Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 62: Tuần trăng mật ngọt ngào (2)




Edit: Tịch Ngữ

Không thể không nói, Paris hoàn toàn xứng danh là thiên đường lãng mạn, phong cách kiến trúc tràn ngập vẻ mơ mộng, quán cà phê thanh lịch, tất nhiên còn có vô số tình lữ ngọt ngào mà không ngấy trên đường, màu sắc hạnh phúc và vui tươi cũng theo cùng cuộc hành trình trăng mật của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm nắm tay nhau đi dạo bên bờ sông Seine, cảm nhận lối kiến trúc sáng tạo của viện bảo tàng kiến trúc Louvre và nhà thờ Đức Bà Paris (Cathédrale Notre-Dame de Paris), ẩn chứa muôn màu muôn vẻ nghệ thuật, chỉ có điêu khắc nổi xi măng là chạy theo phong cách cung điện Versailles ở Pháp.

Nhưng điều lãng mạn nhất chính là cùng người mình yêu chậm rãi dạo bước trên đường phố Paris, cảm nhận rõ phong tình và lãng mạn ở đất nước xa lạ này.

Trên đường phố sầm uất, tùy ý đều có thể nhìn thấy quán cà phê ven đường, cuộc sống mưu sinh bôn ba, bận rộn cung cấp nơi bình yên hưu nhàn cho người qua đường. Trong một quán cà phê ngoài trời, dễ dàng nhìn thấy bóng dáng Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm vô cùng thân mật dựa vào nhau nghỉ ngơi.

“Sâm, tiếp theo chúng ta đi đâu chơi?” Lâm Tâm Nguyệt ngồi trên ghế, ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm, đầu tựa vào vai anh, không để ý thuận miệng hỏi anh, ánh mắt lại không rời máy quay phim trên tay. Nhìn hình ảnh ngọt ngào được ghi lại bên trong, trên mặt cô tràn đầy nụ cười ngọt ngào và xán lạn, vì cô biết ông xã minh đã chuẩn bị hết tiết mục rồi. Phải biết rằng mấy ngay nay, đều do một tay Cổ Trạch Sâm sắp xếp mọi tiết mục, bởi muốn để bà xã mình có một tuần trăng mật khó quên, thật không hổ danh nhị thập tứ hiếu ông chồng tuyệt vời.

“Chút nữa chúng ta đi dạo trong hẻm nhỏ đi.”Cổ Trạch Sâm đưa tay nhận lấy cà phê từ người bán hàng, một ly đưa tới trước mặt Lâm Tâm Nguyệt, ly còn lại giữ cho mình, còn chăm sóc thêm sữa rồi thêm đường cho cô. Hơi nghiêng đầu nhìn qua, vẻ mặt dịu dàng nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt đầy ý cưng chiều.

“Hẻm nhỏ?” Lâm Tâm Nguyệt buông máy quay phim xuống, ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Cổ Trạch Sâm, nhanh chóng quét một lần các địa danh nổi tiếng ở Paris, nhưng không phát hiện có hẻm nhỏ nào đặc biệt hết. Sau đó, nhìn người trước sau như một bảo trì dáng vẻ bình tĩnh cùng nụ cười thần bí.

“Ừ, anh vô tình nghe nhân viên trong khách sạn nói, nghe nói trong đó có rất nhiều cửa tiệm thú vị.” ‘Vô tình’ mà Cổ Trạch Sâm nói chính do thành quả do anh thức dậy sớm, thừa dịp Lâm Tâm Nguyệt còn ngủ say, chẳng ngại phiền phức mà đi hỏi thăm nhân viên của khách sạn. Sau đó, dưới ánh mắt ái muội của nhân viên khách sạn, bộ dạng như ‘tôi hiểu rõ, tôi hiểu’ biết được chỗ này. Khi đó, Cổ Trạch Sâm ở trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên chỗ nào cũng có người nhiều chuyện.

“Thật vậy ư?” Ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt kinh ngạc sáng lên, thưởng cho Cổ Trạch Sâm một cái hôn: “Xem ra ông xã của em thật sự có chuẩn bị đầy đủ.” Lâm Tâm Nguyệt biết rõ bởi vì thay đổi địa điểm hưởng tuần trăng mật đột ngột, có rất nhiều chuyện không có định ra trước, đây là Cổ Trạch Sâm muốn để cho cô có tuần trăng mật khó quên mà cố gắng nha!

Cổ Trạch Sâm dùng nụ hôn sâu tiêu chuẩn đáp trả lại cái hôn thưởng cho của Lâm Tâm Nguyệt. Nếu ở Hong Kong, hai người sẽ không dám ôm hôn nhau trên đường như vậy đâu. (Tác giả: Khinh bỉ, ra vẻ các người rất muốn thử.) nhưng nơi này là nước Pháp, thiên đường lãng mạn của các đôi tình nhân, nhiệt tình ôm hôn giữa đường cũng là chuyện hết sức bình thường, hạnh phúc. Nếu bạn cảm thấy kinh ngạc, vậ bạn chính là kẻ ngoại tộc.

“Đây chính là tuần trăng mật của chúng ta, cũng là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi chơi, đương nhiên anh không thể để cho bà xã của mình phải thất vọng rồi.” Cổ Trạch Sâm cười ranh mãnh. (Tg: Tiểu Cổ, cậu đã quên lí do chuyển địa điểm rồi à?) Nhìn đôi má ửng hồng của bà xã, lần đầu tiên Cổ Trạch Sâm cảm thấy dân phong cở mở của ngoại quốc rất tốt.

“Không phải nói dẫn em đến hẻm nhỏ sao, còn không đi mau.” Lâm Tâm Nguyệt tức giận liếc Cổ Trạch Sâm vừa được tiện nghi còn khoe mẽ, cô làm bộ coi như không thấy nụ cười thâm ý và trêu cợt của mọi người chung quanh, kế đó thúc giục anh nhanh dẫn đường, bản thân lại dẫn đầu ưu nhã đi đằng trước. Đương nhiên, nếu như bỏ qua đôi tai đỏ ửng của cô, thì mọi thứ rất là bình thường. Sau cùng, đối mặt với những lời nói nhiệt tình như ‘thằng nhóc giỏi lắm’, ‘vợ chồng son ân ái’… khiến bước chân Lâm Tâm Nguyệt đi nhanh hơn.

“Tâm Nguyệt, chờ anh với!” Cổ Trạch Sâm cười nhẹ nhàng, lập tức cầm đồ lên chạy theo, còn không quên nói cám ơn với những người chúc phúc cho bọn họ.

Cổ Trạch Sâm chạy tới bên người Lâm Tâm Nguyệt, tự nhiên nắm lấy bàn tay non mịn trắng trẻo của cô, Lâm Tâm Nguyệt tức giận lườm anh một cái, lập tức nở nụ cười chói lọi, vô cùng thân thiết đến gần anh, trong đáy mắt cả hai đều lóe ánh sáng, nụ cười thỏa mãn trên mặt cũng na ná nhau.

Cổ Trạch Sâm dẫn Lâm Tâm Nguyệt vừa đi vừa ngắm nhìn kiến trúc đặc biệt của con đường, vừa chụp ảnh lưu lại, vừa cãi nhau ầm ĩ, rất nhanh liền đến ngõ hẻm mang hơi thở cổ xưa.

So với đường cái ồn ào, người đến người đi không ngừng, rõ ràng Lâm Tâm Nguyệt càng thích ngõ hẻm nhỏ mà yên tĩnh này hơn, không thể không nói Cổ Trạch Sâm rất hiểu cô.

“Sâm, nơi này thật sự rất tuyệt.” Lâm Tâm Nguyệt ngạc nhiên nói, trong mắt tỏa ra tia sáng kích động, mặc dù nói hẻm nhỏ, nhưng thật ra nó chả nhỏ hẹp bao nhiêu, bên trong này có rất nhiều cửa tiệm, hơn nữa mỗi cửa hàng đều có nét riêng biệt, đều có thể khiến mắt người ta sáng ngời lên, có ai ngờ tại đô thị phồn hoa này lại có hẻm nhỏ đặc biệt tĩnh lặng như vậy.

“Đương nhiên rồi, còn không xem ai giới thiệu.” Cổ Trạch Sâm đắc ý nhướng mày, anh rất thỏa mãn nhìn người phụ nữ anh yêu cười vui vẻ như vậy. Điều này chứng tỏ mọi cố gắng anh bỏ ra đều đáng giá.

Lâm Tâm Nguyệt kéo Cổ Trạch Sâm đi qua các cửa hàng. Trong cửa hàng châu báu, Cổ Trạch Sâm cầm để trên người Lâm Tâm Nguyệt khoa tay múa chân; trong tiệm quần áo, hai người thay đổi nhiều bộ đồ kì quái; hai người còn đút cho nhau ăn những món ăn vặt đặc biệt; một vài bức ảnh ngọt ngào khắc sâu lại giây phút ngọt ngào của bọn họ, trở thành một phần hồi ức tốt đẹp của bọn họ.

Lúc đi vào cửa hàng đồ ngọt Lâm Tâm Nguyệt yêu thích nhất, tới Paris làm sao cô bỏ qua cơ hội quang minh chính đại nếm thử các món ngọt chứ. Huống chi, trong ngỏ hẻm này có vài cửa tiệm bánh ngọt tỏa ra mùi thơm mê người, chỉ nhìn cửa hàng bánh ngọt thôi nước miếng của cô đã nhỏ dãi ba thước rồi. Cổ Trạch Sâm không thể làm gì khác hơn là cam chịu số phận đi cùng bà xã cuồng thích đồ ngọt đi nếm hết các món ngon.

Đối với Lâm Tâm Nguyệt mà nói. Trong thế giới đồ ngọt, kem, caramel, dâu, sô cô la, pho mát, mứt… ăn được món ngọt mình yêu thích là tuyệt vời nhất, nhưng quan trọng nhất là được cùng người mình yêu nếm thử mùi vị ngọt ngào, hạnh phúc càng vui sướng.

Không bao lâu, Lâm Tâm Nguyệt đáng thương, hai mắt đẫm lệ lưng tròng bị Cổ Trạch Sâm đầu đầy vạch đen kéo ra khỏi cửa hàng đồ ngọt. Nhưng, Lâm Tâm Nguyệt còn cẩn thận đi từng bước, huhu… bánh ngọt dâu tây của cô, bánh táo thơm ngon, bánh bươm bướm… sớm biết như vậy cô vừa ăn vừa gọi người gói lại, không biết bọn họ có đem bán ra ngoài không?

Đối với sở thích cuồng đồ ngọt của bà xã, Cổ Trạch Sâm thật sự rất bất đắc dĩ. Hơn nữa, nhìn bộ dạng lưu luyến không rời rất đáng thương của Lâm Tâm Nguyệt, anh rất hoài nghi nếu tiếp tục ở lại trong đó, có phải cô ấy sẽ ăn hết tất cả các loại điểm tâm có trong tiệm hay không? Nếu ăn không hết thì trực tiếp đóng gói mang về?

Không thể không khâm phục bác sĩ Cổ của chúng ta, anh thật sự rất hiểu Lâm Tâm Nguyệt, nếu như lúc nãy anh nghe được tiếng lòng của Lâm Tâm Nguyệt, anh nhất định sẽ hối hận đã dẫn cô đến nơi này.

Vì vậy, không để cho đồ ngọt cướp đi sự chú ý của Lâm Tâm Nguyệt nữa, Cổ Trạch Sâm nhanh chóng kéo Lâm Tâm Nguyệt còn đang bĩu môi, cố gắng giả đáng thương, làm nũng rời khỏi cửa hàng bánh ngọt. Ngăn chặn tâm tư của cô đồng thời để tránh cho mình nhẹ dạ.

Nhưng không ngờ lại đi vào cửa hàng bán đồ cổ, có lẽ là vì công việc, anh không có hứng thú với đồ cổ. Lâm Tâm Nguyệt cũng không có thích thú với đồ cổ lắm. Ở nhà họ Lâm, ngoại trừ nhiều người, chính là nhiều đồ cổ, tùy tiện cầm một món cũng là đồ cổ trên một trăm năm rồi. Hoặc giả là vì quan hệ công việc, thấy ‘người’ quá nhiều, đối với những món đồ cổ sống không thể mang theo, chết không thể mang đi. Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đều không có hứng thú.

Hai người bọn họ cảm thấy có hứng thú với đôi vợ chồng có tuổi - chủ cửa hàng này hơn, đôi vợ chồng Hoa Kiều tóc bạc phơ, hai người đang uống trà, mỉm cười đối với đôi vợ chồng nhỏ vô ý xông vào đây.

“Rất ít người trẻ tuổi đồng bào đến chỗ của chúng tôi, có hứng thú uống trà với ông bà già Hoa Kiều này không?” Ông cụ vui vẻ nhìn đồng bào của mình, nhiệt tình mời bọn Cổ Trạch Sâm vào nhà uống trà.

“Đúng đó, đừng khách sáo với ông bà già này, hai người chúng tôi đã lâu không thấy đông bào ghé thăm rồi.” Bà cụ ngồi bên cạnh gật đầu phụ họa, giọng nói càng ôn hòa thân thiết. Bởi vì nơi này hẻo lánh ít người đi tới, đừng nói chi là đồng bào du lịch tới nơi này, hèn gì đôi vợ chồng này lại kích động nhiệt tình như thế.

“Xấu hổ quá, ông, bà, làm phiền hai người rồi.” Lâm Tâm Nguyệt liền đem nỗi buồng không được ăn món ngọt quăng ra sau ót, ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm ra vẻ thục nữ, ưu nhã đáp. Cô cũng không ngờ mình và Cổ Trạch Sâm vô tình xông vào cửa hàng, lại có thể gặp đồng bào của mình, cái này có phải là duyên phận hay không?

“Chúng con không khách sáo nha.” Nhìn hai cụ nhiệt tình như thế, Cổ Trạch Sâm cũng không làm dáng, cùng Lâm Tâm Nguyệt ngồi xuống.

“Tùy tiện nhìn đi, có thích gì thì nói với ông, rất ít thanh niên thích đồ cổ, nhìn trúng ông giảm giá cho các con.” Ông cụ rót trà, đưa cho hai người, cười ha ha nói.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm nghe ông cụ nói, hai người xấu hổ nhìn nhau, đều không có ý mở miệng trả lời, cũng không thể nói thật ra chúng tôi cũng không muốn vào, chỉ là không có biện pháp, chọn đại một cửa hàng mà chưa kịp đọc tên mà vào.

“Ông già nói cái gì đó, còn không chịu nhìn, thanh niên người ta là tới chơi, làm sao có thời gian xem đồ cổ của ông chứ.” Bà cụ làm bộ tức giận liếc nhìn ông cụ một cái, phá hư không khí ngột ngạt, quay đầu từ ái nắm tay không đeo nhẫn của Lâm Tâm Nguyệt, trêu chọc nháy mắt: “Xem ra thằng nhóc kia đối với con cũng tốt nhỉ, còn dẫn bạn gái đi du lịch, đâu giống ông già nhà bà, chỉ biết kéo bà vùi mình trong cửa tiệm đồ cổ này.” Mặc dù ngoài miệng bà cụ nói lời oán giận, nhưng nhìn vào mắt sẽ thấy được hạnh phúc tràn ngập trong mắt bà cụ nhìn ông.

“Bà à, lần này bà nhìn sai rồi. Cô ấy không phải bạn gái con, cô ấy là bà xã của con nha. Chúng con đang đi hưởng tuần trăng mật.”Cổ Trạch Sâm dịu dàng cầm bàn tay đeo nhẫn cưới của Tâm Nguyệt lên, còn cố ý huơ huơ trước mắt bà cụ.

“Ui cha, thì ra là bà nhìn nhầm.” Bà cụ vui vẻ cười nói, bỗng nhiên bừng tĩnh vỗ vỗ nhẹ vào tay Lâm Tâm Nguyệt, thần thần bí bí nhìn hai người nói: “Đến, đến, bà dẫn các ngươi nhìn một chút, các con đó, nhất định sẽ thích, nhìn trúng món nào bà sẽ tặng món đó cho các con làm quà tân hôn.”

Bà cụ kéo hai người Lâm Tâm Nguyệt đi vào trong, ông cụ nhìn bóng dáng người nhiều năm cùng mình tương cứu nhau trong hoạn nạn, bất đắc dĩ cười lắc đầu, tiếp tục trông chừng cửa hàng.

Bên trong của hàng là một căn phòng nhỏ, bày rất nhiều thứ, có hộp nhạc bằng gỗ, cây dương cầm nhỏ, búp bê nhỏ, còn có một ít đồ làm bằng gốm sứ, đủ thứ các loại vật phẩm nho nhỏ.

“Mấy thứ này đều là khi ông già nhà bà còn trẻ làm cho bà, từ khi ông bà ở chung với nhau, mỗi ngày đều như nhau, bà tập hợp bọn nó lại với nhau, hiện tại có thêm một phòng nữa cũng chứa không hết.”Bà cụ nhìn những món quà nhỏ bé này mà ngây người một lúc, nhưng ánh mắt đầy thỏa mãn và hạnh phúc của bà khiến cho Lâm Tâm Nguyệt biết ông bà có một hồi ức rất hạnh phúc.

Lâm Tâm Nguyệt không có cắt đứt hồi ức của bà cụ, tầm mắt vòng vo chuyển động, đột nhiên ánh mắt rơi vào trên một vật quen thuộc, khiến cô ngây dại, mở to hai mắt không dám tin nhìn chằm chằm vật giống như trong trí nhớ của mình.

“Tâm Nguyệt, sao vậy?” Cổ Trạch Sâm phát hiện Lâm Tâm Nguyệt bất chợt ngây dại, nhíu mày, lo lắng hỏi. Nhìn theo hướng tầm mắt của Lâm Tâm Nguyệt, không dám tin trợn mắt không thể tin.

Trên vách ngăn, chính là một con búp bê sứ đã vỡ nát trong cái ngày trái bom nổ, quà tặng mà lão Lưu tặng cho bọn họ, Lâm Tâm Nguyệt từ từ đi qua, không dám tin nhìn búp bê gốm sứ hoàn hảo vô khuyết trước mắt, vươn ta run rẩy đưa về phía búp bê, nhẹ nhàng cầm lấy đôi búp bê sứ này, nhìn từng chút từng chút, nước mắt dâng trào lên hốc mắt, cố gắng chớp chớp để nước mắt không chảy xuôi theo khóe mắt, Cổ Trạch Sâm đi tới ôm cô, đau lòng nhìn cô, nhìn đôi búp bê này mà cau chặt chân mày, có nhiều lúc anh nghĩ, nếu như anh không đi lấy búp bê, có phải sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn kia hay không? Cũng không mất đi đứa con của bọn họ, lần này nhìn thấy đôi búp bê, có phải rất nhanh bọn họ sẽ có lại đứa con của mình hay không?

Bà cụ cũng phát hiện bọn họ có chút khác thường: “Sao vậy, sao mắt lại hồng hồng thế kia, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Bà cụ đến gần bọn họ, nhìn Lâm Tâm Nguyệt hai mắt rưng rưng, lo lắng hỏi. Lúc này, đột nhiên bà cũng nhìn thấy đôi búp bê: “Có phải đôi búp bê này có vấn đề hay không?”

“Không có. Chỉ là con từng có một đôi búp bê giống đôi này, là món quà người bạn tặng nhân ngày bọn con kết hôn, đáng tiếc nó bị rơi vỡ ra rồi, không ngờ còn nhìn thấy một đôi khác…” Lâm Tâm Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười, trấn an bà cụ và ông xã đang lo lắng cho mình. Chỉ có trong lòng cô biết rõ, trận ngoài ý muốn kia không chỉ với đôi búp bê, còn có đứa con vô duyên của cô.

“Giống nhua như đúc sao?” Cái này đến lượt bà cụ kinh ngạc, đồ trong này đều do chồng bà làm tặng bà, đều là có một không hai, chỉ có đôi búp bê này là ngoại lệ. Chồng bà làm hai đôi, một đôi tặng cho bạn của ông ấy, không ngờ lại rơi vào tay của cô bé này, xem ra bà và đôi vợ chồng trẻ này cũng có duyên quá chứ.

Bà cụ cẩn thận cầm lấy đôi búp bê, trong mắt lóe lên tinh quang, hiền từ nói: “Con gái, xem ra con và đôi búp bê này có duyên với nhau, trên đời này chỉ có hai đôi, còn đều thấy được. Hôm nay, bà quyết định đem nó tặng cho hai đứa con.”

“Nhưng, bà ơi, đôi búp bê này không phải ông làm tặng cho bà sao? Làm sao con dám nhận.” Lâm Tâm Nguyệt vội vàng lắc đầu cự tuyệt, ý nghĩa của đôi búp bê này ra sao cô đều rất rõ ràng, sao cô lại dám nhận chứ. Khi đó, lão Lưu tặng đôi búp bê này cho cô, cô không biết, còn chưa kịp cự tuyệt, đôi búp bê đã không còn.

“Cô ngốc này, bởi vì đôi búp bê này có ý nghĩa rất đặc biệt, bà mới tặng cho hai con. Bà tin hai đứa sẽ quý trọng đôi búp bê này, bà cũng tin hai con có thể cảm nhận được ý nghĩa của đôi búp bê, bằng không, khi đó người kia cũng sẽ không bỏ thứ mình yêu thích tặng cho các con, lại nói, hiếm khi con và đôi búp bê này có duyên như vậy.”

“Nhưng, bà à, con…”

“Nếu con muốn cự tuyệt, bà sẽ giận đó.” Bà cụ cố ý nghiêm mặt, cả giận nói.

“Tâm Nguyệt, nếu bà có lòng tặng, em hãy nhận đi.”

“Tâm Nguyệt, cám ơn bà.” Lâm Tâm Nguyệt do dự một chút, thật lòng hướng bà cảm ơn.

“Như vậy mới đúng.” Bà cụ vui vẻ nói, quay đầu nhìn Cổ Trạch Sâm nói: “Nhóc con, nhớ chăm sóc con bé thật tốt, biết chưa. Phải cùng nhau sống thật hạnh phúc.”

“Bà à, yên tâm đi, có bà xã tốt như vậy, con nhất định quý trọng cô ấy. Chúng con còn muốn được như ông và bà, hạnh phúc đến già.”Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt vào lòng, kiên định nói.

Bà cụ vừa lòng gật đầu.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm ở lại trò chuyện vui vẻ với ông bà cụ, cùng ngồi nghe hồi ức hạnh phúc của ông bà.

“Vì vậy đem búp bê cho bọn nhỏ.”

“Ai biết được.”

Nhìn bóng dáng đi xa của bọn Lâm Tâm Nguyệt, ông cụ nắm tay bà cụ, giống như nhiều năm trước nắm tay bà hứa hẹn, hai người bèn nhìn nhau cười, đều không nói gì.

Bởi vì bọn họ giống như hai người, cho nên cũng hi vọng bọn họ có thể tiếp tục hạnh phúc.

--- cách tuyến ---

Khách sạn.

Lâm Tâm Nguyệt ngồi trên giường kiểm tra lại thành quả lao động cực khổ của mấy ngày hôm nay, Cổ Trạch Sâm tắm xong đi ra liền thấy bà xã đang kiểm lại danh mục quà tặng, mỗi món đều có dán tên lên.

“Woa ~ nhiều quà như vậy à.” Cổ Trạch Sâm ngồi vào trên giường, kinh ngạc nhìn: “Ông nội, anh hai, Phong, em gái, chị gái, Tiểu Nhu, sếp Cao..., mấy thứ này cũng phải tặng cho người ta.”

“Đúng rồi, vài ngày nữa chúng ta trở về rồi. Cho nên đem đồ soạn sẵn là vừa.”Lâm Tâm Nguyệt không ngẩng đầu đáp, tiếp tục viết tên lên nhãn, dán vào quà.

“Ớ, nhiều quà như vậy, sao không có của em?” Cổ Trạch Sâm nhìn một vòng không thấy món nào thuộc về bà xã mình hết, vẻ mặt mê mang, ôm eo nhỏ Lâm Tâm Nguyệt, nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Không phải phái nữ thích đi dạo mua sắm hay sao, vì sao em chỉ mua cho người khác, không cần phải tiết kiệm thay anh.”

“Sao hả, em tiết kiệm tiền cho anh, anh không thích à?” Lâm Tâm Nguyệt tạm gác công việc sang một bên, thả lỏng người dựa vào lòng anh, có chút bất đắc dĩ trừng liếc anh.

“Tốt thì tốt, nhưng cũng không phải chúng ta không có tiền, ông xã kiếm tiền để cho bà xã tiêu xài là chuyện bình thường, cho nên bà xã không cần phải tiết kiệm tiền cho ông xã.”

“Em á, không có cố ý tiết kiệm giùm anh đâu, bởi vì em có có quà của em rồi.” Lâm Tâm Nguyệt cầm thẻ nhớ, nghĩ tới những kí ức hạnh phúc, ngọt ngào của những ngày qua, cười vui sướng: “Món quà tốt nhất với em chính là nó.” Với em mà nói, đây mới là quà trân trọng nhất.

“Là ảnh chụp và phim của chúng ta sao?” Cổ Trạch Sâm nghe Lâm Tâm Nguyệt nói, ôm cô vào trong ngực, con ngươi thâm thúy nuông chiều nhìn người phụ nữ trong ngực mình, tâm trạng cũng tràn đầy cảm động.

“Sâm, anh nói, chúng ta có thể giống như ông bà cụ kia hạnh phúc đến già hay không?”

“Đương nhiên, chúng ta còn có thể vừa xem lại ảnh và băng ghi hình, còn có thể cùng nhau đi nhớ lại kí ức, chúng ta còn có thể đi du lịch khắp thế giới, tiếp tục ghi lại nhiều hồi ức.”





Hai người ôm nhau, ngọt ngào ấm áp hình dung ra tương lai, khóe miệng cùng lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt hạnh phúc hứa hẹn dưới tháp Eiffel, đặt dấu chấm tròn lãng mạn trên bức trang tuần trăng mật hạnh phúc của mình.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn người ngồi bên cạnh mình, trái tim tràn đầy hạnh phúc, chỉ cần có anh, mặc kệ ở đâu cô cũng cảm thấy hạnh phúc tồn tại.