Bên ngoài mưa rền
gió dữ, sấm chớp đùng đùng như báo hiệu một đêm mất ngủ. Lâm Tâm Nguyệt
đang ngủ say bị tiếng chuông điện thoại dần dập đánh thức, lơ mơ màng
màng còn chưa phân biệt được đông tây nam bắc, cô không ý thức quờ quạng cánh tay tìm điện thoại.
“Alo, ai vậy?” Lâm Tâm Nguyệt bấm nút nghe, nhắm mắt mơ màng hỏi.
Trong điện thoại liền truyền tới âm thanh nức nở của Lâm Bái Bái đang trực
đêm ở bệnh viện: “Tâm Nguyệt mau đến bệnh viện, Dao đi rồi…”
Lâm
Tâm Nguyệt bị tin tức của Lâm Bái Bái làm tỉnh ngủ, mở to hai mắt, tay
cầm điện thoại run run, nước mắt từ từ lăn xuống, tại sao có thể như
vậy, tại sao có thể như vậy, tại sao chị Dao lại chết? Không phải đã ổn
định rồi sao? Không phải mọi chuyện đã thay đổi sao? Làm sao chuyện này
vẫn còn xảy ra? Rốt cuộc là như thế nào? Không, đây nhất định không phải là sự thật, buổi chiều chị Dao còn rất vui vẻ nói chuyện cười đùa với
cô mà, sao lại đột ngột ra…
Lâm Tâm Nguyệt bị tin tức này dọa sợ ngây người, vô ý thức không muốn thừa nhận sự thật này.
“Alo, alo, Tâm Nguyệt em còn nghe điện thoại không?”
“Em đây.”
“Tâm Nguyệt, em không sao chứ?”
“Em không sao, giờ em đến bệnh viện ngay đây!” Lâm Tâm Nguyệt lau khô nước
mắt, thay đổi quần áo xong liền vội vã chạy đến bệnh viện, đúng, cô
không có thời gian khóc lóc ở chỗ này, bởi vì hiện tại đang có người rất cần cô!
Lâm Tâm Nguyệt chạy đến bệnh viện liền nhìn thấy Lâm Bái Bái đứng dựa lưng vào góc tường, liền gọi: “Chị!”
“Đến rồi à? Sâm ở đằng kia. Lúc này, cậu ấy rất cần em, em an ủi cậu ấy đi,
chị đi tìm Bác.” Vành mắt Lâm Bái Bái sưng đỏ lên, vẻ mặt đau thương
nhìn Lâm Tâm Nguyệt nói.
Cổ Trạch Dao rời đi. Người đau khổ không chỉ là người nhà của Trạch Dao mà còn có bạn bè của cô ấy, Lâm Bái Bái
làm bạn thân với Cổ Trạch Dao nhiều năm, tình cảm gắn bó nhiều năm như
vậy. Hiện tại, vất vả lắm mới buông tha cho mọi chuyện trong quá khứ,
thật khó lắm mới thấy được bạn thân khỏe lại, không ngờ cô ấy lại ra đi
đột ngột như thế, trong lòng Lâm Bái Bái cũng hết sức đau khổ, hết sức
khó chịu.
“Chị, em biết rồi, còn chị…”
“Chị không sao, em đi gặp cậu ấy đi.”
Nhìn bóng lưng kiên cường rời đi của Lâm Bái Bái, Lâm Tâm Nguyệt mới chậm
rãi đi đến bên cạnh người đàn ông trong mắt chứa đầy đau thương thẩn thờ ngồi trên ghế.
Nhìn Cổ Trạch Sâm như vậy, trong lòng Lâm Tâm
Nguyệt đau nhói từng cơn. Người khác chỉ nhìn thấy bác sĩ Cổ kiên cường, phóng khoáng; nhưng có ai biết được trái tim của anh đau đớn biết
nhường nào khi mất đi người thân duy nhất, người chị luôn bên cạnh động
viên, ủng hộ anh? Đối diện anh rể kiêm bạn thân vừa mất đi vợ cũng khóc
rống rơi lệ, anh chỉ có thể cố gắng kiên cường tiếp tục chống đỡ.
“Sâm.” Lâm Tâm Nguyệt đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống nắm lấy tay, lo lắng nhìn anh.
“Tâm Nguyệt, em nói đi, tại sao ông trời lại bất công như vậy? Chỉ hai lương thiện giúp đỡ nhiều người như thế, chị bị liệt ba năm khó khăn lắm mới
có thể đứng lên, tại sao còn để chị mắc chứng bệnh ung thư quái ác này?
Khó lắm mới khống chế được tế bào bệnh, tại sao lại đột nhiên… Em biết
không, chị biết được tin có thể khôi phục lại liền vui sướng biết bao,
anh chưa từng thấy chị cười vui vẻ như vậy, nhưng sao mọi chuyện lại
thành ra thế này…” Cổ Trạch Sâm cúi đầu, thân thể run lên.
Lâm Tâm Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng ôm anh: “Sâm, em ở đây! Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh đối mặt với nó.”
Cổ Trạch Sâm chôn đầu ở cổ Lâm Tâm Nguyệt, hai tay run rẩy ôm lấy cô. Âm
thanh đè nén từ bên tai truyền đến: “Tâm Nguyệt, chị hai, chị hai đi, đi rồi…” Từ lúc biết tin chị mình mất, Cổ Trạch Sâm vẫn cố đè nén cảm xúc
trong lòng, ôm Lâm Tâm Nguyệt khiến cho lòng anh ấm áp cuối cùng không
kềm chế cảm xúc được nữa, vỡ òa.
Nước mắt Lâm Tâm Nguyệt cũng
không cầm được rơi xuống, cô biết Cổ Trạch Sâm không muốn tin chuyện Cổ
Trạch Dao đã mất, kỳ thực ngay cả bản thân cô cũng không muốn thừa nhận. Người luôn coi cô là em gái, luôn cưng chiều cô như chị hai trong nhà
cứ thế mà ra đi.
Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy trên vai có chút ươn
ướt, cô mới hiểu rõ câu nói “Nam nhi có lệ mà không khóc, chỉ là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm", Lâm Tâm Nguyệt ôm chặt lấy anh, lẳng lặng
ngồi với anh. Bởi vì đó là chuyện duy nhất bây giờ cô có thể làm. Hai
người cứ ôm nhau như vậy trên hành lang.
Lâm Tâm Nguyệt ở lại bệnh viện với Cổ Trạch Sâm cho tới khi anh bình ổn cảm xúc lại mới theo Lâm Bái Bái về nhà.
Từ bệnh viện về nhà, Lâm Tâm Nguyệt thừ người ngồi trên sô pha. Cô không
biết mình phải làm gì, vất vả lắm mới khiên bệnh tình Cổ Trạch Dao có
chuyển biến tốt, lại không ngờ kết quả vẫn là không cứu được. Cô chỉ có
thể trơ mắt nhìn người chị dịu dàng cứ thế mà ra đi. Không phải mọi
chuyện đã được thay đổi rồi hay sao? Không phải cô là chuyên gia tâm lí
học sao? Tại sao lại không nhìn ra? vì sao, vì sao… Bây giờ Lâm Tâm
Nguyệt rất hận cái gọi là nội dung bộ phim, nếu như cô không biết trước
nội dung của phim, có thể cô sẽ không thống khổ như thế này đúng không?
Lâm Bái Bái lo lắng nhìn em gái vẫn còn tự trách, cô biết em gái mình nhất
định sẽ ôm hết mọi chuyện lên người. Lâm Bái Bái bước tới ôm cô vào
lòng: “Con bé ngốc! Dao qua đời, tất cả mọi người đều đau lòng, không
phải em đã dùng sức để giúp đỡ Dao rồi sao? Không nên tự trách mình
nữa.”
“Nhưng…” Cuối cùng cô vẫn không cứu được chị Dao, Lâm Tâm
Nguyệt vùi mặt vào trong lòng Lâm Bái Bái, nước mắt tuôn ra ướt đẫm quần áo của chị mình.
“Người đã mất đó là sự thật. Người sống vẫn
phải tiếp tục sống, chị nghĩ Dao cũng không hi vọng nhìn thấy mọi người
như vậy, mau đi nghỉ sớm đi, ngày mai em còn phải đi cùng Sâm đến nghe
báo cáo nguyên nhân tử vong của Dao nữa.”
“Dạ.” Lâm Tâm Nguyệt
biết cho dù cô có suy nghĩ miên man nhiều cỡ nào thì cũng không thay đổi được sự thật Cổ Trạch Dao đã qua đời.
Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đến tìm bác sĩ điều trị cho Cổ Trạch Dao lấy báo cáo nguyên nhân tử vong.
“Đây là báo cáo nguyên nhân tử vong của bà Cao, mọi người có thể đi làm giấy báo tử.”
“Sức khỏe của chị tôi rõ ràng đã tốt lên rất nhiều mà, tại sao tim chị ấy
lại bị suy kiệt, chẳng lẽ là do thuốc sao?” Vẻ mặt Cổ Trạch Sâm đau
thương nhíu mày lại, anh vẫn chưa nghĩ thông vì sao chị hai đang tốt
lành lại đột ngột bị suy tim mà chết.
Sâm! Lâm Tâm Nguyệt nắm chặt tay anh, hi vọng có thể tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Cổ Trạch Sâm quay đầu cho cô một ánh mắt yên tâm, đồng thời cũng nắm chặt tay cô.
“Thân thể bà Cao được thuốc bác sĩ Nam Cung trị liệu tốt hơn trước kia rất
nhiều, nhưng trái tim và các cơ quan khác của bà Cao cho tới nay vẫn rất yếu ớt, cho nên làm bất cứ trị liệu nào đối với bà ấy cũng rất nguy
hiểm.”
“Lúc chị tôi ra đi có thống khổ lắm không?”
“Bà Cao bị suy tim cấp tính, lúc ra đi không có chịu nhiều đau khổ.”
“Cám ơn.”
Trong lòng Lâm Tâm Nguyệt biết nguyên nhân khiến Cổ Trạch Dao chết là do
thuốc nhưng không phải là thuốc của bệnh viện, mà là từ chị Ngọc, cô
biết chị Ngọc có ý tốt nhưng lại khiến mọi chuyện trở nên xấu đi. Bây
giờ, cô không biết nên làm gì nữa, cô biết một khi sự thật bị bóc trần,
người đau khổ nhất không ai khác ngoài Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm.
Khi Lâm Tâm Nguyệt nắm tay Cổ Trạch Sâm đi ra ngoài liền gặp chị Ngọc được
đưa vào bệnh viện, chồng chị thì hoang mang rối loạn chạy theo sau. Cổ
Trạch Sâm thấy kì quái liền tiến lên hỏi thăm, còn Lâm Tâm Nguyệt thì
khổ sở nhìn anh, cô biết kịch bản lại bắt đầu rồi. Chưa bao giờ cô thấy
ghét kịch bản phim như lúc này, cô tình nguyện cái gì cũng không biết,
còn hơn trơ mắt nhìn từng người thân và bạn bè gặp chuyện, bản thân lại
không thể thay đổi vận mệnh.
“Tâm Nguyệt? Em không sao chứ?” Cổ
Trạch Sâm cảm thấy nguyên nhân chị mình chết có chút nghi vấn. Vì vậy
liền mang cái bánh gato chị Ngọc ăn đi xét nghiệm, không ngờ lại thấy
Lâm Tâm Nguyệt tiu nghỉu đứng đó, lập tức hỏi.
“Em không sao, anh muốn làm gì…” Lâm Tâm Nguyệt nghe Cổ Trạch Sâm hỏi liền lấy lại tinh
thần, thấy hộp bánh gato trên tay anh khó hiểu hỏi.
“Anh nghi ngờ chị hai chết có vấn đề, muốn đem bánh gato đi xét nghiệm.”
“Vậy chúng ta về bộ pháp chứng, nhờ tổ hóa nghiệm xem sao.”
——— —————— ———— ngăn cách ——— —————— ————
Bộ pháp chứng – Tổ hóa nghiệm.
Sau khi xét nghiệm xong miếng bánh gato kia, phát hiện bên trong có chứa
Canthadirin (*斑蝥素 google nó bảo thế, baike cũng nói vậy @@ Ngữ vô tội).
Triệu chứng trúng độc Canthadirin của Cổ Trạch Dao và chị Ngọc đều giống nhau, đồng thời Cổ Trạch Sâm biết được bánh gato này là Cao Ngạn Bác
mua từ cửa hàng bánh ngọt Tử Lan. Sau khi, Cổ Trạch Sâm nhìn thấy kết
quả xét nghiệm, ánh mắt anh có chút phức tạp nhìn Cao Ngạn Bác. Song,
lúc này Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm liền nhớ tới cái bánh ngọt ngày hôm đó, còn có một người ăn. Cả hai ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm liền kéo Lâm Tâm Nguyệt nhanh chân đi ra ngoài: “Đi, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”
Lâm Tâm Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi: “Đi bệnh viện làm gì?”
“Em quên rồi sao, em cũng có ăn bánh gato, hơn nữa còn ăn hết nguyên cái.”
Tay Cổ Trạch Sâm run rẩy nắm tay Lâm Tâm Nguyệt, anh sợ, sợ lại mất đi
một người mình yêu thương.
“Sâm, anh bình tĩnh lại nào. Nếu như
em ăn phải bánh gato có chứa Canthadirin, chất độc hắn đã tái phát từ
sớm rồi. Độc tính của Canthadirin sẽ phát tác sau vài giờ, nhưng từ lúc
em ăn bánh tới bây giờ vẫn không có dấu hiệu khác thường nào hết, cho
nên anh không cần lo lắng. Nếu không yên tâm, tối nay em lại đi kiểm
tra.” Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười ‘không cần lo lắng’ với Cổ Trạch Sâm.
“Em nhớ phải đến bệnh viện kiểm tra lại, có biết không?” Cổ Trạch Sâm bình
tĩnh lại, cảm thấy lời Lâm Tâm Nguyệt nói không sai, nhưng anh vẫn muốn
cô đến bệnh viện kiểm tra một chút, coi như cầu bình an.
“Em biết rồi.”
Cổ Trạch Sâm quay đầu lại nhìn Cao Ngạn Bác, nói: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Cổ Trạch Sâm đi vào phòng Cao Ngạn Bác chất vấn anh ta vì sao biết rõ chị
hai anh không thể ăn bánh ngọt còn cố tình mua cho chị mình ăn, kế đó Cổ Trạch Sâm nói muốn tiến hành giải phẫu để tìm rõ nguyên nhân cái chết
của Cổ Trạch Dao.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tâm Nguyệt thấy bọn họ cụt hứng bỏ về, thấy Cao Ngạn Bác vì bị bạn thân trách móc mà tự trách, khổ sở, liền an ủi: “Sếp Cao, anh đừng giận Sâm. Anh ấy chỉ muốn biết
rõ nguyên nhân cái chết của chị Dao mới nói thế thôi, anh cũng đừng tự
trách bản thân, không ai ngờ mọi chuyện sẽ như thế này hết.”
“Tôi biết. Không chỉ có cậu ta, chính tôi cũng muốn biết rõ nguyên nhân
khiến Trạch Dao chết.” Cao Ngạn Bác thở dài một cái: “Cái chết của Dao
làm Sâm chịu đả kích rất lớn, trong khoảng thời gian này làm phiền cô
chăm sóc cho cậu ấy.”
“Em biết rồi, anh cũng vậy. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Tôi biết, cám ơn.”
Cổ Trạch Sâm đích thân giải phẩu tử thi, kết hợp với kết quả xét nghiệm
của bộ pháp chứng mới phát hiện nguyên nhân dẫn đến cái chết của Cổ
Trạch Dao chính là liên tục dùng thuốc có chứa Canthadirin từ bảy đến
mười ngày. Người duy nhất có thể đưa thuốc chứa Canthadirin cho Cổ Trạch Dao ăn, đồng thời là người hiểu rõ về dược tính của Canthadirin chỉ có
Cao Ngạn Bác. Dù Cổ Trạch Sâm không muốn tin, nhưng mọi chứng cứ đều
chỉa vào người anh ta, làm Cổ Trạch Sâm không thể không hoài nghi. Cao
Ngạn Bác cũng vì thế mà bị mời đến tổ trọng án.
Bởi vì, Lâm Tâm
Nguyệt cũng ăn cái bánh gato mua ở tiệm bánh ngọt Tử Lan, nhưng bánh
không có hàm lượng Canthadirin, hơn nữa cái bánh kia cũng do Cao Ngạn
Bác mua, nên anh hoàn toàn bị nghi ngờ là hung thủ. Thậm chí còn liên
lụy đến Lâm Bái Bái, mặc cho Lâm Bái Bái cố gắng phủ nhận cô và Cao Ngạn Bác hiện tại không có dây mơ rễ má gì với nhau, khẳng định cuộc sống
hôn nhân của mình rất hạnh phúc; nhưng chỉ vì lá thư của mười mấy năm
trước đã làm cho cô và Cao Ngạn Bác bị tạm giam.
Tổ trọng án.
“Cốc cốc.”
“Mời vào.”
“Tôi không cản trở cô làm việc chứ, Tiểu Nhu?”
"Không có, ngồi đi, cô tới đây thăm chị cô à?” Lương Tiểu Nhu hỏi.
“Không phải, tôi tới tìm cô.” Vừa ngồi xuống, Lâm Tâm Nguyệt dứt khoát nói rõ nguyên do mình đến.
“Nếu cô đến cầu xin cho chị cô thì miễn đi, cô nên biết cảnh sát chúng tôi chỉ nói bằng chứng không nói chuyện tình cảm.”
“Cô cũng quên tôi làm nghề gì rồi à? Tôi còn hiểu rõ tầm quan trọng của
bằng chứng hơn cả cô đấy nhé. Vả lại, hôm nay tôi tìm cô là để nói tới
chuyện bằng chứng với cô.” Lâm Tâm Nguyệt lấy ra ghi chép xuất nhập cảnh đưa cho Lương Tiểu Nhu.
“Đây là ghi chép xuất nhập cảnh của chị
tôi trong khoảng thời gian chị Dao dùng thuốc có Canthadirin. Trong đó
có ba ngày chị tôi phải đến Canada họp, nói cách khác chị ấy không thể
nào đút thuốc có Canthadirin cho chị Dao được. Nếu cô không tin lời
tôi, cô có thể điều tra hồ sơ ghi chép xuất nhập cảnh.” Lâm Tâm Nguyệt
kiên định nhìn Lương Tiểu Nhu nói, hi vọng Lương Tiểu Nhu có thể cho cô
câu trả lời.
“Tôi sẽ đi điều tra, nếu chị cô thật sự không có
liên quan đến vụ án, tôi sẽ thả chị cô ra.” Tuy rằng không phục, nhưng
Lương Tiểu Nhu vẫn quả quyết đưa ra câu trả lời, thật là một cô gái tài
giỏi, trong lúc này còn có thể bình tĩnh phân tích mọi chuyện như vậy,
xem ra cô đã kết giao được với một người bạn tốt. Thật ra Lương Tiểu Nhu nhìn lầm rồi, Lâm Tâm Nguyệt có thể tìm ra bằng chứng nhanh như vậy là
vì cô biết trước kịch bản của phim.
“Cám ơn, tôi không quấy rầy cô làm việc nữa, tôi đi trước.”
Lâm Tâm Nguyệt đứng dậy xoay người chuẩn bị rời đi thì nghe từ sau lưng vọng tới một câu: “Cô tin tưởng sếp Cao không?”
“Bàn về công việc, tôi tin tưởng bằng chứng. Nói về chuyện tư, tôi quen biết anh ta lâu như vậy, nhìn rõ những gì anh ấy bỏ ra cho chị Dao, cho nên
tôi tin anh ta không phải là người vô lương tâm hạ độc giết chết người
vợ mình yêu thương.” Lâm Tâm Nguyệt nói xong, bước đi không hề ngoảnh
đầu lại.
Năng suất làm việc của Lương Tiểu Nhu rất cao, ngày hôm
sau, Lâm Bái Bái được thả ra, đón cô về nhà không chỉ có Lâm Tâm Nguyệt
và Lâm Đinh Đinh, còn có Hứa Lập Nhân – chồng cô biết cô xảy ra chuyện
liền vội vàng bay từ Mĩ về.
“Chị đã không sao rồi.”
“Phải đó chị, chúng ta về nhà đi.”
"Bái Bái, chúng ta về nhà thôi.”
Lâm Bái Bái nhìn người thân của mình, đi tới ôm ông xã của cô, cô cảm thấy
những uất ức của mấy ngày hôm nay đều tan biến. Trên thế giới này gia
đình vẫn là nơi ấm áp nhất, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng có người
vĩnh viễn chờ bạn trở về, bất kể khi nào cũng có người đứng đợi bạn ở
cửa, bất cứ lúc nào người thân của bạn cũng mở rộng vòng tay chào đón
bạn trở về.
Bởi vì vụ án Cổ Trạch Dao có liên quan tới chị Lâm
Tâm Nguyệt, cho nên cô không thể tiếp tục tham gia vào vụ án này, vì vậy cô chỉ có thể nhắc nhớ cho nhóm người Mạc Thục Viện mấu chốt quan trọng nằm ở hộp bánh gato, hi vọng bọn họ nhanh chóng tìm được bằng chứng
chứng minh Cao Ngạn Bác không phải là hung thủ. Mấy ngày nay, Lâm Tâm
Nguyệt cùng Cổ Trạch Sâm lo hậu sự cho Cổ Trạch Dao, thấy anh mệt mỏi rã rời còn cố gắng chống đỡ sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, cô thật sự rất
đau lòng. Mấy ngày nay Lâm Tâm Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, cô biết cho dù mình có tự trách, hối hận thì cũng không thể nào khiến Cổ Trạch Dao
sống lại. Bởi vậy, cô hi vọng mọi người trong bộ pháp chứng và cảnh sát
có thể nhanh chóng đem sự thật công bố, nhưng cô lại lo lắng khi sự thật được công bố, người bên cạnh cô có thể bị tổn thương lần nữa hay không?
Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện của Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt cùng Cổ Trạch Sâm về nhà, nhìn anh ngồi trên sô pha không nói lời nào, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
“Sâm, anh đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút đi.
Em làm bữa tối xong sẽ gọi anh dậy.” Lâm Tâm Nguyệt ngồi bên cạnh Cổ
Trạch Sâm nhẹ giọng nói. Sau đó đem Cổ Trạch Sâm còn đang ngơ ngác đẩy
anh vào phòng, thúc giục anh: “Nhanh đi lấy quần áo.”
Lâm Tâm
Nguyệt thấy Cổ Trạch Sâm ngoan ngoãn cầm quần áo đi vào phòng tắm mới
yên tâm vào phòng bếp đem rau củ mua hồi sáng ra, xắn tay áo lên, chuẩn
bị trổ tài. Cô đem xương heo rửa sạch rồi bỏ vào nồi hầm, rửa rau xào
rau, bận rộn nhưng mà cảm thấy rất vui. Cổ Trạch Sâm tắm xong bước ra
nhìn thấy bóng dáng bận rộn của bạn gái trong nhà bếp, hạnh phúc từ sâu
trong đáy lòng dâng lên, anh cảm thấy rất may mắn vì trong thời gian này có cô ở bên cạnh làm bạn, bằng không anh không biết mình phải làm sao,
người thân duy nhất của anh ra đi, còn anh rể trở thành hung thủ đáng
nghi. Cho dù anh có kiên cường hơn nữa cũng không thể chống đỡ nổi.
Cổ Trạch Sâm nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, ôm Lâm Tâm Nguyệt từ phía sau.
“Á!” Đột nhiên Lâm Tâm Nguyệt bị Cổ Trạch Sâm ôm, làm cô giật mình hoảng
hốt: “Không phải kêu anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi à? Sao lại đi vào phòng
bếp làm gì, còn hù em giật mình.”
“Bị đồ ăn em làm hấp dẫn nên không buồn ngủ.”
“Phải không, vậy thì lát nữa anh nhất định phải ăn hết đó.” Nghe Cổ Trạch Sâm nói đùa, Lâm Tâm Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Không thành vấn đề.”
“Thế thì anh mau giúp em bưng đồ ăn lên đi.”
“Tuân lệnh.”
Hai người bưng từng món ăn lên, ngồi xuống ghế, Lâm Tâm Nguyệt múc một chén canh đưa cho Cổ Trạch Sâm: “Đây là canh xương sườn nấu mộc nhĩ và đậu
tương, có tác dụng giúp ngủ ngon, em thấy mấy ngày nay anh ngủ không
ngon nên đặc biệt hầm cho anh. Ngoài ra còn có một ít món ăn nhẹ, mấy
hôm nay anh không ăn uống đàng hoàng, cho nên em nấu những món rau ít
dầu mỡ cho anh.”
“Cám ơn em, Tâm Nguyệt. Thật ra em không cần
phải vất vả như vậy.” Nhìn một bàn thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, cầm bàn
tay mà Lâm Tâm Nguyệt đặt trên bàn, Cổ Trạch Sâm đương nhiên biết dụng
tâm của Lâm Tâm Nguyệt, ngoài trừ nói cảm ơn, anh còn có thể nói cái gì
đây.
“Em không thấy vất vả. Đối với phụ nữ, có thể nấu cơm cho
người mình yêu thương là một chuyện rất hạnh phúc. Nếu như anh thật sự
muốn cám ơn em, vậy thì anh đem những món ăn em nấu ăn hết đi.”
“Được.”
Ăn cơm xong, Lâm Tâm Nguyệt nằm trong lòng Cổ Trạch Sâm trên ghế sô pha:
“Sâm, anh còn nhớ lúc anh tặng em chiếc lắc này anh đã nói gì không? Em
cũng giống như vậy. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh,
cùng anh đối mặt với chúng.”
“Ừm.”
“Anh không cần lo cho
sếp Cao, anh ấy nhất định sẽ không sao.” Không ai hiểu rõ hơn Lâm Tâm
Nguyệt, dù cho Cổ Trạch Sâm không nói, nhưng cô biết trong lòng anh rất
lo cho anh rể kiêm bạn thân của mình. So với mọi người, Cổ Trạch Sâm tin tưởng Cao Ngạn Bác hơn rất nhiều.
“Anh biết.” Cổ Trạch Sâm ôm chặt cô, hôn lên trán cô.
Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi lên bóng dáng dựa vào nhau của hai người, vẫn ấm áp hài hòa như vậy.
Dưới sự cố gắng của bộ pháp chứng và tổ trọng án, vụ án của Cổ Trạch Dao
được phơi ra ánh sáng. Sau khi chị Ngọc tỉnh dậy được cảnh sát lấy lời
khai, giúp đỡ điều tra ra manh mối. Nhưng có đôi khi sự thật khiến người ta khó có thể tiếp thu, chị Ngọc biết Cổ Trạch Dao mắc bệnh ung thư, vì muốn giúp Cổ Trạch Dao nhanh chóng khỏi bệnh, chị Ngọc về quê tìm
phương thuốc dân gian nấu cho Cổ Trạch Dao uống, không ngờ trong phương
thuốc dân gian kia có độc Canthadirin, cho nên dẫn đến bi kịch này. Vả
lại, lần này còn có một sự kiện đang mừng chính là quan hệ cha con giữa
bác Thông và Cao Ngạn Bác đã dịu đi không ít.