*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có một luồng sợ hãi mờ nhạt trong triều đình.
Không ít người bất mãn, những người cho rằng mình có công, có tài phần lớn đều thăng quan tiến chức, một vài quận huyện trung thành ủng hộ hoàng đế thì được miễn thuế một năm, trong lúc nhất thời dường như mọi nhà đều quỳ bái minh chủ mới.
Nhưng sau những sự cúng bái ấy thì có gì?
Phượng Châu rất hài lòng với nước trà nàng uống vào, loại trà trắng chất lượng cao kết hợp với tách trà gốm sứ sơn thủy, thế nhưng nàng lại không hài lòng với người đứng trước mặt mình! “A Thanh, Thanh Thanh, dầu gì ngươi cũng là quan võ chính ngũ phẩm tả vệ doanh, mặc dù còn cách tam phẩm ta hi vọng mấy bậc nhưng cũng không cần phải chạy tới đây làm tên hầu cho ta đâu!”
Tiền Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Về công, nàng hơn phẩm mình, về tư, nàng là ân nhân, cũng là chủ nhân cũ của hắn. Không đắc tội nổi, cũng không làm gì được. “Hoàng thượng sai mạt tướng bảo vệ “đại nhân”.”
“Thật là—” Móng vuốt như dao găm, chào đón một con gió, “Vậy thì ngươi cùng học sĩ này luyện tập gân cốt đi!”
Không lâu sau, sách vở ấm chén vẫn còn nguyên nhưng đã bị xê dịch.
“Cũng may là ngươi không bỏ bê luyện tập.” Phượng Châu coi trọng khả năng bảo toàn mạng sống. Ít nhất nàng phải tự bảo vệ mình.
“Ắt hẳn ngày nào đại nhân cũng luyện tập.” Có thể đánh hòa với hắn từ đầu tới cuối, với thực lực và vóc dáng của phụ nữ thì cũng xem như vượt trội. Cũng vì thế mà nàng thiếu đi dáng người mảnh mai mà một thiếu nữ nên có…Cho nên vị trên ngai vàng kia chắc chắn không phải nhìn trúng thân thể của nàng…
Phượng Châu ổn định lại hơi thở, vung tay tùy tiện chỉ vào mấy bảo vật trong phòng, “Bổng lộc vài trăm lương thạch không thể so với những gì ngươi đã từng có trước đây, ở đây có rất nhiều thứ lộn xộn, tùy ý lấy vài cái giữ lại dưỡng già đi. Bây giờ ngươi không thể để lại bất kỳ nhược điểm nào cho người ta.”
Người phụ nữ này luôn nói năng chua ngoa, làm thủ hạ của nàng đã lâu, tập mãi cũng thành quen. Tiền Thanh không nói nhảm, chắp tay lại, “Đại nhân, hồng nhan chóng già, ngài không có tiền riêng dễ bị thua thiệt, triều đình cũng sẽ không cho ngài tiền dưỡng lão.”
“Hừ hừ! Ý của ngươi là, ta phải chạy ra sau bức tường cung điện hay là trốn ở hậu viện nhà họ Dịch sống an nhàn tuổi già?”
“Ý thuộc hạ muốn nói với mức bổng lộc của triều đình không thể lúc nào cũng có thể cùng ngài chèo thuyền du ngoạn khắp bốn phương được.” Người có thể sở hữu nàng không thể là hắn. Vậy hắn không cần phải có thể nhìn nhưng không thể chạm cả đời.
“Chèo thuyền du ngoạn khắp bốn phương…” Phượng Châu khẽ cười, dùng đầu ngón tay chơi đùa, quên mất đại thần nào đưa cái chặn giấy ngọc đen, “Không biết đến lúc đó ta còn sống được không.” Động tác dừng lại,” A Thanh, đừng nhúng tay vào việc đuổi bắt bọn đào ngũ. Đừng làm thêm những việc có hại và không có lợi. Trở về đi, đêm nay ta sẽ ở trong cung.”
Khom mình cúi chào, rời đi. Ngoài cửa là bầu trời trong xanh. Nhưng không hiểu sao Tiền Thanh chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Đã mấy ngày không về lại phủ đệ trang hoàng.
Ban đầu hồi kinh thì suýt không thể vào được cửa nhà, bên trong hoàn toàn lộn xộn: toàn bộ đồ đạc đều bị trộm, chưa kể còn có rất nhiều rác rưởi, còn có một vài thi thể bị giết trong một cuộc chiến, thật là xui xẻo.
Lúc ấy Phượng Châu liền trở về sống trong quân doanh, ngày hôm sau liền sống ở Tập Hiền viện gần Ngự thư phòng nhất, trên thật tế hầu hết thời gian nàng đều ở cạnh hoàng đế. Bây giờ cả không khí tràn ngập hương thơm trong lành và lạnh lẽo, thị nữ tôi tớ đã cố tình giảm đi một nửa, miệng càng mím chặt hơn.
“Dọc đường đi không sao chứ?” Phượng Tự sắp xếp một bàn đầy trà bánh cho con ma lười biếng, mỗi loại chỉ có ba hai cái, được đặt trong những chiếc đĩa nhỏ tinh xảo, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Lấy một miếng bánh nhỏ, nhìn một hồi rồi mới bỏ vào miệng, “Muốn ta chết cũng đâu dễ. Yên tâm, mấy tên hề kia không làm gì được ta cả.”
Phượng Tự cau mày, tên này gần đây rất hay đặt việc sống chết trên môi. Hắn không tin vào quỷ thần, nhưng thỉnh thoảng cũng phải kiêng kị: “Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm*, trước nay ngươi luôn thông minh nên ta mới thả ngươi một mình trong triều.”
*Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền (Nguồn: https://hoamanthien11.wordpress.com/2012/07/31/linh-nhan-le-chuong-8/ )
“Nếu ta không đủ thông minh thì ngươi làm?”
“Hừ! Gần vua như gần cọp, ta thà làm thương nhân còn hơn.”
“Phượng Tự, cây cao đón gió lớn, dòng dõi của ngươi quá giàu có, còn gia tộc thì lại quá ít. Ngươi có biết nếu lật đổ ngươi thì có bao nhiêu người được lợi không?”
“Vậy cũng phải xem xem chúng có bản lĩnh kinh doanh buôn bán không!” Phượng Tự chế nhạo. Những người này nghĩ rằng kinh doanh chỉ cần mưa thuận gió hòa, có người thuê thì ngồi chơi cũng có thể thu tiền?
“Vậy thì ngươi giả vờ cho người ta thấy nhà họ Dịch không có nhiều tiền trong kho đi, bằng không người ghen tị không chỉ là những thân thích bị ngươi bắt đi đâu.” Nàng đã gây cho hắn rất nhiều rắc rối, cũng vì hắn mà chống lại không ít chuyện đen tối, có thể nói lấy công chuộc tội đi!
Phượng Tự hiểu ý của nàng, “Biết rồi. Ta sẽ chú ý.” Chú ý xem có bao nhiêu quan viên, bao nhiêu đồng liêu, bao nhiêu ánh mắt nam nữ nhìn chằm chằm vào miếng thịt mỡ dày này của hắn. Đại khái từ thời Hán Vũ đế, triều đình và những tên chó săn của chúng đã coi thương nhân là quốc khố thứ hai, khi nào muốn tiêu tiền sẽ bịa mấy tội danh hoặc tự ý tăng thuế. Không học hành được mấy năm, cứ tưởng sẽ có người chống lưng, nhưng đáng tiếc kẻ chống lưng này lại là kẻ ăn thịt người.
* * *
Quản gia vội vàng chạy vào vườn. Phượng Châu biết nhất định là chuyện lớn. Nếu dưới chân thiên tử, như vậy trong nhà “sủng thần” của thiên tử có thể có chuyện lớn gì?
“Nhị thiếu gia — hoàng thượng, hoàng thượng mặc thường phục đến rồi.” Hắn sợ tới mức quên chào hỏi đại thiếu gia. Có phải nữ chủ nhân giả nam bị bại lộ rồi không? Vẻ mặt nghiêm nghị của hoàng thượng khiến ngay cả người từng thấy sóng gió cũng phải khiếp sợ. Chủ nhân thực sự là đại thần của một vị vua như vậy, họa phúc khó lường, họa phúc khó lường!
“Vẩy nước quét nhà, huân hương tiếp giá. Thất thần làm gì? Không biết tiếp đãi khách sao?!”
“Không cần!” Lần đầu tiên Ứng Tị bước vào nhà nàng, quả nhiên rất lộng lẫy và tinh xảo, thế nhưng không có bố cục gì cả: đồ quý giá và đồ rẻ tiền được bày chung với nhau, có lẽ là do chủ nhân tùy ý sắp xếp.
Nhìn thấy nàng trong vòng tay của người đàn ông khác nhưng hắn không tức giận tới mức muốn xé tên đó ra làm từng mảnh nhỏ. Bởi vì tên kia có khuôn mặt giống Phượng Châu như đúc. Sinh đôi không thể giống nhau hoàn toàn. Theo mật báo thì bọn họ không phải là ruột thịt mới đúng – dẫu không chính xác, dẫu nàng mới là máu mủ ruột rà với mình thì có làm sao? Hắn là thiên tử, thứ hắn mong muốn, cả giang sơn lẫn phụ nữ đều sẽ có được.
“Dịch Phượng Tự?” Người này, được sinh ra bởi cùng một người phụ nữ xinh đẹp giống như hắn. Phượng Tự không có khả năng bảo vệ người phụ nữ kia nhưng ít nhất có thể bảo vệ đứa con mà người phụ nữ kia đẻ ra!
Phượng Tự cũng nhìn hắn chằm chằm, nhất thời quên mất nên nói cái gì. Thoạt nhìn hai người trông không giống nhau, nhưng nếu che khuất phần trên khuôn mặt thì các khác thực sự giống nhau. Cuối cùng y cũng buông Phượng Châu ra vì hoàng đế đang nhìn chằm chằm tay trái của hắn trên vai Phượng Châu.
“Thảo dân gặp qua hoàng thượng.” Xin lỗi, nhưng hắn không biết cách hành lễ, chấp nhận, chấp nhận đi!
“Vi thần tham kiến hoàng thượng.” Phượng Châu đang muốn giả vờ quỳ xuống thì bị Ứng Tị kéo đến ngồi giữa hai tên đàn ông.
“Ngươi thì thôi đi. Một khuôn mặt bất đắc dĩ méo mó, khó coi!” Hắn đã nhìn thấu gan to tày trời của nàng từ lâu. Nàng bị bản thân làm hư, nhưng hắn cũng rất vui lòng cưng chiều nàng và quen với việc đó.
“Hoàng thượng đến xem vi thần hay là vị tiểu ca xinh đẹp bên cạnh?”
“Lắm lời!”
“Ồ, vi thần ăn đồ ăn, không nói nữa.” Mứt táo mật vàng này làm vừa đủ ngon, lần sau phải ăn nữa.
Sau khi im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng ăn uống của người tham ăn nào đó. Ứng Tị trừng mắt nhìn nàng vui vẻ liếm đầu ngón tay của mình: Người phụ nữ này cố ý hay vốn dĩ tướng ăn của nàng đã khó coi như vậy rồi?
“Bệ hạ không thể suốt ngày ở bên ngoài cung.” Bên ngoài Phượng Tự cung kính nhưng ý tứ chán ghét bên trong ai cũng biết rõ. “Gia sản thảo dân bạc triệu, cuộc sống trôi qua rất thoải mái, chỉ cần không có thiên tai đã rất biết ơn ông trời. Còn lại những gì dối trá cũng không muốn gò ép.” Cha của hắn là thương nhân, phụ thân của đối phương là thiên tử. Dù khác biệt một trời một vực nhưng có lẽ sống sung sướng hơn hoàng đế, ví như đánh giặc tất nhiên phải lo thuế vạn dân, hắn nộp thuế theo luật là đã rất xứng đáng với người…huynh đệ…cùng mẹ khác cha này.
“Cũng đúng. Chẳng qua trẫm tới thăm một người bạn cũ mà thôi.” Nếu người ta bày ra vẻ mặt không chào đón thì hắn cũng chẳng cần phải chịu thiệt. Kéo tay, dựa vào ưu thế chiều cao kéo Phượng Châu đang cắn nửa trái mứt phải tiễn khách.
“Lục ái khanh, ngươi thấy trẫm cưới con gái Dịch thị làm phi thì thế nào?” Cuối cùng hắn vẫn muốn độc chiếm nàng, không cho nàng rời cung, không cho nàng gặp nam nhân, không cho nam nhân nào nhìn thấy nàng.
“Khuê nữ Dịch gia toàn để vi thần gả cho người làm ăn nhỏ. Hoàng thượng sẽ không chiếm đoạt thê tử của thần dân đúng không?” Trong đôi mắt phượng của Phượng Châu hiện lên tia sáng quỷ dị.
“Lục ái khanh đã từng hỏi cô con gái mẹ Dịch Phượng Tự nhận là công chúa hay ăn mày.” Ứng Tị vẫn không hề bị lay động. Hắn là hoàng đến, không phải một người đàn ông bình thường gặp rắc rối khi đối mặt với người yêu của mình.
“Vậy thì nàng ấy chính xác là gì?” Phượng Châu nghiêng đầu phối hợp hỏi.
“Nàng tiến cung thì biết.”
Nụ cười của Ứng Tị rất đẹp và quyến rũ, trái ngược với vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị thường thấy. Thật bất thường.
“Nếu “muội muội” của đại ca vi thần xuất giá, thần nhất định sẽ đưa tiễn.” Nàng trở lại nét mặt tươi cười khuynh thành.
Dẫu sao quý phi vẫn là họ Lục, muội muội của một triều thần tòng tam phẩm.
Phượng Châu mặc một bộ y phục chói lọi, nhận lời chúc mừng dối trá của đồng liêu – theo cung nhân nói, ngoại hình của hai huynh muội rất giống nhau, chắc hẳn phải dễ dàng được sủng ái. Thằng nhóc Lục Phượng Châu này lại lên một bậc nhờ hôn nhân, chọc giận không ít người muốn dựa vào con gái xinh đẹp để trở nên giàu có!
Tướng mạo “nương nương” trên kiệu xác thực rất giống mình! Đáng tiếc là thân nam nhi, lại càng đáng tiếc hơn nữa là hoàng thượng không thích thích đàn ông, nếu không thì nàng nhất định sẽ nghĩ cách dâng Phượng Tự lên đổi lấy chỗ dựa lâu dài – sau đó sẽ bồi thường, bồi thường cho Phượng Tự và cơn thịnh nộ của người trên ngai vàng. Nàng có thể làm nhiều chuyện khó giải quyết hơn nhiều.
Phượng Châu mỉm cười, tính toán đắc thắng. Dưới chân hoàng đế, trong hoàng thành, còn có thể nguy hiểm gì nữa?
Quay người bước đi, vừa định đi, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia cảnh giác.
“ai–“
Lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng ngực, không một tiếng động.
Trong nháy mắt, tiếng hét khó chịu của người đàn ông cùng vài tiếng gầm rú có thể nghe thấy rõ ràng.
Thân pháp rất tốt nhưng đâm hơi lệch rồi, nàng sẽ không dùng sát thủ như vậy.
“Lần sau đừng để thiếu chính xác như vậy nữa.” Nàng muốn nói như vậy, nhưng trong miệng toàn máu tươi. Không thể phát ra âm thanh gì, toàn bộ hô hấp đều ngừng lại.
Không thể hít vào, cơn đau trong lồng ngực bắt đầu phản chiếu trong ý thức của nàng.
Sau đó, thế giới chìm trong bóng tối.