng nóng rực bắn trên gương mặt thon gầy của Đồng Nhạn Linh, làm bẩn đôi kính mắt đang nằm ngay ngắn trên sống mũi.
“Thật ngoan.” Lại gần hôn hôn đối phương, Diệp Côn qua loa thu thập áo quần rồi kéo Đồng Nhạn Linh lên lầu hai. Hắn kéo cả hai vào phòng tắm khiến rất nhanh hai người đều trở thành trần trụi. Sau đó, hắn dẫn Đồng Nhạn Linh đến trước bồn tắm lớn đã chứa đầy nước, lấy mắt kính của anh tùy tiện ném qua một bên. Diệp Côn giúp anh tẩy đi gương mặt không sạch sẽ rồi ôm lấy anh. Cả hai cùng nhau tắm rửa cực kì ái muội.
Đầu ngón tay không ngừng lượn lờ mà cọ xát trên làn da trơn mượt, đôi môi người nọ dường như vĩnh viễn không chịu rời xa cánh môi đơn bạc mà cứ quấn lấy, thẳng đến khi ý chí Đồng Nhạn Linh đều đã mông lung, anh mới được kéo ra khỏi bồn tắm lớn, lau khô đơn giản rồi được đưa vào trong phòng ngủ.
Chuyện gì sẽ xảy ra trong phòng ngủ? Ai cũng đều biết rõ trong lòng. Đồng Nhạn Linh rất sợ cái cảm giác ban ngày ban mặt lại lộ ra biểu tình phóng đãng, run rẩy như này. Nhưng anh cũng rõ ràng, trừ khi bây giờ trời tối đi, còn không tình cảnh này hẳn là khó tránh khỏi.
Hôn môi vẫn tiếp tục, những dấu hôn trên thân thể lần trước vẫn chưa kịp biến mất lại được thêm những vết mới. Cả người bị lật qua lật lại một hồi, chất thuốc cao lạnh lẽo chợt xâm nhập vào cửa động. Đồng Nhạn Linh vùi nửa mặt vào trong gối mềm mại, khóe mắt liếc thấy một hộp thiếc màu xanh đậm bị ném trên gối. Anh không biết những chữ nước ngoài rối rắm in trên vỏ hộp là gì, cũng không muốn tìm hiểu, anh chỉ có thể cảm giác đầu ngón tay đang chôn trong cơ thể mình, nhờ dịch bôi trơn mà không ngừng ra vào, mang theo tiếng nước dâm mĩ.
Chỗ đó bị người ta ác ý đè ép, gãi, cào, số lượng cũng gia tăng thành hai ngón tay khiến Đồng Nhạn Linh không thể kiềm chế bật ra âm thanh. Anh chỉ cầu mong một màn xấu hổ này mau chóng kết thúc nhưng đương nhiên, Diệp Côn sẽ không dễ dàng cứ như vậy mà xong. Hắn day cắn, rồi liếm nhẹ vành tai hồng hồng của người kia, cuối cùng thử chen vào ngón tay thứ ba.
“A. Không…… ư……” Loại cảm giác này so với bị thứ nam tính nào đó trực tiếp đâm vào quả thực dọa người. Đồng Nhạn Linh đỏ mặt rên rỉ, muốn chống cự lại không thể làm được.
Anh cảm thấy thoải mái.
Mẹ kiếp! Thế mà anh dám cảm thấy thoải mái……
Hô hấp của dã thú liền phập phồng bên tai. Đầu ngón tay cuối cùng cũng rút ra, ngay sau đó vật lớn được bôi loạn đầy thuốc cao liền tiến vào, bên trong lập tức có cảm giác bị nhồi đầy. Vật thô to từng chút một xâm nhập, Diệp Côn một tay đỡ lấy eo của Đồng Nhạn Linh, một tay khác trượt đến giữa đùi anh, trêu đùa thứ vì đau mà héo rút đi một nửa, rất nhanh nó lại lần nữa cứng lên. Diệp Côn kiên nhẫn chờ cho Đồng Nhạn Linh chậm rãi thích ứng, sau đó, liền đợi không kịp mà bắt đầu động.
“Ưm a!…… A…… a……” Đồng Nhạn Linh cắn răng không để mình kêu quá lớn. Anh cố gắng quen với thước tấc và kích cỡ của vật xâm nhập kia để không bị đau. Nhưng rồi lại nghĩ, có lẽ đau đớn mới chính là sự trừng phạt tốt nhất dành cho mình. Vậy nên, anh liền đắm mình vào tình sự vì anh cần sự thống khổ này để trừng phạt bản thân.
Tuy nhiên, đau đớn lại không kéo dài. Diệp Côn rất có kỹ xảo làm cho anh cảm thấy như đã thoát ly khổ ải mà bước chân vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Khoái cảm ập đến khiến Đồng Nhạn Linh sợ hãi nhưng khi cảm nhận được đôi tay rắn chắc kia đang ôm lấy mình, anh bỗng thấy an toàn, thậm chí còn muốn khóc lên và rên rỉ. Lá gan vì suy nghĩ đấy mà trở nên dũng cảm hơn, anh nhắm chặt mắt cất tiếng rên nhẹ, thỉnh thoảng còn nấc lên, sau đó rốt cuộc nhẫn nhịn không được mà nghênh đón một trận khoái cảm cực hạn khác.
Vật lớn chôn trong cơ thể vẫn chưa có dấu hiệu lên đỉnh. Cả người Đồng Nhạn Linh sau cao trào đã trở nên mềm nhũn, nhưng vẫn kết nối chặt chẽ với từng đợt đưa đẩy. Đôi chân vô lực của anh bị tách ra, đặt tại hai bên hông của đối phương, động nhỏ tiếp tục hứng chịu từng đợt rút ra đâm vào kịch liệt của đối phương.
“A!… Đại thiếu gia! Chậm!…… Ô……” Đồng Nhạn Linh cầu xin đối phương dừng lại, anh muốn chạy trốn nhưng thân thể vừa bắn tinh đầy mẫn cảm lại không nghe sai khiến. Bên trong bị hung hăng bắt nạt, Diệp Côn đang đè nặng lên anh nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt là thần sắc hưởng thụ hiếm khi thể hiện. Từng giọt mồ hôi trên thái dương hắn rơi xuống, đậu lại trên lồng ngực Đồng Nhạn Linh, rồi men theo đường cong cơ thể đã bủn rủn vì sung sướng của anh mà chậm rãi trượt xuống.
Những va chạm trong cơ thể vẫn không ngừng nghỉ, thẳng đến khi từ sâu trong yết hầu Diệp Côn phát ra tiếng thở nặng nhọc, hắn cuối cùng cũng đạt tới cao trào.
Đồng Nhạn Linh cảm giác tựa hồ bản thân vừa trải qua một cuộc huấn luyện, nhưng đối với Diệp Côn đây mới chỉ là bắt đầu. Hắn rút vật kia ra rồi ôm lấy Đồng Nhạn Linh. Bàn tay dịu dàng xoa xoa sợi tóc mềm mại của anh. Đợi một lúc, cuộc chiến mới lại bắt đầu.
Đồng Nhạn Linh thật không nhớ rõ rốt cuộc mình đã bị làm bao nhiêu lần. Chỉ biết nó liên tục kéo dài, từ buổi chiều thẳng đến trời tối. Nghỉ ngơi, ngủ, ăn cơm, uống nước… anh hầu như đều không rời khỏi giường.
Thời điểm anh còn mơ màng ngủ, Diệp Côn mang lên điểm tâm cùng hoa quả đã được hắn kêu đầu bếp chuẩn bị kĩ từ sớm. Hắn lấy tay chấm lên lớp kem phủ trên bề mặt của miếng bánh ngọt, ý tứ trêu đùa mà vẽ loạn lên môi Đồng Nhạn Linh. Nụ hôn buông xuống nhưng cả người đều uể oải sau cuộc tình nên Đồng Nhạn Linh vẫn chưa tỉnh hẳn. Anh chỉ cảm giác được vị thơm ngọt quẩn quanh mà không biết đó là gì. Sự ngọt ngào ấy rất nhanh lại đánh thức tình dục của anh lần nữa. Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, vật giữa hai chân Đồng Nhạn Linh đã không biết xấu hổ đứng lên.
Một phen trêu chọc khiêu khích qua đi, lối vào đã quen với việc xâm nhập liền thả lỏng tiếp nhận một cuộc hoan ái đòi hỏi khác. Diệp Côn chậm rãi đỉnh vào nơi sâu nhất nhưng không vội động. Hắn đưa tay tùy ý lấy một quả phúc bồn tử đỏ sẫm trong khay, nhẹ nhàng đặt trên môi Đồng Nhạn Linh.
“Mở miệng.” Mệnh lệnh nói ra mang theo ý cười. Diệp Côn đợi đến khi đối phương mở ánh mắt mê ly ngoan ngoãn há miệng ăn vào, lại lấy thêm mấy quả bóp nát. Chất lỏng chua ngọt chảy dọc theo cổ tay hắn, dừng ở trước ngực Đồng Nhạn Linh. Lập tức hắn liền đổi tư thế của hai người, để Đồng Nhạn Linh khóa ngồi trên người mình. Còn hắn thì lại gần, liếm đi chất lỏng trên ngực, thuận đà du tẩu đầu lưỡi một vòng, cuối cùng ngậm lấy một bên đầu v*, gặm cắn trêu chọc.
Cổ họng Đồng Nhạn Linh đã hơi khàn khàn, lại lần nữa khó nhịn phát ra tiếng rên rỉ. Thứ to lớn chôn trong thân thể anh lần nữa bắt đầu đẩy đưa.
Cả gian phòng tràn ngập hơi thở dâm đãng, thẳng đến khi trời tối đen mới chịu dừng lại. Đồng Nhạn Linh không còn nhớ nổi mình đã ôm lấy cánh tay rắn chắc của đối phương như thế nào, đã dùng má cọ xát lồng ngực tinh tráng kia ra sao. Anh triệt để trở thành một nô lệ ngập trong tình dục, hoàn toàn trầm mê mà quên đi tất cả.