Sau khi trải qua một khoảng thời gian lộn xộn, cuối cùng dạo gần đây mới bình an vô sự, Thẩm Vân Cương dần thăm dò thới quen, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của List, cũng không sợ chọc đến khiến anh phát bệnh.
Molders tìm hai bác sĩ đến xem bệnh cho anh, nhưng đều bị từ chối.
“Vì sao không muốn khám bác sĩ?” Thẩm Vân Cương có chút khó hiểu.
List mỉm cười: “Tôi không bị bệnh, sao phải tìm bác sĩ?”
“Không thể giấu bệnh sợ thầy được! Có rất nhiều người không sẵn sàng thừa nhận vấn đề tâm lý và sẵn sàng chữa trị.
Trên thực tế, bệnh tâm lý cũng giống như bệnh của cơ thể thôi.”
List có chút hờn giận, trong đôi mắt sâu như biển cả kia ánh lên từng tầng gợn sóng.
Thẩm Vân Cương nhìn thấy vẻ mặt của anh, thức thời im lặng.
“Hẳn là khoảng tuần sau tôi sẽ ra tiền tuyến, Cương.”
Vì List cảm thấy tên cô thật sự rất phức tạp, bèn chọn một cái tên dễ phát âm, có nét tương tự để gọi tên cô,
Nghe tin tức như thế, Thẩm Vân Cương thật sự không biết phải nói gì.
Cô im lặng một lát rồi nói: “Vậy thì, chúc anh bình an!”
“Cô không lo lắng sao?”
“Lo lắng?” Cô có phần ngạc nhiên.
Tuy cô và anh có ở chung một đoạn thời gian, nhưng thật ra hai người cũng không hay nói chuyện, cùng lắm là quan hệ chủ - tớ mà thôi, chưa kể cô còn không được trả tiền.
List nhìn biểu cảm là biết cô đang hiểu nhầm, bèn cười nói: “Ý tôi là, tôi đi rồi, cô sẽ phải trở lại nơi đó.” Anh chỉ ra những người Do Thái đang làm việc cực nhọc ngoài cửa sổ: “Hơn nữa sinh mạng cô lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Cô không lo lắng sao?”
“Lo lắng cũng không được gì, không phải sao? Điều tôi có thể làm cũng chỉ là quý trọng điều trước mắt.”
List nghe xong thì cười đáp lại: “Mấy cô nàng Châu Á các cô nói chuyện đều triết học như vậy đấy à?”
Thẩm Vân Cương mỉm cười không nói tiếp, List tiếp tục: “Tôi rất thích cô.
Cương, hy vọng sau này vẫn còn cơ hội gặp lại cô!”
“Hy vọng là thế!”
“Cô không có điều gì muốn nói với tôi sao?”
“Hửm?” Cô có phần không rõ ý nghĩa những lời này của anh.
“Trước khi đi, tôi có thể thực hiện một nguyện vọng cho cô.”
Thẩm Vân Cương bị những lời này của anh ta chọc cho cười: “Vậy anh là Thượng đế, hay là ông già Noel?”
List cũng đảo mắt, nụ cười lần này ẩn chứa tình cảm chân thật: “Cô cứ nói ra thử, nhỡ có thể thực hiện thì sao? Ví dụ như, đưa cô ra khỏi trại tập trung này?”
Lúc nghe được những lời này của anh, lòng Thẩm Vân Cương rục rịch.
Cô thật sự rất muốn rời khỏi nơi này, tuy ngoài kia chiến loạn, nhưng nó không khủng khiếp như ở nơi đây.
Tuy nhiên, cô chỉ mới nghĩ được một chút, thì trước mắt trống rỗng lại hiện lên một hàng chữ lớn: Nhiệm vụ chưa xong, rời khỏi lập tức bị xóa bỏ!!!
Vì để cường điệu tính nghiêm trọng, phía sau còn được thêm vào ba dấu chấm than cực lớn.
Thẩm Vân Cương thở dài: “Không cần.”.
Truyện Đoản Văn
Lần này List vô cùng kinh ngạc: “Cô lại không muốn đi khỏi đây?”
“Tôi muốn, nhưng tôi còn lý do phải ở lại.”
“Hửm?” List nhướng mày bên phải: “Chẳng lẽ cô là gián điệp thật à?”
“… Anh cảm thấy tôi giống lắm à?”
“Gián điệp sẽ để chính mình giống gián điệp sao?” List nén cười hỏi: “Vậy lý do cô phải ở lại đây là gì?”
Thẩm Vân Cương khẽ do dự, không biết có nên nói với anh hay không.
Dù sao bảo anh ta phóng thích một người Do Thái không lý do hình như cũng không thuyết phục lắm, nhưng List đã nói như vậy, chưa biết chừng là có thể.
Cô vừa định mở miệng, đột nhiên có người đến gõ cửa.
“Thiếu giáo List, chỉ huy vời ngài đến văn phòng một chuyến.
Ngài ấy có việc muốn thương lượng với ngài!”
“Tôi sẽ đi ngay!”
Anh đứng dậy sửa lại chế phục một chút, đoạn nói với Thẩm Vân Cương: “Tối nay làm cái món bánh khoai tây hômg trước cô làm đi, ăn ngon lắm!”
“Dạ.”
List đi ra ngoài cửa, lên lầu ba, trực tiếp mở cửa phòng Molders.
Molders đang ngồi phía sau bàn làm việc, trong tay cầm một phần điện báo.
Thấy anh đi vào, hắn đặt điện báo xuống bên cạnh.
“Lệnh điều binh của cậu đây, cuối tuần.”
List cầm lấy bức điện báo, xem qua một lượt: “Được rồi.”
Molders kìm lại cơn phẫn nộ, hỏi: “List, vì sao cậu lại muốn ra tiền tuyến với loại trạng thái này?”
“Trạng thái nào của tôi?”
“Tự trong lòng cậu hiểu rõ.”
“Tôi tình nguyện liều mạng ngoài chiến trường, không phải ở đây lãng phí tài nguyên.” Trong lời anh ngập tràn ý châm chọc.
“Những kẻ Do Thái đó hệt như khúc ruột thừa bị viêm của Châu Âu vậy! Phải cắt bỏ!” Molders nhíu mày, chuyển đề tài đi: “Vì sao cậu không tìm bác sĩ?”
“Không phải trong lòng cậu cũng rõ sao?” List mỉm cười, đưa ngón tay lên ngực mình: “Tôi không quên được, chuyện đó tra tấn tôi hằng đêm, khiến tôi phát điên!”
“Chúng ta chỉ đang làm vì tương lai của Đế quốc Đức, diệt trừ đám quân du kích hung ác, nham hiểm đó.”
“Mold, không phải vậy.” List lắc đầu.
“Tôi không tin cậu thật sự nghĩ như vậy.
Nếu những dân chúng đó là quân du kích, vậy những đứa trẻ còn lại thì sao? Chúng chỉ mới mười mấy tuổi.”
“List, đó là mệnh lệnh do chính Thủ tướng đưa ra, cậu đang nghi ngờ ngài ấy sao?”
“Tất nhiên tôi không dám.
Tôi chỉ đang nghi ngờ hành vi của chính mình, nghi ngờ rằng, rốt cuộc tôi đang làm gì vậy?” List huơ bức điện báo trên tay: “Vậy nên tôi quyết định, tôi vẫn nên ra chiến trường.”
“Nếu cậu phát bệnh trên chiến trường thì sao? Cậu có biết sẽ nguy hiểm đến mức nào không?”
“Vậy để tôi hy sinh vì Tổ quốc đi!” Sau khi nói xong những lời này, List trực tiếp đứng dậy đi mất.
Thẩm Vân Cương đang bận rộn trong nhà bếp thì nhìn thấy List với vẻ mặt u ám.
Cô không dám hỏi gì, động tác trên tay nhanh hơn.
Cô vừa áp chảo món bánh vừa suy nghĩ, rằng hình như lần nào sau khi bọn họ nói chuyện xong, vẻ mặt anh cũng đặc biệt dọa người.
Không biết rốt cuộc Molders đã nói gì với anh nữa.
Sau bữa cơm chiều, List liền khóa mình trong phòng, không biết là đang làm gì.
Sau khi Thẩm Vân Cương dọn dẹp vệ sinh xong thì trở về phòng nhỏ của mình.
Cô không hề đóng cửa, vẫn để mắt đến động tĩnh bên ngoài, phòng ngừa List có chuyện gì đó muốn dặn dò cô.
Nhưng mãi đến tận mười giờ, chỗ anh vẫn lặng yên không một tiếng động, thế nên Thẩm Vân Cương bèn ngủ mất.
Cô cũng không biết mình ngủ bao lâu rồi, mơ mơ màng màng nghe được một hồi bước chân dồn dập đi lên lầu.
Sau đó, không bao lâu, cửa phòng List cũng được mở toang.
Thẩm Vân Cương khoác đại cái áo rồi đứng dậy mở cửa, là một sĩ quan không quen biết.
Theo List được một khoảng thời gian, cô miễn cưỡng nhận ra được một ít quân hàm.
Cô nhìn quần hàm của hắn, có vẻ chức quan không lớn.
List đi ra khỏi phòng.
Thẩm Vân Cương phát hiện anh vẫn còn mặc đồng phục, hẳn vẫn chưa ngủ: “Có chuyện gì?”
“Có chuyện khẩn cấp cần xử lý.”
“Chuyện gì?”
“Có vẻ như nhóm người Do Thái mới được vận chuyển đến vào tối nay đã gặp sự cố.
Những phụ nữ tương đối khỏe mạnh lẽ ra phải được gửi đến một nhà máy quân sự để làm công nhân.
Tôi không biết vì sao họ lại được đưa đến đây.”
Thẩm Vân Cương nghe như thế, đại não vốn đang có chút mờ hồ đột nhiên thanh tỉnh.
Trước đó cô từng xem “Bản danh sách của Schindler*”, trong đó cũng có tình tiết như vậy, nhưng bây giờ chỉ mới là đầu năm 1942, căn bản không phải thời gian xảy ra chuyện đó.
*Bản danh sách của Schindler:Bộ phim do Mĩ sản xuất, dựa trên cuộc đời của Oskar Schindler, một doanh nhân người Đức đã cứu sống hơn một 1000 người Do Thái gốc Ba Lan tị nạn trong thời kỳ Đức Quốc Xã tàn sát người Do Thái bằng cách tuyển họ vào làm trong các nhà máy của mình.
Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô hiểu rất rõ, ràng cơ hội có thể cứu Gerta đến rồi.
Ở lại trại tập trung này, cuộc sống quá mức khó khăn.
Nếu cô để đến lúc cô ấy sắp sinh rồi, thì có muốn giấu cũng không được nữa.
Tuy nhiên nên cô có thể để cô ấy đến nhà máy, vậy cơ hội sinh sản thuận lợi sẽ lớn hơn nhiều.
Chưa hết, theo như cô biết, hội nghị Wannsee* ghê tởm kia sẽ được triệu tập, kế hoạch thanh trừng nhằm vào người Do Thái sắp mở màn, nhiệm vụ cô phải hoàn thành sẽ càng gian nan.
*Hội nghị Wannsee: là kế hoạch của Đức Quốc xã trong Thế chiến II nhằm tiêu diệt một cách có hệ thống toàn bộ người Do Thái ở các vùng Châu Âu Quốc xã thông qua diệt chủng.
“Giải pháp cuối cùng cho vấn đề Do Thái” là tên mã cho kế hoạch giết tất cả người Do Thái, và không giới hạn chỉ ở lục địa Châu Âu.
List đi họp.
Cách khung cửa sổ, Thẩm Vân Cương nhìn những người Do Thái đang được kiểm tra giữa gió lạnh, siết chặt tay.
“Chỉ huy, những người Do Thái này sẽ được trả về hay vẫn để ở đây?” Bold mở miệng đầu tiên, hỏi.
“Lô bị nhầm trông như thế nào?” Molders hỏi.
“Người già, căn bản không có khả năng lao động gì cả.”
“Tôi cảm thấy nên đuổi đám kia về, lưu lô này lại.
Không phải ngài nói thời gian tới chúng ta cần khai khẩn đất hoang sao? Ở đây chúng ta cũng cần một số lượng lớn nhân thủ khỏe mạnh.
Về phần nhà máy quân sự, chọn một đám từ Lodz đưa qua là được.” Sĩ quan phụ tá Klein đề nghị.
“Nhưng nhân sự bên đó tương đối chặt chẽ, sợ là một loạt thủ tục bổ sung lúc này sẽ trì hoãn thêm thời gian.” Bold trả lời.
“Vậy còn nhân lực và vật lực bị lãng phí của chúng ta thì sao?” Một sĩ quan khác thắc mắc.
Klein nói: “Chuyện đó đơn giản, chúng ta có thể thêm phí sắp xếp một đồng Mark cho mỗi người được thêm vào nhà máy quân sự, bù lại tổn thất của chúng ta.”
Molders trầm tư một lát rồi nói: “Cứ quyết định vậy đi.
Klein, ngày mai cậu phụ trách liên lạc với người quản lý của nhà máy quân sự, xem xem bọn họ lựa chọn thế nào.”
“Dạ!”
Đợi bọn họ tan họp xong là đã hơn một giờ, Thẩm Vân Cương cũng không không biết xấu hổ mà đi quấy rầy List, nhưng chẳng biết cuối cùng kết quả cuộc họp là thế nào.
Nếu nhóm người này được chuyển đi, cô còn có thể nghĩ cách để Gerta trà trộn vào, nhưng nếu nhóm người này cũng bị giữ lại, vậy tạm thời cô không còn cách nào khác.
Ngày hôm sau, lúc ăn điểm tâm, Thẩm Vân Cương đứng ở một bên hỏi bóng gió: “Hôm qua tan họp trễ như vậy, có phải chuyện nghiêm trọng lắm không?”
List lau miệng nói: “Không nghiêm trọng, chỉ thảo luận vấn đề sở hữu nhóm người Do Thái bị nhầm kia mà thôi.”
“Vậy kết quả sao rồi?” Thẩm Vân Cương hỏi có chút vội vàng, dẫn đến List kinh ngạc nhìn cô một cái.
“A, tôi chỉ đang tò mò, vì sao lại đưa đến sai chỗ…” Cô gãi gãi tóc, ngượng ngùng giải thích.
Đôi mắt kia của List như nhìn thấu tất cả: “Cô cứ nói thẳng đi.
Trong nhóm người Do Thái kia có người quen của cô à?”
“Không, không phải.” Cô vội vã xua tay.
“Vậy thì sao? Tôi chưa từng thấy cô quan tâm chuyện gì đến vậy đấy!”
Thẩm Vân Cương nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói sự thật với anh ta: “Không phải hôm đó anh hỏi vì sao tôi ở lại nơi này sao?”
“Ừ?”
“Trong này tôi có quen một người bạn.
Tôi không yên lòng về cô ấy, cho là nếu hai người ở cạnh nhau có thể chiếu cố lẫn nhau một chút.”
“Người Do Thái?”
Thẩm Vân Cương căn cắn môi: “Đúng vậy, là một người Do Thái từ nhóm người ở Slova được đưa đến cuối năm ngoái.”
“Vậy nên?”
“Tôi muốn nhờ anh giúp tôi!” Thẩm Vân Cương lấy dũng khí nói.
“Nếu là người Do Thái thì xin lỗi, tôi bất lực!” List nhún vai: “Tôi sẽ được điều đi ngay thôi, bây giờ làm sao… nếu là cô thì còn được.”
“Tôi có ra hay không cũng không quan trọng, tôi cũng không xin anh trực tiếp phóng thích cô ấy.” Thẩm Vân Cương vội vã nói: “Nếu các người muốn trả nhóm người Do Thái bị nhầm kia về, vậy cũng đưa theo bạn của tôi đi đi.
Cô ấy rất khỏe mạnh, tay chân cũng lanh lợi.”
List nhíu mày: “Cô có ra hay không cũng không sao? Cô có biết hậu quả khi ở lại đây là gì không?”
“Cùng lắm thì chết thôi.” Thẩm Vân Cương nói mà không sợ, tất nhiên vì sớm muộn gì làm nhiệm vụ xong cô cũng đi.
“Hiên ngang lẫm liệt đấy.” List chải chuốt xong thì đứng dậy bước đến trước mặt cô, nhìn vào mắt cô nói: “Bây giờ vẫn chưa quyết định, phải đợi người phụ trách bên xưởng kia quyết định xem đưa nhóm người đó đi hay không.”
“Vậy à?” Tuy List chưa đồng ý với cô, nhưng giọng điệu anh rất có triển vọng.
Bây giờ cô cũng chỉ có thể cầu nguyện cho quyết định của bên kia.
List đi rồi, Thẩm Vân Cương bắt đầu giúp anh sửa soạn lại hàng lý.
Lúc anh đến đây cũng không mang theo nhiều đồ, vậy nên thứ cần sửa soạn cũng không nhiều.
Nghĩ đến việc anh sắp ra tiền tuyến, cô thở dài.
List coi như là sĩ quan đầu tiên cô cảm thấy không tồi ở nơi đây.
Tuy biết anh sắp bước trên con đường đẫm máu tanh nồng, nhưng cô cũng không biết nói gì nữa.
Đang suy nghĩ, bông nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Vân Cương vội vã ngừng công việc lại, nhanh chóng ra mở cửa.
Người ngoài cửa chính là Molders.
Hô hấp của Thẩm Vân Cương cứng lại, lắp bắp nói: “Thiếu, thiếu giáo List đã ra ngoài một tiếng trước rồi.”
“Tôi đến tìm cô.” Molders lời ít ý nhiều.
“Tìm tôi ạ?” Cô cảm thấy có chút không tin được.
Hình như hai người bọn họ không có gì để nói đi?
Molders lập tức sải chân dài đi vào phòng khách, thấy một ít quần áo cô đang xếp cho List.
Thẩm Vân Cương do dự đứng bên cạnh hắn, nói: “Tôi đang giúp thiếu giáo sắp xếp lại đồ đạc.”
Molders khẽ gật đầu, ngồi xuống một phía sô pha.
“Ngài muốn uống cà phê không ạ?”
“Không cần.” Hắn ngắn gọn từ chối.
“Hôm nay tôi đến tìm cô là để cô nghĩ cách giữ List lại.”
“Tôi?” Thẩm Vân Cương nghi là mình nghe nhầm: “Như ngài thấy đấy, tôi chỉ là một nữ hầu nho nhỏ, chỉ sợ không thể ảnh hưởng đến quyết định của thiếu giáo.”
“Cậu ấy rất thích cô.” Molders nói khẳng định.
“Đó cũng chỉ vì tôi không sợ ngài ấy thôi, hẳn ngài cũng rõ điều đó.”
“Tôi không đến tìm cô để thương lượng!” Molders kiêu ngạo hất cằm lên, dường như trong đôi mắt thâm thúy xanh biếc kia thấp thoáng cơn lạnh lẽo.
Thẩm Vân Cương nhìn bộ dạng này của hắn thì lập tức cảm thấy tóc gáy dựng đứng: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, đó là mệnh lệnh!”
Cô cạn lời trong vài giây rồi nói có phần khó khăn: “Nếu tôi không làm được thì sao?”
“Vậy lò thiêu ngoài kia chính là chỗ đến cuối cùng của cô!”
“…” Lại nữa!
Tuy Thẩm Vân Cương chỉ mới trở thành nữ hầu bên cạnh List một thời gian, nhưng cô cũng hiểu rất rõ, rằng thoạt nhìn thì List dễ nói chuyện, song một khi đã đề cập đến chính anh rồi, thì quyết định người này đã ra, anh tuyệt đối sẽ không thay đổi dễ dàng.
Hơn nữa… cô có lập trường gì mà đi khuyên anh chứ?
“Thưa chỉ huy.” Thẩm Vân Cương kiên trì nhìn Molders, tiếp tục nói: “Tuy tôi không biết lúc đó hai người đã có chuyện gì, nhưng tôi cũng nhìn ra được ngài muốn tốt cho ngài ấy.
Chỉ là ngài có biều điều ngài ấy thật sự nghĩ là gì không?”
Molders nhìn cô, mặt không thay đổi, cũng không nói gì.
Thẩm Vân Cương thấy hắn không cắt ngang mình, tiếp tục nói: “Nếu ngài thật sự hiểu ngài ấy, hẳn phải biết, rằng tuy hôm nào ngài ấy cũng cười, nhưng ngài ấy sống ở đây không vui vẻ.
Chính ngài ấy đã chọn một con đường khác, ngài nên để ngài ấy đi đi thôi.”
“Bất kể kết cục có thế nào, chỉ cần ngài ấy thấy đáng giá, thì đều có thể!”
Molders đứng lên, đi đến trước mặt cô.
Sau khi im lặng nhìn cô một lúc lâu, hắn đột ngột đưa tay lên chạm một cái vào khóe mắt cô: “Cô, hay lắm!” Nói xong, xoang mũi hắn phát ra một tiếng hừ nhẹ, rồi hắn đi ra ngoài không chớp mắt.
Đợi hắn đi rồi, Thẩm Vân Cương mới cảm thấy chân mình đã nhũn hết cả, cũng không biết tiếng “Hừ” cuối cùng kia của hắn là có ý gì..