Sườn Phi Tội

Chương 92: Hồng Ngạc




Phia sau, đã có hai hồng y nữ tử đang đợi sẵn.

- Tỷ tỷ, ta đến đây. – Phi tuyết đối hồng y nữ tử cao gầy kia nói nhỏ.

Hồng y nữ tử xoay người lại, một trận gió lạnh thổi bay cái khăn che mặt của nàng cùng quần lụa mỏng góc áo, lại mơ hồ lộ ra nàng đôi mắt đẹp lạnh lùng kia.

Nàng rút kiếm, lạnh nhạt nói:

- “Hiện tại tới Tây Đường.

Nói xong, mủi chân điểm nhẹ, một thân đỏ thẫm thả người vào phong tuyết mờ mịt. Mặt khác hai cái hồng y nữ tử vội vàng đuổi theo.

Giây lát sau, ba thân ảnh màu đỏ lập tức đi tới Tây Đường.

Đầu đường rõ ràng có dấu vết đánh nhau, trên mặt đất có vài thi thể của thị vệ, trên mặt tuyết có vết bánh xe vừa đi qua.

- Tỷ tỷ, chúng ta tới chậm. – hồng y nữ tử mở miệng.

- Còn không mau truy tìm.

Nữ tử cao gầy lạnh nhạt nói, nàng hơi nhíu mắt lại, tức khắc phi thân truy tìm xe ngựa.

Đuổi theo mấy con phố, quả gặp một chiếc xe ngựa hoa lệ, vừa mới đứng ở cửa phủ Tổng đốc, bên trong phủ đi ra vài gã sai vặt tính toán nâng bên công tử say rượu bên trong xe.

Công tử kia miệng đầy mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng, làm như say rượu. Nhìn kỹ, mới phát hiện cặp mắt mông lung kia không có mang theo tâm chí cuồng loạn, lại lóe lên hàn quang.

Hắn vừa thấy xe đi, đột nhiên rút ra bội kiếm của thị vệ, đối với gã sai vặt đang đứng cạnh hạ đao không chút lưu tình, vài gã sai vặt trốn tránh không kịp, tức khắc ngã vào trong vũng máu.

Hồng y nữ tử đứng ở trong tuyết, đôi mắt đẹp lạnh lùng. Nàng nhẹ nhàng lấy ra bên hông ngọc tiêu đặt ở bên môi, một tiếng tiêu âm uyển chuyển hàm xúc lan toả khắp trời đất.

Công tử kia quả thực an tĩnh lại.

Hồng y nữ tử buông ngọc tiêu, môi mọng khẽ mở:

- Kết liễu hắn đi, ma phấn đã muốn xâm nhập tâm chí hắn.

- Dạ.

Lát sau liền thấy hai hồng y nữ tử phi thân tiến tới, lưu loát xuất kiếm, một kiếm cắt đứt cổ họng công tử kia.

- Đi tới nơi khác.

Hồng y nữ tử nhìn không chớp mắt, một tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đã hướng tới bên ngoài phi thân đi.

Sau đó là tiếng kêu cực kỳ sợ hãi của phu nhân Tổng đốc đại nhân:

- Hồng y thánh? Trời ơi, Lam nhân của ta, lam nhân huynh tỉnh tỉnh. . . . . .

*

Lại qua một tháng, một năm nữa trôi qua.

Đường cái trở nên náo nhiệt một ít, mọi người vội vàng bán hàng tết, tuy rằng là thần hồn nát thần tính, nhưng cũng muốn năm mới này được suôn sẻ thuận lợi.

Cũng trông cậy vào năm mới này thật sự có thể trừ cũ đón mới đến, có thể làm cho hồng y thánh giảo này mau mau bình ổn chúng, bọn họ sẽ có một cuộc sống an bình.

Trong Thân vương phủ cũng thật là náo nhiệt.

Chỉ thấy một thân tố y Tố nguyệt đang đốc thúc hạ nhân, nha hoàn đem toàn bộ vương phủ tu sửa lại, quét tước, bố trí bàn mới, đặt mua hàng tết.

Khi đến cửa Tịch lạc viên, nàng vẫn chưa đi vào, mà là yên lặng liếc mắt xem một khu vườn kia, sau đó dẫn tỳ nữ tới nơi khác thu dọn.

Thời gian nửa năm, nàng biết phu quân của nàng mỗi ngày đều đến vườn này bồi nữ nhân ở bên trong căn phòng kia trò chuyện.

Mà nàng, cũng buông xuống một chút.

Nếu Ngọc Thanh đã muốn đi, mà cổ độc của nàng cũng đã mau trị khỏi, cho nên hiện tại hẳn nên quý trọng Luật, cũng chính là nam nhân nàng yêu kia.

Nghĩ đến đây, nàng khóe mắt mang ý cười, vội vàng hướng thiện đường mà đi.

Hôm nay nàng muốn đích thân làm “hoa hồng dấm chua ngư” cho phu quân của nàng nếm thử chút.

Lúc này, Hoàng Phủ Luật đang định ở trong thư phòng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mang theo suy nghĩ sâu xa.

Từ hơn một tháng trước, Tổng đốc đại nhân bị Hồng Y thánh giết chết ở cửa sau phủ Tổng đốc.

Vua và nhân sĩ trên giang hồ phải chịu hồng y thánh độc hại lần đầu đồng lòng liên thủ, đối phó với đám ma giáo ngày càng hành sự bừa bãi này.

Mà hắn, bị bọn họ đề bạt làm “Minh chủ”.

Hắn là không muốn. Tuy rằng thân đương triều Tứ Vương gia, hắn có trách nhiệm đến bảo hộ con dân thiên triều này. Nhưng nửa năm nay miệng vết thương trong tâm hắn vẫn không thể liền lại.

Hắn nghĩ tới thoái ẩn, không nghĩ nhúng tay vào chuyện quốc gia đại sự, lại càng không muốn nghĩ cùng giang hồ có gì đó liên lụy.

Nhưng, mấy ngày trước đây trong cung truyền đến tin tức, nói là Trạch nhiễm quái bệnh, xem qua thái y, vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp.

Hắn đột nhiên lo lắng bất an.

Hắn vẫn cảm giác giáo chủ ma giáo kia ngay cạnh bên người bọn họ, từ một nơi bí mật gần đó nhìn chăm chú bọn họ nhất cử nhất động.

Cho nên mới luôn xuất kỳ bất ý, làm cho bọn họ trở tay không kịp.

Mà Trạch, vị huynh đệ thân cận với hắn, bệnh này tới đột nhiên rất kỳ quái.

Cho nên hắn thủy chung là không yên lòng.

Ngồi ở trước bàn, hắn vươn tay xoa xoa mi tâm. Sau đó lấy ra trong lòng, cây trâm ngọc bích, lẳng lặng suy ngẫm.

Không biết vì sao, thân ảnh hồng y nữ tử lần trước kia luôn xuất hiện ở trong mộng của hắn.

Là do hắn quá tưởng niệm tới Ngọc Thanh sao?

Vẫn là bởi vì nữ tử kia có một đôi mắt cùng Ngọc Thanh giống nhau?

Hắn than nhẹ một tiếng, đứng dậy.

Lúc này, trên cánh cửa truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là thanh âm mềm nhẹ của Tố Nguyệt:

- Luật, ngọ thiện đã đến giờ.

Hắn đem trâm ngọc bích một lần nữa thả lại trong lồng ngực, hướng cửa đi tới.

Tố Nguyệt vẻ mặt cười yếu ớt đứng ở cửa, trời đông rét buốt, vậy mà trên cái trán trơn bóng của nàng lại lấm tấm có mồ hôi.

Hắn thấy ở trong mắt, nhưng cũng không có hỏi.

Mấy tháng này, Tố Nguyệt đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nàng không hề cả ngày đem chính mình nhốt tại thiện thất, mà là tự mình quản lý nội vụ vương phủ, thậm chí xuống bếp làm thức ăn cho hắn hằng ngày.

Mà hắn, là có chút không quen .

Nhưng hắn hy vọng Tố Nguyệt có thể khoái hoạt, cho nên cũng không có phản đối.

- Ta hôm nay làm thứ chàng yêu thích, hoa hồng dấm chua ngư. Mau thừa lúc còn nóng nếm thử chút đi.

Tố nguyệt ánh mắt trong suốt, khẽ cười, nắm lấy tay hắn hướng ngự thiện mà đi.

Bọn họ đi đến nhà ăn, trên bàn đã dọn xong món, hai nha hoàn đứng ở bên cạnh hậu hạ.

- Mọi thứ là ta tự tay làm , đều là đồ ăn ngươi thích ăn.

Tố nguyệt cẩn thận gắp một miếng thịt bò vào trong bát hắn, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn hắn:

- Mau nếm thử xem, xem tay nghề của ta có lui bước hay không?

Hắn lúc này mới nhớ lại, hắn trước kia nói qua thích ăn nhất hoa hồng dấm chua ngư, vì thế hắn lẳng lặng nhìn Tố Nguyệt, đem thịt bò tiến tới miệng mình, tán thưởng:

- Ăn ngon lắm.

Lại không có ý khác trong lời nói. Bởi vì giờ phút này, hắn trong đầu đột nhiên hiện lên đêm hôm đó, Ngọc Thanh ôn nhu vì hắn bồi rượu…

Hắn hoài niệm.

Cho nên ngực hắn ẩn nhẫn đau đớn, nhưng không có biểu hiện ở trên mặt.

Tố Nguyệt hai tròng mắt ẩn tình nhìn hắn, đột nhiên nói:

- Luật, ngươi có phát hiện ta thay đổi hay không?

Hoàng Phủ Luật ngừng suy nghĩ lại, không biết trả lời như thế nào.

Tố Nguyệt cười yếu ớt, nàng đem trán tựa đầu vai dày rộng của Hoàng Phủ Luật, khẽ nói:

- Luật, chàng có biết khi ta nghe nói chính mình còn có thể cứu hạnh phúc cỡ nào không? Chàng mỗi ngày lấy máu chính mình đến cho ta trị cổ độc, chàng là hy vọng muốn ta còn sống cho thật tốt. Cho nên. . . . . . ta nhất định phải quý trọng thật tốt. . . . . . Quý trọng cùng chàng những về ngày sau, làm thê tử tốt của chàng.

Hoàng Phủ Luật thân mình chấn động, ngực đột nhiên có khó chịu.

Hắn nâng thân mình Tố Nguyệt dậy, đau lòng nói:

- Tố nguyệt, nàng trước kia rất khác. Nàng đều vì ta mà suy nghĩ, mà ta lại. . . . . .

Nói xong, trên con ngươi tối đen thâm thúy phủ kín đau xót.

Tố Nguyệt đều vì hắn suy nghĩ, mong muốn cùng hắn hạnh phúc.

Mà hắn lại yêu thương Ngọc Thanh, nữ tử vì hắn mà mất mạng.

Nàng vì hắn mà chết, cho nên hắn cả đời này vẫn không thể quên được nàng.

Cho nên, hắn đối với Tố Nguyệt, chỉ có thể bù lại, vẫn là không thể có chữ tình.

Vì thế, hắn tránh né đôi mắt của Tố Nguyệt, vội vàng gắp rau xanh, nói:

- Thừa lúc còn nóng ăn đi, lạnh đối thân mình không tốt.

Đưa miếng thịt bò lên miệng, quả thực đã không biết tới vị, chỉ thấy gian nan cùng khó khăn.

Hắn thủy chung muốn quay trở lại ngày đó.

Ngày hắn bỏ Ngọc Thanh đi tìm Tố Nguyệt.

Nàng, có biết bao nhiêu là đau đớn?

Hắn không thể nghe lời nói cuối cùng của nàng.

Hắn, vì Tố Nguyệt mà phụ nàng ở trên núi Vũ Sơn chờ đợi hắn.

Hắn nên biết, nàng trước khi chết là hận hắn cỡ nào, hận hắn…

Ngực đột nhiên một trận xé rách đau đớn, hắn buông bát, rồi đột nhiên hướng Tịch Lạc viên mà đi.

- Luật. . . . . .

Tố Nguyệt đứng lên, nhìn bóng dáng cao lớn kia dần dần biến mất, gương mặt thoáng chốc trở nên ưu sầu.

*

Đêm ba mươi, kinh thành đốt pháo.

Không trung vẫn là những bông tuyết bay phiêu diêu, lại ngăn cản không được không khí vui mừng đón năm mới của mọi người.

Từng nhà đều treo đèn lồng màu đỏ, cả nhà tề tụ nhấtđường, ăn bữa cơm tất niên, nói những chuyện vui vẻ.

Cái gọi là tuyết rơi đúng lúc triệu năm được một mùa.

Năm nay trận đại tuyết này kéo dài không dứt, nhất định có thể mang đến vận may cho bọn họ.

Bọn họ trước không cầu hảo thu hoạch, chỉ cầu có thể đem hồng y ma giáo giết người không chớp mắt kia nhanh chóng diệt trừ, cho bọn họ một phần an bình.

Đây cũng là vấn đề được nhắc tới trong mọi bữa cơm đoàn viên của mỗi nhà.

Vào giờ này, ngoài đường cũng trở nên vắng lặng.

Chỉ thấy tuyết trắng trắng như tuyết bay đầy trời, một chiếc xe ngựa ở trong tuyết hướng hoàng cung mà đi.

Bên trong xe ngựa là thân vương một nhà ba người. Bởi vì hôm nay là đại niên ba mươi, theo lý là muốn vào cung cùng Thái hậu và Hoàng Thượng cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên .

Xe ngựa ở trong tuyết lặng lẽ đi trước , bên trong xe nam nhân cùng nữ tử đều không có mở miệng nói chuyện.

Một nam hài ngũ tuổi ở trong lòng bà mụ, đang híp buồn ngủ.

Trong xe ngựa, không khí đột nhiên có vẻ có chút nặng nề, chỉ nghe ngoài cửa sổ tiếng gió rít gào cùng xa phu thúc giục ngựa.

Chờ xe ngựa tới cửa phía đông hoàng cung, nam nhân mới nhẹ giọng đối với nữ tử nói:

- Tới rồi.

Vì thế hắn đỡ lấy thắt lưng của nàng, ôm nàng xuống xe ngựa.

Cung nữ đã đứng đầy bên ngoài nghênh đón hắn, bậc quân vương chí tôn – hiền đệ của hắn cũng ở đó.

- Tứ ca, rốt cục cung đem ngươi vào được trong cung.

Sắc mặt có vẻ có chút tái nhợt, Hoàng Phủ Trạch trêu tức liếc mắt một cái Hoàng Phủ Luật, sau đó lại nhìn một cái Tố Nguyệt bên người hắn, cùng đứa nhỏ trong lồng ngực bà mụ, cười khẽ:

- Tứ ca thực hạnh phúc.

- Vào đi thôi.

Hoàng Phủ Luật không nói thêm gì, chính là giúp đỡ Tố Nguyệt, hướng ngự thiện điện đi tới.

Trong Ngự thiện điện, Đường thái hậu đang chờ bọn họ ở đó.

- Luật nhi, thân thể có khỏe không?

Bà mắt phượng nhướn lên, nói không rõ là quan tâm vẫn hay là giận dữ.

- Ai gia nghe tiểu tam tử nói ngươi bệnh lợi hại, cho nên không tiện tiến cung.

- Tạ ơn mẫu hậu quan tâm, nhi thần hiện tại tốt hơn nhiều.

Hoàng Phủ Luật trầm ổn trả lời, không tiết lộ chút cảm xúc.

Đường thái hậu lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó mắt phượng lại đảo qua hắn bên người Hoàng Phủ Trạch cùng Mạnh Tố Nguyệt, đạm nói:

- Khai yến đi, sau đó bồi ai gia xem diễn. Hôm nay thật vất vả tề tụ nhất đường, tại đây đại niên thật là tốt trong cuộc sống, cũng nên náo nhiệt, náo nhiệt.

- Dạ, mẫu hậu.

Một phen rườm rà lễ tiết, một bàn phong phú sơn trân hải vị, một hồi kinh kịch văn nghệ diễn, làm sáng lạn toàn bộ cung đình, làm tiếng hoan hô rốt cục bình ổn, làm Đường thái hậu bởi vì mệt mỏi phải quay về Phượng loan cung.

Canh giờ đã quá canh ba.

Phân phó cung nữ đưa Tố Nguyệt cùng Dục nhi quay về Vân Hiên cung nghỉ tạm, Hoàng Phủ Luật đi theo Hoàng Phủ Trạch trở về Long Hiên cung.

Vị quân vương trẻ tuổi này thần bí nói hắn trên đường nhặt được một bảo bối, muốn cho tứ ca của hắn nhìn xem.

Rốt cuộc là cái bảo bối gì làm cho hắn thần bí như thế?

Hoàng Phủ Luật nhíu mi, đi theo hắn hướng Long Hiên cung đi.

Vào Long Hiên cung, hắn nhìn đến áo lam Lãnh Hương hầu ở cửa, nhìn thấy hắn đã đến, trong mắt có chợt lóe qua kinh ngạc.

Hắn lẳng lặng liếc nhìn nàng một cái, bạc môi khẽ nhếch.

Sau đó thấy được Hoàng Phủ Trạch đối Lãnh Hương nhẹ nhàng phân phó một câu:

- Đi chuẩn bị một chút. – Sau đó liền mang theo hắn hướng bên trong đi.

Chờ các cung nữ cởi hồ cừu cho bọn họ, Hoàng Phủ Trạch đối hắn nói:

- Tứ ca, ngồi.

Sau đó thấy cung nữ mang tới bầu rượu, chính là để hắn cùng Hoàng Phủ Luật đối ẩm đêm nay.

Hoàng Phủ Luật nhíu mi:

- Trạch, chẳng lẽ ngươi kiểm bảo bối là rượu ngon?

Hoàng Phủ Trạch cười thần bí, không nói.

Giây lát, liền thấy được bên trong ngầm hạ đến, tiếng sáo trúc thanh thúy vang lên, vài vũ nương mặc sa y từ phía sau bình phong đi ra, tay áo khinh vũ, tựa như đóa hoa phiêu động.

Hoàng Phủ Luật đôi mắt nhíu lại, nở nụ cười:

- Thì ra là muốn cho tứ ca đến xem vũ đạo, làm cái gì thần bí như vậy?

Hoàng Phủ Trạch giơ lên chén ngọc uống một ngụm, khóe mắt mang ý cười:

- Trò hay còn ở phía sau.

Hắn vừa nói xong, liền thấy được trong không trung một hồng y vũ nương phiêu linh bay xuống, quần lụa mỏng phiêu phiêu, ngọc đái bay múa, chân ngọc điểm nhẹ, như mẫu đơn tiên tử nhẹ nhàng bay xuống.

Nàng che mặt, vai ngọc bạch gầy yếu hơi lộ ra, tóc đen đen bóng rơi xuống đầu vai, vòng eo nhỏ nhắn, một đôi đùi ngọc thon dài, ở sa mỏng váy như ẩn như hiện, tản ra câu nhân mị hoặc.

Mà trên mắc cá chân có đeo một chiếc chuông bạc, theo động tác tay áo phát ra từng âm thanh nhẹ nhàng giòn vang.

- Tứ ca, tiên tử này kỹ thuật nhảy như thế nào?

Hoàng Phủ Trạch cười hỏi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nữ tử hỏi Hoàng Phủ Luật.

- Nàng là hồng y nữ tử kia.

Hoàng Phủ Luật xiết chặt chén ngọc trong tay, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nữ tử kia.

Hoàng Phủ Trạch cười đến thích ý:

- Nàng đương nhiên là hồng y nữ tử, nàng vẫn mặc hồng y. . . . . .

Hắn câu nói kế tiếp đang nhìn đến Hoàng Phủ Luật đứng dậy đi hướng vũ nương kia, im bặt mà chỉ.

Hoàng Phủ Luật đi vào trong mưa hoa, đột nhiên một phen giữ chặt tay nữ nữ tử, rồi đem nàng nhập trong lồng ngực chính mình.

Nữ tử kinh hô một tiếng, tuyệt đối không thể tưởng được hắn sẽ có động tác này,

Đang muốn kháng cự, nhìn đến hoàng thượng vẻ mặt đầy ý cười, vẻ mặt e thẹn quay sang một bên, không nhìn tới đôi mắt đầy lửa nóng của Hoàng Phủ Luật.

Hoàng Phủ Luật tay đã ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng, đôi mắt trở nên nặng nề.

Hắn đem khuôn mặt tuấn tú tới gần nữ tử, ôm sát vòng eo của nàng.

Chỉ thấy bàn tay to lớn di chuyển dần dần từ xương quai xanh gợi cảm tới màn sa che mặt của nàng, ngón tay lướt qua gáy ngọc, trong tiếng tim đập loạn nhịp của nữ tử, kiên quyết kéo tấm mạn sa xuống.

Chỉ thấy cái khăn màu đỏ che mặt hạ xuống, hé ra khuôn mặt ngọc bạch tinh xảo nhỏ nhắn, lông mày lá liễu, đôi mắt đẹp ẩn tình giống như thu thủy, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn nhẹ.

Khiến cho hắn yêu thích không muốn buông tay, giống như khuôn mặt của nàng vậy.

Đôi tay hắn không thể rời khỏi vòng eo nhỏ nhắn của nữ tử.

Hắn mê muội nhìn động tác cắn môi của nàng , đột nhiên một tay kéo nữ tử vào trong lồng ngực chính mình, tham lam giữ lấy mùi hương quen thuộc trên người nàng.

- Ngọc thanh, là nàng sao? Là nàng đã trở lại sao?

Hắn thâm tình khàn khàn giọng gọi tên nàng, ôm sát kia thân hình mảnh khảnh, thủychung không chịu buông ra.

Nữ tử buông tha giãy dụa, cười lạnh:

- Không thể tưởng được Tứ Vương gia này lại có thể khinh bạc người như thế, Hồng Ngạc hôm nay xem như mở rộng kiến thức!

Hoàng Phủ Luật thân mình mạnh mẽ chấn động.

Hắn thoáng buông nữ tử trong lồng ngực ra một ít, nhìn nàng, cặp mắt quen thuộc kia lúc này lại che kín sương lạnh, có chút thất vọng nói:

- Ngươi nói ngươi tên Hồng Ngạc?

Nữ tử lập tức rời khỏi ôm ấp của hắn, lại lạnh nhạt nói:

- Hồng Ngạc là tên cha mẹ đặt, lại như thế nào có thể làm bộ? Chính là Hồng Ngạc nhắc nhở tứ Vương gia một câu, về sau không cần tùy tiện loạn nhận thức, bị nhận thức thành người khác là khinh bạc ta, thật không tốt.