Ôm chặt lưng ngựa, một đường thúc ngựa chạy hỏa tốc, khi hắn tới cửa thành, đã không còn thấy tung tích chiếc xe ngựa kia!
- Ngọc Vương phi đi hướng nào? – Hắn đối với binh lính thủ thành vội vàng quát.
- Bẩm báo Vương gia, chúng thần không có nhìn thấy Ngọc Vương phi ra khỏi thành.
- Chết tiệt, vừa rồi trong xe ngựa kia, trên xe có tử y nữ tử. . . .
Hoàng Phủ Luật mày kiếm rối rắm nhăn lại.
- Nàng kia nói nữ tử trên xe là tỷ tỷ của nàng, ra khỏi thành chữa bệnh.
- Các nàng đi hướng nào đi?
- Dạ bẩm, phía tây…
Binh lính thủ thành còn chưa nói xong, liền thấy nam tử một chân kẹp
chặt lưng ngựa, hoả tốc đi về phía tây, để lại một mảnh cát bụi bay tứ
tung.
Một đường mau chóng chạy, nhưng vẫn không thấy bóng dáng xe ngựa kia. Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn ngã ba trước mặt, thống khổ nhìn về
phương xa.
Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng biến mất trước mặt hắn, lại vô lực truy tìm.
Lần này, nàng thật nhẹ nhàng, không lưu lại một tia dấu vết, ngực trừ bỏ có mất mác thật lớn, còn có phệ tâm đau đớn.
Hắn vẫn cho rằng nàng không có bằng Tố Nguyệt, vì sao nhìn nàng đi, ngực cũng đau đớn như vậy?
Ngã ba trước mắt trên đường đều có dấu vết bánh xe nghiền qua, mà đều là mới có. Hắn có chút không cam lòng, lại ôm chặt lưng ngựa đi về phía trái đường đuổi theo.
Trên đường yên lặng, chỉ có thân ảnh hắn cấp tốc giục ngựa, thanh âm vó ngựa vang dội khắp đường lớn hoang vắng trống trải.
Hắn không biết phương hướng mà cứ đi, tùy cho duyên phận của hắn và nàng.
Mà lúc này, bên phải kia đường, một chiếc xe ngựa vừa mới qua chỗ rẽ, tử y nữ tử bên trong xe đang xoa rượu thuốc vào chân trái tố y nữ tử.
- Tỷ tỷ, đau không?
Tiểu Xu đem chân Ngọc Thanh đặt trên đùi mình, mắt to nhìn cổ chân xanh tím, tràn đầy đau lòng.
Thời điểm canh bốn các nàng từ vương phủ đi ra, tỷ tỷ vẫn phải kéo
chân, loại toàn tâm đau đớn này bất luận kẻ nào đều có thể tưởng tượng
được.
Chân tỷ tỷ, không đến mười ngày nửa tháng, không chừng là sẽ nhanh khỏi .
Ngọc Thanh lắc đầu:
- Không đau. Hôm nay Tiểu Xu có hối hận không?
Tiểu Xu ảm đạm cười:
- Như thế nào lại hối hận. Tiểu Xu vĩnh viễn cũng không sẽ hối hận vì đi theo tỷ tỷ. Tỷ tỷ đi đâu, Tiểu Xu cũng sẽ theo đó. Huống chi giờ
chúng ta đang đi đến nơi lão gia của Tiểu Xu. Nơi đó có hoa trà xinh đẹp nga, non xanh nước biếc, thực thích hợp để dưỡng thai.
Ngọc thanh nghe lời này, nhưng ảm đạm đi vài phần, cũng là cố gắng che lại, nở nụ cười:
- Vậy là tốt rồi, tỷ tỷ thích nơi thanh tĩnh.
- Tỷ tỷ thích hoa trà không? Hoa hồng trà rất đẹp, Tiểu Xu mới trước đây. . . . . .
Ngọc Thanh tựa bên cửa sổ lẳng lặng nghe, mày đẹp khẽ nhăn.
. . .
Thôn hoa sơn trà.
Đường đi rất xa
Mấy khối ruộng bậc thang chẳng có gì, mấy trăm hộ người ít ỏi ở trên rừng.
- Quả thật là nơi thanh tĩnh. – Ngọc thanh than nhẹ, lần đầu tiên nhìn liền thích nơi này
- Tỷ tỷ, chậm một chút.
Tiểu Xu đỡ nàng xuống xe, sau đó cho phu xe một ít bạc, giục ngựa hướng tới gần trấn nhỏ.
- Rất đẹp phải không, tỷ tỷ.
Trong thôn nơi nơi đều là hoa trà mọc lên xanh tốt, quả thực theo như lời Tiểu Xu nói, núi hoa trà này dưới nắng sớm mỏng manh mà cũng kiều
diễm như lửa, sáng lạn mà không tục mị, có diễm lệ, cũng có quật cường
đầy sức sống, trên mỗi cây có một đóa, đều là hé ra vẻ đẹp mơm mởn.
Đến gần hơn xem ruộng bậc thang ở giữa sườn núi, liền gặp rừng tùng
rậm rạp, cây trà cao bằng nửa người, mà ngọn cây thượng chính mạo hiểm
một vòng tân lục.
Tiểu Xu đỡ nàng chuyển một loạt đồ rồi sắp xếp phòng ở, cho đến khi
nàng có chút mệt, chân trái đang bị thương thật sự chịu không nổi đứng
trên mặt đất.
Tiểu nha đầu lúc này mới xin lỗi, chỉ vào một gian cùng với phòng ngăn cách nhà gỗ nói:
- Tỷ tỷ, đây là của lão gia của ta. Bởi vì cha mẹ ta mất sớm, ca ca
lấy nghề đốn củi mà nuôi nấng Tiểu Xu lớn lên, gian nhà gỗ này là ca ca
mười lăm tuổi tự tay làm, có chỗ cho huynh muội chúng che gió tránh mưa.
Ngọc Thanh nắm chặt tay nàng, lời nói làm ngừng bi thương của nàng:
- Tỷ tỷ trước kia ở Vũ Sơn cũng là phòng trúc, tỷ tỷ thích ở phòng
như vậy. Tiểu Xu, chúng ta đi vào thôi. – Sau đó nhịn xuống đau đớn trên chân , hướng trong phòng mà đi.
Trong phòng sớm đã bị tro bụi che kín, có một gian dùng tấm ván gỗ
ngăn cách phòng ngủ nhỏ, ngoại thất hé ra cái bàn đơn sơ cùng mấy chiếc
ghế dựa, đều là bộ dáng khéo léo mà thô ráp, không chừng là do ca ca của Tiểu Xu tự tay làm.
Tuy rằng đơn sơ, nhưng có nồng đậm tình thân.
- Tỷ tỷ, phải ủy khuất ngươi rồi. – Tiểu nha đầu lại nói xin lỗi.
Ngọc Thanh cố ý không quan tâm đến, nói:
- Còn nói như vậy, tỷ tỷ không để ý tới ngươi nữa, tỷ muội hai người chúng ta không đáng nói chuyện đó.
Nàng liếc mắt một cái bốn phía, lại nói:
- Nơi này tro bụi thật là nhiều, chúng ta quét tước sạch sẽ, bắt đầu nơi chúng ta sinh sống.
Tiểu Xu lúc này mới lấy lại tinh thần:
- Mau chóng quét tước nhanh chút, nơi này về sau là phòng của ta cùng tỷ tỷ.
Nói xong bắt đầu nhanh nhẹn quét tước phòng ở, khóe mắt thủy chung
mang theo ý cười. Ngọc Thanh bởi vì chân bị thương, chỉ có thể cầm khăn
lau chà cái bàn.
Hai cái canh giờ sau, phòng trong đã rực rỡ hẳn lên, đơn giản, sạch sẽ.
Ngọc Thanh cuối cùng có chút mệt nhọc ngồi ở trên ghế, mà Tiểu Xu còn lại là vội vã đi sửa sang bên ngoài hồi lâu vẫn chưa quay lại.
Khẽ vuốt ve bụng bằng phẳng, trong mắt Ngọc Thanh có một tia sầu não, nàng cùng đứa nhỏ, Tiểu Xu, ở trong này cả đời cũng tốt.
Nàng từ nay về sau muốn quên nam nhân kia.
Từ khi nàng viết phong hưu thư rồi rời khỏi, đã muốn chém đứt đoạn trần duyên cùng hắn.
Nàng nhìn phía ngoài cửa sổ, triền núi xa xa, ưu thương trong mắt có trầm tĩnh.
Hai ngày sau, nàng cùng Tiểu Xu chân chính bắt đầu ở lại thôn hoa sơn trà sinh sống.
Các nàng để dành tiền riêng để đi tới trấn nhỏ mua một ít đồ dùng
đơn giản, mua hai bộ y phục mộc mạc để tắm rửa, sau đó cũng không quên
mua một ít đồ ăn.
Hàng xóm cũng rất nhiệt tâm, đã nhiều ngày rau dưa đều là do bọn họ
đưa tới, nàng cùng Tiểu Xu cẩn thận cảm tạ, giúp bọn họ đọc thư tín cùng với viết thư cho người thân ở bên ngoài làm ăn báo đáp.
Bởi vì trước kia Tiểu Xu biết được cách hái trà, nên đi vào trong thôn làm nữ nhân hái trà, đi sớm về sớm.
Mà nàng, bởi vì chân bị thương vẫn chưa phục hồi như cũ, chỉ có thể ở nhà thêu hoa, làm thành túi thơm, làm khăn cầm lên trấn bán, để đổi lấy sinh hoạt phí vụn vặt.
Các nàng mỗi ngày ăn đều là một người một chén nhỏ cơm với rau xanh, tuy rằng kham khổ, nhưng cũng rất thỏa mãn.
Lúc này, nàng ngồi ở bàn gỗ cẩn thận may một bộ y phục cho tiểu hài
tử, tuy rằng là vải thô kém chất, nhưng cũng là nàng làm vì con.
Nửa tháng này,nàng ốm nghén càng ngày càng lợi hại, thân mình cũng bởi vậy mà gầy đi một ít.
Quả thật là tiểu tử nghịch ngợm, ngay cả lúc đầu mang thai, cũng tra tấn nàng như vậy.
Nàng thật sự là ngóng trông đứa bé có thể mau mau sinh ra, sau đó
khỏe mạnh không lo nghĩ gì mà lớn lên, lớn lên giống phụ thân của nó…
Phụ thân đứa nhỏ?
Hai mắt chợt lóe lên, đầu kim thêu không may đâm vào ngón trỏ, một giọt máu lập tức ngưng đọng trên đầu ngón tay.
Nàng đem ngón trỏ bỏ vào trong miệng mút, sau đó thất thần. Nàng như thế nào có thể lại nhớ tới nam nhân kia, phải quên hắn đi.
Dùng răng cắn đứt sợi chỉ nhỏ, nàng cẩn thận gập đồ vào, sau đó đứng
lên đi vào phòng trong, đem xiêm y thật cẩn thận bỏ vào tủ quần áo đơn
sơ, mà trong tủ kia, đã có một ít tiểu khố đáng yêu của tiểu hài tử.
Nàng quả thật là nóng lòng ngóng trông đứa nhỏ này được sinh ra,
ngóng trông thời gian nàng cùng đứa nhỏ này sống nương tựa lẫn nhau,
ngóng trông đứa nhỏ này dựa vào nàng.
Đứa nhỏ này, cuối cùng vẫn là cùng nam nhân duy nhất kia liên quan, đây là kỷ niệm duy nhất của hắn để lại cho của nàng .
Nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc trời đã sắp tối sầm xuống.
Nàng áp chế suy nghĩ này, kéo chân trái đã tốt lên hơn phân nửa ra
bên ngoài, Tiểu Xu đi hái trà lập tức sẽ đã trở lại nhanh, nàng phải đi
nấu cơm.
Canh ba, nô bộc cũng không có ngủ, mà là quản gia chỉ huy hạ nhân,
chuẩn bị mọi thứ , nơi nơi có thể thấy được bọn hạ nhân bưng đồ vật này
nọ xuyên qua dọc hành lang.
Đơn giản là vì ngày mai là ngày Nguyệt Vương phi được sắc phong, bọn
họ vốn tưởng rằng Vương gia muốn một tháng sau để Ngọc Vương phi tiến
hành lễ sắc phong đại điển này, nào biết nửa tháng sau, Nguyệt Vương phi lại đột nhiên trở về.
Hôm nay đã chuẩn bị sắc phong đại vương phi, bọn họ cũng thương cho Ngọc vương phi đáng thương kia, cảm thấy thổn thức.
Nguyệt vưong phi này đã mất tích hơn một năm nay trở lại, Ngọc Vương phi kia nhất định là không chiếm được tâm của Vương gia.
Tối nay, bọn họ lại cảm thấy được một chút hơi thở trầm trọng.
Tuy rằng ngày mai chính là ngày sắc phong, nhưng Vương gia vẫn đem
chính mình nhốt tại thư phòng không đi ra ngoài, mà Nguyệt vưong phi
cũng trở nên lạnh lùng không thấy một tia vui mừng nào, cả ngày là khi
dùng cơm trong phòng tĩnh tọa, cũng rất ít nói chuyện.
Tựa hồ là sau khi Ngọc Vương phi rời đi bắt đầu có biến hóa.
Đương nhiên, đó chỉ là điều bọn hắn đoán mò, bọn họ là quản không
được, dù sao Vương gia cùng Nguyệt Vương phi ngày mai cuối cùng là sẽ
thành thuân thuộc.
Chủ tử tâm tình tốt, bọn họ làm hạ nhân đi theo tự nhiên cũng sẽ có ngày lành.
Cho nên bọn họ chỉ cần liều mạng làm việc, nói không chừng ngày mai bọn họ còn có thêm tiền công.
Lại nói, trong phủ này thoạt nhìn là vui sướng, bởi vì trên mặt hạ nhân bận rộn đều là cười hớn hở.
Nhưng mà, trong thư phòng, nam nhân là một mặt nhăn mày kiếm.
Hắn ngồi ở bàn, tuấn nhan có chút lo âu, chỉ vì hắc y nam tử vừa mới hướng hắn báo cáo.
Trình Tuấn nói nam tử nhỏ gầy kia đưa tiễn Tiểu Xu đã mất tích, mà xe phu cũng không thấy bóng dáng. Cho nên, hắn ngay cả con đường duy nhất
tìm kiếm Ngọc thanh này cũng bị chặt đứt.
Ngọc Thanh cứ như vậy không có tung tích, không có lưu lại một tia dấu vết.
Giờ khắc này, hắn mới nhận thấy được sự hoảng sợ.
Hắn sợ cứ như vậy cả đời sẽ không còn được gặp lại nàng, sẽ không còn được gặp lại bộ dáng cắn môi quật cường của nàng nữa.
Mất đi nàng, giờ khắc này lòng đau như cắt, hắn mới hiểu được.
Thì ra, nàng ở tận sâu trong đáy lòng hắn chiếm một vị trí không nhỏ, là đau triệt nội tâm.
Có lẽ từ lần đầu tiên, nàng dùng cặp mắt tràn ngập bất lực kia nhìn hắn, trong lòng hắn đã có nàng.
Cho nên, hắn mới tưởng niệm như vậy.
Nhưng Tố Nguyệt cũng là duy nhất a, hắn yêu Tố Nguyệt năm năm, ở cùng nhau năm năm, lại như thế nào có thể khi ở gần Tố Nguyệt đi yêu thương
nữ tử khác?
Một năm trước Tố Nguyệt bị hắn làm bị thương một lần, một năm sau, hắn như thế nào có thể lại làm tổn thương nàng một lần nữa?
Lấy miếng ngọc bích trong ngực ra, hắn thương tiếc đặt ở mũi thật sâu hít vào, thống khổ nhắm mắt.
Đây là hắn, lần đầu tiên có giãy dụa, cùng yếu ớt.
Thật lâu sau, hắn đem miếng ngọc bích thả vào vạt áo, khuôn mặt tuấn tú lại khôi phục sự lạnh lùng trước đây.
Hắn đi ra thư phòng, hướng Cô Vụ cư mà đi, một đường, đem không khí vui mừng trong phủ thu hết vào đáy mắt.
Nhưng mà trong lòng hắn đã có chút trầm trọng.
Lần sắc phong đại điển này vốn nên là của nàng, lại để cho Tố Nguyệt, lỡ lời hứa hẹn.
Hắn hiện tại thương không thể bỏ đi Tố Nguyệt, bởi vì hắn để Tố
Nguyệt thua thiệt nhiều lắm. Chỉ có thể lựa chọn người bị thương kia là
nàng.
Nghĩ vậy, tâm hắn lại là một trận đau đớn, bước chân nhanh hơn, nện bước hướng tẩm cư mà đi.
Ở Cô Vụ cư đèn đuốc sáng trưng, bọn nha hoàn theo Thu Phinh đi, thu
xếp lại, đem tẩm cư biến thành tân phòng của hắn cùng Tố Nguyệt.
Sáu năm trước, nơi này là tân phòng của hắn cùng Tố Nguyệt, là đêm động phòng hoa chúc, hai người hạnh phúc khai đoan.
Nhưng mà hôm nay, nơi này có dấu vết Ngọc Thanh, điều đó trong óc hắn vĩnh viễn cũng không xóa xong dấu vết.
Hắn chặn suy nghĩ trong đầu, hỏi Thu Phinh:
- Tố Nguyệt đâu? Vì sao ngươi không ở bên nàng hầu hạ ?
Thu Phinh trên mặt cười hiện lên một tia bối rối khó phát hiện, nói:
- Tiểu thư ở thiện thất, không cho nô tỳ đi theo.
Hoàng Phủ Luật trầm mặc liếc nhìn nàng một cái, hướng thiện thất mà đi.
Trong phòng, Tố Nguyệt ở dưới ngọn đèn tĩnh tọa, luôn như vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hắn đứng ở ngoài cửa lẳng lặng nhìn nữ tử dưới đèn, cảm giác có chút xa lạ.
- Tố Nguyệt.
Hắn đi vào.
- Suy nghĩ cái gì?
Mạnh Tố Nguyệt đứng lên, nhẹ nhàng cười:
- Suy nghĩ chuyện ngày mai, Luật, ta. . . . . . – Rồi lại có chút muốn nói lại thôi.
Hoàng Phủ Luật nắm lấy tay nàng, đem tay nàng bao vây ở trong lòng bàn tay dày rộng của mình, đau lòng nói:
- Tố Nguyệt, trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta rốt cục đã có thể gần nhau rồi. – Sau đó đem nàng kéo vào trong lòng mình.
Mạnh Tố Nguyệt lặng im, một lúc lâu sau, nàng nói:
- Luật, nếu có một ngày chàng phát hiện người bên cạnh chàng đã thay đổi, chàng sẽ tha thứ cho người đó sao?
Hoàng Phủ Luật nâng thân thể của nàng dậy, nhìn vào mắt của nàng:
- Tố Nguyệt, nói cho bổn vương biết, nàng có điều gì muốn nói, đùng không?
Mạnh Tố Nguyệt ôm thắt lưng hắn, đem trán đặt ở trong ngực nam nhân, thấp giọng:
- Ta không có, ta chỉ là nói nếu.
Hoàng Phủ Luật ôm chặt nàng, cũng là một đôi mắt ưu sầu. Tố Nguyệt, thủy chung là có ẩn hàm không thể cùng hắn kể ra.
Cuối cùng, nữ tử trong ngực hắn đột nhiên nâng mắt lên, nhu thuận:
- Kỳ thật Tố Nguyệt hy vọng Luật chàng có thể đem Ngọc Khanh tìm trở về, ngày mai sắc phong đại điển vốn nên là của nàng.
Một câu này, yết hầu nam nhân căng thẳng, vết thưong trong lòng hắn
có chút đau lại có chút nóng giận, hắn xiết chặt nữ tử, có chút bị
thương:
- Tố Nguyệt, vì sao ngươi phải bảo bổn vương hướng người khác? Ngươi
mới là thê tử của bổn vương, ngươi vì bổn vương chịu nhiều khổ cực như
vậy.
Mạnh Tố Nguyệt lần này không hề nói gì, cũng chỉ ôm sát thắt lưng hắn, ở trong lòng hắn rơi xuống một giọt lệ.
Nam nhân còn lại là ôm chặt nàng, mắt nhìn ngoài cửa sổ, tâm ẩn ẩn đau.
***********
Bởi vì hiện tại không phải mùa hái trà, tuy rằng chân nàng đã khỏi
hẳn, cũng đã đi đến sườn núi giúp hái trà, lại vẫn là ngày một càng gầy. Hiện tại các nàng, chỉ có thể ăn rau xanh uống cháo.
Hơn nữa buồn nôn nhiều, nàng càng ngày càng gầy.
Nàng không lo lắng cho thân mình, mà chỉ sợ như vậy sẽ làm cho đứa con trong bụng còn chưa thành hình đã chống đỡ không được.
Sau đó chỉ có thể hết ngày dài lại đêm thâu thêu đồ, làm nhiều tú phẩm cầm lên trấn để bán.
Hôm nay, nàng đem tú phẩm đặt trong một cái giỏ trúc, đi bộ đi tới gần trấn nhỏ.
Tuy nói là tới gần, nhưng nàng cũng chỉ tìm hai lâu mới vừa tới.
Nàng một thân vải thô áo tang, tóc dài dùng khăn khẽ buộc gọn lên,
hai má trắng nõn không son phấn, cũng là thiên tư khó nén, luôn trêu
chọc ánh mắt người qua đường, khiến người không nhịn được phải ngoái
lại.
Nàng trên lưng đeo giỏ trúc, không nhìn ánh mắt nam nhân kinh diễm, ở bên đường tìm một khoảng đất trống dưới một cây lớn, dùng vải bố trải
ra, sau đó đem tú phẩm sắp ra ở trên đó.
Không lâu sau liền có một ít nữ tử lại đây nhìn, đầu tiên là tán
thưởng tú phẩm xinh đẹp, nhưng lấy lên liền thất vọng buông xuống.
- Này chất lượng quá kém, sờ lên làm đau tay của ta.
Một vị quần áo trung niên nói, trong mắt tràn đầy hèn mọn.
- Đẹp thì đẹp, nhưng vải dệt quá kém.
- Ta đây giảm giá cho ngươi.
Ngọc Thanh tuy rằng không thích sắc mặt kia, nhưng vì cuộc sống, nàng nhẹ giọng nói.
Một lão phụ nhân nhìn Ngọc thanh, liếc mắt một cái:
- Giảm ta cũng không mua. Tiểu Thúy, chúng ta đi. – Nói xong dẫn theo nha hoàn phía cao ngạo rời đi.
Phụ nhân khác cũng có chút bị ảnh hưởng, đều buông tú phẩm trong tay, thở dài:
- Chất lượng là kém một chút, dùng sẽ làm da bị hại.
Vì thế, hai canh giờ sau, nàng chỉ bán được hai bộ tú phẩm. Nhưng là bán ra giá thấp.
Nàng xem trên đường người đến người đi, có chút khóc không ra nước mắt.
Đồ tú của nàng là không bán được, người trước mắt nàng vòng vo chỉ để mua ít đồ tú, cho dù nàng giảm giá đem hết lời cũng không nghĩ tới phụ
nhân đó nói khó nghe như vậy.
Có thể là bởi vì vài ngày nay đều là uống thanh trúc, hơn nữa thân
mình quá độ mệt nhọc, lúc này nàng đột nhiên váng vất một trận mê muội,
vội vàng chống người vào cây đại thụ bên cạnh.
Sau đó lẳng lặng dựa vào thân cây, không dám làm gì, chờ kia trận mê muội kia qua đi.
Giờ khắc này, nàng cảm thấy thực bất lực.
Lúc này, có phụ nhân vẻ mặt có ý cười đi tới, đầu tiên là nhìn qua tú phẩm trên mặt đất, sau đó vẻ mặt hiền lành nói:
- Ta xem ngươi này tú phẩm đó là đồ tốt, Xuân Hương lâu chúng ta cần
mua một ít tú phẩm, nếu cô nương ngươi nguyện ý, ta đem tất cả tú phẩm
của ngươi mua hết, hơn nữa để ngươi ở lâu của chúng ta làm tú nương, thế nào?
Ngọc Thanh thoáng mê muội, nàng nghe được phụ nhân muốn mua tú phẩm của nàng, trong tâm thoáng chốc có mừng rỡ.
Nàng vội vã, không ngừng gật đầu:
- Ta nguyện ý, chỉ cần ngươi thích tú phẩm của ta, mua tú phẩm của ta là được. – Nói xong rất nhanh thu thập đồ trên cất vào giỏ trúc.
- Đi theo ta. – Phụ nhân đánh giá nàng liếc mắt một cái, đi đến phía trước.
Ngọc Thanh đi theo sau nàng, tâm nàng có tia hy vọng lóe lên.
Cuối cùng cũng có người thưởng thức tú phẩm của nàng, nhưng lại để
nàng làm tú nương, như vậy, nàng cùng Tiểu Xu về sau cuộc sống có thể
cải thiện một chút .
Vui sướng chờ mong, đi một đoạn đường, mới phát hiện phụ nhân kia là
mang nàng hướng một ngõ nhỏ tắt hẻo lánh mà đi, bốn phía sớm không có
người ở.
Nàng dừng cước bộ, khẩn trương:
- Đây là Xuân Hương lâu của ngươi sao? Ta đây không đi.
Phụ nhân xoay người lại, gương mặt hiền lành sớm đã không thấy bóng dáng, thay thế là vẻ mặt ngoan độc:
- Nữ nhân xinh đẹp này đi làm tú nương có điểm đáng tiếc, sao không
đi làm hoa nương nổi tiếng, nhìn bộ dáng như tiên này, về sau nhất định
có thể làm hoa khôi.
- Không!
Ngọc Thanh kinh hãi, vội vàng quay lưng chạy đi.
Chạy ra vài bước, đón trước mặt nàng là một nam tử dâm loạn ngăn trở đường đi của nàng, nam tử thấy nàng, vẻ mặt kinh diễm:
- Không thể tưởng được Hạnh nương tìm chính là nữ tử tuyệt sắc như
thế, đem nàng bán đi thanh lâu thật đáng tiếc, Viên Tam ta đang cần
nương tử đây!
Lời này phát ra làm Ngọc Thanh cả kinh lui về phía sau từng bước.
Hạnh nương trừng mắt liếc Viên Tam một cái:
- Hãy bớt sàm ngôn đi, người cho ngươi, ngươi muốn xử trí như thế nào là chuyện của ngươi, mau đem bạc ra đây.
Viên tam cười gian một tiếng:
- Thật không hổ là Hạnh nương, làm việc tuyệt không nói năng rườm rà
một câu! Ba trăm hai, xem mặt hàng lần này tốt, cho nên bỏ thêm một trăm hai.
Sau đó từ bên hông rút ra tấm ngân phiếu đưa cho phụ nhân.
- Hiện tại cầm ngân phiếu nhanh đi thôi, Viên Tam ta hiện tại bị Tiểu nương tử xinh đẹp này trêu chọc khiến tâm dương khó nhịn.
Hạnh nương tiếp nhận ngân phiếu, hiểu ý, cười:
- Hạnh nương ta đây sẽ không quấy rầy chuyện tốt của ngươi, lần này
là viên tam ngươi gặp may mắn, gặp được mặt hàng tốt như vậy. – Nói xong phong tao cười duyên một tiếng, lắc lắc mông rời đi.
Phía sau, Ngọc Thanh đã bị Viên Tam bức tới góc tường, nàng bối rối nhìn bốn phía, cố lấy dũng khí nói:
- Nếu ngươi còn qua đây, ta sẽ kêu người cứu mạng, nơi này sẽ có quan binh tuần tra.
Viên Tam tới gần nàng, cước bộ không ngừng, nụ cười dâm đãng:
- Ngươi cứ việc hò hét, hôm nay là ngày Thân vương sắc phong chính
phi, quan binh đều nghỉ để đi chúc mừng. Ngươi là kêu rách yết hầu cũng không ai quản, ha ha. Ngươi liền ngoan ngoãn làm nữ nhân của Viên Tam
ta đi. – Nói xong, đã như lang sói hướng tới góc nữ tử đang đứng kéo
lại.
Giờ phút này, Ngọc Thanh khiếp sợ khi nghe hắn nói câu kia.
- Vương gia ở Thân vương sắc phong chính phi.
Thì ra hôm nay là ngày hắn sắc phong Mạnh Tố Nguyệt.
Sau này, bọn họ liền sống mãi mãi bên cạnh nhau.
Lòng của nàng ẩn ẩn đau, ý thức mơ hồ, cho đến khi nam nhân bổ nhào vào thân thể của nàng, nàng mới bắt đầu giãy dụa.
Nàng liều mạng che chắn, kéo lại quần áo bị nam nhân dâm loạn kia làm cho xộc xệch, trong đầu tất cả đều là nam nhân nàng yêu cùng Mạnh Tố
Nguyệt ở trước mặt khắp mọi người trong thiên hạ cùng ôm nhau.
Đêm đó nàng ở lùm cây kia tuyệt vọng, ác mộng kia vẫn không đi, lại phát sinh ở thân thể của nàng lần nữa.
- Không cần!
Nàng ở trước nam nhân dâm loạn run rẩy không ngừng, kháng cự, hô lên, lại cuối cùng đợi không được nam nhân kia đến cứu nàng .
Lần này, lúc này, hắn đã ôm lấy người nữ tử, hướng khắp thiên hạ chiêu cáo lời thề của hắn cùng nữ tử kia.
Cuối cùng đem nàng để vào dĩ vãng, một câu lời thề sớm đã theo gió phiêu tán. Nàng cuối cùng đợi không được .
Nàng khàn khàn nói, toàn thân khí lực đều hết, giờ phút này nàng bị
nam nhân hung hăng đặt ở dưới thân, nằm trên giường nhỏ, đụng mạnh vào
người, nàng lại không có cảm giác đau.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt bi thương cùng chết lặng, nụ cười dâm đãng của nam nhân rốt cuộc không vào trong tai của nàng.
Cho đến khi thân thể của nàng không có sức nặng, bốn phía một mảnh
yên tĩnh, thân thể của nàng bị kéo vào một cái ôm ấm áp, nàng vẫn không
khóc không gọi, giống như một pho tượng không có sinh mệnh.
- Ngọc Thanh, tỉnh lại, không có việc gì. – Nam nhân gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, ngữ khí tất cả đều là run rẩy.
- Ngọc Thanh, hiện tại không có việc gì. – Hắn vỗ về sợi tóc của nàng, lo lắng không thể kềm chế được.
- Ngọc Thanh. . . . . .
Nàng mở mắt ra, bị thanh âm của nam nhân làm cho chết lặng.
Mở ra lại nhắm chặt hai mắt vào, thấy rõ nam tử trước mắt, nàng rốt
cục nức nở ra một tiếng, tựa vào trong ngực hắn, tìm về kinh hoảng cùng
sợ hãi của mình.