Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 8: Tỏ tình




Từ khi Dương Dật Thăng rời đi, không biết có phải vì lời hứa mười năm sau ‘làm ăn lớn’ hay không mà Cổ Trạch Sâm càng phản nghịch hơn: Hắn gia nhập xã hội đen, đánh nhau, tranh giành địa bàn, thậm chí còn đi tới các xã đoàn quyết sống chết, mặc kệ Cổ Trạch Dao khuyên ngăn cỡ nào hắn cũng không thèm nghe, còn cái đuôi nhỏ Lâm Tâm Nguyệt cũng không có bên cạnh Cổ Trạch Sâm.

——— ———– ngăn cách ——— —————–

Bởi vì Lâm Quốc Hùng biết cháu gái của mình thường xuyên giao du với côn đồ cắc ké, sợ cô học thói hư tật xấu của bọn chúng (Tác giả: Ông nội đừng lo, cháu gái của ông đã hư hỏng sẵn rồi, không cần học, tôi thì lo lắng cho bé Sâm đáng yêu nhà tôi thôi!) nên đem cô nhốt ở trong nhà, không cho cô ra ngoài.

Lâm Tâm Nguyệt không thể ra ngoài, nên cô chỉ có thể hỏi thăm tin tức gần đây của Cổ Trạch Sâm thông qua Cổ Trạch Dao.

Sau khi biết hết mọi hành vi của Cổ Trạch Sâm, cô thật sự không yên lòng chút nào. Mặc dù biết Cổ Trạch Dao có thể đưa Cổ Trạch Sâm về con đường ngay, nhưng cô nhớ rõ Cổ Trạch Dao vì Cổ Trạch Sâm mà liều mạng cứu hắn tránh khỏi xã đoàn chém giết. Dù phải để Cổ Trạch Dao bị thương mới khiến Cổ Trạch Sâm quay đầu, cô làm không được, cô càng không muốn Cổ Trạch Sâm bị bất kỳ thương tổn gì.

Nhưng Lâm Tâm Nguyệt không nhớ rõ là ngày nào, cô chỉ có thể kêu Cổ Trạch Dao chú ý đến Cổ Trạch Sâm, có chuyện thì gọi ngay cho cô.

Aiz phiền muốn chết, không biết bây giờ Sâm thế nào rồi, đều tại ông nội không cho cô ra ngoài, còn nói sợ cô học thói hư tật xấu của côn đồ, bản tiểu thư thông minh tột đỉnh, hoạt bát đáng yêu… Hơn nữa, Sâm là pháp y tương lai vô cũng xuất sắc, bản tiểu thư đi theo hắn làm sao học thói hư tật xấu chứ? Haiz, hiện tại cô chỉ có thể hi vọng chị Dao sớm trông chừng Sâm, không để chính mình tự thương.

Lâm Tâm Nguyệt mặt ủ mày chàu ngồi trên ghế, cô chỉ có thể im lặng cầu nguyện cho bọn họ.

Lúc này, điện thoại của Lâm Tâm Nguyệt đột nhiên vang lên, thấy số điện thoại gọi đến, trong lòng cô liền không yên.

Cố gắng bình tĩnh lại, cô nhấn nút nghe: “Alo, chị Dao?”

“Tiểu Nguyệt, không xong rồi. Sâm nói tối nay muốn đi sống mái với xã đoàn, chị nghe nói các xã đoàn kia muốn liên kết lại đánh cho Sâm không thể quay về. Chị khuyên Sâm không được, chị nên làm gì đây? Làm sao bây giờ?” Âm thanh của Cổ Trạch Dao có chút hoảng hốt khẩn trương.

Nghe Cổ Trạch Dao nói thế, tay Lâm Tâm Nguyên run rẩy, suýt chút làm rớt điện thoại.

“Alo, Tiểu Nguyệt, em còn đó không? Tiểu Nguyệt…”

“Chị Dao, chị bình tĩnh nghe em nói, mặc kệ dùng cách nào cũng được chị nhất định phải giữ Sâm ở nhà, em sẽ tìm biện pháp ra ngoài.” Lâm Tâm Nguyệt nói xong, chẳng chờ Cổ Trạch Dao ừ hừ liền tắt điện thoại, vội vã chạy vào phòng xách túi ba lô lại chạy ra.

Nhưng cô còn chưa tới cửa chính đã bị quản gia ngăn lại: “Cô chủ, mời về cô về phòng.”

“Chú Lâm, con có chuyện rất gấp, xin chú cho con ra ngoài đi, năn nỉ chú mà!!!!” ( >”

Nghe Lâm Tâm Nguyệt năn nỉ, quản gia có chút giãy dụa.

Ông chủ, ông không muốn làm người xấu liền đem tôi đẩy ra. Nhưng tôi cũng không muốn làm kẻ xấu mà… Quản gia gào thét trong lòng…

“Cô chủ, không phải tôi không muốn giúp cô, chỉ tại ông chủ đã căn dặn không có sự cho phép của ông, tôi không được để cô chủ ra ngoài. Cô chủ, cô đừng làm khó tôi mà.”

Lâm Tâm Nguyệt cũng không muốn làm khó vị quản gia thật lòng yêu thương mình như con cháu trong nhà này nữa, buộc lòng phải đi từng bước nhỏ, dùng ánh mắt ai oán nhìn ông quản gia như nói ‘Cháu biết chú thương cháu nhất, cháu không trách chú đâu.’

Ông chủ, tôi không làm được, lòng dạ của cô chủ thật tốt… Híc híc. Lão quản gia âm thầm rơi lệ. (Tác giả: Giả bộ đó, giả bộ đó, đừng tin!!!)

Lâm Tâm Nguyệt trở về phòng, lính quýnh đi vòng quanh khắp phòng.

Làm sao bây giờ, không thể ra ngoài, nghĩa là cô không thể giúp chị Dao.

Lâm Tâm Nguyệt vắt óc tìm biện pháp, cô biết quản gia là người cố chấp một khi nhận mệnh lệnh của ông nội sẽ không chịu cho cô đi.

Thời gian từng giọt trôi qua, màn đêm rất nhanh được phủ xuống.

Tiếng chuông dồn dập vang lên trong đêm khuya thanh tĩnh, Lâm Tâm Nguyệt vội vàng bắt máy: “Alo?”

“Tiểu Nguyệt, Sâm đi ra ngoài rồi, chị không ngăn được nó, chị sợ nó gặp chuyện nên lén đi theo.”

“Vậy bây giờ bọn chị đang ở đâu?”

“Đường XX, hẻm XX.”

“Em sẽ tìm cách đến đó, chị Dao, chị nhớ cẩn thận.”

“Được, em cũng thế nhé.”

Buông điện thoại xuống, Lâm Tâm Nguyệt đứng ở ban công nhìn xuống vườn hoa, chết thì chết. Cô bám vào chỗ lồi chỗ lõm của ban công leo xuống, nhưng khi tiếp đất thì cô đứng không vững, té xuống một cái, khuỷu tay và lòng bàn tay đều bị trầy, đáng tiếc hiện tại cô không có lòng dạ để ý tới mấy chuyện cỏn con này.

Vừa ra khỏi nhà, Lâm Tâm Nguyệt chạy thục mạng tới chỗ Cỏ Trạch Dao nói, khi cô phát hiện trên đường không có một người, điện toại cầm tay của Cỏ Trạch Dao cũng không gọi được.

Sâm, chị Dao, hai người đang ở đâu? Hai người nhất định không được xảy ra chuyện đó.

Quan tâm ắt sẽ bị loạn, bây giờ Lâm Tâm Nguyệt đã sớm quên nội dung trong phim, trong lòng cô chỉ lo lắng cho sự an toàn của chị em Cổ Trạch Dao.

Ngay lúc Lâm Tâm Nguyệt hết sức sốt ruột, luống cuống hết cả lên thì nghe được âm thanh cô gái vang lên từ trong ngõ hẻm: “Sâm, mau chạy đi!”

Lâm Tâm Nguyệt chạy vào ngõ hẻm liền thấy Cổ Trạch Dao đang nắm tay kéo Cổ Trạch Sâm bỏ chạy, phía sau còn có tiếng bước chân của nhiều người đang đuổi theo.

Cô vội chạy đến: “Chị Dao, Sâm không sao chứ?”

“Sao em lại ở chỗ này? Em có biết nơi này rất nguy hiểm hay không?” Cổ Trạch Sâm thấy Lâm Tâm Nguyệt thì rất là kinh ngạc, nhưng hắn càng lo lắng hơn, Cổ Trạch Dao cũng vậy, cô không ngờ Lâm Tâm Nguyệt thật sự tới nơi này.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hai chị em họ nhìn cô, gấp gáp nói: “Hiện tại không phải lúc lo lắng cho em, hai người mau đi theo em.” Nói xong, cô vội kéo hai chị em họ núp vào góc tối, nghe tiếng bước chân của đám người đuổi theo từ từ rời xa, cuối cùng ba người mới thở phào ra.

Vừa mới thả lỏng tinh thần, Cổ Trạch Dao liền kéo Cổ Trạch Sâm kiểm tra: “Em không sao chứ?”

“Chị, em không sao.”

Thấy dáng vẻ Cổ Trạch Sâm và Cổ Trạch Dao như vậy, Lâm Tâm Nguyệt cũng yêm lòng.

Không đúng, cô nhớ là trong phim chị Dao bị người ta chém bị thương ở lưng.

“Chị Dao, mau cho em nhìn lưng của chị!” Lâm Tâm Nguyệt nói, cô lập tức xoay người Cổ Trạch Dao lại. Đúng như cô nghĩ, lưng Cổ Trạch Dao bị thương, máu nhuộm ướt cả áo: “Chị Dao, chúng ta phải tới bệnh viện ngay!!!”

“Chị, chị chảy rất nhiều máu.”

“Chị không sao, mấy đứa không cần cuống lên như vậy.”

“Vì sao chứ, không phải em kêu chị bỏ mặc em rồi sao, vì sao chị còn làm vậy?”

“Chỉ cần một ngày em chưa chịu quay về đường ngay, chị sẽ không bỏ mặc em sống buông thả kiểu này đâu!”

Nghe lời thoại na ná trong phim, Lâm Tâm Nguyệt biết bắt đầu từ giờ phút này, Cổ Trạch Sâm sẽ thay đổi, hắn nhất định sẽ trở thành người tốt.

“Được rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải đưa chị Dao đến bệnh viện, Sâm, giúp em một tay.” Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cùng nhau đỡ Cổ Trạch Dao, đưa chị ấy vào bệnh viện.

——— ———– bệnh viện ——— —————-

Cổ Trạch Dao được đưa vào phòng băng bó vết thương, trong hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có hai người Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm.

Cổ Trạch Sâm yên lặng ngồi trên ghế, nhưng bàn tay run rẩy của hắn nói cho Lâm Tâm Nguyệt biết hắn rất lo sợ.

Hắn sợ, bởi vì hắn đã mất quá nhiều thứ. Hắn không muốn mất đi người chị duy nhất của mình, nói cho cùng hắn cũng chỉ là thiếu niên mới lớn.

Lâm Tâm Nguyệt cầm chặt tay hắn, nhẹ giọng an ủi:” Đừng lo lắng, chị Dao nhất định sẽ không sao.” Mặc kệ tương lai sẽ ra sao, ít nhất … hiện tại có em ở cạnh anh.

Lâm Tâm Nguyệt dùng ánh mắt kiên cường sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Cổ Trạch Sâm.

Thì ra, vẫn còn có người quan tâm hắn, cảm giác có người làm bạn bên cạnh thật là tốt. Thứ quý giá như vậy khiến hắn không nỡ lòng buông tay, hắn hi vọng mình sẽ nhận được nhiều ấm áp hơn, hắn đem tay Lâm Tâm Nguyệt siết chặt trong tay mình.

“Ui da!” Thình lình tay bị nắm chặt, lòng bàn tay truyền đến đau đớn khiến Lâm Tâm Nguyệt rên thành tiếng.

“Làm sao vậy?”

“Không có gì!” Nghe Cổ Trạch Sâm hỏi, Lâm Tâm Nguyệt muốn rút tay ra, đáng tiếc Cổ Trạch Sâm phát ra hiện ý đồ của cô, hắn cầm tay cô lên, thấy cánh tay trắng nõn của cô xuất hiện nhiều vết thương rướm máu.

“Tại sao lại như vậy, tại sao lại bị thương hả?”

“Em… em…”

“Nói thật.”

Lâm Tâm Nguyệt bị vẻ mặt âm u của Cổ Trạch Sâm dọa: “Em treo từ trên ban công xuống, lúc tiếp đất không cẩn thận bị té.”

Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô gái đáng thương ngồi bên cạnh mình, hỏi: “Tại sao em muốn tới chỗ này?”

“Hả?” Lâm Tâm Nguyệt không hiểu vì sao Cổ Trạch Sâm lại chuyển đề tài, cô có chút bắt nhịp không kịp.

“Vì sao em cũng giống chị hai ngu ngốc như vậy, không biết để ý đến sự an toàn của mình, bất chấp nguy hiểm chạy tới tìm anh, tại sao phải quan tâm đến anh?”

Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy từ ngày hôm nay về sau, Cổ Trạch Sâm sẽ thay đổi, cô không muốn giấu ở trong lòng nữa: “Bởi vì em thích anh, em không muốn thấy anh bị nguy hiểm, bị thương.” (Tác giả: con gái nhà tôi cuối cùng cũng tỏ tình.)

Cổ Trạch Sâm ngẩn người, đỏ mặt, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác: “Anh đi tìm bác sĩ mua thuốc cho em.” Nói xong, hắn hấp tấp đi như chạy. (Tác giả: Con gái, con hù con rể bỏ chạy rồi!!)

Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười, còn nhiều thời gian em không tin không bắt được trái tim anh.