Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
Nàng lại nằm trên giường, vẫn hôn mê bất tỉnh. Nàng chìm trong mộng
mị. Đó là nàng… nàng đang cùng sư huynh trong rừng hoa lê thổi tiêu nhảy múa, nàng đang ở đỉnh núi yên tĩnh ngắt hoa hái thuốc, nàng đang mặc áo cưới đỏ thẫm đem cuộc đời mình giao cho sư huynh… Tất cả mọi chuyện đều thật đẹp, thật ngọt ngào… Nhưng đột nhiên, không gian trở nên u tối
đáng sợ, nàng cảm thấy ngực không thể hít thở, nước ồng ộc tràn vào mũi
miệng nàng, nàng liều mạng quơ hai tay, liều mạng hướng nam nhân trên bờ cầu cứu, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của hắn càng ngày càng xa, càng
ngày càng xa, mà thân thể của nàng từ từ chìm xuống, đến khi không thể
thở được nữa…
“Ngọc vương phi, người tỉnh rồi phải không? Người mau tỉnh lại
đi…” Thanh âm mềm mại gọi nàng dần dần lôi nàng khỏi không gian đó. Sau
đó, ánh sáng chói lóa đâm thẳng vào mắt nàng, thứ làm nàng không thể hít thở biến mất, mà nàng cuối cùng cũng có thể hô hấp…
“Ngọc vương phi, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi…” Thu Thủy vẻ mặt lo lắng gắt gao nắm tay nàng, nức nở nói.
“Ta làm sao vậy?” Nàng để Thu Thủy lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn loạn và cảm giác đau lòng không biết từ
đâu đến.
“Ngọc vương phi, người không cẩn thận ngã xuống nước, đã mê man suốt
ba ngày. Người làm nô tỳ sợ quá…” Trong mắt Thu Thủy thấp thoáng nước
mắt.
“Ta không sao, Thu Thủy, không phải ta đã tỉnh rồi sao?” Nàng yếu ớt cười, nhớ lại mọi chuyện.
“Dạ. Để nô tỳ mang một chút đồ ăn nhẹ đến cho vương phi. Đã ba ngày
nay người chưa ăn gì…” Nói xong, Thu Thủy đã vội vã rời khỏi phòng.
Tô Ngọc Thanh nhẹ nhàng tựa vào đầu giường, trong lòng vừa lo lắng
lại vừa tuyệt vọng. Tại nơi lạnh như băng này, chỉ có Thu Thủy là thật
lòng với nàng. Dù Thu Thủy nhát gan sợ phiền phức, nhưng thật sự là một
nô tỳ trung thành. Nàng ấy không ngần ngại, dám tiếp nhận sự thay đổi
của nàng. Khi nàng bất lực tuyệt vọng nhất, Thu Thủy không giống những
hạ nhân khác đối xử lạnh lùng xa cách với nàng mà quan tâm chiếu cố
nàng. Tô Ngọc Thanh nàng quả thật là may mắn…
Sau đó Thu Thủy bưng bát cháo trắng ăn sáng đến, cẩn thận cầm thìa định đút cho nàng.
“Thu Thủy, ta tự ăn được rồi.” Tô Ngọc Thanh vội tiếp nhận bát cháo trong tay Thu Thủy, đặt lên bàn gỗ.
“Thu Thủy, là ai cứu ta lên?” Nàng nhớ rõ nam nhân kia đã mang theo tiểu thiếp của hắn lạnh lùng rời đi.
“Nô tỳ tới Vân Lạc viên đón Ngọc vương phi, mới phát hiện người đã
rơi xuống hồ. Ngọc vương phi, trước kia người bơi rất giỏi, sao giờ đột
nhiên lại không biết bơi vậy?”
“Thu Thủy, muội có tin ta là một người khác không?”
Thu Thủy co rúm lại một chút, kinh ngạc nói “ Ngọc vương phi, sao lại như vậy? Người là Ngọc vương phi mà, là Ngọc Vương phi bị mất trí nhớ.”
Tô Ngọc Thanh nắm chặt tay tiểu nha đầu Thu Thủy, nhìn thẳng vào mắt
nàng, chân thành nói “Ta không mất trí nhớ, ta chỉ là một linh hồn bám
vào người Ngọc vương phi. Ta tên là Tô Ngọc Thanh, đến từ Núi Ngọc Phong nơi biên thùy.”
Thu Thủy rút tay, bối rối quỳ trên mặt đất “Ngọc vương phi, nô tỳ biết sai rồi.”
Tô Ngọc Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói “Thu Thủy, muội đã ở bên ta lâu như vậy mà không phát hiện ra ta đã thay đổi hay sao? Mất trí nhớ chỉ
là quên hết những chuyện trước đây chứ không phải là thay đổi tính tình. Có phải Ngọc vương phi trước kia rất thích ăn ô mai phải không, nhưng
ta không thích. Nàng ấy bơi giỏi, nhưng ta lại không biết bơi… Thu Thủy, muội đứng lên đi.”
Nàng suy yếu đứng dậy, nâng Thu Thủy lên “Về sau không cần e ngại ta như vậy, muội chính là muội muội đầu tiên của ta ở Vương phủ này.”
Thu Thủy nhìn ánh mắt thành thật của nàng, bán tính bán nghi đứng dậy.
Lúc này Thu Nghinh từ ngoài đi vào, nhìn thấy hai ngươi, trong mắt
hiện lên một tia kinh ngạc. Một lúc sau, nàng không nóng không lạnh nói
“Vương gia bảo Ngọc vương phi chuẩn bị, hôm nay Phủ thừa tướng phái
người tới đón Ngọc vương phi về chơi vài ngày.”
Tô Ngọc Thanh nhíu mày “Đây là ý của Vương gia hay là ý của thừa tướng đại nhân?”
“Là thừa tướng đại nhân phái người tới đón Vương phi đến phủ thừa tướng.”
“Ta biết rồi. Thu Nghinh, ngươi lui đi xuống đi. Thu Thủy, muội giúp
ta chuẩn bị một chút, theo ta về phủ thừa tướng.” Tô Ngọc Thanh khẽ nâng mi, đột nhiên cảm thấy tâm tình khá lên một chút. Về phủ thừa tướng
cũng được. Chỉ cần có thể ra khỏi vương phủ bí bách này là được.
“Nhưng Vương gia đã giao cho nô tỳ theo Ngọc vương phi về phủ thừa tướng.” Thu Nghinh vẫn chưa lui ra mà còn nói thêm một câu.
“Làm càn, ta muốn đem nha hoàn nào đi còn phải đợi hắn phê chuẩn hay
sao?” Tô Ngọc Thanh giận tái đi, thù mới hận cũ chồng chất, nam nhân kia muốn ép chết nàng sao? Vậy nàng sẽ không làm cho hắn được như ý.
“Đi xuống!” Nàng càng nghĩ càng giận.
“Vâng.” Thu Nghinh phải cúi người lui xuống.
Sau khi giúp nàng chuẩn bị xong hành trang, Thu Thủy đỡ nàng ra xe
ngựa. Từ phía xa, nàng đã thấy thân ảnh cao ngất đang đứng gần xe ngựa,
mà thiếp yêu Tình Nhi của hắn đang yểu điệu dựa vào ngực hắn, vẻ mặt dịu ngoan.
Nàng coi hắn như không khí, để Thu Thủy đỡ nàng lên xe, sau đó buông
mành cửa sổ. Nếu có thể, nàng hy vọng lần “về nhà mẹ đẻ” này sẽ là cơ
hội giúp nàng thoát khỏi nơi này.
“Thu Thủy, sao còn chưa lên đi?”
Một lúc lâu sau không nghe thấy Thu Thủy trả lời, nàng đang vén mành
lên thì mành đã bị kéo lên, một thân ảnh màu đen xuất hiện trước mắt
nàng. Hắn vào trong xe, tiêu sái ngồi cạnh nàng.
“Ngươi cũng đi sao? Thu Thủy đâu?” Nàng nhíu mày, cảm thấy khó chịu.
“Bổn vương sao lại không đi được? Thừa tướng nhạc phụ luôn nhắc con
rể ta nhất định phải đến thăm nhạc phụ mà.” Sự châm biếm của hắn hiện rõ trong ánh mắt.
Tô Ngọc Thanh cố nén sự tức giận, vén rèm nhìn bên ngoài, không để ý đến hắn.
Nam nhân không chịu bỏ qua, nhìn chằm chằm nàng, hỏi “Nghịch nước có vui không?”
Tô Ngọc Thanh cắn môi, không nói, cũng không nhìn lại hắn, lại cảm nhận rõ ràng ánh mắt giết người kia đang nhìn chằm chằm mình.
“Sao vậy? Sợ bổn vương vạch trần bộ mặt thật của ngươi à? A…” Hắn rút ánh mắt lại, còn nở thêm nụ cười “Đợi hôm nào tâm tình của bổn vương
tốt hơn một chút, chắc chắn sẽ cùng ngươi vui đùa.”
Tô Ngọc Thanh đột nhiên cảm thấy đau tức ngực. Nàng nắm chặt tay,
nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của hắn, hàng lông mi khẽ chớp, từng giọt từng giọt nước mắt không hề báo trước thi nhau rớt xuống. Nàng nói nhỏ
“Ta phải làm sao thì ngươi mới bằng lòng buông tha cho ta?”
Hoàng Phủ Luật kinh ngạc, sau đó bất chợt lòng dâng lên cảm giác đau xót.
Vẻ mặt của nàng như vậy, luôn chết tiệt làm cho hắn đau lòng!
Hắn nổi giận, quát lớn “Nữ nhân chết tiệt, cả đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương!!!”
Tô Ngọc Thanh càng cắn chặt môi, lệ chảy ướt mặt.
“Chết tiệt!” Nam nhân nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó, đầu
vai nhỏ bé yếu ớt của nàng liền bị hắn nắm chặt. Hắn đem bạc môi nổi
giận đè áp lên làn môi mềm mại thơm tho, mạnh mẽ phát tiết, tựa hồ chỉ
có như vậy mới có thế đánh tan cảm giác khó hiểu của hắn đối với nàng.
Tô Ngọc Thanh giãy dụa, cố mím môi thật chặt không cho hắn thô bạo
xâm nhập, nhưng hắn lại càng nổi giận ép chặt nàng vào lồng ngực hắn,
một tay gắt gao ôm eo nàng, tay kia thì giữ lấy gáy nàng, mạnh mẽ xâm
nhập vào trong khoang miệng nàng.
Hắn thô bạo cắn nuốt trừng phạt nàng. Tay Tô Ngọc Thanh bị nhốt trong ngực hắn, dần dần thôi giãy dụa, lại vô thức đưa tay lên cổ hắn, thân
mình mềm nhũn, mặc nam nhân hôn xuống gáy nàng.
Hoàng Phủ Luật dần dần bình tĩnh. Ban đầu, hắn bị mất lý trí, muốn
trừng phạt nữ nhân luôn muốn thoát khỏi hắn này, lại không biết lúc nào
đã bất tri bất giác chìm đắm trong mùi thơm của nàng. Nàng mềm mại, nàng thanh nhã, nàng xinh đẹp, nàng quật cường, nàng khóc, nàng cười… thật
hấp dẫn hắn. Hắn thăm dò nàng, hắn không thể buông tay…
Nhất thời, không gian nhỏ hẹp trong xe ngựa càng lúc càng tràn ngập hương vị tình dục…
“Vương gia, đến phủ thừa tướng rồi ạ.” Xe ngựa dừng lại, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của tùy tùng.
Hoàng Phủ Luật cả kinh, từ trong mê hoặc tỉnh táo lại.Hắn buông nữ tử kiều diễm trong lòng ra, chỉ thấy nàng đã mềm nhũn, phấn má hồng nhuận, đôi mắt bị che bởi một tầng hơi nước, bộ ngực hấp dẫn nửa kín nửa hở,
gáy ngọc đầy dấu hôn hồng hồng. Chỉ có một từ có thể diễn tả: Phong kiều thủy mị.
Hắn nhìn kĩ nữ tử từng rất nhiều lần làm mình không khống chế được,
sửa sang lại quần áo hỗn độn cho nàng, dùng áo choàng bọc thân thể mềm
mại không xương kia, giúp nàng xuống xe ngựa.